Sau khi đăng tin tức cần thuê nhà lên, Hiểu Hạ nằm dài trên giường cầm điện thoại di động nhắn tin Wechat với Dương Cao, nhập một biểu lộ nhăn mặt, chờ Dương Cao đáp lại, dường như đợi rất lâu, lại dường như thời gian chỉ trong một cái nháy mắt, mí mắt sụp xuống, rốt cuộc cũng không mở ra nổi nữa.
Trong mơ là một vùng quê rộng lớn, ở đó mọc đầy lau sậy, những bông lau óng ả hơi rũ xuống, có gió mát thổi qua, màu vàng gợn sóng chập trùng nhộn nhạo, nhìn không thấy điểm cuối. Hiểu Hạ nằm bên trong đám lau sậy thật dày, mềm mại giống như chăn bông mà mẹ vừa mới phơi vậy, vừa ấm áp vừa khô ráo lại mang theo mùi thơm ngát, có hoa lau rủ xuống trên người trên mặt cô, giống như bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve của mẹ, Hiểu Hạ cuộn tròn thân thể, thỏa mãn mỉm cười, thỉnh thoảng nói mơ một tiếng, mẹ…
Ngày hôm sau tinh thần sảng khoái đi làm, trên đường đi lấy điện thoại di động ra xem Wechat với Dương Cao, sau khi cô nhắn một cái mặt quỷ, Dương Cao liền gửi liên tiếp mười mấy tin liền, không thấy cô trả lời lại, cuối cùng gửi một cái nhãn dán chú lợn con ngáy ngủ đến, không để ý tới cô nữa. Hiểu Hạ cười trả lời: “Đêm qua ngủ thiếp đi, làm việc mệt mỏi quá.”
Dương Cao xem thường trả lời lại: “Biết cậu là heo rồi, nằm trên giường là ngủ.”
Hiểu Hạ cười: “Nhưng giấc mơ đẹp lắm, cho tới bây giờ mình cũng chưa từng mơ đẹp như vậy, vừa đẹp vừa dễ chịu.”
Dương Cao hừ một tiếng: “Đẹp đến mức nói mơ sao?”
Hiểu Hạ gửi một cái mặt quỷ: “Có sao? Dù sao tự mình cũng không nghe được.”
Đến công ty, Đàm Kỳ không có ở đó, chỉ gửi cho cô một email bảo hôm nay anh ta ra ngoài, bảo cô chỉnh lại văn kiện bên trong tủ đựng hồ sơ, cũng yêu cầu cô phân loại lại, không nói gì đến phương án ngày hôm qua của cô. Hiểu Hạ buông lỏng một hơi, loại công việc đơn giản này, còn có thể thuận tiện nhìn được mạch suy nghĩ của người khác.
Đến mười hai giờ, Ngô Hồng liền xách túi đi tới: “Đàm Kỳ không ở đây, hôm nay nhẹ nhõm chứ?”
Hiểu Hạ gật đầu: “Lần đầu tiên đến công ty mà nhẹ nhõm như vậy, mỗi ngày đều quá căng thẳng rồi.”
Ngô Hồng nghiêng đầu một cái: “Đi thôi.”
Hiểu Hạ buồn bã gọi một tiếng chị Hồng: “Đã ba ngày ăn cháo rồi, cho dù tốt đến mấy thì cũng không thể ăn mỗi ngày được.”
Ngô Hồng nở nụ cười: “Còn ăn cháo nữa? Cho dù em muốn, thì chị cũng không muốn, chị mời em đi ăn bò bít tết tiêu đen chính thống.”
Hiểu Hạ liếm môi một cái, nhảy lên nói được.
Hai người vừa đi vừa trêu đùa, ngẩng đầu một cái thì liền nhìn thấy những nóc nhà xanh đỏ thấp thoáng, Hiểu Hạ kinh ngạc nói: “Sao lại đến phố sau?”
Ngô Hồng cười thần bí, đi thẳng đến trước cửa quán cà phê, sau một tiếng nói hoan nghênh đến quán cà phê phố sau, một tiếng cọt kẹt vang lên, Đại Mao mở cửa, khom người nói: “Miss, mời vào.”
Hơi lạnh đập vào mặt, Hiểu Hạ nghi hoặc: “Chị Hồng, nhà bọn họ không có bữa trưa.”
Đại Mao cười hì hì: “Ai nói? Bữa trưa được phục vụ không định kỳ với số lượng có hạn, hôm nay có rồi.”
Bốn phần bò bít tết tiêu đen, Tiểu Nhung vẫn ngồi trong quầy bar không ra ngoài, Hiểu Hạ cùng Ngô Hồng và Đại Mao ngồi vây quanh cửa sổ, Hiểu Hạ nhìn cầu thang lầu trên cười hỏi: “Địch Dã không có ở đây sao?”
Đại Mao cắt miếng bò bít tết, cười: “Có, bò bít tết tiêu đen này cũng là bố làm, mỗi buổi sáng, ngài ấy sẽ làm bữa sáng nhiều lên một chút, để cho tôi và Tiểu Nhung nữa, hôm nay tôi đã bảo ngài ấy làm nhiều thêm hai phần.”
Đại Mao đỏ mặt, Hiểu Hạ lại nhìn lên cầu thang một cái: “Đêm qua uống trà hoa cỏ của anh ấy, ngủ rất say, tôi muốn gặp mặt cảm ơn một chút.”
Đại Mao cắt gọn gàng phần thịt trước mặt, đổi đĩa cho cô: “Trà hoa cỏ của bố rất thần kỳ, Hiểu Hạ mơ đẹp lắm sao? Hôm qua ông chủ Tịch đến, nói chuyện gì với boss của Hiểu Hạ về cuốn sách chỉ còn một bản duy nhất vì thất lạc, bố cảm thấy rất hứng thú, cho nên mới mượn ông chủ Tịch nhìn xem, ông chủ Tịch chỉ cho mượn một đêm, bố liền thức cả một đêm để xem, lúc này đang ngủ bù rồi.”
Nói xong liền nghe thấy tiếng leng keng, sau âm thanh “Hoan nghênh đến quán cà phê phố sau”, La Hổ đi vào, cái mũi khẽ hít: “Bò bít tết tiêu đen? Thật là thơm.”
Bước đến ngồi xuống bên cạnh Đại Mao, bưng phần ăn trước mặt cậu ta lên, vừa nhai vừa nói: “Woa, ngon đấy, cảm ơn Đại Mao, cắt gọn gàng thật, tôi vẫn chưa ăn sáng, đói đến mức bụng dán vào lưng rồi đây này, Đại Mao cắt thêm một phần nữa đi.”
Đại Mao cũng không hề không vui, chẹp chẹp miệng lắc đầu: “Không được, vẫn còn Tiểu Nhung nữa, tôi ăn phần thừa của chị ấy vậy.” Hiểu Hạ chạy tới tìm đĩa của Tiểu Nhung, chia đồ ăn của mình cho Đại Mao một nửa, vừa chia vừa cười: “Tôi ăn ít, đang no căng đây.”
Trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân, Địch Dã đi xuống, áo sơ mi trắng phối với quần tây màu xám, tay cắm ở trong túi quần, bộ dạng rất tùy ý, Ngô Hồng đang bận bịu xiên thịt cũng ngừng lại, thấp giọng nói bên tai Hiểu Hạ: “Thật đẹp trai.”
Hiểu Hạ nhìn Địch Dã một cái, sau đó quay đầu chuyên tâm với đĩa bít tết trước mặt, Địch Dã nhìn thấy La Hổ thì liền quay người đi lên lầu, La Hổ lớn tiếng chào hỏi: “Đúng lúc có chuyện muốn hỏi ông chủ Địch.”
Địch Dã rót một ly nước chanh đi tới, Tiểu Nhung cũng đi theo ra ngoài: “Đại Mao, ăn xong rồi đó.” Đại Mao đáp một tiếng, tới đằng sau quầy bar bưng đồ ăn còn dư lại của chị ra.
Mấy người ngồi thành vòng tròn, Ngô Hồng mở miệng trước: “Cảnh sát La, vụ án thế nào rồi?”
La Hổ nhíu lông mày một cái: “Phải chờ người thân trong gia đình tới mới dám giải phẫu, chiều hôm nay mới đến. Pháp y giám định bước đầu đã kết luận là dùng thuốc nạo phá thai quá liều dẫn tới xuất huyết, cho dù là vậy, thì cũng phải tìm được bố của đứa trẻ mới có thể kết luận được. Từ Phán Đệ đó, cũng không phải là phô trương thanh thế, đúng là cô ta rất cẩn thận, trong mỗi một phòng đều lắp đặt camera giám sát, kỹ năng đấm bóp của Tôn Diễm Phi rất tốt, khuôn mặt xinh đẹp, lại biết cách khiến khách hàng vui vẻ, cho nên cô ta có rất nhiều khách nam, có mấy người rõ ràng còn có ý đồ với cô ta, chẳng qua cũng không vượt rào động thủ. Nhân viên mát-xa làm việc rất mệt mỏi, theo như các cô ấy nói, thì sau khi kết thúc công việc chỉ muốn nằm xuống, cơm cũng chẳng muốn ăn. Tôn Diễm Phi cũng như vậy, cô ta rất ít khi ra ngoài buổi tối, hai tháng trước, cô ta mới bắt đầu ra ngoài nhiều hơn, luôn đón xe đi đi về về, tuyến đường cùng mục đích ra ngoài mỗi lần cũng không giống nhau, từ sau khi Tôn Diễm Phi ra ngoài thường xuyên, trong bảy người khách nam có người không tới, hoặc là tới rất ít.”
Địch Dã nhẹ nhấp một ngụm nước chanh, không nói gì, Đại Mao cười nói: “Vậy thì từng bước điều tra bảy người này chứ sao.” Tiểu Nhung đứng lên: “Nói tình tiết vụ án đối với những người không liên quan như chúng tôi, thế có làm trái kỷ luật không?”
La Hổ nhìn Địch Dã một chút, lấy bảy tấm hình ra đưa đến trước mặt anh: “Thời gian ông chủ Địch tản bộ buổi tối trùng hợp với thời gian ra ngoài của Tôn Diễm Phi, cho nên muốn mời ông chủ Địch nhìn xem trong bảy người đàn ông này, có từng gặp người nào đưa đón Tôn Diễm Phi không, hoặc là từng có cử chỉ thân mật, như vậy, việc phá án của chúng tôi mới có thể làm ít mà hiệu quả nhiều.”
Địch Dã không nhận lấy mấy tấm ảnh: “Cảnh sát La, bảy người, cũng không phải là 700 người. Cảnh sát muốn kiểm tra từng người cũng không phải là khó.”
La Hổ nhấp môi một chút: “Thực ra, tôi ngửi thấy mùi bò bít tết thơm nên mới đến ăn chực. Nhìn thấy ông chủ Địch thì thuận tiện hỏi thôi.”
Địch Dã nhìn anh ta: “Nói như vậy, bây giờ tôi không phải là đối tượng tình nghi của cảnh sát La?”
La Hổ gật đầu: “Viện mát-xa gần như vậy, lại nhiều mỹ nữ, xinh đẹp trắng trẻo, theo như Từ Phán Đệ nói, luôn có một người hợp khẩu vị với anh, chẳng qua trên camera giám sát chưa từng xuất hiện bóng dáng của ông chủ Địch.”
Tiểu Nhung lạnh lùng nói: “Đạo lý đơn giản thôi, Ruth không phải mẫu người mà bố tôi thích.”
Ngô Hồng vuốt tóc một cái: “Vậy mẫu người mà ông chủ Địch thích là như thế nào?”
Tiểu Nhung không nói gì, La Hổ cười cười: “Tiểu Nhung, giữa nam và nữ không nhất định thích thì sẽ như vậy, cũng không nhất định không thích thì sẽ không như vậy.”
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng khóc kinh thiên động địa, sau đó cửa lớn mở ra, khí cảm ứng không kịp tiếp đón, thở không ra hơi kêu lên hoan nghênh, sau đó mười mấy người tràn vào, có hai người dìu một phụ nữ trung niên đi trước, người phụ nữ chậm rãi từng bước đi tới, gào khóc lớn: “Đứa con số khổ của tôi, số khổ, con đi lần này, nhà của chúng ta sẽ sập mất…”
Hiểu Hạ và Ngô Hồng sững sờ nhìn, Đại Mao chạy tới tắt khí cảm ứng, Tiểu Nhung trở lại đằng sau quầy bar, Địch Dã cúi đầu nhanh chóng lên lầu, nháy mắt không thấy bóng dáng, La Hổ ho nhẹ một tiếng trốn vào toilet nam.
Trong những người này có một người trẻ tuổi, thái độ hung dữ hét lên: “Ai là ông chủ? Đi ra nói chuyện rõ ràng.”
Tiểu Nhung lạnh mặt nói: “Đây là quán cà phê phố sau, Tôn Diễm Phi làm việc ở thẩm mỹ viện Phán Phán, mọi người đi nhầm chỗ rồi.”
Người trẻ tuổi ngẩn người, lớn tiếng hô to: “Vào nhầm chỗ rồi, đi, đến thẩm mỹ viện Phán Phán.”
Ngoài cửa có một người lớn tiếng nói: “Không hề nhầm, chính là chỗ này, Diễm Phi đã tự sát ở quán cà phê này.”
Theo tiếng nói, Từ Phán Đệ đi vào, mặt mũi tràn đầy nụ cười nhìn Đại Mao và Tiểu Nhung: “Bố mẹ Diễm Phi, anh em cô ấy, còn có họ hàng thân thích nữa, không phải muốn đến xem nơi mà con gái tắt hơi thở cuối cùng sao, không còn cách nào khác, làm phiền rồi, nếu làm chậm trễ việc buôn bán thì tôi sẽ đền bù tổn thất.”
Hiểu Hạ chọt chọt Ngô Hồng đang xem náo nhiệt, nhỏ giọng nói: “Mình đi thôi, đừng thêm phiền nữa.”
Ngô Hồng xoay người: “Chị là người chứng kiến, chị phải an ủi cô chú chứ.”
Hiểu Hạ thở dài, cầm cái khay thu thập bát đũa, Đại Mao rót cho mỗi người một ly nước chanh, Từ Phán Đệ quay người lại, trên mặt tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào cầm lấy tay người phụ nữ trung niên: “Chị dâu, là em không tốt, không chăm sóc tốt cho Diễm Phi…”
Nói xong liền khóc lên, khóc đến ruột gan đau nhức, ngược lại mẹ Diễm Phi lại ngừng khóc, tới an ủi cô ta: “Nghe Diễm Phi nói, chị Phán Phán của nó vô cùng chăm sóc cho nó, đối với nó rất tốt, cả nhà chúng tôi rất cảm kích bà chủ Từ.”
Từ Phán Đệ càng khóc thương tâm hơn, người trẻ tuổi kia không kiên nhẫn cau mày, lớn tiếng nói: “Đừng khóc nữa, chị tôi chết rồi, bà chủ Từ không định bồi thường sao?”
Một câu nói, trong tiệm liền yên tĩnh lại, vẻ mặt mọi người không giống nhau, một ông chú lớn tuổi nhất, mặc một chiếc áo choàng ngắn, có một chòm râu dê, rút ra một cái tẩu thuốc, ở cạnh bàn châm khói rồi bắt đầu hút, Đại Mao tranh thủ mở cửa sổ lớn ra, ông chú đó nhả một làn khói, chậm rãi mở miệng: “Nghe nói pháp luật có bồi thường cho mạng người…”
Từ Phán Đệ nhìn điệu bộ, biết rằng lời nói của ông chú này có trọng lượng nhất, liền vội vàng nói: “Chú nhà rất hiểu luật pháp, như vậy cũng dễ xử lý, cháu cũng đã được luật sư tư vấn rồi, luật sư cũng đã tính toán cho cháu rồi, chú hãy nhìn đi ạ.”
Ông chú nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ôm đầu ỉu xìu ở bên cạnh: “Bố Diễm Phi, con nhìn đi?” Người đàn ông trung niên lắc đầu, ồm ồm nói: “Chú cứ làm chủ đi.”
Ông chú ừ một tiếng: “Số tiền này…” Lúc ở trên xe lửa, ông vẫn luôn khuyên bố mẹ Diễm Phi: “Người đã không còn ở đây, rốt cuộc chết như thế nào đều dựa vào cảnh sát, quan trọng nhất chính là, dù cho có chuyện gì thì các con vẫn phải sống tốt, bà chủ kia đã có tiền, có thể lấy được tiền bồi thường nhiều một chút.”
Không nghĩ tới số tiền mà Từ Phán Đệ cho bọn họ còn nhiều hơn là bọn họ nghĩ, Từ Phán Đệ nhìn ông chú chần chờ, lại trưng ra nụ cười vui vẻ: “Cháu cũng cảm thấy số tiền này quá ít, như vậy, gấp hai lần nữa đi, cháu và Diễm Phi cũng là chị em, phút cuối cùng dù sao cũng phải để cho em ấy rời đi an tâm một chút, lo nghĩ lớn nhất của em ấy cũng là bố mẹ cùng hai người em trai.”
Từ Phán Đệ vừa nói vừa lau nước mắt: “Đây là nhiều nhất rồi, còn nhiều hơn nữa thì cháu không thể cho thêm được, đừng thấy thẩm mỹ viện mang tên Phán Phán, đó là do ông chủ lớn lừa cháu, đặt một cái tên như thế, nói trắng ra là, cháu cũng đi làm thuê cho người khác.”
Ông chú nhả ra một làn khói: “Bà chủ Từ nhân nghĩa, cứ như vậy đi. Còn một yêu cầu quá đáng nữa, ở địa phương chúng tôi không hỏa táng mà là chôn cất dưới đất, chúng tôi muốn mang người về, chúng tôi đã chuẩn bị tốt rồi.”
Lời này vừa nói ra, mẹ Diễm Phi lại gào khóc, những người còn lại đi theo cũng khóc lên. Từ Phán Đệ ngẩn người, lập tức có vẻ khó xử, thở dài một hơi nói: “Điều này, người ở chỗ cảnh sát, cháu cũng không làm chủ được, chú đi thương lượng với cảnh sát đi vậy, Đại Mao, trước khi vào cửa chị trông thấy cảnh sát La ở đây mà, lúc này đi đâu rồi?”
Tiểu Nhung gọi một tiếng Đại Mao, Đại Mao thành thật đáp: “Cảnh sát La đang ở trong nhà vệ sinh.”