*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Linqq
Trước mắt tối đen như mực, xung quanh yên tĩnh, dường như là rơi vào vực sâu không đáy, muốn tóm lấy cái gì đó, nhưng lại không có gì, chỉ không ngừng rơi xuống, rơi xuống.
Dứt khoát nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, cứ rơi xuống như vậy cũng tốt, hóa ra sinh mạng quá dài, đến cuối cùng cũng chỉ còn đau khổ.
Có một bàn tay bắt được anh, dịu dàng vuốt ve mặt anh, ghé vào tai anh khẽ gọi: “Địch Dã, Địch Dã…”
Mở mắt ra nhìn thấy Hiểu Hạ, cô hoảng loan hỏi anh: “Địch Dã, anh sao rồi? Mẹ nói hình như anh không được thoải mái, vội vã rời đi, gọi điện anh cũng không nghe, em lo anh lái xe gặp nguy hiểm, cho nên liền đi tàu điện tới, sao anh lại ngủ ở đây? Có phải là bị bệnh rồi không?”
Địch Dã nhìn cô không nói lời nào, Hiểu Hạ gấp gáp đến mức quay đầu lại hỏi tiểu yêu: “Anh ấy sao vậy? Lại cho người khác uống máu đúng không?” Tiểu yêu rụt cổ lại: “Tôi không biết, cô cũng không biết, sao tôi có thể biết?”
Hiểu Hạ đỡ anh dậy: “Vào phòng ngủ đi, có đói không? Mẹ em đưa em mấy hộp đồ ăn, anh có muốn nếm thử không?”
Địch Dã vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn cô, sau đó vươn tay ôm cô vào lhongf, giọng nói khàn khàn: “Hiểu Hạ, anh đã tự mình gây ra một cái chết không giải được…”
Anh bởi vì em mà đau khổ đến chết đi sống lại, giống như bị tra tấn ở dưới địa ngục, anh cảm thấy đáng giá, anh sẽ không làm tổn thương em, anh nguyện ý bị phản lại, thế nhưng, anh vẫn muốn được ở cạnh em, cho dù cuối cùng người phải chấp nhận nỗi đau chia ly nhất định là anh, anh cũng không muốn để em phải nhận lấy những thứ này.
Hiểu Hạ nằm trong lòng anh: “Sợ gì cái chết chứ, người còn sống, chẳng lẽ lại sợ chết sao?”
Địch Dã vuốt tóc cô: “Lạc quan, dũng cảm đi với anh lâu rồi, nhưng có lẽ sẽ phải vứt bỏ hết những thứ này thôi.”
Hiểu Hạ chớp mắt suy nghĩ: “Vì sao?”
Địch Dã nâng mặt cô lên: “Có lẽ, anh với em tách nhau ra sẽ tốt hơn.”
Hiểu Hạ lắc đầu: “Không cần tách ra, đừng nói câu này nữa, hiện tại em từng giây từng phút cũng không muốn rời khỏi anh, chỉ muốn cùng anh ở một chỗ.”
Địch Dã ngồi xuống, cười nhìn Hiểu Hạ: “Sau mùa xuân anh muốn đến Thần Nông Giá một chuyến.”
Hiểu Hạ vâng một tiếng: “Anh muốn đi sao? Sẽ đi nhanh về nhanh chứ?”
Địch Dã nhẹ nhàng gật đầu một cái, tiểu yêu ở một bên nghĩ thầm, Hiểu Hạ, cô để ngài ấy trở về Thần Nông Giá, thì sẽ không gặp được ngài ấy nữa. Nhưng nếu như ngài ấy không đi, ngài ấy sẽ nhập ma, đến lúc đó cô khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
Địch Dã hỏi Hiểu Hạ: “Muốn về nhà không?”
Hiểu Hạ nói muốn, Địch Dã ôm lấy cô đi về sát mái nhà, thừa dịp cô không chú ý mà thả người xuống, Hiểu Hạ kêu a lên một tiếng, ôm chặt anh, lúc bình yên rơi xuống đất, liền ngưỡng mộ nhìn anh nở nụ cười: “Chơi thật vui.”
Địch Dã lại hướng người lên trên, Hiểu Hạ mở to mắt, dưới sự hướng dẫn của anh, rong trời trên bầu trời đêm của thành phố, đèn đường sáng chói tỏa ra ánh sáng lung linh lướt qua lòng bàn chân, ánh sao trên đỉnh đầu, dường như có thể chạm tay tới.
Lưu luyến đi chơi vui vẻ, cho đến khi ánh sao biến mất, rạng sáng là thời điểm tối tăm nhất, anh nắm tay cô về tới quán cà phê, lúc lên cầu thang mới tỉnh táo lại, Địch Dã nhìn cô: “Đêm không về ngủ, anh đến chỗ bác trai bác gái giải thích.” Hiểu Hạ lè lưỡi: “Lúc tới đây em đã nói với mẹ, nếu như anh ốm nặng, em sẽ ở lại với anh, mẹ cũng đồng ý rồi.”
Địch Dã véo mũi cô: “Trước đấy không nói cho anh, vừa nãy đột nhiên nhớ tới, tim cũng nhảy nhanh ra ngoài.”
Hiểu Hạ liền cười, lên lầu tiến vào phòng ngủ, nằm trên giường bình tĩnh nhìn anh, Địch Dã nắm chặt tay cô: “Được rồi, anh nằm với em.”
Tựa vào lòng anh, bị mùi thơm của anh bao quanh, rất nhanh cô đã ngủ say.
Giọng nói tinh tế của tiểu yêu vang lên bên tai: “Sau mùa xuân là phải trở về Thần Nông Giá, còn không thừa dịp bây giờ nếm thử tư vị của tình yêu nam nữ?”
Địch Dã không để ý tới nó, nhắm mắt lại vờ ngủ, tiểu yêu không dứt, mỉa mai cười nói: “Vô dụng, loại người vô dụng, giống như còn rùa rụt đầu vậy, đừng nói ngài chưa từng nghĩ, ngài không dám nằm quá gần Hiểu Hạ, không phải là sợ dục hỏa đốt người sao?”
Địch Dã khẽ quát một tiếng im miệng, tiểu yêu thở dài: “Cũng sắp chia tay, dù sao cũng nên có một lần hai linh hồn giao hợp đi, tôi là đang thấy tiếc cho ngài đó.”
Ngón tay Địch Dã nhấn vào giữa lông mày Hiểu Hạ, đứng dậy lên lầu, hơi có chút thẹn thùng: “Ta sợ đến lúc đó không khống chế được mà hiện nguyên hình, có lẽ sẽ rất xấu xí, như thế Hiểu Hạ sẽ không thích ta.”
Tiểu yêu hừ một tiếng, nhìn ngài thi triển yêu lực, bay bình thường đã đến mái nhà đối diện, yêu lực của ngài càng ngày càng mạnh, nếu như thành ma, chính là dù ai cũng không cách nào khuất phục được ác ma.
Hiểu Hạ tỉnh lại trong tiếng pháo nổ bùm bụp, Địch Dã tỉnh táo nhìn cô: “Hôm nay giao thừa, cũng không có việc gì, chúng ta đi đến nhà em đi.”
Hiểu Hạ vội nói được, trước đó Địch Dã đã xác định rõ lộ trình, ven đường đều là rừng cây, đìu hiu yên tĩnh, chẳng qua Hiểu Hạ vừa đi vừa líu ríu nói chuyện, không còn chút cảm giác quạnh quẽ nào, Địch Dã cười nhìn cô: “Một khi em đi qua, trong rừng chim cũng bắt đầu kêu.”
Sắc mặt Đàm Kỳ tái xanh đứng cách đó không xa, thấy hết mọi thứ rõ ràng, nhìn cô hạnh phúc, cho dù là có thể thản nhiên nhượng bộ, thế nhưng tận mắt thấy cô và một người đàn ông khác triền miên, lừa giận ghen tức lại cháy hừng hực, đốt rụi tất cả mọi lý trí.
Anh ta tiến lên muốn níu lấy Địch Dã đánh nhau sống chết một trận, muốn chất vấn Hiểu Hạ, con gái sao có thể không rụt rè tự ái như thế, ở nơi hoang vu có thể tùy ý để người đàn ông khác giở trò, đến cách hai người hơn một trăm mét, anh ta lại bị đẩy trở về, anh ta tiến lên lại bị bắn ngược về sau, trước mặt dường như có một bức tường vô hình.
Mặc Mặc đứng cạnh anh ta cười ha hả: “Anh quên rồi à, anh ta là yêu quái, anh ta muốn làm gì thì làm, anh chỉ có thể bất lực, nếu như không phải do tôi, anh có muốn nhìn cũng không nhìn được.”
Đàm Kỳ cắn chặt răng, biết người nhà Hiểu Hạ đến Bắc Kinh, anh ta vẫn muốn đến thăm, muốn cảm ơn năm đó mẹ Triệu đã trợ giúp anh ta, thế nhưng tình cảm của anh ta đối với Hiểu Hạ khiến anh ta do dự, hôm nay là giao thừa, anh ta mua chút đồ tết, lấy dũng khí lái xe tiến về tiểu khu nhà Hiểu Hạ.
Mặc Mặc lên xe, sống chết cũng không chịu đi xuống, Đàm Kỳ đành phải dẫn nó theo.
Lúc đi qua rừng cây, Mặc Mặc chỉ ra ngoài cửa sổ kêu: “Đây không phải là Triệu Hiểu Hạ và Địch Dã sao?”
Đàm Kỳ nhìn sang, chỉ thấy bóng hai người, Mặc Mặc cười nói: “Lại gần nhìn cho kỹ.”
Nó dùng ma lực, đột nhiên Đàm Kỳ nhìn thấy rõ, biểu lộ trên mặt hai người, trong đôi mắt của Hiểu hạ có ý cười, mỗi một sợi tóc của cô cũng rõ ràng như vậy.
Dừng xe khẩn cấp ở ven đường, vượt qua hàng rào đi vào trong rừng, nhìn thấy hai người đang chạm môi nhau, nhìn thấy tay Địch Dã thò vào áo Hiểu Hạ, Hiểu Hạ không né tránh, lại càng sát lại gần anh hơn.
Đàm Kỳ hồi tưởng lại tình hình vừa nãy, răng bắt đầu nghiến chặt, Mặc Mặc ôm hai tay trước ngực, thờ ơ lạnh nhạt, Đàm Kỳ đứng yên thật lâu, cho đến khi sắc trời tối xuống, quay người lên xe, Mặc Mặc đuổi đằng sau anh ta: “Hợp tác với tôi đi? Chỉ cần Địch Dã biến mất, Triệu Hiểu Hạ liền là của anh.”
Đàm Kỳ cắn răng: “Anh không muốn ép buộc.”
Mặc Mặc lắc đầu: “Như thế nào là ép buộc? Địch Dã không còn, tự nhiên cô ấy sẽ yêu anh.”
Đàm Kỳ quay đầu nhìn nó một cái, im lặng lên xe, một đường phi thẳng, trong đầu toàn là hình ảnh thân mật của Địch Dã và Hiểu Hạ, đột nhiên bên cạnh có một chiếc xe tải lớn tiến tới, xe của anh ta trong nháy mắt bị bánh sau của xe tải đâm văng lên không trung, lăn một lúc liền lăn ra khỏi hàng rào…
Khi tỉnh lại, mắt một mảnh màu trắng, Mặc Mặc đứng bên giường bệnh của anh ta: “Nếu như không có tôi, anh đã sớm chết rồi. Chẳng qua, mẹ nuôi của anh thì không chịu được, biết anh xảy ra tai nạn xe cộ, vội vàng chạy tới thì liền ngất xỉu, đầu đập vào góc bàn trà, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”
Đàm Kỳ lo lắng xuống giường, mắt tối sầm lại, ngã xuống đất, Mặc Mặc giận dữ nói: “Anh còn sống, nhưng bây giờ không thể cử động.”
Giãy dụa lên giường tìm điện thoại của mình, mở danh bạ ra cười khổ, Bắc Kinh lớn như vậy, có rất nhiều người để liên hệ, vậy mà không có ai có thể giúp đỡ.
Ánh mắt lướt qua ảnh chân dung của Hiểu Hạ, đó là số điện thoại duy nhất có ảnh trong danh bạ, mím môi nghĩ một lúc, nhấn vào số đó, đầu bên kia vang lên một tiếng, âm thanh vui vẻ của Hiểu Hạ truyền đến: “Chúc mừng năm mới sếp, anh đã tạm biệt tuổi cũ chưa.”
“Tuổi cũ?” Đàm Kỳ vô thức hỏi, “Hôm nay ngày mấy?”
“Mùng bốn rồi.” Hiểu Hạ cười nói, “Sếp bị hồ đồ rồi.”
Đàm Kỳ cười cười: “Có thể giúp tôi một việc không?”
“Được chứ.” Hiểu Hạ thoải mái dứt khoát.
Đàm Kỳ mỉm cười: “Tôi không ở Bắc Kinh, mẹ tôi bị ngã vào đêm 30, đến bây giờ hôn mê bất tỉnh, không có ai giúp đỡ bà ấy…”
Đàm Kỳ chưa nói xong, Hiểu Hạ đã nói: “Tôi đến chăm sóc dì ngay, ở bệnh viện nào? Tôi sẽ đi ngay bây giờ, sếp đừng lo lắng, dì Cốc sẽ ổn thôi.”
Cúp điện thoại, bình tĩnh nhìn ảnh của cô, đó là bức tranh anh ta vẽ, trong đó cô cười thoải mái, tóc ngắn chạm vai bay lên, đôi mắt sáng chói. Là dáng vẻ đẹp nhất của cô, cũng là dáng vẻ mà anh ta thích ngắm nhất.
Mặc Mặc nhún vai đi ra ngoài, chờ trước cửa phòng bệnh của Cốc Lệ Viện, nhìn thấy Hiểu Hạ vội vàng đến, không khỏi mỉm cười. Nụ cười quái dị, khóe mắt lén lút nhìn thoáng qua người đàn ông, sau khi người đàn ông kia thấy Hiểu Hạ, liền nhanh chóng chạy đến bên kia hành lang, trốn sau một gốc cây, máy ảnh lia về phía Hiểu Hạ.
Người này là ai? Dường như đang ôm cây đợi thỏ vậy? Mục tiêu của anh ta hình như cũng là Triệu Hiểu Hạ.