Rời khỏi quán cà phê, Hiểu Hạ vẫn còn đang cố chấp với đôi giày kia, muốn cởi ra để đi về, nhưng hai chân thật thoải mái ấm áp, lại không sợ bị trơn trượt, Hiểu Hạ hung hăng dậm chân một cái, không phải chỉ là một đôi giày thôi sao? Anh ấy thổ lộ với cô xong liền hối hận, còn giả bộ không có việc gì, xem như là nói xin lỗi với cô vậy.
Trên đường vẫn luôn có cảm giác bị theo dõi, đã thành thói quen nên cũng không thấy khó chịu lắm. Về nhà đổi dép lên, nhìn chằm chằm đôi giày, gọi chị Hồng, Ngô Hồng trong phòng bếp trả lời, Hiểu Hạ cất cao giọng hỏi: “Size chân của chị Hồng là bao nhiêu?”
Nghe được Ngô Hồng nói là 37, nghĩ thầm rằng sao hết lần này tới lần khác lại là 37? Lau sạch giày, cất vào một chiếc hộp xinh đẹp ở dưới đáy tủ quần áo, cất kỹ vào đó, vỗ trán, Triệu Hiểu Hạ, mày đang làm gì vậy? Trùng hợp chị Hồng cũng đi size 37, nên đưa cho chị ấy, nếu như chị ấy không đi size 37 thì nên ném đi.
Lại ngây ngốc một hồi rồi ngã nhào xuống giường, vùi mặt vào gối, Triệu Hiểu Hạ, mày thật đúng là cái đồ đần độn không có tiền đồ, chẳng phải chỉ là một đôi giày thôi sao? Vì sao lại xoắn xuýt như vậy? Nhắm mắt ngồi dậy ném gối đi, ném xong lại dừng lại, nằm xuống ngửa mặt lên trên, trước hết cứ giữ lại đi.
Thế nhưng, cho dù là nguyên nhân gì, cũng không thể đến quán cà phê, buổi sáng không thể để vẻ mặt quá hoảng hốt, Đàm Kỳ không có ở đây, cô càng phải cố gắng làm việc.
Buổi sáng đang bận rộn, lại nhận được Wechat của Đại Mao: “Trong cà phê có độc, cảnh sát nghi ngờ Quan Lâm bị đầu độc, bố đã bị cảnh sát đưa đi, cảnh sát La chủ động yêu cầu tránh đi, không hề xuất hiện. Tiểu Nhung gọi điện cho cảnh sát La, anh ta giở giọng nói cảnh sát sẽ không vu oan cho bất kỳ người tốt nào.”
Hiểu Hạ nhìn Wechat của Đại Mao, cho dù là Quan Lâm bị đầu độc chết, cũng sẽ không liên quan gì đến Địch Dã.
Cầm điện thoại di động đến ban công, bấm số của La Hổ: “La Hổ à? Tôi là Triệu Hiểu Hạ, tôi muốn nói một chuyện, Đàm Kỳ và Quan Lâm là tình nhân, cho dù bây giờ không phải, thì hồi trước cũng đã từng.”
Trong giọng nói La Hổ rõ ràng mang theo hưng phấn: “Sao cô biết? Nói rõ chi tiết coi?”
Hiểu Hạ nói đến tối hôm đó vô tình nghe và thấy được, La Hổ lớn tiếng nói tốt quá rồi: “Chi tiết này rất quan trọng, buổi trưa cô đến quán cà phê phố sau, chúng ta nói chuyện, thuận tiện ghi chép luôn.” Hiểu Hạ vội nói: “Hay là đến cục cảnh sát đi.” La Hổ cười nói: “Như vậy thì càng tốt, tôi mong còn không được.”
Sau khi Hiểu Hạ ghi chép xong, cô hỏi La Hổ: “Vì sao lại bắt Địch Dã?” La Hổ ra hiệu cho nhân viên ghi chép ra ngoài, bất đắc dĩ nhìn Hiểu Hạ: “Trong cà phê có độc, ông chủ của tiệm sách Bác Văn làm chứng nói, Quan Lâm vừa nhìn thấy Địch Dã đã yêu, cô ấy nói với Tịch Thư Văn, lần đầu nhìn thấy Địch Dã, trạng thái của cô ấy rất tệ, cảm thấy quá mất mặt, cho nên về sau muốn xuất hiện với vẻ xinh đẹp nhất trước mặt anh ấy. Cô ấy còn nói, hình như Địch Dã không có hứng thú đối với phụ nữ, nhiều lần cô ấy giả vờ gặp ngẫu nhiên trên đường, Địch Dã cũng không nhìn cô ấy một cái. Cô nghĩ xem, chuyện ngẫu nhiên gặp trên đường cũng không khác lắm so với việc cuồng theo dõi, cho nên chúng tôi phỏng đoán, có phải Quan Lâm cứ làm phiền Địch Dã, cho nên anh ấy mới thấy phiền phức, đương nhiên cũng chỉ là phỏng đoán, tất cả mọi thứ phải có chứng cứ mới kết luận được.”
Hiểu Hạ lắc đầu: “Từ Phán Đệ và Ngọc Họa dây dưa với Địch Dã nhiều năm như vậy, Địch Dã có làm gì bọn họ đâu? Bởi vì làm phiền mà muốn đầu độc? Anh ấy không còn biện pháp khác để đối phó với những người phụ nữ xung quanh mình sao? Cho dù muốn đầu độc, chẳng lẽ lại đầu độc ngay trong chính quán cà phê của mình? Chuyện này cũng quá buồn cười rồi, sao cảnh sát có thể nói chuyện còn ngu xuẩn hơn so với phim truyền hình vậy.”
La Hổ chỉ vào cô: “Đồng chí Triệu Hiểu Hạ, xin chú ý lời nói của cô, cô cảm thấy là ngu xuẩn, nhưng theo như lời cảnh sát nói, chính là không buông tha bất cứ manh mối khả nghi nào. Theo ý cô, chỉ vì phỏng đoán có chút bất hợp lý, mà có thể hủy bỏ hoài nghi đối với một người hay sao? Rất nhiều vụ án giết người căn bản không có logic.”
Hiểu Hạ cắn môi một cái: “Xin lỗi, tôi không có ý đó.” La Hổ gật đầu: “Địch Dã là bạn tôi, tôi cũng sốt ruột cho anh ấy, thế nhưng làm cảnh sát, tất cả đều phải kiểm chứng rõ ràng.”
Hiểu Hạ nhìn anh ta: “Vậy thì, có thể nói cho tôi biết Quan Lâm trúng độc gì không?” Giọng nói của La Hổ giảm thấp xuống: “Anconitin(*).”
(*) Aconitin là một ancaloit cực độc có nguồn gốc từ các loài ô đầu (phụ tử, thuộc chi Aconitum), chủ yếu ở loài ô đầu hoa tím Aconitum napellus. (Wikipedia)
Anconitin? Lòng Hiểu Hạ đột nhiên nhảy một cái, nhớ tới trong một tập của bộ phim “Nữ thám tử” cũng có nhắc đến Anconitin, nói rằng đây là loại độc tố rất khó tra ra, triệu chứng của người chết rất giống như bị suy tim, điều này rất đúng với suy đoán của Tiểu Nhung về nguyên nhân cái chết. Hiểu Hạ cười nói: “Nhanh như vậy đã tra ra anconitin, cảnh sát thật lợi hại.”
La Hổ cười có chút đắc ý: “Là Tiểu Nhung nhắc nhở tôi, nếu như cứ loại bỏ từng chút một thì sẽ không nhanh như vậy.”
Trong phim Mỹ, anconitin ở trong những cây hoa màu tím, dường như cô đã từng thấy nơi đó, Hiểu Hạ nhíu mày suy nghĩ, chờ một lúc mới nói: “Tôi đã thấy loại hoa này, trong nhà kính của Đàm Kỳ, ở văn phòng Tiêu Nam cũng có.”
La Hổ hưng phấn: “Chi tiết này cũng cực kỳ qun trọng, tôi sẽ phái người đi kiểm chứng.”
Hiểu Hạ hỏi: “Có thể thả Địch Dã không?” Nhìn La Hổ do dự, cô cầm sổ ghi chép tới: “Nếu không thả anh ấy, tôi sẽ không làm chứng.”
La Hổ chính nghĩa lẫm liệt: “Đồng chí Triệu Hiểu Hạ, được làm chứng là nghĩa vụ của người dân.” Hiểu Hạ cười cười: “Lúc nãy tôi nói dối đó, Đàm Kỳ và Quan Lâm không phải tình nhân, chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới.”
La Hổ chỉ về phía cô: “Được rồi, trước tiên tôi sẽ đưa Địch Dã về. Nói cho cô biết, đây không phải là vì việc riêng, tôi vì phá án nên mới thi hành kế tạm thời.”
Hiểu Hạ cười nói: “Tôi biết, cảnh sát La của chúng ta cực kỳ anh minh.”
La Hổ bất đắc dĩ xua tay.
Đại Mao nhìn thấy Địch Dã trở về qua cửa sổ, hưng phấn hô hào ra đón bố: “Con biết cảnh sát La là bạn tốt mà, thật sự đã thả bố rồi. Dựa theo phong tục trong những bộ phim Hàn, từ nhà giam ra ngoài sẽ đi ăn đậu hũ.” Quay đầu gọi Tiểu Nhung: “Nhà chúng ta có đậu hũ không?”
Địch Dã cau mày một cái: “Một đứa trẻ ranh to xác, suốt ngày xem phim Hàn.” Đại Mao cười nói: “Rất đẹp mắt, con thích xem.”
Tiểu Nhung cũng chạy ra: “Bố, nhanh như vậy đã thoát khỏi hiềm nghi rồi sao?” Địch Dã nhấp môi một cái: “Hiểu Hạ làm chứng, cung cấp thông tin Đàm Kỳ và Quan Lâm là tình nhân cho La Hổ.”
Đại Mao và Tiểu Nhung kinh ngạc không thôi, còn đang muốn hỏi, Địch Dã nói: “Ta lên tầng tắm rửa, Đại Mao đến bệnh viện tâm thần thăm bà chủ Từ, làm thủ tục xuất viện cho cô ấy.”
Đại Mao đuổi theo phía sau anh: “Bố, Hiểu Hạ giúp chúng ta, chúng ta mời cô ấy ăn một bữa đi.” Bước chân Địch Dã không ngừng nghỉ: “Hôm khác nói.”
Nhưng lên lầu bước chân lại vô thức chậm lại, trong lúc vô tình, Hiểu hạ đã biết quan hệ của Đàm Kỳ và Quan Lâm, với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ không nói với bất kỳ ai khác, hôm nay lúc La Hổ hỏi cô, cô cũng không nhắc tới một lời, nay biết anh bị đưa đi, cô chạy đến cục cảnh sát, nói bí mật đã giấu lâu như vậy cho La Hổ.
Như vậy, về sau sao cô có thể làm việc dưới trướng Đàm Kỳ nữa? Đoán chừng cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, cho nên mới nhất thời xúc động gọi cho La Hổ. Địch Dã nghĩ vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Cô ấy từ chối anh, trốn tránh anh, chán ghét anh, hôm qua lúc anh thúc ép cô, cô còn tủi thân đến mức sắp rơi nước mắt, những điều này đều bình thường. Nhưng cô quan tâm anh, anh vậy mà không biết làm thế nào mới tốt.
Lắc lắc đầu, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, sau đó lên tầng trên cùng, tầng trên cùng xây một nhà kính, bên trong là một gốc lau sậy to lớn, to như cánh tay trẻ con mới lớn vậy, cây lau sậy rủ xuống vàng óng tươi tốt, nhìn xa xa giống như một cái cây nhỏ.
Bên trên cây còn có một đoạn bị đứt gãy, Địch Dã nhìn thấy chỗ đứt gãy giống như đang khóc. Địch Dã xoay người nhìn: “Bảo vệ người con gái ta thích, rất là vinh quang đó.” Chỗ đứt gãy chậm rãi khép lại, chậm rãi trồi ra một cái bọc nhỏ, sau đó hoa lau sậy nho nhỏ chui ra, Địch Dã vỗ tay một cái: “Như này mới tốt.”
Hoa lau sậy run rẩy, dường như là đang mỉm cười, Địch Dã nhấp môi: “Ta có chút không cười nổi.” Vòng qua hoa lau, Đại Mao và Tiểu Nhung đang trông hoa, màu sắc rực rỡ tươi đẹp, ánh mắt Địch Dã đảo qua một chậu hoa màu tím ở trong góc, nhíu mày một cái.
Tiểu Nhung nhìn hoa kia: “Hoa phụ tử? Đại Mao, ở đâu ra vậy?” Đại Mao vò đầu: “Hôm đó em nhặt được ở ngoài, có người ném vào thùng rác bên cạnh, em mở ra thì thấy còn tốt, nên cầm về trồng. Hoa phụ tử là cái gì, không phải hoa violet sao?”
Tiểu Nhung nhảy dựng lên, gõ lên đầu cậu ta một cái: “Phụ tử có thể chiết ra chất anconitin, 5mg anconitin đã có thể hại chết mạng người rồi đấy, Quan Lâm chính là bị hạ loại độc này mà chết, em là thằng ngu.” Đại Mao rụt cổ lại: “Bố, làm sao bây giờ?”
Địch Dã tỉnh táo nói: “Không sao, gọi cho La Hổ, bảo anh ta tới đây.”
Chạng vạng tối La Hổ mới đến, nhìn bồn hoa phụ tử kia thì nói một tiếng mẹ: “Hôm nay ông đây bị loại hoa này chơi đến chạy vòng quanh, nhà Đàm Kỳ có, văn phòng Tiêu Nam có, ở đây cũng có. Mẹ Đàm Kỳ nói không rõ lý lịch của hoa đó, bà ấy trở về từ bệnh viện thì đã có rồi, hỏi người làm trong nhà thì cũng không ai biết. Tiêu Nam thì nói là có chuyển phát nhanh cho cô ấy, trên bưu kiện không ghi ai gửi, vì vậy người chuyển phát kia liền bị trừ nửa tháng tiền lương. Cậu thì sao? Đừng nói với ông đây là nhặt được nhé.”
Đại Mao lè lưỡi: “Chính là nhặt được.” La Hổ chỉ vào Địch Dã: “Quản con của anh cho tốt vào, lớn như vậy rồi còn nhặt hoa về.”
Địch Dã nhìn đồng hồ treo tường, cầm lấy áo khoác: “Đã đến lúc tôi đi bộ, tình hình cặn kẽ, anh cứ hỏi Đại Mao và Tiểu Nhung.”
La Hổ gọi: “Nhưng anh gọi tôi tới mà.”
Âm thanh Địch Dã truyền từ dưới lầu lên: “Lúc ấy là hai giờ, bây giờ là sáu giờ rồi.”
La Hổ chỉ xuống dưới lầu: “Không phải là 8 rưỡi đến 10 giờ sao? Sao lại đổi thành sáu giờ rồi?”
Đại Mao gãi đầu: “Không biết.” Tiểu Nhung bình tĩnh nói: “Sau vụ án của Ruth, bởi vì thời gian tản bộ của bố bị cảnh sát hoài nghi, bị làm phiền không dứt, cho nên về sau đã đổi giờ tản bộ rồi.”
La Hổ chỉ vào Tiểu Nhung: “Nhóc con, đừng nói mấy lời châm chọc tôi. Nói một chút đi, cô thấy thế nào?” Tiểu Nhung nhìn bồn hoa kia: “Độc của hoa phụ tử không chết người, cần phải lấy chất anconitin ra, sau đó tinh chế, chỉ có thể là người chuyên nghiệp, hóa học, sinh học hoặc dược học…”
La Hổ nói: “Dược học? Chồng trước của Quan Lâm chính là nhân viên kỹ thuật kiểm nghiệm dược phẩm.” Nhíu mày suy tư: “Dường như từng người có quan hệ với Quan Lâm đều bị tình nghi.” Nói xong liền xoa huyệt thái dương: “Không nghĩ nữa, một ngày chưa được ăn cơm rồi, ăn trước đã. Buổi tối tích lũy đủ tinh thần, thẩm vấn Đàm Kỳ ban đêm. Chẳng qua anh ta giống như thích mềm không thích cứng, nếu không thì ngồi xuống tâm sự với anh ta?”