Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 53: Huyết mạch tương thông (2)



Edit: Linqq

Hai người cứ vậy đứng ở ban công ôm nhau, không nói gì.

Hiểu Hạ hỏi Địch Dã vì sao không bị ướt mưa, Địch Dã lắc đầu: “Không biết, có lẽ là do bẩm sinh.”

Hiểu Hạ hỏi trà hoa cỏ của anh có gì thần kỳ như vậy, Địch Dã cười nói: “Không phải trà hoa cỏ thần kỳ, mà là tiểu yêu.”

Hiểu Hạ hỏi dì Cốc, Địch Dã hào phóng nói: “Coi như là mối tình đầu đi.”

Nhìn cô cắn chặt môi, anh liền hôn một cái, nói: “Em là người thứ hai.”

Hiểu Hạ cười: “Người mỗi ngày theo dõi em là anh sao?”

Địch Dã nhìn cô: “Không phải là theo dõi, mà là bảo vệ.”

Hiểu Hạ tựa vào lòng anh, giơ cổ tay lên nhìn vòng gỗ xinh đẹp, Địch Dã cười nói: “Là làm từ cành cây của tiểu yêu đó.”

Hiểu Hạ nhìn anh: “Tiểu yêu rất thần kỳ, anh thì sao? Yêu pháp mạnh mẽ tới mức nào?”

Địch Dã nắm chặt tay cô: “Anh vẫn cho là mình không có yêu pháp, gần đây mới biết được anh có chút tiềm năng, anh cố gắng rất nhiều, trước mắt vẫn chưa thể sử dụng tự nhiên được, cũng không biết có mạnh mẽ hay không.”

Hiểu Hạ gật đầu: “Vậy thì anh là cái gì?”

Địch Dã mím môi: “Thực ra, anh vẫn không biết anh là cái gì.”

Hiểu Hạ kinh ngạc, Địch Dã cười cười: “Trước đó là một loại ý niệm, đột nhiên có một ngày biến thành hình người, từ bờ lau sậy thơm ngát đi tới, từng bước vào thế giới loài người, cố gắng học làm người.”

Hiểu Hạ nghiêng đầu: “Trời đất sinh ra? Đây không phải là Tôn Ngộ Không sao? Lúc anh đi ra là không mặc gì à?”

Địch Dã đỏ ửng mặt: “Là không mặc gì, chẳng qua chỉ là đứa bé,”

Hiểu Hạ hưng phấn: “Đứa bé sao?”

Địch Dã cười nói: “Cũng không hẳn là đứa bé, giống như một đứa trẻ tầm ba bốn tuổi biết đi đường ở trần gian. Lúc ấy là thời Đường, chiến tranh hỏa hoạn tán loạn, một cặp vợ chồng nông dân nhận nuôi anh, qua mấy năm bọn họ phát hiện anh không lớn lên, cũng không vứt bỏ anh, vẫn nuôi anh cho đến khi qua đời, còn vì anh mà bố trí người nuôi tiếp theo. Anh cố gắng muốn lớn lên, thế nhưng trạng thái kia vẫn kéo dài trăm năm.”

Hiểu Hạ đưa tay lên chặn anh lại: “Hơn trăm năm làm một đứa trẻ, thật khó cho anh.”

Địch Dã cười nói: “Sau đó đột nhiên lớn thành sáu tuổi, trăm năm nữa lớn thành thiếu niên, sau đó là thanh niên, đêm ngủ thiếp đi vẫn là dáng vẻ thiếu niên đó. Lại trôi qua tháng năm dài đằng đẵng, ban ngày và ban đêm giống nhau, hai cây lau sậy tróc đầu ra, anh trồng bọn chúng ở sau vườn nhà, bọn chúng sinh trưởng rất nhanh, nhanh chóng trở thành cây đại thụ, được mọi người coi là Thần Thụ mà thăm viếng, lại qua vài năm nữa, đột nhiên cái cây nói chuyện với anh, nói muốn trở thành người giống anh. Từ lúc là thanh niên, để tránh phiền phức, anh vẫn sống một mình, cô đơn nhiều năm, anh muốn một trai một gái, nó dạy anh chém cây thành hai khúc, qua một vài năm nữa, nửa đêm trăng tròn, trên ngọn cây có hai đứa trẻ ngồi đó, sau khi anh ôm bọn nó xuống, cây liền khô héo. Một cái cây khác là tiền thân của tiểu yêu, nó chỉ muốn làm một cái cây, mười bốn năm trước xảy ra một vụ tai nạn, cây khô héo, ở gốc mọc ra tiểu yêu.”

Địch Dã nói xong cười nhìn Hiểu Hạ: “Nghe sợ không?”

Hiểu Hạ lắc đầu: “Rất thú vị, thật thần kỳ. Cả ngàn năm cũng không có ai nghi ngờ anh à? Muốn đuổi theo anh trừ yêu?”

Địch Dã gật đầu: “Đương nhiên là có, rất nhiều lần, bị đuổi đến mức chạy trốn chật vật, cũng may có hai cây đại thụ nghĩ kế cho anh, anh đều mang chúng theo, mặc dù những đạo sĩ kia hung hãn, nhưng bọn họ có nhược điểm trí mạng, đó là về già sẽ chết, không chống lại nổi anh.”

Hiểu Hạ hôn lên mặt anh: “Vậy, anh có hận họ không?”

Địch Dã lắc đầu: “Không hận, từ lúc là một đứa trẻ cho đến khi thành thanh niên, anh được rất nhiều gia đình nuôi dưỡng, bọn họ cho anh rất nhiều ân huệ, nhân loại có thiện có ác, ngoại trừ yêu quái ác, anh chưa bao giờ làm tổn thương một người nào.”

Hiểu Hạ đổi tư thế, ôm chặt cổ anh, hôn lên môi anh: “Ngày càng thích anh rồi, không, em yêu anh, em yêu anh, Địch Dã.”

Địch Dã mạnh mẽ đáp lại, thật lâu sau mới buông cô ra, khàn giọng nói: “Anh cũng yêu em, anh yêu em, Triệu Hiểu Hạ.”

Hai người lại ôm hôn nhau, qua thật lâu mới bình tĩnh trở lại, Hiểu Hạ chớp mắt mê hoặc, suy nghĩ nói: “Trên đầu hoa lau là cái gì?”

Địch Dã cười nói: “Buổi tối em ở lại đây, anh cho em xem.”

Hiểu Hạ lườm anh một cái: “Cũng quá nhanh rồi đó?”

Địch Dã ngẩn người, vội vàng nói: “Không phải, không phải ý đó, anh biết con người đều có đêm động phòng đó.”

Hai người cùng nhau đỏ mặt, quay đầu không nhìn đối phương.

Im lặng một lúc, Địch Dã mở miệng trước: “Đại Mao và Tiểu Nhung bây giờ chính là giai đoạn đó, ban ngày thì là người lớn, trong đêm thì vẫn là thiếu niên. Buổi tối, chờ bọn chúng ngủ thiếp đi, anh sẽ cho em nhìn lén. Tầng hai có mấy phòng trống, em có thể chọn một phòng để ở.”

Hiểu Hạ chỉ vào phòng này: “Em muốn ở đây.”

Địch Dã nói được: “Vậy anh ngủ trên sàn nhà, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không bắt nạt em.”

Bất giác trời trở tối, Đại Mao đứng ở đầu cầu thang thò đầu ra nhìn, thấy Hiểu Hạ thì chợt rúc đầu lại, Hiểu Hạ chạy tới: “Có việc gì vậy?” Đại Mao chỉ xuống dưới lầu: “Tiểu Nhung bảo tôi lên gọi cô và bố xuống ăn cơm.”

Trong bùng sôi lên ùng ục, Hiểu Hạ xấu hổ cười, Đại Mao nhìn về phía Địch Dã: “Bố, sao không để Hiểu Hạ xuống lầu ăn cơm trưa? Con cũng không dám quấy rầy.”

Địch Dã cười nhìn Hiểu Hạ: “Đi cùng cô ấy quên mất thời gian, một ngày chỉ cảm giác là trong nháy mắt, đây là thuyết tương đối.”

Hiểu Hạ đỏ mặt, Đại Mao hỏi: “Thuyết tương đối là sao?”

Địch Dã vẫn nhìn Hiểu Hạ cười: “Đi cùng với con, một phút liền giống một ngày, đi cùng cô ấy, một ngày chỉ như một phút.”

Đại Mao giơ ngón tay cái lên: “Bố đúng là lợi hại, kỹ năng tán tỉnh thật đỉnh.”

Hiểu Hạ đỏ mặt chạy xuống dưới lầu, một người chững chạc đàng hoàng khi nói đến yêu đương thì tuyệt đối không nghiêm chỉnh, vậy mà biểu lộ trên mặt vẫn cực kỳ trịnh trọng.

Chạy xuống dưới lầu thì mặt càng đỏ hơn, La Hổ, Tiểu Nhung, Tịch Thư Văn, Từ Phán Đệ, Ngô Hồng đều ở đó, ngồi vây quanh bàn ăn, cười tủm tỉm nhìn cô, Hiểu Hạ lại che mặt chạy lên lầu, đụng phải Địch Dã đang đi xuống, cô liền ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: “Dưới lầu quá nhiều người, em còn chưa chuẩn bị tâm lý.” Tay Địch Dã ôm hông cô, thấp giọng cười nói: “Vậy lên lầu chờ đi.”

Rất nhanh Địch Dã liền bưng một cái khay lên, nhìn cô đỏ mặt: “Thực ra, anh cũng cần chuẩn bị một chút.”

Nhìn nhau cười, ngồi chính giữa giá sách, vừa ăn vừa nói chuyện.

Lúc Đại Mao đi lên, liền mang theo hai ly cà phê và hai đĩa trái cây thay cho đống bát hai người vừa ăn sạch, Hiểu Hạ cười cảm ơn Đại Mao, Đại Mao cười hì hì: “Về sau lúc bố bắt nạt chúng tôi, cô làm chủ cho chúng tôi nha.”

Hiểu Hạ lại đỏ mặt, Địch Dã nhìn cô cười.

Đại Mao gãi gãi đầu quay người rời đi, Hiểu Hạ bình tĩnh trở lại, hiếu kỳ hỏi: “Đại Mao chỉ đơn thuần là đứa trẻ, như vậy, cậu ấy và Tiểu Nhung vốn là trẻ con.”

Địch Dã gật đầu: “Chính xác mà nói, sau khi ngủ là bộ dáng trẻ con, nhưng suy nghĩ lại không khác người lớn lắm, có đôi khi tính cách rất trẻ con, ví dụ như hai đứa đều không có dục vọng yêu đương, không có hứng thú với người khác phái, rất ỷ lại vào anh, cảm xúc thay đổi ngẫu nhiên, nhất là Tiểu Nhung, nói trở mặt là trở mặt.”

Hiểu Hạ kêu than một tiếng: “La Hổ thảm rồi, anh ấy sẽ phải chờ Tiểu Nhung lớn lên sao? Để lớn hẳn cần bao lâu?”

Địch Dã lắc đầu: “Dựa theo kinh nghiệm của anh, còn cần mấy chục năm nữa, lúc Tiểu Nhung lớn hoàn toàn, có lẽ La Hổ cũng chết vì già rồi.”

Hiểu Hạ nhíu mày nhìn anh: “Anh tu luyện thêm chút nữa, giúp anh ấy đi.”

Địch Dã cười nói: “Anh còn bận chuyện của chúng ta, không muốn làm bà mai.”

Hiểu Hạ phồng má, Địch Dã cầm tay cô: “Đi, lên lầu tâm sự với tiểu yêu.”

Tiểu yêu ỉu xìu, từng đóa hoa co lại thành một rúm, Địch Dã không để ý tới nó, Hiểu Hạ trêu đùa nói chuyện nó cũng không để ý, Hiểu Hạ an ủi vỗ vỗ lên thân cây, lắc đầu với Địch Dã: “Chờ nó hết giận lại đến. Đi thôi.” Giọng điệu của tiểu yêu trách móc: “Đáng giận, biết người ta thất tình, còn tới quấy rầy người ta, ghê tởm nhất là còn tới trước nhà người ta ân ái.”

Hiểu Hạ cười nói: “Tiểu yêu, mày mở miệng lại một tiếng người ta, quá nữ tính rồi đó.”

Tiểu yêu không nói lời nào, Hiểu Hạ đưa tay vào trong miệng: “Tao đã từng nói, sẽ để mày nếm máu của tao.”

Địch Dã đưa tay ngăn lại: “Không được.” Hiểu Hạ dùng sức cắn, đổ đầu ngón tay rỉ máu lên hoa lau, trong nháy mắt hoa lau đỏ bừng, có một dây leo màu đỏ chuyển động dọc theo thân cây, từng đóa hoa lau xõa tung ra, run rẩy cười khẽ: “Rất mới mẻ, rất thơm, uống rất ngon.”

Địch Dã tức giận đá một cước vào tiểu yêu, Hiểu Hạ nghiêng người ngăn lại: “Được rồi, tức giận với một gốc cỏ, anh còn là trẻ con sao?”

Địch Dã mím chặt môi phụng phịu, im lặng một lát, thở phì phì nói: “Vậy còn em, cho một gốc cỏ uống máu, lần trước lúc thoát hồn để vào tiệm sách Bác Văn tìm “Sưu Thần Ký” giúp anh, ngày hôm sau liền mệt mỏi đến mức phải nhập viện, cũng không chịu nói với anh một tiếng, sao em lại không yêu quý mình như vậy?”

Ngón tay Hiểu Hạ đang ở trong lòng bàn tay anh liền buông ra: “Đương nhiên em biết yêu quý bản thân, chỉ bởi vì anh đã quên mà thôi.”

Sắc mặt Địch Dã hòa hoãn lại, Hiểu Hạ giơ ngón tay vừa cắn lên: “Không băng bó lại cho em sao?”

Địch Dã nắm chặt tay cô đi xuống lầu: “Sau khi nó sống lại, mỗi khi đến ngày mười lăm trăng tròn, đều phải cho nó uống một giọt máu, sau mỗi lần mất máu anh đều rất khó chịu, nhưng trừ máu của anh, ai nó cũng không uống, ngay cả Đại Mao và Tiểu Nhung cũng rất miễn cưỡng. Sao nó lại thích máu của anh? Phải hỏi nó mới được.”

Hiểu Hạ cười nói: “Về sau em sẽ thay anh.”

Địch Dã trừng mắt nhìn cô, Hiểu Hạ lè lưỡi: “Thôi được rồi, anh là người đàn ông không thể khuất phục, mới không cần một người con gái như em đến thay.”

Địch Dã liền cười: “Anh có thể bảo vệ người phụ nữ của mình, không cho em nhiều chuyện.”

Sau khi uống máu xong, toàn thân tiểu yêu thư thái, ợ no nê, hoa lau run một cái, hừ một tiếng, Địch Dã, Hiểu Hạ và nó có tiền duyên rất sâu, Địch Dã muốn biết sao? Nó không nói cho anh, ai bảo anh hành hạ nó.

Trong yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, chẳng biết lúc nào trên nóc nhà có một đứa bé trai tầm mười tuổi đứng đó, cách một cái nhà kính, cười lạnh với tiểu yêu: “Hóa ra biến thành hình người là có thể tùy ý bước vào quán cà phê.”

Tiểu yêu co rúm người lại, đứa bé cười quái dị nói: “Sợ sao? Không phải lần trước mày rất hung hãn sao?”

Nhanh chân tiến vào nhà kính, giật lấy hai đóa hoa lau bỏ vào trong miệng ăn liên tục: “Chính là hương vị này, tao đã đoán đúng, vòng gỗ chính là làm từ thân cây của mày.”

Trong yên tĩnh đột nhiên có dây leo từ dưới chân cuốn lấy đứa bé, từng cái gai bén nhọn đâm vào thân thể của nó, chưa kịp kêu đau, đứa bé đã bị hung hăng ném ra ngoài không trung, vung thành một đường vòng cung, rơi xuống lầu.

Dưới lầu truyền đến tiếng kêu khàn ré, tiểu yêu thu hồi dây leo, cười cực kỳ đắc ý: “Có ta ở đây, bất luận ma quỷ gì cũng đừng có ý định ra vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.