Sau khi Thiệu Trạm đi, Hứa Thịnh lò dò đến nhà vệ sinh tắm, tháo khoen tai bị Thiệu Trạm hôn xuống, sau đó vừa lau tóc vừa gửi tin nhắn cho Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm vì muốn xem cậu đã ngủ chưa, cố ý gửi tin nhắn “sấy khô tóc xong rồi ngủ đi”.
Hứa Thịnh dựa vào cửa, cúi đầu trả lời, tiện tay gõ chữ:
– Ngủ chung không?
Bên kia trả lời rất nhanh.
– Ngủ ngon.
Thiệu Trạm không làm đến bước cuối cùng, dù Hứa Thịnh không để ý, thậm chí trước khi hắn đứng dậy còn kéo hắn lại.
Trong tay Hứa Thịnh vẫn còn cầm cái khoen tai đó, cậu dựa vào ánh sáng màng hình điện thoại ngồi xuống mép giường, không nhịn được, cố ý chọc hắn, để điện thoại gần miệng nói: “… Anh này, có phải anh không được không?”
Bên kia, Thiệu Trạm nhấn vào tin nhắn thoại.
Phía đối diện đầu tiên là im lặng một hồi, ngay sau đó có tiếng vải được vuốt nhẹ khe khẽ vang lên, rồi mới đến một tiếng “anh ơi” giống như trêu ghẹo của Hứa Thịnh. Bởi vì sau khi tắt đèn, ký túc xá quá yên tĩnh, cũng vì vừa rồi còn bị đè xuống làm một hồi nên giọng nói của cậu không còn cao như lúc bình thường mà lại hơi khàn.
Giọng nói của Hứa Thịnh rất trong, lại mang theo mấy phần lười nhác “sau khi xong việc”, nửa xâu sau tốc độ chậm lại, ngừng lại ở hai chữ “được không”.
Hứa Thịnh gửi xong chờ trả lời.
Ngón tay nhấn lên màn hình, nhấn mấy cái mới chờ được năm chữ mà Thiệu Trạm trả lời.
– Đừng quậy.
– Cậu còn nhỏ.
“…”
Hứa Thịnh cảm thấy ba chữ “cậu còn nhỏ” có lực sát thương còn lớn hơn nói đàn ông không được nữa.
Cậu cắn răng cười ra tiếng: “Đệt, tôi nhỏ chỗ nào? Có nhỏ sao?”
Thiệu Trạm: Tuổi nhỏ.
Nếu Thiệu Trạm nhớ không lầm thì Hứa Thịnh nhỏ hơn hắn một tuổi, lần sét đánh cuối cùng lúc ở nhà Hứa Thịnh thì hắn có nghe thấy Hứa Nhã Bình nhắc đến con giáp của cậu, bạn trai hắn vẫn là vị thành niên, không ra tay được.
Trên thực tế, còn chưa đến hai tháng là đến sinh nhật của Hứa Thịnh.
S: Cậu chuẩn bị quà sinh nhật trước đi.
S: Bạn trai cậu mừng sinh nhật xong là thành niên rồi, không còn nhỏ nữa.
Hứa Thịnh nằm mơ đều là từ vựng ngữ pháp tiếng Anh với Thiệu Trạm, hai thứ xuất hiện luân phiên, một hồi là Thiệu Trạm đang dạy cậu ngữ pháp, một hồi là chữ trong sổ tay từ vựng lượn quanh trước mặt cậu, đến khi cậu mở mắt thức dậy thì cảm thấy ngủ còn mệt hơn là giải đề.
Trước buổi học ngày hôm sau.
Rất nhiều người vẫn còn cảm thấy lạ lẫm với cái tên 12-7 này.
Viên Tự Cường nói: “Mấy ông có tưởng tượng được tui đã làm gì không? Sáng nay tui đi lộn lớp, tui nói sao tui ngồi trong lớp một lúc lâu rồi mà vẫn không có ai đến, vừa nhìn thì thấy đó là lớp 11-7 của chúng ta.”
Hầu Tuấn thấy Viên Tự Cường đến, cất giọng nói: “Tự Cường, mày đến đúng lúc lắm, sửa đồng hồ đếm ngược trên bản đi, giảm một ngày.”
Đàm Khải mắng: “Rốt cuộc đồng hồ đếm ngược này là ai nghĩ ra vậy?”
Hứa Thịnh núp ở đằng sau học từ vựng, một tay cậu cầm chai nước, nghe Hầu Tuấn nói: “Cố Diêm Vương nói là muốn vui mừng chào đón học sinh lớp 12 mới của khóa này, một màn như vậy là đủ ngạc nhiên rồi.”
Đàm Khải: “Sức tưởng tượng lạ thường, là học sinh khối 12 mới, tui ngạc nhiên quá rồi, tối qua nằm mơ đều là đồng hồ đếm ngược đoạt mạng.”
Tiết đầu tiên của sáng nay là môn tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh ở trên bục nói: “Mở đề thi đến câu hỏi phiên dịch, chúng ta nhìn câu đầu tiên. Ai đang ngủ thì tỉnh dậy đi, câu hỏi này vô cùng điển hình, chúng ta phân tích cho tốt, hiểu hết câu hỏi này. Câu hỏi có thể không làm hết nhưng phương pháp có thể dùng phổ biến, lên tinh thần hết cho thầy.”
Hứa Thịnh không chịu nổi môn Anh nữa, thời tiết thì nóng nực, môn Anh lại dễ buồn ngủ, cậu học được một nửa thì đặt tay ngang qua đến trước mặt Thiệu Trạm, xòe năm ngón tay: “Anh Trạm, nhéo tôi một cái.”
Thiệu Trạm nghiêng đầu nhìn cậu, đặt bút xuống.
Giáo viên tiếng Anh nói xong quay lưng lại viết lên bảng: “At that crossroads, he was a…”
Lúc Hứa Thịnh cho rằng hắn sắp nhéo mình, Thiệu Trạm luồn ngón tay của mình vào giữa ngón tay của Hứa Thịnh, không kịp chuẩn bị nắm lấy tay cậu: “Tỉnh chưa?”
Lòng bàn tay với bụng ngón tay của Hứa Thịnh bị đốt nóng, sau đó cả người đều tỉnh táo.
Bảo cậu nhéo, không bảo cậu nắm tay.
Nhưng mà nể tình chiêu này rất có tác dụng, không tính toán với hắn nhiều như vậy.
Hứa Thịnh nhớ ra chủ đề tối hôm qua chưa nói xong: “Hôm qua nói giỡn với cậu thôi, không cần tặng quà, phiền phức.”
Tuy bình thường cậu luôn đi dạo cửa càng với nhóm Khưu Thu lựa quà giúp bọn họ nhưng thực tế thì cũng không thích chuyện tặng quà, cộng thêm là giữa con trai với nhau thứ tặng được cũng ít, không giống như mấy chị em, hộp âm nhạc hay hoa khô gì đó đều có thể tùy ý tặng.
Hứa Thịnh lại nói: “… Nhưng mà sinh nhật là thật.”
Thiệu Trạm buông tay ra, bóp bóp khớp xương.
Hắn không nhắc chuyện quà tặng không có nghĩa là hắn không chuẩn bị tặng.
Nhưng mà trong cuộc đời “đầu gấu Nam Bình” mười mấy năm, hắn không có lựa chọn nào là giúp bạn trai mừng sinh nhật hay phải tặng quà gì hết.
Nghỉ giữa tiết, Hứa Thịnh không ở trong lớp, Hầu Tuấn đúng lúc đến hỏi bài: “Anh Trạm, có câu này tôi nghe giảng không hiểu, ông giảng lại được không?”
Thiệu Trạm rất tự nhiên vươn tay cầm lấy nửa chai nước Hứa Thịnh uống còn dư trên bàn, lúc đóng nắp lại hỏi: “Câu nào?”
Lớp trưởng chín chắn phải học được cách mắt nhắm mắt mở đối với hành vi mờ ám giữa hai học sinh nam trong lớp.
Hầu Tuấn giả vờ như không nhìn thấy, mở đề ra: “Bài đọc hiểu này.”
Thiệu Trạm giảng bài chỉ tốn nửa phút, sau khi khoanh ý chính giùm cậu ta lại không có ý trả đề lại cho cậu ta: “Hỏi cái này.”
Hầu Tuấn: “Ông hỏi đi.”
Thiệu Trạm: “Quà sinh nhật có gì giới thiệu không?”
Hầu Tuấn suy nghĩ một hồi: “Tặng ai? Nam hay nữ?”
Cậu ta vỗ tay một cái: “Dễ ợt, tặng cái gì không bằng tặng đồ thực dụng, bây giờ mọi người đều bận xông đến kỳ thi đại học, chi bằng tặng mấy túi cà phê đi, nâng cao tinh thần, hăng hái chiến đấu thi đại học.”
“…”
Thiệu Trạm nghĩ rất nhiều chuyện liên quan đến sinh nhật, quên mất Hầu Tuấn ở tước mặt đã thể hiện thẩm mỹ ma quỷ của cậu ta lúc sinh nhật Khưu Thu: “Cầm đề, cút về chỗ của mình đi.”
Trong nhóm chat của Nam Bình lại tiếp thu khá nhiều ý kiến của quần chúng.
Chỉ là phong cách cũng kỳ lạ.
– Anh Trạm, tui có, rất lãng mạn.
– Nói.
– Hôm sinh nhật của người yêu tui, dẫn theo mấy anh em, lúc tập thể dục buổi sáng giành micro của chủ nhiệm khối, chạy thẳng lên bục để cho cả trường biết cô ấy… là người con gái của anh Hổ tui, không chỉ sinh nhật này, sinh nhật tiếp theo, tiếp theo nữa tui cũng sẽ ở cùng cô ấy.
- …
– Ờ, xin lỗi nha anh Trạm, tui nói quen rồi, bây giờ là người yêu cũ, hôm đó cô ấy chia tay với tui rồi.
Nhóm người ở Nam Bình càng không có ý kiến tham khảo.
Lúc Thiệu Trạm ở Nam Bình, đám người này rất điên, yêu đương thường bị xử phạt, đến cuối cùng thì sẽ nhận được cảnh cáo đuổi học của nhà trường. Người trong nhóm chat nói đến sinh nhật thì nhớ ra trước đây Thiệu Tram đều là người được tỏ tình.
Trước đây còn có nữ sinh lớn gan ở trên bục chào cờ tỏ tình với hắn, Thiệu Trạm lúc đó không thèm nhìn, lùi ra khỏi hàng sau, đi về phía tòa nhà dạy học: “Ồn quá.”
Tiết học cả ngày hôm nay đều giảng bài thi cuối kỳ, Thiệu Trạm học xong tiết tự học buổi tối thì về phòng tắm rửa, có thể là nhớ đến Nam Bình, sau khi tắm xong đứng soi gương một lúc, sau đó xoay lưng lại, nhìn thấy hình xăm rất dễ bị hắn lãng quên.
Lúc sắp đến sinh nhật Hứa Thịnh thì vừa mới qua buổi kiểm tra tháng đầu tiên của lớp 12.
Nói là kiểm tra tháng nhưng thực ra càng giống một đợt thi thử.
Hứa Thịnh kiểm tra xong nhìn đề thi tìm từ vựng mà mình không biết, điền vào chỗ trống, đúng lúc Trương Phong đi từ đầu kia hành lang đến.
Cậu ta gõ cửa sổ đằng sau phòng học: “Có phải mày quên anh em rồi không? Lâu rồi không có đến lớp tao tìm tao đó.”
Hứa Thịnh lật một trang sổ tay từ vựng: “Đã nói rồi, đang học, chớ làm phiền.”
Cậu một khi đã học thật thì giống như không muốn sống nữa, khoảng thời gian này còn hơn thế, muốn cố hết sức nâng cao thành tích trước lúc luyện vẽ, học bù còn điên hơn lúc thi cấp ba.
Trương Phong: “… Tuy trước đây mày luôn nói phải học, thành tích cũng không đến mức bỗng nhiên tăng mạnh đến vậy. Mày còn tiếp tục như thế thì sắp vào phòng thi thứ tư rồi.” Trương Phong nói xong lại nói, “Có phải mày yêu rồi không?”
Hứa Thịnh giật mình, muốn nói rõ ràng như vậy à?
Trương Phong: “Mày thế này thật sự rất giống đã hẹn phải thi cùng trường đại học với ai vậy.”
Hứa Thịnh sờ mũi, thầm nói: Cậu ta hiểu như này cũng không sai.
Thành tích hai học kỳ này của cậu tiến bộ nhanh như vậy, vẽ tranh là một mặt, một mặt khác là thật sự vì Thiệu Trạm.
Trước đây, học viện Mỹ thuật Trung ương là mục tiêu của cậu, thật sự không thi đậu thì trường Mỹ thuật khác cũng không phải không được. Nhưng mà trước kỳ thi cuối kỳ lúc cậu được gọi đi nói chuyện thi Mỹ thuật có nghe thấy Mạnh Quốc Vĩ nói tới: “Thiệu Trạm được tuyển thẳng chắc là không có vấn đề gì.”
Thành tích từ lúc học lớp 10 của Thiệu Trạm đã vô cùng nghịch thiên, tham gia không ít cuộc thi, trong nhóm thí sinh của Lục trung Lâm Giang mỗi năm đều sẽ có một hai người được tuyển thẳng.
Chu Viễn gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy đại học Bắc Kinh không có vấn đề gì lớn.”
Trương Phong đổi đề tài: “Nói đến thì có phải sắp đến sinh nhật mày không?”
Hứa Thịnh bị kỳ kiểm tra làm quên mất thời gian, nhìn lịch thì đúng là nhanh thật.
Sinh nhật lần này của cậu vừa vặn trúng hai ngày nghỉ cuối tuần, một tuần trước nhận được điện thoại của Hứa Nhã Bình gọi cậu về nhà: “Cuối tuần con đến chỗ dì Khang luôn đi, sinh nhật con ăn mừng ở đâu cũng là ăn mừng, đúng lúc mẹ cũng muốn mời dì Khang ăn bữa cơm.”
Lúc nghe điện thoại, cậu đang ở trong phòng Thiệu Trạm giải đề, ném bút đi, làm khẩu hình “mẹ chúng ta” với Thiệu Trạm.
Nói là “mẹ chúng ta” cũng chẳng nói sai, Thiệu Trạm quả thực từng làm một nửa con trai của Hứa Nhã Bình, sử dụng sức mạnh của bệnh tâm thần nhân cách thứ hai khiến Hứa Nhã Bình lo lắng đến vấn đề tinh thần của Hứa Thịnh một trận.
Hứa Thịnh nghe thế cười thành tiếng: “Rốt cuộc là ai mừng sinh nhật đây?”
Hứa Nhã Bình lại nói: “Dù sao con đến thẳng đó là được, với lại, mẹ thấy kết quả kiểm tra tháng của con rồi, làm rất tốt.”
Hứa Thịnh “dạ” một tiếng, không tập trung, nhận ra không thể tránh khỏi việc cuối tuần về nhà.
Hứa Nhã Bình mỗi ngày hỏi một lần: “Hứa Trạm không có ra nữa chứ?”
Hứa Thịnh: “Đã lâu như vậy rồi, sao mẹ còn nhớ cậu ta chứ? Đã nói với mẹ là không sao rồi.”
Với lại Hứa Trạm thật đang ngồi bên cạnh này, Hứa Thịnh nhìn Thiệu Trạm.
Hứa Nhã Bình thầm nói sao có thể yên tâm được: “Con đã học 12 rồi, sắp thi đại học, lúc này càng phải chú ý, lỡ như Hứa Trạm xuất hiện xảy ra chuyện rắc rối gì đó…”
“…”
Thiệu Trạm: “Mẹ chúng ta nói gì vậy?”
Hứa Thịnh cúp điện thoại: “Mẹ chúng ta bảo tôi cuối tuần về đón sinh nhật, tiện thể hỏi thăm cậu, anh Hứa Trạm.”