Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 13: Giấc mộng đáng sợ ở viện bảo tàng (2)



Editor: Linqq

Hiểu Hạ cẩn thận từng li từng tí nói: “Vậy, Đại Mao và Tiểu Nhung…”

Địch Dã lắc đầu: “Hai đứa chúng nó vẫn coi nhau là người nhà, lúc trước vì không muốn để bọn chúng ở một mình, cho nên mới cố gắng để hai đứa ở với nhau…”

Lời nói tiếp theo liền dừng lại, Hiểu Hạ cười nói tiếp: “Chị em sinh đôi luôn có tâm linh tương thông, không thể tách ra, phải nuôi chung một chỗ.”

Lúc rời khỏi quán cà phê, Địch Dã đang muốn tiễn cô thì lại thấy Từ Phán Đệ dẫn theo mấy khách hàng tiến đến, cô vội vàng lắc đầu với Địch Dã: “Công việc làm ăn bận rộn quá.”

Địch Dã nói xin lỗi, lúc đi đường nhớ đến vẻ mặt áy náy nói xin lỗi của anh, người đàn ông lịch sự như vậy, lúc ở cùng anh trong lòng rất dễ chịu.

Cười một lúc rồi lại nhíu mày.

Từ nhỏ bố mẹ cô không hề yêu cô, mà họ đối xử với cô có cảm giác như là tôn trọng bề trên hơn, bố mẹ muốn cho cô thêm một người em trai hoặc một người em gái, cho nên vẫn luôn chờ đến khi cô 12 tuổi, được cô đồng ý, mẹ mới mang thai, lúc ấy mẹ đã 42 tuổi rồi, đã quá tuổi sinh sản. Sau khi sinh em trai, trong nhà càng thêm vui sướng, Triệu Hiểu Đông còn nhỏ tuổi đã biết che chở cho chị gái. Cô còn có dê con, là bạn học từ nhà trẻ đến tiểu học rồi lại đến trung học, mặc dù không học cùng trường ở đại học, nhưng cả hai đều ở Bắc Kinh, giữa hai người không có bất kỳ bí mật gì, mỗi cuối tuần đều gặp nhau, ban đêm chen chúc trên giường của ký túc xá thân mật kể hết với nhau.

Hơn một năm phiêu bạt ở Bắc Kinh, mỗi lần cô cảm thấy khó khăn nhấy, lại nghĩ đến những người mà cô yêu, cả người liền tràn đầy năng lượng. Có nhiều người là hậu thuẫn kiên cường cho mình như vậy, không có gì phải sợ.

Thế nhưng khi gặp Địch Dã, anh không có người thân cũng không có bạn bè, lúc anh nói câu nói kia, trong nháy mắt để lộ ra sự cô đơn, khiến trong lòng Hiểu Hạ có chút đau xót.

Rất nhanh cô liền ra một chủ ý, nếu đã chuyển lên làm chính thức, vậy thì không cần tuân thủ một cách nghiêm chỉnh đi làm phải chấm công nữa, về sau buổi trưa vẫn nên tới quán cà phê, ngồi chực máy điều hòa uống chực nước chanh.

Buổi chiều Đàm Kỳ có khách đến thăm, người đàn ông kia ăn mặc tùy ý, không giống khách hàng của công ty, Hiểu Hạ vừa hỏi một câu có hẹn trước không, người đàn ông kia liền nói một câu: “Quá phô trương rồi, còn phải hẹn trước sao?”

Đàm Kỳ ở trong văn phòng nghe thấy liền đi ra, trực tiếp dẫn anh ta vào phòng khách, cũng không châm trà, vừa đi vào liền hạ cửa sổ xuống, Hiểu Hạ nghĩ thầm, thật thần bí, trước nay phòng khách không đóng cửa sổ bao giờ, cho dù là lần trước La Hổ có đến ghi chép thì đồng nghiệp phía bên ngoài cũng đều nhìn thấy.

Hiểu Hạ trở về chỗ ngồi cúi đầu bận rộn, hai tháng trước sau khi cô chỉnh lý xong sáu tủ hồ sơ, Đàm Kỳ lại tìm cô nói về phương án của cô, anh ta nói: “Triệu Hiểu Hạ, ý tưởng không tồi, chẳng qua cô có biết hệ thống như vậy cần bao nhiêu tiền không?”

Hiểu Hạ cười nói biết: “Bên trong phương án có dự toán, hơn một nghìn vạn.” Đàm Kỳ cười một tiếng: “Hơn một nghìn vạn, cô chi tiền sao?” Hiểu Hạ liền vội vàng nói: “Dự toán của phòng thị trường một năm lên đến cả trăm triệu, nhiều ngành cùng một chỗ như vậy, cũng đều có một phần dự toán chi ra…” Đàm Kỳ cắt ngang cô: “Coi như phòng thị trường chịu chi cho dự toán này, vậy những ngành khác thì sao?”

Hiểu Hạ tràn ngập hi vọng: “Nếu không, đến phòng thị trường đề nghị trước?” Đàm Kỳ lắc đầu: “Không cần thiết, cứ chậm rãi thôi, trước khi thành lập hệ thống, ngành thu thập tin tức của chúng ta liền giao cho cô quản lý, chỉ cần tôi có nhu cầu liền tìm tới cô, cô nên tìm người nào làm việc như thế nào thì tự mình xử lý lấy, tôi chỉ cần kết quả. Hơn nữa, không cần gửi bản sao cho tôi giả làm cáo đội lốt hổ.”

Ánh mắt Hiểu Hạ sáng rực: “Vậy, tôi phải đi nói chuyện với giám đốc tiêu thụ.” Đàm Kỳ hứng thú nhìn cô: “Nói chuyện gì?”

“Anh ta phải hỗ trợ tôi làm việc, nếu như người dưới tay anh ta không cho tôi số liệu, có phải nên cân nhắc tiền phạt hay không?” Hiểu Hạ lý lẽ hùng hồn.

Đàm Kỳ nhếch khóe môi: “Dựa vào cái gì? Người ta dựa vào cái gì mà vì công việc của cô lại đi phạt nhân viên của mình? Còn nữa, phạt tiền sẽ khiến mọi người căm giận cô, càng không khiến họ nguyện ý phối hợp làm việc với cô.”

Hiểu Hạ không nói lời nào, Đàm Kỳ cầm bút trong tay: “Cô đã thu phục Ngô Hồng như thế nào, thì cũng thu phục họ như vậy đi.”

Hiểu Hạ cái hiểu cái không, Đàm Kỳ khoát khoát tay: “Vừa làm vừa trải nghiệm.”

Từ đó về sau, mỗi ngày làm việc cô đều giống như liều chết với những quản lý tiêu thụ đó, những người đó có người ăn mềm có người ăn cứng, cũng có người cả cứng cả mềm đều không ăn, Hiểu Hạ cứ từ từ tìm hiểu mà tiến lên.

Bận rộn trong chốc lát, Hiểu Hạ chạy lên ban công nhìn trời, mùa thu ở Bắc Kinh rất đẹp, xanh giống như biển vậy, mấy đám mây màu trắng trôi nổi giữa không trung, giống như những hòn đảo trôi trên biển, cô nhìn đến mức xuất thần, bỗng nhiên lại nghe được một trận cười to đầy càn rỡ, quay đầu nhìn sang, cửa sau của phòng họp được mở ra, một làn khói bay đến, Đàm Kỳ không hút thuốc, cũng ghét nhất là người khác hút thuốc, đại khái không chịu được, cho nên liền mở cửa sổ ra.

Vừa muốn đi vào tiếp tục làm việc, cô liền nghe thấy người đàn ông kia nói: “Anh yên tâm, hợp đồng mua bán nhà thời dân quốc và kiến quốc đều nằm trong tay tôi, vào những năm 80 lúc ấy chính sách đã chứng thực Địch Dã có vào ở, cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì. Lúc ấy tôi cũng không biết, tháng trước sau khi ông nội tôi qua đời tôi mới phát hiện, ông tôi ấy à, sợ con gái và các cháu không hiếu thuận, vì vậy nắm trong tay cả một đời, phút cuối cùng ra đi vội vã, cho nên cũng chưa giao phó cho ai. Tôi đến chỗ ấy rất hợp lý, có bị kiện cũng không sợ. Hôm qua tôi đến phố sau, đang muốn tìm Địch Dã thì vừa khéo gặp ông chủ Tịch ở bên ngoài, nghe nói ông ta rất có hứng thú đối với quán cà phê đó…”

Đàm Kỳ cắt ngang anh ta: “Từ từ đã, tôi không có hứng thú với quán cà phê đó, tôi chỉ muốn căn nhà kia, tôi muốn tới đó ở. Tôi nghe ông chủ Tịch nói, Địch Dã có tình cảm rất sâu đậm đối với căn nhà kia, bao nhiêu người ra giá rất cao mà cho tới bây giờ cũng chỉ có hai chữ, không bán. Lúc đầu tôi còn nghĩ cách khác, lại không nghĩ rằng trong hoàn cảnh khốn khó vẫn còn có hy vọng, thì ra nhà đó là nhà của anh Khâu.”

Lỗ tai của Hiểu Hạ kề sát trên tường lắng tai nghe, nếu hai người kia muốn cướp đi nhà của Địch Dã, vậy thì từ nay về sau sẽ không có quán cà phê phố sau nữa, Địch Dã cũng không có nhà để về, Đại Mao và Tiểu Nhung thì thất nghiệp, cô cũng không có chỗ đến ngồi chực điều hòa uống chực nước chanh, cũng sẽ không có bò bít tết tiêu đen cùng cà phê đức nữa.

Rón rén rời đi, lúc trở lại chỗ ngồi liền cầm túi đi ra ngoài, khi đi qua trước quầy tiếp tân thì cười tủm tỉm nói với Mỹ Mỹ: “Tôi xuống dưới lầu mua cà phê, thuận tiện mua cho Mỹ Mỹ một tách cappuccino nhé? Tôi mời.” Mỹ Mỹ cười ngọt lịm: “Cảm ơn chị Hiểu Hạ.”

Nói xong cô ta lại thấp giọng nói: “Từ nay về sau chị Hiểu Hạ không bị hạn chế giờ làm việc nữa, có thể tùy ý đi đến công ty, thật hâm mộ.” Hiểu Hạ ai da một tiếng: “Tôi còn hâm mộ Mỹ Mỹ đây, cả ngày ở văn phòng, mùa đông không lạnh mùa hè không nóng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, làn da trơn bóng trắng nõn, còn tôi thì suốt ngày phải ra ngoài phơi nắng.”

Nói xong còn nháy mắt với Mỹ Mỹ một cái, giơ tay lên bai bai, đi vào thang máy xuống đại sảnh của công ty, sau đó chạy chậm đến phố sau.

Lúc vào trong quán cà phê, khách hàng khá nhiều, mấy bàn bên cạnh đều đã có người ngồi, Từ Phán Đệ vẫn còn ngồi ở đó, cô ta liền chào hỏi với Hiểu Hạ.

Địch Dã đang bận rộn đằng sau quầy bar, Hiểu Hạ cách một quầy bar gọi anh một tiếng, Địch Dã thấy là cô tới, vội vàng nói: “Đến rất đúng lúc, lúc này nhiều người, tôi hơi bận, cô giúp tôi đưa cà phê được không. Thật xấu hổ, Hiểu Hạ.”

Hiểu Hạ nói một tiếng: “Khách sáo cái gì.” Nói xong liền bưng khay lên làm việc.

Nhóm bạn gái của Từ Phán Đệ nhìn Hiểu Hạ bưng cà phê đi tới đi lui, trong lòng cảm khái nói: “Nhìn xem, đây mới là tuổi trẻ, đến cái đuôi của tuổi trẻ chúng ta cũng không bắt nổi nữa rồi.” Một người phụ nữ khác cười nói: “Bắt không được thì khỏi bắt, năm tháng không tha cho ai, già rồi thì chịu thôi.”

Từ Phán Đệ kêu lên một tiếng: “Cái gì mà già hay không già, thật là, các cô thích già thì cứ phục đi, dù sao tôi cũng không phục. Hơn nữa, tôi còn chưa đến sinh nhật ba mươi tuổi đâu đó.”

Mấy người phụ nữ khanh khách nở nụ cười, Từ Phán Đệ nhìn thoáng qua phương hướng của Địch Dã, đứng dậy đến trước quầy bar: “Ông chủ Địch nếu bận rộn quá, có cần tôi giúp một tay không.” Địch Dã bận đến mức đầu cũng không ngẩng lên: “Có Hiểu Hạ hỗ trợ là được rồi.” Từ Phán Đệ mím môi: “Hiểu Hạ? Đã gọi thẳng tên như vậy rồi, chúng ta làm hàng xóm đã nhiều năm, anh đều gọi tôi là bà chủ Từ bà chủ Từ, cho tới bây giờ cũng chưa gọi tên của tôi.”

Địch Dã không nói lời nào, Từ Phán Đệ dùng sức cắn môi một cái: “Tôi 17 tuổi đã tới Bắc Kinh, lúc ấy tiệm mát-xa của tôi vẫn còn gọi là thẩm mỹ viện, tôi làm nhân viên gội đầu, có một lần bị khách hàng bắt nạt, ông chủ Địch nhìn không được, cho nên đã đứng ra nói chuyện giúp tôi, lúc ấy, cùng với bộ dáng của ông chủ Địch lúc này, cũng đã hai mươi năm trôi qua, nhưng một chút thay đổi cũng không có.”

Địch Dã ngừng việc lại nhìn cô ta: “Giúp bà chủ Từ không phải là tôi, mà là bố tôi, lúc ấy tôi với mẹ đang ở nước ngoài…” Từ Phán Đệ lắc đầu: “Không phải, chính là anh, tôi sẽ không nhận lầm.” Địch Dã ra khỏi quầy bar, nhìn mấy cô bạn gái của Từ Phán Đệ nói: “Cô ấy uống cà phê Ireland quá nhiều, có chút say, phiền các cô đưa cô ấy về.”

Anh khách sáo lại kiên quyết ra lệnh tiễn khách, mấy người phụ nữ thức thời đứng lên, một người trong số đó tiến tới đỡ lấy Từ Phán Đệ: “Đi thôi đi thôi.” Từ Phán Đệ nhìn về phía Địch Dã, Địch Dã lại tới bắt chuyện với Hiểu Hạ đang ngồi bên cửa sổ, cười nói: “Cô rất thích vị trí này.”

Từ Phán Đệ thở dài một hơi, lúc đi ra khỏi quán cà phê, một giọt nước mắt rơi xuống: “Đã nhiều năm như vậy, tôi thậm chí còn hoài nghi anh ấy không thích phụ nữ. Haizz…” Người phụ nữ bên cạnh khuyên nhủ: “Chị Phán Phán nếu càng quan tâm thì sẽ bị loạn, chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ non nớt, mấy năm trước lúc cái cô Ngọc Hoa kia xuất hiện ở phố sau, chị Phán Phán cũng ghen ghét muốn chết, thế nhưng ông chủ Địch cũng không hề có ý với cô ta, người đàn ông như ông chủ Địch, chắc chắn thích một thục nữ giống như chị Phán Phán vậy.”

Từ Phán Đệ lau nước mắt: “Thực ra đã nhiều năm như vậy, tôi đã sớm hiểu rõ, chẳng qua là không cam tâm mà thôi, gần đây có một người đàn ông tốt đang theo đuổi tôi, tôi đang do dự, không biết có nên đồng ý hay không.” Mấy người phụ nữ cười hì hì: “Đồng ý đi, chị Phán Phán, mau đồng ý đi, không thể cứ treo cổ trên một thân cây được.”

Địch Dã nhìn mấy người phụ nữ tiến vào viện mát-xa qua cửa sổ, cười cười ngồi xuống đối diện với Hiểu Hạ, Hiểu Hạ cảnh giác nhìn xung quanh một chút, hai tay nắm ở trên bàn, thân thể hướng về phía Địch Dã, cố gắng hạ giọng xuống, giống như là đang nói thầm: “Có người muốn cướp nhà của anh.”

Địch Dã kinh ngạc nhìn cô, Hiểu Hạ có chút nóng nảy: “Tôi không đùa đâu, lúc ở công ty tôi đã vô ý nghe được, sếp của tôi và một người đàn ông họ Khâu nói chuyện với nhau, tháng trước ông nội của người đàn ông đó vừa qua đời, trong di vật có hợp đồng mua bán nhà của anh, nói là thời kỳ dân quốc hay là kiến quốc cũng đều có. Nhưng tôi lại nghe anh nói với La Hổ rằng, nhà này là sản nghiệp mà tổ tiên anh để lại. Tôi cảm thấy đó là âm mưu, cho nên mới chạy tới nhắc nhở anh, chuẩn bị giấy chứng nhận rồi tìm luật sư đi, chuẩn bị sớm thì sẽ tránh được hậu họa.”

Địch Dã nhìn cô, cô cách anh rất gần, nghĩ thầm, đôi mắt của anh thật sáng, giống như đang cất giấu một ngôi sao vậy.

Địch Dã nhìn Hiểu Hạ đang ngẩn người thì liền giơ tay huơ huơ trước mặt cô, Hiểu Hạ lấy lại tinh thần, thân thể vội vàng lui về phía sau, Địch Dã nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, không cho cô cử động: “Cô không tin cấp trên của cô, mà lại tin tưởng tôi, vì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.