Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung

Chương 10



Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa 1999-2002 (2)

Tôi hơi sợ, nhưng lại nghĩ rằng bản thân nghe nhiều chuyện quá mà trở nên nghi thần nghi quỷ, nên lại to gan bước vài bước lên tầng.

Chưa tới tầng bốn, tôi đã nghe thấy tiếng trẻ con. Tiếng cười này, 'khanh khách', trong trẻo, vang vọng khắp hành lang trống trải.

Tôi sợ tới mức suýt nữa đánh rơi đèn pin.

Đã muộn như vậy, tại sao tầng bốn lại có trẻ con — lại còn đang cười?

Tôi chưa kịp hồi thần thì tiếng cười nọ đột nhiên biến mất, tĩnh lặng như âm thanh 'khanh khách' ngắn ngủi vừa rồi chưa từng xuất hiện.

Có phải kẻ nào nhẫn tâm vứt con mình trong WC không?

Tôi tiếp tục suy nghĩ. Nhưng vào thời điểm này, tại sao một đứa bé bị vứt bỏ trong WC lại vô duyên vô cớ mà cười rộ lên?

Nghĩ tới đây, toàn thân tôi liền đổ mồ hôi lạnh. Tôi có thể tưởng tượng ra hình ảnh WC nữ rách nát tối tăm, trong đó là một đứa bé bị bọc kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng trẻo non nớt, nó đột nhiên cười rộ lên trong bóng tối, từ cổ họng liên tiếp phát ra tiếng khanh khách không hoàn chỉnh...

Tưởng tượng ra như vậy, tôi cũng không nghĩ tới chuyện phải đi vệ sinh nữa, vội vàng quay lưng chạy.

Chỉ cảm thấy hơi lạnh đằng sau, lạnh buốt xương thịt.

Mau chóng trở lại phòng y tá ở tầng một, nhìn thấy ánh đèn từ phía xa, tôi mới an tâm một chút.

Trần Quyên thấy tôi quay lại, buông chổi chạy tới, khi tới trước mặt tôi, cô ấy liền hoảng sợ: "Ôi, chị Quần Phương, sao mặt chị lại tái như vậy, cắt không còn hột máu nào!"

Tôi biết sắc mặt mình khó coi, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng khó khăn. Tôi kéo tay cô ấy, cười: "Đừng nói nữa! Đứa bé trong nhà vệ sinh tầng bốn, không phải đang khóc, mà là đang cười!!"

Cô ấy vừa nghe thấy tôi nói vậy, hồn cũng bị dọa bay mất, đứng không đứng vững nổi, ngơ ngác nhìn chằm chằm tôi, tay đỡ ngực.

Cuối cùng, không biết là cô ấy đỡ tôi, hay là tôi đỡ cô ấy, hai người tinh thần bất ổn nghiêng ngả lảo đảo đỡ nhau quay lại phòng y tá, tôi còn nghe thấy tiếng cô ta lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ... làm sao bây giờ..."

Xem ra không phải sợ vừa!

Ghi chú: Ba ngày sau, tức ngày 8 tháng 11 năm 2000, vào khoảng 12 giờ đêm, một trận hỏa hoạn xảy ra tại phòng nội khoa số 3 tầng bốn tòa nhà chính của bệnh viện Đồng Hoa. Lửa nhanh chóng lan tới bốn phòng lân cận, có một người tử vong trong trận hỏa hoạn này, người chết là phụ nữ, không rõ thân phận. Ngoài ra, mọi vật phẩm trong phòng nội khoa số 3 đều bị thiêu rụi, toàn bộ vật phẩm trong bốn phòng còn lại cũng bị tổn hại. Sau đó, nhân viên bệnh viện Trần Quyên mất tích. Cảnh sát nhận định nguyên nhân vụ hỏa hoạn là do mạch điện quá cũ dẫn tới chập điện.

Ngón tay Lộ Hà dừng ở dòng cuối cùng.

Tôn Chính nghiêng người nhìn, hỏi một câu: "Người phụ nữ bị chết cháy là Trần Quyên?"

"Chắc chắn không phải, nếu là Trần Quyên thì bọn họ đã dễ dàng điều tra được." Lộ Hà lắc đầu, chắc như đinh đóng cột.

"Vậy đó là ai? Tại sao lại bị thiêu chết giữa đêm ở phòng nội khoa?" Tôn Chính gặng hỏi.

Lộ Hà cũng mờ mịt nhìn Tôn Chính, nói: "Tôi cũng không biết. Không biết tại sao hơn nửa đêm lại có trẻ con khóc cười trong WC, tại sao hơn nửa đêm lại có hỏa hoạn ở phòng nội khoa, còn thiêu chết một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện..."

Tôn Chính không nghĩ ra đáp án, hắn duỗi tay đóng quyển sổ lại, lấy bản đồ ra: "Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên rời khỏi căn phòng này trước, sau đó đi xuống tầng dưới..."

Lộ Hà bật cười.

Tôn Chính khó hiểu nhìn về phía anh, Lộ Hà chỉ vầng trán mướt mồ hôi của mình, lại chỉ áo sơ mi ướt sũng của Tôn Chính, nói: "Tôi cảm thấy chúng ta không thoát nổi."

Tôn Chính vừa nghe anh nói như vậy, lập tức ném bản đồ xuống, vội vã tới bên cạnh cửa, dùng lực kéo —

Không mở được. Cửa không nhúc nhích dù chỉ một li.

Hắn vừa bực vừa buồn cười mà nhìn Lộ Hà, cảm thấy trò đùa của anh thế nhưng lại thành sự thực, lại nhấc tay lên kéo cửa, vẫn không mở được.

Lộ Hà đứng bên cạnh cũng nhíu mày.

"Tại sao lại như vậy?" Tôn Chính vừa hỏi, vừa cúi đầu cạy khóa cửa, "Liệu có bị khóa ngoài không? Hay là nên đẩy thay vì kéo?"

Nói xong, hắn liền dùng thân mình tông vào cửa, cửa 'rầm' một tiếng, nhưng vẫn không mở.

"Anh còn ngồi đó làm gì?! Mau lại đây giúp tôi!" Tôn Chính tức giận kêu lên.

Lộ Hà bỏ sổ xuống rồi bước tới, nhưng khuôn mặt vẫn như đang suy tư chuyện gì đó.

"Không phải năm đó, người phụ nữ kia cũng bị nhốt trong căn phòng này, bị khói ngạt chết, rồi bị thiêu cháy tới biến đổi nhận dạng sao..."

"Anh có ý gì?!" Tôn Chính dừng tông cửa, thở phì phò, nhìn chằm chằm anh.

Lộ Hà dở khóc dở cười, gãi gãi tóc, nói: "Tôi chỉ không biết nên làm gì bây giờ."

"Chẳng lẽ anh cảm thấy chúng ta sẽ bị thiêu chết ở đây sao?" Tôn Chính cảm thấy nực cười.

Lộ Hà không trả lời, chỉ lau mồ hôi, nhíu mày.

"Nguyên nhân hỏa hoạn lúc đó là gì?" Im lặng một hồi, anh đột nhiên hỏi Tôn Chính.

"Điện, mạch điện bị chập." Tôn Chính ngẩn người.

"Vậy lúc đó, ai đã sử dụng điện trong căn phòng này?" Lộ Hà nghiêm túc.

"Là người phụ nữ kia sao?" Tôn Chính đưa ra giả thuyết.

"Không biết." Lộ Hà nhìn quanh, lại im lặng một lát rồi mới nói tiếp, "Tôi có một ít manh mối, thế nhưng hiện tại vẫn cần kiểm tra thêm."

"Cái gì?!" Tôn Chính mở to mắt, "Kiểm tra thì có ích gì? Hiện tại chúng ta đã không thể thoát được!"

Lộ Hà lau mồ hôi, bước tới ven tường, nhanh chóng xé rách những tấm giấy dán trên đó, quay đầu nói với Tôn Chính: "Không biết rõ tiền căn hậu quả của chuyện này thì chúng ta sẽ không bao giờ tìm được cách ra ngoài, mau xé chúng xuống!"

Tôn Chính còn định nói gì đó, lại thấy sắc mặt nghiêm trọng của Lộ Hà, hắn liền nửa tin nửa ngờ, bước tới một mặt tường khác, 'soạt' một tiếng, xé sạch những tấm dán tường xuống.

Lộ Hà hít sâu một hơi, quay đầu nói với hắn: "Cậu chuẩn bị tâm lý, rồi ra đây nhìn."

Tôn Chính trừng anh một cái, rồi cầm đèn pin trên tay đảo qua bức tường — dấu tay.

Khắp mặt tường, là những dấu tay màu đen.

Không phải dấu tay người bình thường.

Những dấu tay nhỏ.

Dấu tay của trẻ con.

Có những dấu tay rõ ràng, có những dấu tay đã phai mờ.

Sợ hãi* khắc trên bốn bức tường.

Nó giống như dấu vết một đứa trẻ bị thiêu cháy, bò khắp nơi.

Mang theo tiếng khóc thảm thiết.

Mẹ... mẹ?

*Gốc là 怵目惊心 (truật mục kinh tâm): ghê mắt kinh lòng, hết sức sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.