Bỗng nhiên Đàm Kỳ đứng dậy, nắm chặt cổ áo của Quan Lâm, càng nắm càng chặt, nhìn cô ta, mặt đỏ bừng lên: “Tôi đã cảnh cáo cô, không cho phép cô nhắc đến mẹ tôi. Cô nói không sai, tôi yêu bà ấy, đó là tình yêu của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, từ lúc nhìn thấy Đàm Chấn Phi đánh bà ấy, tôi đã thề rằng cả đời này sẽ bảo vệ bà, mỗi lần đi cùng với cô, tôi đều cảm thấy đó là sự phản bội. Ngoại trừ bà ấy, tôi sẽ không rung động với bất kỳ một cô gái nào nữa, thế nhưng Hiểu Hạ lại có thể khiến tôi cười, tôi chỉ cần nhìn thấy cô ấy liền rất vui vẻ, nếu như tôi có thể yêu cô ấy, như vậy là có thể cứu bản thân ra khỏi vực sâu. Không phải cô yêu tôi sao? Vậy thì rời khỏi công ty, tác thành cho tôi đi.”
Nước mắt Quan Lâm chảy xuống, khó nhọc nói: “Hóa ra anh biết, anh biết tôi yêu anh…” Đàm Kỳ nắm chặt một chút: “Lúc đầu tôi muốn giữ lại sự kiêu ngạo cho cô, nhưng cô lại chà đạp lên lòng tự tôn của tôi.”
Đàm Kỳ buông tay ra, nhìn cô ta nhũn chân ngã trượt xuống đất, lạnh lùng nói: “Yên tâm, công ty sẽ không bạc đãi cô.”
Quan Lâm lặng yên không tiếng động rời khỏi công ty, ngay cả sự chia tay vui vẻ tượng trưng cũng không có. Đến giờ cơm trưa, Ngô Hồng nói đùa rằng công ty quá tuyệt tình rồi, Trần Tử nhỏ giọng nói: “Cô ấy ở công ty mười năm, về tình về lý là sẽ làm, nhưng mà cô ấy cự tuyệt, nói rằng không có nghĩa lý gì cả.”
Hiểu Hạ im lặng cúi đầu ăn cơm, nghĩ đến việc lúc sắp xếp lại tài liệu ở phòng thị trường liền nhìn thấy một bức ảnh, Quan Lâm lúc ở văn phòng vẫn luôn nghiêm mặt, nhưng mỗi lần ra ngoài ngoại giao hay là đến tiệc tối của công ty, cô ấy luôn tươi đẹp rạng ngời, cười đến mức tinh thần phấn chấn, nụ cười tự tin xán lạn. Nhưng ngày cô ấy đi, một tay dắt theo con trai, một tay cầm vali, mặc dù vẫn ngẩng cao đầu mà đi như cũ, nhưng trong lúc lơ đãng, Hiểu Hạ thấy bên tóc mai của cô ấy lộ ra vài sợi tóc bạc.
Hiểu Hạ có chút mờ mịt, tuổi thanh xuân của cô ấy đều dành cho công ty, nhưng cuối cùng nó biến đâu rồi? Chẳng qua chỉ là một bóng lưng mệt mỏi. Năm đó mẹ cũng rời công ty như vậy sao? Cho nên mẹ và bố phải đưa cô rời khỏi Cổ Thành? Bố tìm một công ty rồi làm quản lý chi nhánh, mẹ lại không chịu xin vào bất cứ công ty gì, mở một cửa hàng mì, chăm sóc cô và em trai, quan tâm chuyện làm ăn nhỏ, thỏa mãn mà an bình.
Trần Tử thở dài một hơi: “Cô ấy đã được đền bù tổn thất vượn xa khỏi bảy chữ số, coi như tạm được.” Ngô Hồng a một tiếng: “Vậy thì còn được, cứ tưởng nhiều nhất là bảy chữ số chứ.” Hiểu Hạ nghiêm túc nói: “Nhưng mà cô ấy lại trở thành thất nghiệp, em thấy tiền chỉ là một loại áp lực nhỏ, thất nghiệp mới là áp lực lớn.”
Trần Tử lắc đầu: “Quan hệ của cô ấy rộng như vậy, có thể tìm được một công việc mới, điều thảm nhất là cô ấy ly hôn, lại dẫn theo con trai, vì tranh đoạt quyền nuôi con mà nhà đều giao hết cho chồng cũ rồi.”
Hiểu Hạ thấp đầu nghĩ thầm, cô ấy vì Đàm Kỳ mà mới ly hôn sao? Anh ta sẽ kết hôn cùng Quan Lâm? Nhưng, anh ta lại đoạt chức vị của cô ấy.
Sau bữa cơm trưa, tâm trạng trở nên không tốt, lặng lẽ đi dạo thì đã đến phố sau, bước vào quán cà phê, thật bất ngờ lại gặp Địch Dã, Hiểu Hạ vẫy tay với anh: “Mấy ngày không gặp.”
Cũng không đợi anh trả lời, cô liền ủ rũ ngồi bên cửa sổ, Địch Dã ngồi đối diện cô: “Công ty yên bình rồi sao?”
Hiểu Hạ gật gật đầu: “Yên bình rồi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua, trong lòng vẫn không được thoải mái. Anh nói xem, một người dâng hiến cả tuổi thanh xuân cho công ty, cuối cùng lại bị đá ra ngoài, cầm chút tiền rồi bị đuổi đi, công ty còn cảm thấy rất nhân từ, đây là chuyện gì chứ.”
“Làm việc không thể hiện toàn bộ con người, thanh xuân của một người không nên chỉ có làm việc.” Địch Dã nhìn cô.
Hiểu Hạ nghiêng đầu: “Nghe rất có đạo lý, cũng đúng.”
Địch Dã nhìn cô cười, mấy ngày nay chỉ cần Hiểu Hạ tới, anh sẽ tránh ở trên tầng, lại luôn có thể nghe rõ ràng Hiểu Hạ hỏi, hôm nay Địch Dã lại không có ở đây sao? Sao anh ấy lại không đi xuống? Lại bị đầu đau sao? Tiếng Anh của tôi tốt lên rồi, Đại Mao đã nói cho anh ấy biết chưa? Cho tới bây giờ người chưa bao giờ nằm mơ như anh cũng ngủ mơ, trong mơ đều là Hiểu Hạ.
Càng kiềm chế càng đau khổ, tình cảm cũng không cần phải bị đè nén.
Cửa đùng một tiếng, Đại Mao chạy vào: “Bố, chị Phán Phán điên rồi, người của bệnh viện tâm thần tới, muốn kéo chị ấy vào trong xe, chị ấy khóc lóc muốn gặp ngài.”
Địch Dã đứng dậy chạy ra ngoài, Hiểu Hạ đi theo sau anh, Từ Phán Đệ tóc tai bù xù vừa khóc vừa gào: “Địch Dã, tôi muốn gặp Địch Dã, tôi không điên, tôi chỉ quên một chút chuyện thôi, đầu của tôi bị người ta đào rỗng rồi.”
Tịch Thư Văn ôm chặt Từ Phán Đệ, ngăn không cho cô ta đá lung tung: “Phán Phán luôn nói có quỷ, nói rằng trong đêm bị cái gì đó vây quanh, còn nói rằng đầu bị người ta đào rỗng. Lúc thì bình tĩnh, lúc phát bệnh thì cắn người đánh người, mấy cô gái làm ở tiệm mát xa cũng bị cô ấy giựt tóc đánh, tôi cũng không còn biện pháp, chỉ có thể đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần trị liệu.”
Địch Dã nhìn về phía Từ Phán Đệ: “Phán Phán, cô lên xe trước đi, hãy tin tôi, nhất định cô sẽ khỏe lại.”
Một câu Phán Phán này giống như có ma lực, trong nháy mắt Từ Phán Đệ yên tĩnh lại, thuận theo gật đầu một cái, ngoan ngoãn lên xe của bệnh viện tâm thần, Tịch Thư Văn cũng nhảy lên. Địch Dã nhìn xe cứu thương đi xa, quay về quán dặn dò Đại Mao: “Đến bệnh viện tâm thần tìm các mối quan hệ, bảo các bác sĩ trước tiên không cần cho bà chủ Từ uống thuốc, để cô ấy uống trà hoa cỏ mỗi ngày, sau khi tốt lên thì tiếp tục giả điên, chờ chúng ta đón thì cô ấy mới có thể trở về.”
Lại quay ra Tiểu Nhung nói: “Con để ý đến chuyện làm ăn của tiệm mát xa của Phán Phán một chút, xem ai đang quản lý.”
Đại Mao và Tiểu Nhung vâng lời, chia ra hành động, Hiểu Hạ sững sờ nghe, những lời này, vì sao Địch Dã lại để cô nghe được?
Địch Dã liếc nhìn cô một cái: “Đi thôi, tôi dẫn cô đến một chỗ này.”
Hiểu Hạ hỏi đi đâu, Địch Dã nói đi thì biết. Hiểu Hạ lại hỏi có phải Từ Phán Đệ bị người khác hãm hại hay không, Địch Dã gật đầu: “Chỉ là nghi ngờ mà thôi, cần kiểm chứng lại.”
Đến bệnh viện, Cốc Tương Cầm và một người đàn ông ngoại quốc đang ngồi tiếp chuyện với Cốc Lệ Viện, nhìn thấy Địch Dã và Hiểu Hạ tiến vào, liền vội vàng nói mời ngồi.
Bà lão nói với Địch Dã: “Xin lỗi, lại làm phiền cháu phải đến đây rồi. Bà vừa nghe con gái bà nói, Kỳ Kỳ tìm cách để đoạt nhà của cháu, để bà ở đó. Sao rồi? Nó có bắt nạt cháu không?”
Địch Dã cười cười: “Không sao ạ, cháu cũng không dễ bị bắt nạt.”
Bà lão gật đầu: “Vậy là tốt rồi, tính cách của đứa nhỏ này bướng bỉnh quái dị, chỉ sợ nó ỷ thế bắt nạt người khác.”
Cốc Lệ Viện ngồi dựa vào giường, cười: “Mẹ, thực ra bên trong Kỳ Kỳ là một đứa trẻ hiền lành, sao lại bắt nạt người khác? Bạn gái của Địch Dã tên là gì vậy?”
Hiểu Hạ đang nói chuyện phiếm với Tom, nghe hiểu được vài câu, Tom cũng nghe hiểu cô, cô liền hưng phấn không thôi, nghe thấy Cốc Lệ Viện hỏi, cô vừa định nói không phải, bà lão liền cười nói: “Hiểu Hạ, tên là Hiểu Hạ.”
Cốc Lệ Viện nhìn Hiểu Hạ: “Cô bé này thật xinh đẹp, hoạt bát, lúc nào Kỳ Kỳ dẫn một cô gái như vậy đến trước mặt cô, cô mới yên tâm được.”
Hiểu Hạ nháy mắt với Địch Dã để bảo anh phủ nhận, Địch Dã lại giả vờ không nhìn thấy, cười hỏi bà lão: “Bà và cô cứ nhắc đến Đàm Kỳ, cháu thật muốn gặp mặt.”
Bà lão cười nói: “Lát nữa nó đến, bà cố ý gọi cho nó, để nó gặp mặt cháu một lần, hai cháu đều là những đứa trẻ tốt, về sau hãy kết bạn với nhau. Bà cũng muốn nói trước mặt nó với cháu, bà không đồng ý cho nó đoạt nhà của cháu, bà muốn về Mỹ cùng Tom, nhà của bà rất rộng, về sau rất chào đón cháu đưa Hiểu Hạ đến Mỹ du lịch.”
Địch Dã cười nói chắc chắn rồi, ngồi một lúc, Đàm Kỳ tới, đẩy cửa ra nhìn thấy Địch Dã và Hiểu Hạ thì rất sững sờ. Hiểu Hạ vội vàng đứng dậy: “Giám đốc Đàm, tôi biết bà Cố, nghe nói bà muốn về Mỹ, cho nên tôi với ông chủ Địch đến thăm một lúc.”
Đàm Kỳ không nói lời nào, Địch Dã đứng dậy vươn tay: “Tôi là Địch Dã, có một quán cà phê ở phố sau, Đàm Kỳ, rất vui được làm quen.”
Đàm Kỳ không đưa tay cũng không nói chuyện, Cốc Lệ Viện gọi một tiếng Kỳ Kỳ: “Sao vậy?”
Đàm Kỳ vươn tay, nắm tay Địch Dạ qua loa: “Mẹ, bà ngoại, không sao, con đi trước, công ty còn nhiều việc.”
Nói xong liền nhìn Hiểu Hạ, Hiểu Hạ thè lưỡi: “Giám đốc Đàm, tôi…” Địch Dã cười một tiếng: “Cô Cốc muốn gặp bạn gái tôi một lần, tôi liền dẫn cô ấy tới, nếu làm chậm trễ công việc thì mong giám đốc Đàm thứ lỗi.”
Hiểu Hạ trừng mắt nhìn về phía Địch Dã, Địch Dã dáng vẻ nhàn nhã nhìn Đàm Kỳ, sắc mặt Đàm Kỳ trầm xuống, miễn cưỡng nói một tiếng không sao, bà lão kéo tay anh ta: “Kỳ Kỳ, bà ngoại nói với con này, về sau đừng nghĩ đến chuyện mua lại nhà ở phố sau nữa, Địch Dã chính là cháu trai của bạn cũ của bà, lần này bà ngoại trở về đã biết tin của bạn cũ, còn gặp được cháu trai của người ta, bà thỏa mãn rồi, lòng cũng buông xuống. Mấy ngày nữa bà trở về Mỹ kết hôn với Tom, cháu biết chưa?”
Đàm Kỳ nói cháu biết rồi, bà lão gật gật đầu: “Bà chỉ nói vậy thôi, cháu bận thì đi đi.”
Đàm Kỳ lễ phép nói với Cốc Lệ Viện: “Hôm nay sắc mặt mẹ rất tốt.” Cốc Lệ Viện vẩy tay: “Đi đi, nếu rảnh thì lại đến.”
Đàm Kỳ nhìn Hiểu Hạ một chút, Địch Dã cười nói: “Mấy phút nữa chúng tôi sẽ đi, tôi sẽ trực tiếp đưa cô ấy về công ty.”
Từ phòng bệnh đi ra, Hiểu Hạ trừng mắt với Địch Dã: “Ai là bạn gái của anh?” Mặt Địch Dã không chút biểu tình: “Đại khái là tôi và ông nội tôi khá giống nhau, bà lão muốn nhìn tôi có bạn gái, để bà yên tâm về Mỹ nên tôi mới nói vậy.”
Hiểu Hạ lại trợn mắt một cái: “Hóa ra nguyên nhân là vậy, được rồi, anh nói sớm với tôi một tiếng là được, còn để Đàm Kỳ nhìn thấy, xấu hổ chết mất.”
Địch Dã cười nhưng không nói.
Ra khỏi bệnh viện, Hiểu Hạ ồ lên một tiếng: “Trời mưa rồi.” Nói xong cúi đầu tìm trong túi: “Lại không mang ô, làm sao bây giờ?”
Địch Dã đưa tay kéo cô bến bên cạnh, Hiểu Hạ a một tiếng: “Sao không còn mưa nữa rồi?”
Địch Dã ngẩng đầu nhìn trời: “Lần đó, vì sao cô lại nói dối La Hổ?” Hiểu Hạ thử vươn tay thăm dò: “Thật sự không còn mưa nữa, lần nào cơ?”
“La Hổ hỏi cô, lần đầu cô nhìn thấy tôi là bộ dạng gì, cô lại nói với anh ta rằng cả người tôi ướt sũng, như vậy La Hổ mới bỏ sự nghi ngờ đối với tôi.” Địch Dã nhìn Hiểu Hạ.
“Đúng rồi, tôi vẫn muốn hỏi anh, anh ra ngoài đi dạo, nếu như che ô thì sẽ không thấy Đàm Chấn Phi, nếu như không che ô thì sẽ ướt sũng, rốt cuộc thì anh lại không che ô sao?” Hiểu Hạ nghiêm túc nhìn anh.
Địch Dã cười cười: “Lúc này tôi cũng không che ô, nhưng chúng ta có bị ướt không?”
“Không.” Hiểu Hạ vừa hiếu kỳ vừa hưng phấn, “Sao anh làm vậy được.”
Địch Dã ho nhẹ một tiếng: “Do tôi biết ma pháp.”
“Biết ma pháp, giống như phù thủy.” Hiểu Hạ lườm anh một cái, Địch Dã ho nhẹ một tiếng, “Chính xác mà nói, thì là yêu pháp.”