Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung

Chương 36



Giờ thứ mười hai – phòng quan sát tầng một

Băng cassette vẫn chưa tới cuối, nhưng âm thanh đột nhiên im bặt. Băng cassette lại vang lên giọng đọc tiếng Anh trôi chảy, rõ ràng.

Lộ Hà mất kiên nhẫn mà bấm nút dừng, lấy băng cassette nhét vào túi áo, lấy băng cassette còn lại ra nhét vào.

Chưa kịp bấm nút chạy, Tôn Chính đã duỗi tay ra ngăn anh lại, hơi híp mắt như vừa phát hiện điều gì đó.

Lộ Hà dùng khóe mắt quan sát xung quanh, ngoại trừ bóng tối quen thuộc khiến người ta nghẹt thở, anh không nghe thấy bất luận âm thanh nào khác, cũng không thấy bất cứ thứ gì.

"Sao vậy?" Anh vẫn xuất phát từ cẩn thận mà khẽ hỏi Tôn Chính một câu.

Tôn Chính mím môi lắc đầu. Hắn cảm thấy một sự áp lực, một sự nặng nề nói không nên lời đè trên ngực, nhưng có lẽ đây không phải chuyện cần phải nhắc tới.

Máy cassette vang lên lần thứ hai. Ngoài việc sợ cục pin trong đó không kiên trì nổi nữa, thì Lộ Hà cũng không muốn bọn họ ở lại căn phòng không an toàn này lâu, biết đâu lại có nguy hiểm gì đó xảy ra?

Anh quả thực chờ đợi, chờ đợi trong băng cassette thứ tư này, Lộ Hiểu Vân sẽ nói cho mình, ra cửa, xuống lầu, quẹo trái, các em có thể ra ngoài.

Nhưng bối cảnh ầm ĩ ồn ào tiếng người đột nhiên truyền tới từ bên trong nói cho anh, thứ băng cassette này ghi lại, nhất định là một sự kiện quan trọng.

Cũng là sự kiện mà Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương đã chờ đợi.

Tôn Chính đồng thời cũng ngây ra vì tiếng người đã lâu không nghe thấy, hắn mang theo biểu tình mờ mịt nhìn về phía Lộ Hà, Lộ Hà khẳng định gật đầu, ý bảo hắn cứ tiếp tục nghe.

Từ bối cảnh thì có thể nhận ra đó vẫn là bệnh viện Đồng Hoa, bởi vì bọn họ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng y tá gọi, dựa theo mức độ náo nhiệt này thì thời gian ghi âm phá lệ là ban ngày.

"Hôm nay, là ngày 24 tháng 8 năm 2001," Nghiêm Ương dõng dạc nói, giọng nói phá lệ ổn trọng nghiêm túc, "Lộ Hiểu Vân ở trong bệnh viện hai tháng, chúng tôi đợi hai tháng, theo lời anh ấy nói, cuối cùng cũng thăm dò được quy luật lưu động của huyệt trong bệnh viện này, đương nhiên tôi không biết lưu động cái gì quy luật cái gì, tóm lại, anh ấy nói, hơi thở của nó đã rất gần..."

Hơi thở của nó? Lộ Hà nhíu mày, cố gắng lý giải những lời này.

Tôn Chính lại cúi người, nghiêng tai lại gần máy cassette.

Máy cassette phát ra rất nhiều tạp âm, cộng với chất lượng âm thanh kém do băng cũ, nên hắn không nghe rõ lắm.

Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương tựa hồ đang chuẩn bị cái gì đó, chờ đợi một thời cơ – thăm dò hơi thở của huyệt, và hơi thở của nó, một thời cơ để dẫn vấn đề lên người Lưu Tần và Trần Chí Vấn.

Bỗng nhiên người hắn run lên, nhìn về phía Lộ Hà: "Anh nghe đi!"

Lộ Hà tức khắc căng thẳng thần kinh, cúi người lại gần máy cassette: "Cậu lại nghe thấy cái gì?"

Anh không có tai thính như Tôn Chính, mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn trong băng cassette, và tiếng đóng mở cửa, nhiều nhất vẫn là tiếng người nói chuyện với nhau.

Không, không đúng...

Còn có tiếng một cô gái đang cười.

Ánh mắt anh và Tôn Chính đồng thời gặp nhau.

Tiếng cười mềm mại như cành liễu đong đưa trong gió xuân, rõ ràng chỉ là tiếng cười rất phổ biến, nhưng anh lại cảm thấy chỗ nào đó kỳ quặc.

Tiếng cười tựa hồ hơi lớn, giữa nhiều tạp âm như vậy, nhưng tiếng cười đó lại rõ ràng đến thế.

Tôn Chính đột nhiên ngẩng đầu lên.

Khựa khựa, khựa khựa. (呵呵呵,呵呵呵,呵呵呵)

Lộ Hà cũng bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, mắt nhìn về bức tường phía sau.

Tiếng cười không nằm trong băng cassette!

Nằm trong tường! Trong phòng xét nghiệm bọn họ đang ở!

Gần như theo bản năng, Lộ Hà nắm lấy tay Tôn Chính: "Chạy mau!"

Anh vừa bước được nửa bước, đột nhiên sụp người xuống, tay chống trên bậu cửa sổ, sắc mặt cũng tái lại. Tôn Chính đồng thời cảm thấy anh nắm tay mình càng chặt hơn.

Khựa khựa, khựa khựa.

Tiếng cười càng lúc càng gần, cười tới trong trẻo thanh thúy, cứ như một thiếu nữ còn sống sờ sờ chuẩn bị bay từ bức tường kia ra, ánh mắt cô ta vẫn luôn chăm chú nhìn căn phòng này cũng chuẩn bị nhìn về phía bọn họ.

Tôn Chính nhìn thấy cẳng chân đã què của Lộ Hà lại đứng lên, bắt lấy tay hắn liền chạy như bay ra ngoài cửa.

Thứ trên chân anh đã lan lên tới đùi... không, có lẽ đã tới eo rồi...

Bọn họ một tay cầm đèn pin, một tay tắt băng cassette trong lồng ngực đi, vừa bước tới cửa mới tự hỏi: Đi đâu bây giờ?

Không biết là ảo giác hay do tiếng tười khanh khách sau lưng ảnh hưởng, khi đối mặt không gian ngoài phòng xét nghiệm, bọn họ cảm thấy bệnh viện Đồng Hoa đang tĩnh mịch lại phảng phất như có thứ gì đó trỗi dậy, yêu ma quỷ quái tựa hồ đều xuyên tường đi ra, sột sột soạt soạt.

Sao lại thế này?

Trong lòng hai người đồng thời hiện ra câu nói của Nghiêm Ương: Hơi thở của nó đã rất gần...

Nó là cái gì? Có quan hệ gì với huyệt?

Không có thời gian suy nghĩ, Lộ theo bản năng nắm lấy tay Tôn Chính rồi chạy lên lầu, anh còn nhớ rõ một phòng an toàn không xa trên đó.

Tôn Chính lại kéo anh xuống phía dưới. Hắn không nói nên lời nguyên nhân, chỉ là trong đầu hắn đột nhiên hiện ra hình ảnh cửa phòng giải phẫu nửa mở...

"Xuống tầng một!" Tôn Chính kêu lên, đồng thời lấy bản đồ ra, gần như là ném lên người Lộ Hà.

Lộ Hà cuống quýt mở bản đồ ra, ánh mắt tìm kiếm trên bản đồ, tầng một, đi xuống, quẹo trái, qua phòng y tá... phòng quan sát?

Không, không có thời gian nghi ngờ, Lộ Hà hô lên: "Đến phòng quan sát, đi qua phòng y tá, bên cạnh phòng cấp cứu!"

Hai người nhanh chóng chạy xuống bậc thang, vỏ máy cassette va chạm vang lên âm thanh ca ca.

"Lộ Hà, bệnh viện, bệnh viện có điểm kỳ quái..." Tôn Chính vừa chạy vừa nói.

"Bệnh viện, có lúc nào không kỳ quái đâu, hô," Lộ Hà thở phì phò trả lời hắn, "Chỉ cần một chút hy vọng còn nằm bên phía chúng ta... Hô... thì ngày mai trời lại sáng!"

Ngày mai trời lại sáng. Tôn Chính không biết tại sao hắn lại mỉm cười khi nghe thấy những lời này, hắn thở phì phò chạy xuống tầng một, độ cung khóe miệng vẫn còn hơi cong lên, trong mắt lại phản chiếu bóng tối sâu thẳm.

Tiếng cười trong phòng xét nghiệm biến mất sau lưng bọn họ, không thể biết được tiếng cười kia đã trôi về đâu.

Cứ như một khúc nhạc dạo nhẹ, đánh dấu cho buổi biểu diễn sắp mở màn.

Tầng một, tới rồi!

Tim hai người rốt cuộc thả lỏng một chút, chạy qua phòng y tá, Lộ Hà bỗng nhiên dừng lại.

"Từ từ, tôi vào tìm xem có đèn pin không!"

Nói xong, anh liền chui vào phòng y tá.

Tôn Chính không dám lơ là một giây nào, chăm chú nhìn vào đỉnh đầu Lộ Hà, khí trong bệnh viện này khiến hắn không thở nổi.

Nặng nề. Còn có một cảm giác bi thương không tên.

Hắn xoa xoa ngực.

Đây nhất định không phải dự cảm xấu, không phải.

Bọn họ vừa nhìn thấy hy vọng, chỉ là, hắn đã đợi ở đây lâu lắm rồi.

Bao lâu? Chưa tới nửa ngày đi?

Một người bình thường, có thể tồn tại bao lâu trong huyệt?

Nghĩ tới vấn đề này, ánh mắt hắn nhìn Lộ Hà hấp háy một chút. Có lẽ, có lẽ chỉ một ngày, hai mươi tư giờ.

Lộ Hà cầm hai cái đèn pin mới đi ra, hất cằm về phía bên cạnh: "Mau chạy qua đó!"

Anh vừa nói xong câu này, toàn bộ biểu cảm đều đọng lại trong nháy mắt.

Sau đó anh lấy tốc độ cực chậm quay đầu về phía sau nhìn, nơi đó là một không gian tối tăm âm trầm và yên tĩnh, ánh đèn pin mờ nhạt chỉ chiếu sáng được một góc cuối cầu thang.

Tôn Chính chỉ nghe thấy Lộ Hà không thể tưởng tượng nổi mà gọi một tiếng: "Anh...hai?!"

Cái gì?!

Hắn hoài nghi bản thân mình nghe lầm.

"Lộ Hà!" Hắn dùng sức kêu một tiếng.

Lộ Hà ngẩn ra, quay đầu lại, vỗ đầu mình một cái.

"Sao lại thế này," Anh đi về phía phòng quan sát, "Tôi... trong nháy mắt tôi cảm thấy, tôi vừa nhìn thoáng qua anh hai tôi..."

Tôn Chính nói không nên lời, hắn biết Lộ Hà rất rõ ràng, hắn biết anh biết rằng vừa rồi chỉ có không gian đen nhánh bên cạnh.

Tay Lộ Hà đẩy mở cửa phòng quan sát còn hơi run run: "Cứ như anh ấy lúc trước vậy... Chỉ là hơi lạnh..."

Tôn Chính bước theo vào, xoay người đóng chặt cửa lại rồi mới bật đèn pin mới lên, trong phòng lập tức trở nên sáng ngời, Lộ Hà cũng khôi phục một chút bình tĩnh bởi vì không gian sáng đến quá phận này.

"Ngồi đi." Anh nói.

Hai người lại không ai cử động, tim vẫn còn đập bang bang.

Tôn Chính lấy các vật trong túi đổ ra ngoài.

"Có phải..." Hắn nhìn bản đồ, sổ ghi chép và băng cassette trên bàn, "Hơi thở của nó cũng cách chúng ta rất gần hay không?"

Lộ Hà chỉ nghe thấy tiếng tim mình nhảy lên cổ họng, trong đầu quanh quẩn tình cảnh vừa rồi ở hành lang.

"Người bình thường có thể tồn tại bao lâu trong huyệt? Anh có biết không, Lộ Hà?" Tôn Chính lại hỏi.

Lộ Hà lắc đầu: "Tôi không biết... có liên quan tới nó..."

"Nó?" Tôn Chính tựa hồ nhớ tới cái gì, "Là một với thứ ông ngoại Lưu Quần Phương nhắc tới đi? Nó là thứ gì của huyệt?"

Lộ Hà chống bàn, xem như ngầm đồng ý: "Đại khái là... tôi không rõ lắm, ngay cả bản thân huyệt cũng chỉ là một phép ẩn dụ, huyệt lưu động, giống hô hấp vậy, có vào có ra, chúng ta phải tìm được cách ra ngoài trước khi gặp phải nó."

Anh nói xong, cũng bật đèn pin trong tay lên, quan sát căn phòng này.

Đại khái vì phòng quan sát nằm ở cuối hành lang, lại giáp ranh với phòng cấp cứu, cho nên chỉ có một hàng cửa sổ. Trong phòng treo lác đác lưa thưa một ít túi truyền dịch, ghế dựa bên dưới có vẻ mềm mại hơn ghế trong đại sảnh phòng xét nghiệm một chút, không có màu sắc cứng nhắc của nhựa, khi chiếu đèn pin lên không cho người ta cảm giác lạnh băng như vậy.

Tôn Chính vừa định bấm nút chạy trên máy cassette lại nhịn không được ngẩng đầu lên, quan sát một vòng xung quanh, nói: "Phòng như vậy, cũng an toàn trước 'nó' sao?"

Lộ Hà hơi nghẹn lại.

Tôn Chính còn định nói gì đó, đèn pin trong tay đột nhiên nhoáng lên. Lộ Hà cảm giác ánh sáng bên kia đong đưa, liền nhìn về phía đó.

Ánh sáng chiếu lên tấm kính trên cửa phòng quan sát, một bóng người đèn xì vừa đi lướt qua đó.

Đi qua, không nhanh không chậm, giống như bất luận bóng người bình thường nào bước qua vậy.

Cảm giác không chân thật rồi cảnh tượng lại thập phần rõ nét này khiến tâm tình thật vất vả mới bình phục được của hai người lại bắt đầu kinh hoảng.

Đó là cái gì? Đó là bóng của ai?

Quan trọng nhất chính là... cái bóng này mới xuất hiện, hay vẫn luôn mơ hồ, chậm rãi theo sau bọn họ, theo tận tới nơi này?

"Tôn Chính..." Lộ Hà gọi tên Tôn Chính, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

Nếu nói, lúc trước bệnh viện Đồng Hoa yên tĩnh như chết lặng, thì hiện tại, nó đang dần dần sống lại.

"Anh nhìn thấy?!" Tôn Chính có chút kinh hoảng mà quay đầu nhìn Lộ Hà, muốn tìm được đáp án bất đồng trong mắt anh.

"Chúng ta đều nhìn thấy."

Ánh sáng trong mắt hắn dần trở nên ảm đạm, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu.

Đúng vậy, chúng ta đều nhìn thấy, Lộ Hà. Tôn Chính cúi đầu, anh có nghĩ tới không, không phải bệnh viện này đang thay đổi, mà là chúng ta. Chúng ta đang biến thành một phần của chúng, cho nên chúng ta có thể nghe thấy, có thể cảm nhận được, có thể nhìn thấy, có lẽ chúng ta đã gặp phải 'nó', chúng ta đã không còn kịp rồi.

Nhưng những lời này, hắn không nói ra. Ánh mắt hắn lại nhìn về phía máy cassette trên bàn.

Quên ý nghĩ này đi, Tôn Chính. Hắn nói với bản thân, bởi vì hắn không đành lòng phá hủy ý chí chiến đấu mà hai người vất vả lắm mới gây dựng lên được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.