Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 19: Giấc mộng đáng sợ ở viện bảo tàng (8)



Editor: Linqq

“Quan hệ lớn là đằng khác.” La Hổ tiện tay rút một quyển sách, “Bản chữ phồn thể (1)? Lại còn là từ trái đến phải? Anh thật là biến thái, có phải là chui lên từ trong mộ không vậy? Cốc Tương Cầm chính là bà ngoại của Đàm Kỳ, tôi đã nói với anh rồi, chính là một bà lão có tinh thần rất khỏe mạnh.”

(1) Chữ phồn thể: Chữ Phồn Thể là loại chữ truyền thống, hiện đang được sử dụng phổ biến ở Đài Loan, Hồng Kông và Ma Cao.

Địch Dã che giấu chút kinh ngạc: “Tôi nghĩ nên tới chào hỏi một chút, anh có địa chỉ không?”

“Ở bệnh viện đó, từ hai giờ chiều đến năm giờ chiều mỗi ngày bà ấy đều ở đó, chăm sóc con gái, cho con gái uống nước.” La Hổ vừa nói vừa lôi ra một cuốn sách nữa, “Tiếng Pháp ư? Anh sẽ không tinh thông toàn bộ ngôn ngữ trên thế giới đấy chứ?”

Địch Dã không để ý tới anh ta, vào phòng thay quần áo: “Tôi đến bệnh viện đây, bệnh viện nào thế?”

La Hổ đi theo phía sau anh: “Tôi cũng đi, nếu anh không đồng ý tôi đi cùng thì tôi sẽ không nói.”

Địch Dã nhíu mày: “Vậy đi thôi.”

Hiểu Hạ đang ngồi trên bàn ăn với Đại Mao, Tiểu Nhung và Từ Phán Đệ, một cảnh ba người cười nói trò chuyện, thấy Địch Dã đi từ trên lầu xuống, cô cười hỏi anh: “Anh còn đau đầu không?”

Địch Dã không nhìn cô, chỉ lắc đầu: “Tôi có việc, để tối Đại Mao đưa cô về.” Nói xong anh liền vứt một cái thẻ đến trước mặt Đại Mao: “Buổi tối muốn ăn gì thì cứ dẫn mọi người đi ăn. Hiểu Hạ muốn học tiếng Anh, buổi trưa một tiếng buổi tối một tiếng, giao cho con đó, cô ấy giúp các con công việc, các con cũng nên chuẩn bị cơm trưa cơm tối cho cô ấy đó.”

Đại Mao cầm lấy thẻ: “Tuân lệnh thưa bố.” Tiểu Nhung nhìn Hiểu Hạ rồi lại nhìn Địch Dã, lầm bầm hai chữ: “Thần kinh.”

Từ Phán Đệ không nói gì, cũng không thể nào động đũa, biểu hiện trên mặt có chút ngây ngốc, La Hổ liếc cô ta một cái: “Bà chủ Từ bị ốm sao?”

La Hổ đã đến cửa, Từ Phán Đệ gọi một tiếng cảnh sát La: “Ông chủ Tịch ở tiệm sách Bác Văn, cảnh sát La có thể điều tra lai lịch của anh ấy không?” La Hổ lắc đầu: “Cái người có dáng vẻ thư sinh đó? Có gì mà phải điều tra chứ?”

Từ Phán Đệ cười cười: “Tôi và anh ấy đang hẹn hò, buổi tối hôm qua trên giường, anh ấy rất nhanh đã nói đến chuyện cưới xin, tôi phải biết lai lịch của anh ấy có đúng không? Anh ấy cái gì cũng tốt, chỉ là không thích nói chuyện về bản thân mình.”

Cô ta nói buổi tối hôm qua trên giường, khiến tất cả mọi người có chút xấu hổ, Địch Dã nhìn cô ta một cái, nói với Tiểu Nhung: “Pha cho bà chủ Từ một chút trà thảo mộc.” Tiểu Nhung bĩu môi, Địch Dã chỉ về phía Từ Phán Đệ: “Cô ấy rất kỳ lạ, cứ như mất hồn vậy.”

Tiểu Nhung lại không dị nghị gì, lập tức xoay người đi lên lầu. La Hổ cười nói: “Nói như vậy, dường như trà thảo mộc của anh có thể có thể khiến hồn quay trở lại.”

Địch Dã không để ý tới anh ta, La Hổ nhìn Từ Phán Đệ nói: “Bà chủ Từ yên tâm, tôi sẽ giúp cô điều tra thêm.” Từ Phán Đệ ỉu xìu nói tiếng cảm ơn.

Địch Dã đợi Tiểu Nhung đi xuống, nhìn Từ Phán Đệ sau khi uống trà thảo mộc thì sắc mặt liền tốt hơn, lúc này mới đi ra ngoài.

Đến bệnh viện, thấy vẫn chưa tới giờ thăm bệnh nhân, La Hổ xoa xoa bụng: “Đói quá, đi ăn cơm trước đi.” Địch Dã lắc lắc đầu: “Anh đi trước đi, tôi chờ.”

Chờ La Hổ đi xa, thang máy đã lên đến tầng mười hai, có y tá tới nói: “Thưa anh, hai giờ mới đến giờ thăm bệnh nhân.” Địch Dã ngồi ở ghế dài trên hành lang: “Tôi chờ, tôi sẽ không làm ồn.”

Anh nhìn cửa thang máy, chia tay 60 năm, anh còn có thể nhận ra cô ấy không?

Hai giờ, một bà lão đi đến, Địch Dã đứng lên chào, khách khí hỏi: “Bà là Cốc Tương Cầm đúng không?”Bà lão lắc đầu.

Một người khác lại tới, Địch Dã lại đứng lên, nhưng vẫn không phải.

Liên tiếp ba người đều không phải, Địch Dã ủ rũ ngồi xuống ghế, thời gian là vị pháp sư mạnh mẽ nhất, có thể khiến cho những ký ức từng vô cùng rõ ràng trở nên trống rỗng.

Đang ngồi trên ghế, bên tai liền vang lên tiếng người hỏi: “Chàng trai trẻ, có phải cậu họ Địch không?” Địch Dã ngẩng đầu, một bà lão tóc bạc trắng nhìn chằm chằm anh, trong mắt chứa đầy sự kích động, tự lẩm bẩm một mình: “Giống, thực sự quá giống.”

Địch Dã nhìn bà ấy, chỉ nhớ rõ sự hoạt bát đáng yêu của người con gái ấy, nhớ rõ trong bóng tối, cô gái ấy duỗi tay tới, nhưng mặt mũi lại mơ hồ, cho dù cô ấy có đứng trước mặt, nhưng ký ức vẫn không tỉnh lại.

Bà lão bắt lấy tay anh: “Chàng trai trẻ, cậu có biết Địch Tuân Tố không?”

Địch Dã nhẹ nhàng gật đầu: “Là ông nội của tôi. Cho hỏi, bà có phải Cốc Tương Cầm không?”

Thân thể bà lão lung lay, Địch Dã vội dìu bà ngồi xuống, mắt bà lão không nháy lấy một cái, nhìn anh, môi run run hồi lâu: “Ông ấy có nhắc tới tôi?”

Địch Dã gật đầu: “Đã từng nhắc, ông nội nói mặc dù là một tháng ngắn ngủi, nhưng lại cho ông hồi ức đẹp nhất cả một đời.”

Nước mắt bà lão chảy ra: “Lúc ấy tôi bị trong nhà bắt ép, không còn cách nào khác, tôi liền lừa gạt vị hôn phu, nói rằng muốn đến Hồng Kông kết hôn cùng anh ta, cả nhà hai người đều tới đó, trước ngày kết hôn một ngày, tôi mua vé máy bay, để lại một tờ giấy rồi trở về Bắc Kinh, bọn họ lên kế hoạch đi từ Hồng Kông sang Mỹ, không có ý định trở lại. Bọn họ đi hết rồi, chỉ còn một mình tôi trông coi bảo tàng, tôi thường xuyên đến phố sau, nhìn những ngọn cỏ dại sinh trưởng trên nơi đã từng là quán trà, thời điểm những năm tám mươi ấy, đột nhiên có một ngày, chỗ ấy mở quán cà phê, tôi cho là ông ấy đã bán nhà, có lẽ là sợ hãi, cho nên tôi không dám vào xem, mấy chục năm sau tôi đều ở Hương Sơn, cách đó khá xa, cũng không đến phố sau nữa, sau khi về hưu tôi lại đến Mỹ, năm nay con gái trở bệnh, tôi mới trở về đây. Ông ấy đã qua đời năm nào?”

Địch Dã nghĩ một lúc: “Năm 94, đi đến Ba Đông(2) một chuyến, có thể là không quen khí hậu nên mới đổ bệnh, sau khi trở về thì sức khỏe không tốt lắm, nửa năm sau thì qua đời.”

(2) Ba Đông: là một huyện của Châu tự trị dân tộc Thổ Gia, Miêu Ân Thi, tỉnh Hồ Bắc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Bà lão lau nước mắt: “Tôi trở về từ Hồng Kông rồi đi tìm ông ấy, người không có, nhà cửa thì trống trơn, lo rằng đời ông ấy sẽ oán hận tôi, nghe cậu nói thì có vẻ ông ấy sống rất tốt, tôi cũng yên lòng.”

Địch Dã thấp giọng nói: “Ông ấy chưa bao giờ oán hận bà, ông ấy vẫn luôn mong muốn bà có thể hạnh phúc.” Bà lão nuốt nước mắt cảm thán: “Con người, chỉ sợ trong lòng không giải quyết vướng mắc được, càng vướng càng chặt, thật ra Tuân Tố và tôi cũng chỉ hoa trong gương, trăng dưới nước, chẳng qua cũng chỉ là những năm khó khăn giúp đỡ nhau mà thôi. Đi thôi chàng trai trẻ, đến quán cà phê của cậu xem một chút.”

Địch Dã chỉ phòng bệnh sau lưng bà lão, phòng 1206, bên trên cửa có viết, Cốc Lệ Viện.

Bà lão nhìn qua cánh cửa kính: “Nó ngủ rồi, Kỳ Kỳ gọi điện thoại bảo lát nữa nó sẽ đến, đi thôi.”

Hiểu Hạ thấy Địch Dã đưa một bà lão đến, nhìn về phía anh làm mặt quỷ, mặt Địch Dã không có biểu tình gì đi tới bên cạnh cô, Hiểu Hạ nhìn anh, kỳ lạ, sao lại giống như không quen biết vậy.

Bà lão vuốt ve những cái bàn bằng gỗ: “Những cái bàn này vẫn còn ở đây, gỗ tử đàn đấy.” Lại nhìn cái đèn cạnh bên, chỉ vào đèn trên tường: “Những cái đèn này đều là đồ cổ đời Thanh đó, Địch Dã, cậu giữ gìn thật tốt.”

Địch Dã nói vâng, bà lão chỉ lên lầu: “Tôi có thể đi lên xem một chút không?”

Địch Dã vội nói có thể, bà lão lên tầng có vẻ khó khăn, Địch Dã nhìn sang Đại Mao, Đại Mao vội vàng chạy tới đỡ: “Bà ơi, cháu là cháu thứ hai của ông Địch Tuân Tố, Địch Mậu.”

Bà lão nhìn cậu ta lắc lắc đầu: “Cậu không giống ông nội, anh trai cậu mới giống.”

Đại Mao cười nói: “Ai cũng nói như vậy, cho nên ông nội luôn thiên vị anh trai, đối xử với cháu cũng không tốt lắm.”

Bà lão mỉm cười: “Tính cách của cậu thì lại giống, ông nội cậu năm đó cũng như vậy, hiền lành nhiệt tình.”

Hiền lành nhiệt tình? Đại Mao nhìn Địch Dã, có hiền lành nhiệt tình sao?

Bà lão không có hứng thú lắm với tầng hai, lên tới tầng ba nước mắt liền chảy xuống: “Năm đó nghĩ đến lúc nhìn thấy phòng của ông ấy thì liền thẹn thùng, không dám nói, ông ấy cũng không mời tôi, biết ông ấy là người yêu sách, trong tưởng tượng cũng là như thế này.” Địch Dã cười cười: “Đây là phòng ông nội lúc còn sống, cháu chưa từng thay đổi.”

Đại Mao đỡ bà lão ngồi lên ghế, Tiểu Nhung bưng trà thảo mộc tới cười nói: “Chào bà, cháu là cháu gái Địch Nhung của ông Địch Tuân Tố, là chị sinh đôi của Địch Mậu.”

Bà lão nhận lấy trà, nhìn cô ấy: “Trông cháu thật xinh xắn.” Tiểu Nhung đỏ mặt, bà lão ngẩng đầu nhìn Địch Dã: “Bố mẹ của các cháu đâu? Tuân Tố có mấy người con?”

Địch Dã vội vàng nói: “Chỉ có mình bố cháu thôi, bà nội qua đời sớm, năm 80 bố mẹ cháu bị tai nạn xe cộ nên qua đời ở Mỹ, cho nên ông nội mang cháu về nước.”

Bà lão thở dài: “Già rồi nên hồ đồ, nói nhiều quá.”

Nói xong liền bưng chén trà lên uống, uống một ngụm xong liền nói rất nhiều, rất nhanh cái chén liền thấy đáy, mắt bà lão hơi nhắm lại, Tiểu Nhung cẩn thận từng li từng tí cầm cái chén, thấp giọng hỏi Địch Dã: “Bố muốn làm gì?” Địch Dã nhìn bà lão: “Nghe xem tâm nguyện của bà ấy là gì, ta sẽ giúp bà ấy hoàn thành.” Tiểu Nhung nháy nháy mắt: “Bà lão này rất si tình, có vẻ như tâm nguyện của bà ấy là muốn kết hôn cùng bố.”

Địch Dã nhếch môi không nói lời nào, Tiểu Nhung che miệng cười trộm. Dường như bà lão đã có một giấc mộng đẹp, trong mơ còn cười gọi Tom, Tiểu Nhung hỏi Địch Dã: “Tên tiếng anh của bố? Vậy ai là Jerry?”

Mặt Địch Dã không biểu cảm, chờ đến lúc bà lão tỉnh lại, vỗ vỗ mặt lẩm bẩm: “Sao có thể ngủ thiếp đi? Già rồi mà.” Tiểu Nhung cười hỏi: “Bà ơi, Tom là ai? Bà mơ thấy người đó đấy.”

Bà lão nghe xong liền đỏ mặt: “Ông hàng xóm ở bên Mỹ ấy mà, theo đuổi tôi cũng hơn mấy tháng rồi, còn tặng hoa rồi hát, lần này còn cùng trở về với tôi đấy, việc tôi và Tuân Tố tôi cũng nói với ông ấy, ông ấy không chê cười tôi khờ khạo, ông ấy thương tôi, thương đến mức rơi lệ…”

Tiểu Nhung cười nói: “Ông ấy tốt như vậy, bà gả cho ông ấy đi. Bà nghĩ xem, ông nội cháu đã lấy vợ sinh con, cả một đời viên mãn, nếu ông cháu ở nơi chín suối biết bà vẫn luôn nhớ đến ông thì chắc sẽ buồn lắm.”

Bà lão ừm một tiếng, sờ tóc cô ấy: “Nói đúng lắm, quay về Mỹ bà sẽ kết hôn. Thôi đi thôi, đến bệnh viện thôi.”

Tiểu Nhung dìu bà ấy đứng lên, bà lão nhìn Địch Dã: “Vẫn phải phiền cậu đưa tôi về rồi.”

Bà lão cẩn thận đi xuống lầu, thận trọng sờ lên những cái bàn và đèn, Đại Mao giẫm lên ghế lấy một cái đèn xuống: “Cái này cháu tặng bà.”

Bà lão cười đến mức không ngậm miệng được, Hiểu Hạ cười nhìn về phía Địch Dã, Địch Dã chạm phải ánh mắt của cô, liền quay đầu né tránh nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Hiểu Hạ phồng má, đi về phía anh, đột nhiên tay chọc chọc vào người anh: “Sao vậy? Tôi làm gì đắc tội anh hả?”

Địch Dã nói không, nhưng vẫn không nhìn cô, Hiểu Hạ lại đưa tay, Địch Dã né tránh, bà lão lại cười tủm tỉm: “Rất đẹp đôi.”

Mặt Địch Dã liền đỏ lên, Hiểu Hạ nở nụ cười: “Bà đừng hiểu lầm, chúng cháu là bạn bè.”

Đại Mao thấp giọng hỏi Tiểu Nhung: “Chị đã từng thấy bố đỏ mặt chưa?” Tiểu Nhung lắc đầu: “Chị chưa từng thấy.”

Địch Dã trừng mắt, hai người liếc nhau che miệng cười trộm. Hiểu Hạ dậm chân ở bên cạnh: “Hai người này, anh ấy đã ngượng ngùng rồi, vậy mà còn cười…”

Địch Dã liếc cô một cái, lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.