Giờ thứ bảy - phòng khám ngoại khoa tầng ba
Tôn Chính đọc xong ghi chép, chỉ cảm thấy sợ hãi vì đứa trẻ kia, nhưng hắn vẫn không tìm được thông tin về vết máu trên mặt đất và cánh cửa quỷ dị nọ.
Hắn chán nản nằm nhoài trên bàn. Không biết cuốn sổ ghi chép này muốn truyền đạt ý gì, cũng chẳng có chút manh mối nào.
Chẳng lẽ tôi thật sự ngu hơn Lộ Hà sao?
Hắn bị ý tưởng đột nhiên nảy sinh này dọa sợ.
Lúc này, hắn nghe thấy một tiếng đập cửa rất khẽ. Tôn Chính giật mình một cái, hắn còn chưa kịp hồi thần lại sau tình tiết câu chuyện vừa rồi, hắn hoài nghi tai mình đã nghe lầm.
Tiếng đập cửa lại vang lên.
Là thứ gì? Là người? Hay quỷ?
Tôn Chính nhìn chằm chằm cánh cửa mà suy đoán. Cánh cửa vẫn đóng chặt, bên ngoài là thứ gì đó hắn không biết...
"Lộ, Lộ Hà?" Hắn thử gọi một tiếng.
Dường như có tiếng rêи ɾỉ khe khẽ truyền tới, Tôn Chính hơi lại gần cửa một chút, muốn nghe kỹ hơn.
Không sai, có tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, còn có tiếng đập cửa đứt quãng.
Tôn Chính khẩn trương nắm chặt quyền. Là Lộ Hà sao? Anh bị thương?
Không, không phải, sao anh có thể biết mình đang ở đây được?
Đó là ai? Là... là quỷ?
Hắn xoay người, muốn quay về chỗ ngồi, nhưng hắn không thể lờ tiếng rêи ɾỉ và đập cửa kia đi.
Thứ đó đang xin hắn giúp đỡ. Là ai? Là cái gì?
Hắn thử chiếu đèn pin qua khe cửa, ngồi xổm xuống, muốn thử nhìn xem đó là thứ gì.
Nhưng không thấy gì cả.
Tôn Chính đấu tranh nội tâm kịch liệt. Tầng ba của bệnh viện Đồng Hoa thập phần hung hiểm, từ lúc bọn họ vừa đặt chân lên tầng ba, hắn liền không ngừng gặp phải tình cảnh ma quái, quỷ dị, hắn không biết mình còn khả năng để thừa nhận kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiếp theo hay không.
Bệnh viện không còn ai khác, có lẽ vậy. Nhưng nếu... nếu thật sự còn người, bị thương, gặp nạn...
Tựa hồ Tôn Chính đã hạ quyết tâm, đứng lên, bước tới trước cửa, trút bỏ sợ hãi trong lòng.
Chỉ cần mở ra một khe nhỏ là được rồi.
Hắn nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.
Lộ Hà gãi đầu, nhìn đống tư liệu lộn xộn trên mặt đất và đống tư liệu đã được sắp xếp lại gọn gàng. Anh vẫn không tìm được tệp hồ sơ bị mất.
Manh mối duy nhất, chỉ có hộp giấy trước mặt.
Ánh mắt anh quay lại, nhìn cái hộp giấy này, anh giơ một lên, nhìn xung quanh một lượt, rốt cuộc cũng tìm được một số thứ tự nho nhỏ trên đó.
Cũng may đã giữ cái hộp này lại, như vậy anh có thể căn cứ theo số thứ tự trên hộp để suy ra những đồ vật có số liền kề nó.
Thời gian trôi qua một giây rồi lại một giây, bóng ma trong lòng anh càng lúc càng lớn. Tôn Chính không biết phải đi đâu, cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Ở trong huyệt càng lâu, càng dễ mất đi khuôn mặt con người, dần dần biến thành một "thứ" giống quái vật.
Anh vừa tốn sức phá hủy một cái ghế dựa (may là ở đây có ghế dựa tương đối cao), lấy chân của ghế làm nạng, khập khiễng bước về phía giá hồ sơ sát tường phòng. Theo số thứ tự của hộp, và trình tự những tư liệu kia, anh xác định được đại khái vài ngăn tủ. Tới gần, cẩn thận dùng đèn pin soi, quả nhiên phát hiện một số ngăn tủ trong đó có dấu vết bị động chạm, một phần tro bụi đã bị lau đi, mà một số ngăn tủ khác vẫn phủ tầng tro bụi thật dày.
Các ngăn tủ đều có khóa. Lộ Hà đột nhiên nghĩ tới chìa khóa trong túi áo ngực. Chẳng lẽ chìa khóa này là để mở ngăn tủ kia?
Anh lấy chìa khóa nhạt màu ra, anh đã kiểm tra chìa khóa này cẩn thận từ lúc còn ở nhà, màu sắc và chất liệu đều bất thường, chìa khóa ánh lên màu vỏ sò, chất liệu tinh tế, như được chế tác từ đá quý vậy.
Trị giá rất nhiều tiền! Anh trộm cảm thán, sau đó dùng chìa khóa thử mở từng ổ khóa tủ.
Ổ khóa quá nhỏ, không đút vừa cái nào.
Anh cau mày, cẩn thận nhét chìa khóa về túi áo ngực. Xem ra chỉ có thể dùng biện pháp mạnh. Lộ Hà lấy ra dây thép vừa mới tìm được, bắt đầu dùng nó để cạy ổ khóa.
Cuối cùng anh cũng cạy được mấy ngăn tủ đó. Một loạt những đồ vật cổ xưa rơi ra ngoài, giấy tờ công tác, bảng đánh giá thành tích, thậm chí còn có máy tính, máy cassette cầm tay*, thượng vàng hạ cám đủ cả.
Anh tìm kiếm một vòng, hơi thất vọng. Tất cả đều là những vật bình tĩnh, chẳng lẽ bọn họ đã cầm thứ gì đi mất?
Ngay lúc đó, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu quen thuộc, mang theo hoảng hốt lo sợ, truyền tới từ một nơi không xa ---
"Lộ Hà!!!"
Anh giật mình một cái, đó là giọng Chính!
Chuyện gì đã xảy ra với Tôn Chính?!!
Anh xoay người, chống chân ghế chạy về phía cửa, vừa đi được hai bước, anh đã dừng lại.
Thực sự là Tôn Chính sao? Vừa rồi Tôn Chính đột nhiên biến mất ở cửa, tại sao...
Đột nhiên, một tiếng vang lớn lại truyền tới, dường như là tiếng cửa sập lại.
Mặc kệ! Không biết Lộ Hà lấy sức lực từ đâu ra, đôi chân bị thương đột nhiên có sinh lực, tuy vẫn khập khiễng, nhưng bước đi rất nhanh, anh quả thực hận không thể bắt đầu chạy.
Lách cách kéo mở cánh cửa phòng hồ sơ, Lộ Hà nôn nóng nhìn trái nhìn phải, ở đâu? Ở đâu? Tiếng của Chính truyền từ đâu tới?
Đột nhiên, anh nhìn thấy trong một góc hành lang có ánh sáng le lói lập lòe. Là ánh sáng của đèn pin!
Anh nhìn về phía cuối hành lang đen kịt, chỉ thấy một thân ảnh giống Tôn Chính đang liều mạng túm lấy tay nắm cửa, còn một tay khác bị thứ gì đó túm lấy, gắt gao kéo hắn ra ngoài.
"Chính!!!"
Lộ Hà kêu lên, rồi ra sức bước nhanh về phía đó, đôi chân bị bỏng đã quên mất sự đau đớn, anh chỉ muốn đi nhanh, nhanh hơn một chút!
Tôn Chính nghe thấy giọng anh, quay đầu lại nhìn, sắc mặt hắn tái nhợt kinh người, giữa hai đầu lông mày ẩn hiện sợ hãi và khẩn trương, vừa định mở miệng lại bị thứ gì đó kéo một cái, tay không cẩn thận mà buông lỏng, cả người mất trọng tâm ngã úp xuống.
Ngàn cân treo sợi tóc là lúc ngón tay hắn bắt được then cửa, hắn cắn chặt khớp hàm, gân xanh cũng nổi hết lên.
Thứ gì đang kéo Tôn Chính? Lộ Hà lực bất tòng tâm, cố gắng kéo cái chân, nhanh chóng lết về phía kia, anh cũng nheo mắt, cố gắng nhìn xem thứ đang ẩn nấp trong bóng đêm.
Là thứ bò trên sàn nhà lúc trước sao?
Không phải... không phải...
Bởi vì động tác quá mức kịch liệt, ánh sáng đèn pin không thể tập trung vào một chỗ, cũng khiến anh không thể nhìn rõ thứ đang kéo Tôn Chính.
"Chính, cậu chờ!"
Tôn Chính nhìn Lộ Hà đang nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía mình. Tay hắn vì kẹt giữa cánh cửa mà mất đi tri giác, chỉ dựa vào bản năng mà gắt gao bám trụ.
Hắn hé miệng, muốn nói gì đó, lại phát hiện mình không nói được.
Rõ ràng chỉ cách một cái hành lang, lần đầu tiên Lộ Hà nhận ra khoảng cách này lại xa xôi tới vậy, Tôn Chính tựa hồ muốn nói gì đó với anh, nhưng anh căn bản không nghe thấy gì, là cái gì? Anh cố nhìn khẩu hình hắn.
Cẩn... cẩn thận?
Mất tập trung một giây, tay Tôn Chính đã không kiên trì nổi, cả người đều bị sức mạnh kia kéo ngã xuống đất.
Lộ Hà cũng nhân giây phút này mà nhìn rõ thứ đã kéo Tôn Chính.
Không có cái gì cả! Cái gì cũng không!
Anh không thấy thứ đã kéo Tôn Chính, nhưng dường như có một sức mạnh vô hình đang tóm lấy cổ tay cầm đèn pin của hắn, lôi hắn về phía cầu thang.
"Chính!!!"
Anh gào lên, trơ mắt nhìn, nhưng vẫn cách hắn một khoảng. Mắt thấy không đuổi kịp.
Nếu, nếu...
Anh đột nhiên nghĩ tới chuyện gì.
"Chính, bắt lấy!!!"
Một vật nho nhỏ phản chiếu ra quỹ đạo vòng cung trong không khí, bay về phía Tôn Chính.
Tôn Chính chỉ cảm thấy nửa thân thể đều nóng rát do ma sát với mặt đất, theo bản năng liền bắt lấy cọng rơm cứu mạng kia.
Mát mát lạnh lạnh, một vật nho nhỏ.
Hắn không suy nghĩ, liền cầm vật kia đâm vào thứ đang kéo tay mình.
Thứ đó lập tức biến mất.
Phảng phất như Tôn Chính cũng cạn kiệt sức lực toàn thân, cứ như vậy mà nghiêng người ngã trên mặt đất, không nhúc nhích nổi.
Hắn cầm thứ kia trong tay, thứ đó lóe lên ánh sáng ngọc ngà trong bóng tối, chìa khóa.
Cuối cùng Lộ Hà cũng chạy tới bên người Tôn Chính, Tôn Chính nằm nghiêng trên mặt đất, cả người run run, thở dốc phì phò, phảng phất như không có sức để nâng người dậy nữa.
Lộ Hà đặt cái gậy tạm thời sang một bên, cẩn thân lót một tay dưới bả vai Tôn Chính, muốn nâng hắn dậy. Anh chỉ cảm thấy Tôn Chính khẽ cử động, sau đó mình đột nhiên bị ôm chặt.
Người kia liều mạng ôn anh, tay siết chặt lưng anh, đầu dựa lên một bên vai anh, hơi thở vẫn suy yếu, liều mạng cướp lấy từng ngụm không khí.
Anh có thể cảm nhận được tiếng tim Tôn Chính đập nhanh, mồ hôi trên mặt hắn chảy xuống đã thấm ướt áo sơ mi trên người.
Lộ Hà bỗng nhiên luống cuống chân tay, tay cứng đờ không biết nên đặt chỗ nào, muốn kiểm tra Tôn Chính, nhưng chỉ dám ngó một chút rồi lại quay mặt đi, phảng phất như thấy chuyện gì không nên thấy.
"Chính... ổn rồi, không sao..." Lộ Hà kéo nửa ngày mới bắt đầu dỗ Tôn Chính như dỗ trẻ con, dùng cánh tay rảnh rang mà vỗ vỗ lưng hắn.
Anh cảm thấy mình sắp bị siết chết rồi.
Người đang ôm anh đã gặp phải chuyện gì, sợ hãi tới mức nào, anh hoàn toàn không biết, chỉ là, anh chưa bao giờ thấy một người như Tôn Chính lại có lúc cần anh như vậy.
Anh cho rằng mình là người rất đáng ghét.
"Chờ, chờ đã, tôi sắp ngạt thở rồi... Chính..." Tôn Chính ôm quá chặt, Lộ Hà hơi khó thở. Lúc đầu anh còn khẽ vuốt lưng Tôn Chính, hiện tại đã chuyển thành giãy giụa.
Tôn Chính lập tức buông lỏng tay. Hắn đỏ mặt quay đi, nói: "Xin lỗi, tôi kích động quá."
Trong lòng trống rỗng, Lộ Hà cũng không biết mình nên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hay nên cảm thấy mất mát, anh nói: "Cậu không sao là tốt rồi."
"Tôi, tôi thấy rất nhiều thứ kỳ quái..." Tôn Chính ngẩng đầu, thần sắc hơi xấu hổ, "Hơi, hơi một chút..."
Lộ Hà nhếch môi cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền: "Tôi hiểu mà, tôi cũng sợ, tới đây, tôi lại an ủi cậu!" Anh mở rộng vòng tay.
Tôn Chính trừng mắt nhìn anh một cái, đẩy tay anh ra, lại nghĩ tới chuyện gì, hắn lấy chìa khóa phiếm màu vỏ sò kia ra.
"Đây là cái gì?"
"Lúc trước tôi đã nói với cậu, có người nặc danh gửi cho tôi một chiếc chìa khóa, có lẽ có quan hệ tới anh hai tôi." Lộ Hà buông tay, trong mắt vẫn lập lòe hưng phấn do Tôn Chính đã trở về bình an.
"Vậy quan trọng như vậy, anh không sợ nó bị rơi hỏng sao?"
"...Tôi sợ."
"..." Một sự im lặng kỳ quái.
"Thực ra, nó được chế tạo từ xà cừ." Lộ Hà ậm ừ đánh vỡ không khí tĩnh lặng, "Tôi nhớ, xà cừ có khả năng trừ tà, cho nên tôi ném nó cho cậu."
Tôn Chính nhìn chằm chằm khuôn mặt Lộ Hà, nội tâm nổi lên một cảm xúc phức tạp.
"Tại sao lại cứu tôi?"
"Ờ... đây không phải chuyện rất bình thường sao?"
"Nhưng lần đầu tiên, anh đã mạo hiểm mạng sống để đẩy tôi ra khỏi cửa, bây giờ, anh lại không do dự mà ném cho tôi vật quan trọng như vậy, có đáng không?"
"Vốn dĩ thế giới này chỉ còn lại hai người chúng ta, nếu chúng ta không thể giúp đỡ lẫn nhau, thì còn có thể dựa dẫm vào ai?" Lộ Hà định giải thích.
Tôn Chính vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm anh, muốn tiếp tục hỏi gì đó.
Lộ Hà dường như hơi ngượng, ho nhẹ một tiếng. Anh lại nghĩ tới cái gì, nắm cánh tay Tôn Chính, nhấc lên xem.
Trên cánh tay có một dấu tay màu đen, dày đặc in dấu trên cổ tay.
Hai người hoảng sợ nhìn dấu tay kia.
Rốt cuộc Tôn Chính cũng nói một câu: "Là dấu tay trẻ con."
Lộ Hà yên lặng gật đầu.
"Vừa rồi tôi ở trong phòng khám ngoại khoa này." Tôn Chính chỉ phòng bên cạnh, "Nghe thấy tiếng đập cửa và âm thanh rêи ɾỉ, tựa như ai bị thương vậy. Thế nên tôi mở cửa, vừa mở một khe, tôi liền bị thứ gì đó bắt lấy cổ tay, mạnh bạo kéo tôi ra ngoài, may mắn tôi kịp dùng tay còn lại tóm lấy then cửa..."
"Cậu, tại sao cậu dám mở cửa?" Lộ Hà lộ ra biểu tình: trẻ con khó dạy, "Ngoại trừ tiếng tôi, cậu không thể tin tưởng bất kỳ thứ gì khác, không, ngay cả tiếng tôi, cậu cũng không thể tin tưởng, có thể tôi đang đứng trước mặt cậu là do thứ gì đó biến thành."
"Thật à?" Tôn Chính trợn to hai mắt, chọc chọc Lộ Hà, "Cũng giống anh lắm."
Lần đầu tiên Lộ Hà thấy Tôn Chính đùa anh như vậy, phụt cười một cái. Sau đó, anh tựa hồ cảm thấy không khí trở nên quá nhẹ nhàng, nhịn cười, tỏ vẻ nghiêm túc: "Nơi này vẫn rất nguy hiểm, chúng ta đi vào phòng khám ngoại khoa ba kia, rồi cậu kể cho tôi những chuyện cậu đã gặp phải".