Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 23: Cửa hàng thư pháp mê tình (2)



Edit: Linqq

Cả buổi chiều Hiểu Hạ đều ở trong trạng thái phấn khởi, hai con mắt sáng ngời, tìm được bản kế hoạch cô viết xong trong mấy tháng, kiểm tra từng câu từng chữ để bổ sung, tổng kết lại những kinh nghiệm gần đây trong công việc, ghi chép lại những vấn đề có thể xảy ra trong lúc làm việc, chạy ra chạy vào phòng Đàm Kỳ, sau đó lại mở cửa phòng Đàm Kỳ ra, giống như cô có thể tùy ý ra vào.

Sự phấn khởi đến lúc đến nhà hàng liền im bặt.

Là một nhà hàng rất sang trọng, hai hàng nhân viên đứng trước cửa, trang phục rất đẹp, nho nhã lễ độ cúi đầu nói rất vui được phục vụ quý khách, rất nhiệt tình, khiến thực khách vô cùng hài lòng. Trong sảnh có người biểu diễn piano, người chơi dương cầm mặc áo đuôi én đang đánh một bản nhạc, vào phòng ăn, Đàm Kỳ kéo ghế cho Hiểu Hạ, cười nói mời ngồi.

Hiểu Hạ nhìn bộ đồ ăn ăn bóng loáng, ánh đèn hài hòa, khuôn mặt tươi cười của nhân viên phục vụ, rồi lại nhìn Đàm Kỳ đang ngồi đối diện cô, dáng ngồi cực kỳ thoải mái, lật tấm thực đơn tinh xảo lên xem, thấp giọng gọi đồ ăn với người phục vụ, sau khi gọi xong đồ ăn, người phục vụ liền cười nói: “Anh Đàm, hôm nay anh gọi đồ ăn không giống mọi hôm.”

Đàm Kỳ chỉ vào Hiểu Hạ: “Tất cả đều là những món cô ấy thích ăn.” Người phục vụ cười nhìn Hiểu Hạ: “Lần đầu anh Đàm đưa bạn gái đến đây đó, đầu bếp người Pháp của chúng tôi sẽ tự tay làm một chiếc bánh mousse độc nhất vô nhị tặng anh.”

Đàm Kỳ nhìn Hiểu Hạ, gật đầu mỉm cười: “Cậu rất có mắt nhìn, cô ấy quả thực là độc nhất vô nhị.”

Người phục vụ cầm thực đơn đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa, Hiểu Hạ có chút thấp thỏm: “Sếp, nhà hàng này cao cấp quá đi? Có phải món ăn rất đắt không?” Đàm Kỳ cười cười: “Đúng vậy, rất đắt, không dám ăn sao?”

Hiểu Hạ liếm liếm môi: “Vừa rồi lúc tiến vào, tôi liền thuận tiện nhìn bàn ăn của người khác, chưa từng thấy cũng chưa từng được ăn, trông có vẻ rất ngon, hại sếp tiêu tốn nhiều tiền rồi, ngại quá.”

Đàm Kỳ cười lên tiếng: “Mời Hiểu Hạ, đương nhiên là phải mời thứ tốt nhất.”

Hiểu Hạ có chút ngượng ngùng: “Thực ra, hạng mục kiến nghị là tôi vừa mới vào công ty đã làm rồi, lúc ấy xem thì rất hài lòng, nhưng đến chiều nay xem lại thì lại có quá nhiều lỗ hổng, chỉ muốn bỏ đi. Sếp, tôi nhất định sẽ cố gắng, không phụ bữa cơm này của anh.”

Đàm Kỳ hơi nhíu mày: “Rời khỏi công ty thì cứ nói chuyện thoải mái thôi. Nhà Hiểu Hạ ở Cổ Thành đúng không?”

Hiểu Hạ gật đầu: “Vâng, sếp đã tới chưa? Rất đẹp, nhất định là phải đến đó một chuyến.” Nói xong liền lôi điện thoại ra định tìm ảnh Dương Cao vừa chụp đưa cho anh ta, bỗng cô kêu lên một tiếng, vội vàng trả lời lại tin nhắn Wechat của Đại Mao: “Xin lỗi, ăn cơm cùng sếp, quên không nói với cậu, chẳng qua tôi có một tin rất tốt, trưa mai đến quán tôi sẽ nói.”

Đàm Kỳ nhìn ngón tay bận rộn của cô: “Điện thoại có tin nhắn sao? Đang ăn cơm với sếp lại lôi điện thoại ra bấm Wechat?”

Hiểu Hạ liền tranh thủ đưa điện thoại cho anh ta: “Không phải không phải, vốn là tôi đã hẹn bạn sẽ ăn cơm tối, lỡ hẹn mà quên không nói một tiếng.” Hiểu Hạ có chút ảo não: “Nói đến việc điện thoại có tin nhắn, hình như sếp không có Wechat.”

Đàm Kỳ lật xem ảnh chụp: “Lãng phí thời gian, cho nên tôi không có.” Hiểu Hạ cười nói: “Địch Dã còn ghê hơn, đến cả điện thoại cũng không có, tôi thấy không những anh ấy không cần, mà còn không thích dùng. Sếp nhớ Địch Dã không? Chính là ông chủ của tiệm cà phê ở phố sau, anh đã gặp ở bệnh viện rồi đó, sau khi gặp dì Cốc về, anh ấy rất thần kỳ, có thể dùng ảo thuật, hơn nữa anh ấy còn biết nấu cơm, món thịt kho tàu với măng trưa nay của anh ấy nhìn rất ngon, tiếc là tôi không được ăn…”

Đàm Kỳ nhíu mày cắt ngang cô: “Tôi đã tới Cổ Thành…”

“Thật sao?” Hiểu Hạ cười nhìn anh ta, “Đẹp không?”

Đàm Kỳ trả lại điện thoại cho cô: “Rất đẹp, khi đó tôi còn đang tuổi dậy thì, rất nghịch ngợm, có một ngày tôi phát hiện ra bố ngoại tình, về nhà nhìn thấy mẹ, tôi nói bà ấy sẽ đau khổ, nhưng lại không nói bản thân mình cũng đau khổ, bố lại như không có việc gì mà ân ái với mẹ, tôi cực kỳ tức giận, xúc động nhất thời liền bỏ nhà ra đi…”

Hiểu Hạ chăm chú lắng nghe, Đàm Kỳ dừng một chút, Đàm Chấn Phi là tên biến thái, ông ta có tính vũ phu cực kỳ nghiêm trọng, mỗi lần đánh mẹ xong kiểu gì cũng sẽ quỳ gối xin mẹ tha thứ, nói rằng ông yêu bà, nói đến chuyện cũ khi còn bé sống nương tựa lẫn nhau, mẹ thì trời sinh tính tình yếu đuối, luôn luôn chờ Đàm Chấn Phi đổi tốt, cứ như vậy tha thứ cho ông ta.

Năm mười bốn tuổi, mùa đông năm đó, nửa đêm tỉnh dậy liền nghe thấy tiếng khóc, anh đi theo tiếng khóc đó, liền nhìn thấy người mẹ nuôi vẫn luôn xinh đẹp tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi, bà che miệng, núp ở cầu thang hẻo lánh, thấp giọng thút thít trong bóng tối, Đàm Kỳ chạy vào phòng bếp, cầm một con dao phay, vọt vào phòng ngủ của Đàm Chấn Phi, Đàm Chấn Phi cam đoan với anh, về sau sẽ không bao giờ làm vậy nữa.

Từ đó về sau, Đàm Chấn Phi và mẹ nuôi chia phòng ra, nhưng Đàm Kỳ vẫn không yên lòng, chỉ cần là Đàm Chấn Phi ở nhà, anh liền ôm dao phay canh giữ cả đêm bên ngoài phòng ngủ của ông ta, chỉ cần trong phòng hơi có động tĩnh, anh sẽ liền xông vào, Đàm Chấn Phi không thể nhịn được nữa mà phải quay về nhà.

Ông ta ở bên ngoài tìm gái để thỏa mãn dục vọng của bản thân, có cô gái nào sau khi làm xong mà biết thân phận của ông ta, ông ta liền ra tay dứt khoát.

Lúc Đàm Kỳ lên đại học, một lần vô tình, anh phát hiện ra việc ác của ông ta. Chuyện của Ruth khiến anh nắm lấy cơ hội, rốt cuộc cũng khiến ông ta biến mất khỏi cuộc sống của mẹ nuôi.

Đàm Kỳ mười bốn tuổi yên lặng bảo vệ mẹ nuôi, mỗi tối anh đều đến phòng ngủ của bà, xem bà ngủ có ngon không, cũng sẽ đắp chăn cho bà, dưới ánh đèn mông lung, mẹ nuôi rất đẹp.

Đứa trẻ mười sáu tuổi dần lớn, vào một đêm hè nóng bức, lần đầu Đàm Kỳ phóng tinh, trong lúc thở dốc kịch liệt, anh mơ thấy khuôn mặt cùng thân thể mềm mại của mẹ nuôi, anh muốn dừng lại, nhưng lại như trúng độc, càng thêm điên cuồng, chờ đến khi tất cả mọi thứ ngừng lại, anh mới dùng chăn che kín đầu, khóc rống lên.

Anh không dám nhìn mẹ nuôi hiền hòa nữa, anh ăn trộm chút tiền, đeo túi rời nhà trốn đi trong đêm, anh nhảy lên một đoàn tàu hỏa, đi đến Cổ Thành.

Hiểu Hạ hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó,” Đàm Kỳ cười một tiếng, “Tôi nhìn thấy một tiệm mỳ ở Cổ Thành, chủ tiệm mỳ mà tôi gặp là một người phụ nữ ưu nhã, bà ấy nhìn thấy đồng phục mặc trên người tôi liền hỏi tôi đến từ Bắc Kinh hả? Tôi nói đúng vậy, bà ấy cười hỏi, bố mẹ có biết không? Tôi không nói gì, bà ấy lại cười, bố mẹ biết sẽ lo lắng, lo đến mức hận không thể chết đi. Bà ấy cho tôi ở nhờ, trong nhà bà ấy có một cô bé tầm mười tuổi, hoạt bát đáng yêu, tôi liền dạy kèm cho cô bé đó học…”

Hiểu Hạ mở to hai mắt: “Tiệm mỳ đó tên là gì?” Đàm Kỳ nhìn cô, trong mắt dường như có sự chờ đợi: “Bà chủ nói bà ấy sẽ sinh thêm một em bé nữa, đứa bé sinh ra cho dù là nam hay nữ đều gọi là Hiểu Đông, bà ấy đã có mùa đông và mùa hạ, cho nên tiệm mỳ tên đó tên là tiệm mỳ Xuân Thu, như vậy, bà ấy liền có cả xuân hạ thu đông…”

Hiểu Hạ dùng sức dậm chân một cái: “Là tiệm mỳ nhà chúng tôi, hóa ra anh chính là người anh đã giúp tôi làm bài tập.” Mắt Đàm Kỳ sáng rực lên: “Thảo nào tôi thấy cô quen vậy, hôm đó lúc phỏng vấn, bộ phận nhân sự rất không hài lòng, bảo rằng tiếng Anh của cô quá kém, đúng lúc tôi đi ngang qua, tôi bảo để cho cô thử một lần.”

Hai người cùng nhìn nhau, rồi lại đồng thanh cười, hai tay Đàm Kỳ nắm chặt thành quyền, không che giấu được sự run rẩy, đành phải giấu dưới bàn, anh nhìn Hiểu Hạ, mười hai năm trước, mẹ của cô đã cứu anh, mười hai năm sau, nhất định cô sẽ kéo anh ra khỏi vực sâu.

Trong đêm ấy, anh ở trong một phòng nhỏ tại tiệm mỳ Xuân Thu, ban đêm ở Cổ Thành rất mát mẻ, anh mở to mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn lên bầu trời dày đặc ánh sao, nghĩ đến lời của bà chủ, bố mẹ sẽ lo lắng, lo đến mức hận không thể chết đi, anh nghĩ sau khi phát hiện mình mất tích, mẹ nuôi sẽ hoảng sợ đến mức nào, mà anh lại không ở trong nhà, nhỡ Đàm Chấn Phi lại đánh bà thì sẽ càng tệ hơn.

Ngày hôm sau, anh ngồi xe lửa về Bắc Kinh, anh đè nén tình cảm đối với mẹ nuôi lại, ở bên cạnh để bảo vệ bà, thế nhưng, càng kiềm chế càng đau khổ, mặc dù đau khổ, anh vẫn luôn kiềm chế, không bao giờ dám vượt qua giới hạn, cho đến ngày hôm đó, mẹ nuôi bị bệnh mà hôn mê bảy ngày bảy đêm, anh lo lắng đến phát khóc, xúc động nói con yêu mẹ. Sau khi tỉnh lại, mẹ nuôi không có bất cứ nghi ngờ gì, hiển nhiên là bà không nghe thấy.

Nhưng ba chữ kia càng khiến Đàm Kỳ rơi vào vực sâu đau khổ, anh khát vọng có cái gì đó để anh nắm lấy mà không bị rơi xuống nữa.

Bây giờ, bàn tay kia đang ở ngay trước mắt, Đàm Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói có chút căng thẳng: “Hiểu Hạ, cô có tin vào duyên phận không?”

Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Hiểu Hạ nhìn xuống: “Xin lỗi, tôi có điện thoại, là người tìm tôi thuê phòng.” Hiểu Hạ nhấn nút không nghe, điện thoại lại vang lên lần nữa không buông tha, Hiểu Hạ lại nhấn không nghe, điện thoại lại vang lên, Hiểu Hạ đành bất đắc dĩ nghe điện: “Tôi nói này anh kia, anh cũng quá cố chấp rồi, đó là tin tôi thuê phòng từ nửa năm trước. A? Đây là số anh sao? Anh mua điện thoại rồi hả? Mua lúc nào vậy?”

Đầu điện thoại bên kia phát ra âm thanh trầm thấp của Địch Dã: “Triệu Hiểu Hạ, em là người đã có bạn trai, tùy tiện đi ăn tối cùng người đàn ông khác, không tốt lắm thì phải?”

Hiểu Hạ sững sờ, tôi không có bạn trai, giọng nói của Địch Dã cực kỳ chân thật đáng tin: “Bây giờ hãy ra khỏi phòng ăn, anh ở cửa nhà hàng chờ em, ngay lập tức.”

Hiểu Hạ alo một tiếng, điện thoại đã tắt, Hiểu Hạ nhìn về phía Đàm Kỳ, anh ta xanh cả mặt, dường như thân thể không thoải mái.

Vừa nãy chuông điện thoại của Hiểu Hạ vang lên, tiếng sau to hơn tiếng trước, những tiếng chuông bén nhọn đó chui vào huyệt thái dương của anh ta, từng bước dập tắt mọi hy vọng, khiến trong lòng anh ta chỉ còn một mảnh tro tàn, tuyệt vọng đến mức đầu đau muốn nứt.

Hiểu Hạ gọi một tiếng sếp, anh ta cố gắng chống đỡ, lấy tay phẩy phẩy về phía cô: “Đi về trước đi.” Nhìn Hiểu Hạ bất động, giọng nói anh ta liền lớn hơn: “Khách hàng tạm thời tìm tôi có việc gấp, tôi phải lập tức tới ngay. Còn không mau đi đi?”

Hiểu Hạ vội vàng nói tôi đi trước, cô vừa ra khỏi cửa, Đàm Kỳ nhắm mắt, hai tay ôm đầu, thân thể tuột xuống lăn lộn trên mặt đất, nhân viện phục vụ gõ nhẹ cửa ở bên ngoài, đều không nghe thấy bất cứ tiếng gì đáp lại.

Hiểu Hạ ra khỏi phòng, xuyên qua lối nhỏ, đi tới đại sảnh, vẫn có cảm giác phía sau đang có ai quan sát cô, cô rùng mình một cái, ra khỏi nhà hàng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng xe Land Rover, liền dùng sức đá bậc thang dưới chân, anh gạt tôi anh gạt tôi…

Đá một lúc liền ôm túi đi đến trạm xe lửa, gió đêm đông rất lạnh, cô ôm hai vai rảo bước nhanh chóng, lúc lên tàu điện ngầm, dường như có người đi theo cô, đến tận lúc đi vào tiểu khu, trở về nhà, dưới ánh đèn ấm áp, nhìn thấy Ngô Hồng ngồi xếp bằng làm ổ trên ghế salon, ôm bịch khoai tây xem tivi, miệng nhai chóp chép, xem được cái gì buồn cười liền cười ha ha, trong lòng Hiểu Hạ ấm áp trở lại, lúc này cảm giác theo dõi kia mới biến mất.

Ngô Hồng nâng bịch khoai tây trong tay lên: “Để lại cho em một bịch nè.”

Hiểu Hạ vội nói cảm ơn chị Hồng, cúi người vừa đổi giày vừa nói: “Những tin tức thu nhập được ở công ty sắp được đẩy lên online rồi, em phụ trách phòng thị trường, phòng tài vụ là chị sao?”

Ngô Hồng không trả lời, nhìn cô thay dép xong liền vỗ vỗ lên ghế salon: “Lại đây, ngồi cạnh chị.” Hiểu Hạ ngồi xuống, Ngô Hồng để tay lên vai cô: “Đầu tiên không nói đến việc làm, chị hỏi em, Đàm Kỳ đang theo đuổi em sao?”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.