Thí sinh thi giải có tư duy độc đáo của mình, Thiệu Trạm đứng ở phía trước, sau khi đi xuống hàng cuối nghe thấy “phát biểu đặc sắc” của Hứa Thịnh thì hắn không muốn đi đến đó nữa: “…”
Chuyện này đúng lúc đụng phải Cố Diêm Vương đang xông lên sân khấu.
Cố Diêm Vương bước lên bậc thang, không ngừng nhìn về phía Hứa Thịnh, một cánh tay đã vươn ra… Ngón tay không ngừng run run trong không khí, dường như muốn tóm Hứa Thịnh kéo qua.
Cố Diêm Vương: “Mười điểm! Lần này Hứa Thịnh bị sao thế? Tại sao thi cá nhân chỉ thi được mười điểm? Chẳng phải em ấy nên tranh đua với hai học sinh kia của Lập Dương sao?”
Ở bên kia, Hứa Thịnh còn đang nghe các thí sinh kể chuyện nhà Toán học Ấn độ một cách sinh động.
“Ramanujan, nhà Tóan học người Ấn Độ, ông ấy nói nữ thần Namagiri sẽ gợi ý trong giấc mơ của mình, thế là ông ấy thức dậy viết ra một đống công thức.”
Hứa Thịnh: “… Không khoa trương đến thế đâu, nhưng mà cũng gần như vậy.”
Thiệu Trạm vội giải thích: “Trước kỳ thi này em đều ôn tiếng Anh cho cậu ấy, phương hướng đoán đề của em không đúng, nội dung thi lần này trùng hợp đều là điểm mù kiến thức của cậu ấy.”
Cố Diêm Vương sửng sốt.
Một lời nói dối cần dùng vô số lời nói dối để bao che.
Thiệu Trạm chỉ có thể tiếp tục nói dối không chớp mắt: “Thiên phú thi tài của Hứa Thịnh… cực kỳ xuất sắc ở các loại đề thi khác.”
“Việc này…” Cố Diêm Vương vô cùng ngạc nhiên, nói, “Thiên phú còn chia loại sao?”
Thiệu Trạm: “Sở trường của cậu ấy là làm đề hình học.”
Cuộc thi hằng năm đều do các giáo viên khác nhau ra đề, phong cách ra đề cũng khác biệt, ngay cả phương hướng điều tra cũng sẽ có chỗ chú trọng. Đúng như Thiệu Trạm nói, năm ngoái đề hình học chiếm đa số, còn trong đề thi của vòng cá nhân năm này quả thực gần như không có xuất hiện đề hình học.
Cố Diêm Vương bình tĩnh một nửa.
Nửa còn lại sau khi nghe thấy Thiệu Trạm nói không đoán trúng đề cũng đã bình tĩnh.
Cố Diêm Vương chưa từng suy nghĩ đến việc có tồn tại khả năng Thiệu Trạm nói dối hay không, ông đã bị thuyết phục rồi.
Nguy cơ giải thi của Hứa Thịnh tạm thời được xoá bỏ.
Đám Hầu Tuấn cũng bước xuống khỏi khán đài, cùng bước lên: “Anh Trạm! Mẹ nó anh Trạm ngầu quá! Thi rất xuất sắc!”
Hầu Tuần nói xong còn nói: “Chỉ là Lập Dương bên cạnh có hơi đáng sợ… Hai tên đó là ai vậy nhỉ? Đây là sức mạnh của sấm sét sao? Đặc biệt là cái tên đang làm bài thì ngủ, vậy mà có thể đè bẹp được người của Anh Hoa.”
Lúc ống kính chuyển đến Tạ Du đang kéo mủ lên ngủ, cả khán đài đều bị cậu làm cho ngơ ngác.
Năm nay không có Đoàn Diệu Thắng, nhưng mà sức mạnh tổng hợp của Anh Hoa cũng không thể xem thường, dù sao cũng là trường trọng điểm kỳ cựu xếp số một, thế mà bị một ngôi trường Mỹ thuật Lập Dương nghiền nát.
Thực lực của Thiệu Trạm đáng sợ, đó là chuyện mà mấy lần thi trước đã biết rồi, nhưng hai thí sinh của Nhị trung Lập Dương năm nay là lần đầu tiên tham gia, vì thế trở thành nhân vật trung tâm của chủ đề.
Kết thúc vòng thi đồng đội và vòng thi cá nhân, Nhị trung đã nộp lên một bài thi vô cùng xuất sắc.
Vì Lập Dương tham gia sau này, chưa từng được xếp hạng trong giải đấu trước đây, vì thế số ghế được xếp ở cuối cùng. Đây vốn là hai vị trí không có ai quan tâm.
Hai nhân vật trung tâm câu chuyện dường như không hề hay biết, Hạ Triều đi đến bên cạnh bàn của Tạ Dư, rất tự nhiên đưa tay kéo cái mũ trên đầu Tạ Du xuống, sau đó khom người nói chuyện với cậu: “Anh bạn nhỏ này, dậy thôi.”
Mấy ngày nay Tạ Du đều giải đề thi, không ngủ đủ, rất là phiền.
Cậu ngẩng đầu lên, gãi tóc, gấp bài thi cá nhân được phát về lại cho bọn họ, đứng lên: “Thi xong rồi à?”
Trước khi giải tán, trọng tài lại đi về phía hai người, vốn định nhắc nhở hai học sinh này trước khi đi đừng để quên đồ: “Này…” Này, cái áo khoác trên ghế bên cạnh là của ai, nhớ mang theo.
Rõ ràng Hạ Triều đã hiểu sai ý, vì lúc trọng tài nói chuyện, micro rất gần hắn: “Ý gì đây? Cuộc thi này còn bắt hạng ba phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải à?”
Trọng tài: “???” Gì cơ?
“Em biết rồi, được thôi.” Trọng tài chưa kịp hoàn hồn thì học sinh này của Nhị trung Lập Dương đã cầm lấy micro trong tay trọng tài, một tay chống lên mép bàn, dựa hờ vào bàn, trông tư thế như đang nửa ngồi trên bàn, sau đó đưa micro lại gần nói một tiếng: “Alo.”
“…”
Nhà thi đấu trống trải, thiết kế bề mặt và mái nhà theo hình tròn mang đến hiệu ứng âm thanh vòm, giọng nói của bình luận viên đã quanh quẩn trong tai mọi người dưới khác đài cả nửa ngày trời, bất chợt lại nghe thấy giọng nói này.
Toàn bộ khán giả và các thí sinh đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nhà thi đấu bị tiếng “alo” truyền qua micro làm cho giật mình đứng yên tại chỗ.
Chuyện gì đây?
Chẳng phải đã kết thúc cuộc thi, nên giải tán rồi sao?
“Em cũng không biết phải nói gì, vậy thì nói lung tung một chút nhé.” Dưới ánh nhìn chăm chú của trọng tài, Hạ Triều mở ra bài thi mà Tạ Dư mới gấp lại, “Đề thi không có gì để nói cả, khá đơn giản, hy vọng lần sao có thể nâng độ khó lên một chút. Với lại vẫn là câu đó, các bạn không giành được thứ hạng trong cuộc thi lần này đừng có nản lòng, năm sau mấy cậu còn có cơ hội.”
Tạ Du rất chắc chắn trọng tài hẳn là, dường như, có lẽ không có ý bảo bọn họ phát biểu.
“…” Tạ Du nói, “Tôi nói con khỉ.”
Hạ Triều ngơ ngác: “Chẳng phải bảo phát biểu cảm nghĩ nhận giải sao?”
“…”
Tạ Du muốn nói, cậu hỏi trọng tài thử, xem trọng tài nói có không?
Nhưng mà thi đấu cả một ngày, cộng thêm nằm sấp trên bàn ngủ không thoải mái nên cậu lười nói nhiều, sau khi trả micro lại thì vén tay áo lên: “Đến đây.”
Lời phát biểu của Hạ Triều đã vẽ ra một dấu chấm hết đầy kích thích cho toàn bộ giải đấu này. Tất cả mọi người đã từng tham gia mấy cuộc thi trước, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy có người chủ động “phát biểu nhận giải” chứ đừng nói đến nội dung vô cùng huênh hoang kia.
Các thí sinh vốn đang vây xung quanh Hứa Thịnh nói chuyện nhà Toán học Ấn Độ cũng bị cắt ngang suy nghĩ: “…”
Hứa Thịnh không khỏi bái phục người “anh em” mà mình từng nói mấy câu trên bàn ăn.
Cuối cùng, cậu nhìn thấy thiếu niên vén tay áo lên không nói nhiều lời, kéo người anh em kia xuống sân khấu.
“Đỉnh ghê, phát biểu nhận giải, xuất sắc.” Lúc Thiệu Trạm đến, Hứa Thịnh đang cảm thán, “Cậu có muốn nói không? Dù sao cũng được hạng nhất, không thể mất mặt được.”
Thiệu Trạm: “Không rảnh.”
“Bận thu dọn cho người nào đó rồi.” Thiệu Trạm lại nói, “Mới ngăn chủ nhiệm Cố lại, nếu thầy ấy có hỏi thì cậu cứ trả lời như tôi nói trước đây.”
Hứa Thịnh đang lo không biết nên nói với Cố Diêm Vương thế nào, không ngờ Thiệu Trạm đã giải thích rồi. Kết thúc cuộc thi, cậu tự thấy không có gì đáng sợ, lại trở về dáng vẻ không đứng đắn như lúc trước. Xung quanh có nhiều người, các thí sinh vây quanh Thiệu Trạm, sau khi thấy Thiệu Trạm bước đến thì đều muốn hỏi bài, thế là Hứa Thịnh nói bằng khẩu hình: “Cảm ơn anh.”
Xe buýt của các trường đều cùng đỗ ở khu vực đỗ xe. Sau khi tất cả mọi người ở Lâm Giang tập trung, bọn họ trở về theo con đường đã đến, đi về phía quảng trường, như thường lệ, cảm thán sự giàu có của trường Tinh Kiếm: “Sao vừa rồi tui không để ý là ở đây còn có suối phun nhỉ?”
“Tinh kiếm hoàng gia danh bất hư truyền.”
Hứa Thịnh đứng ở hàng cuối cùng chờ xe buýt quay đầu, trùng hợp nhìn thấy chiếc xe của Nhị trung Lập Dương. Người ngủ trong lúc thi đi ở đằng trước, hơi khom người bước lên xe, sau khi lên xe thì đi thẳng đến cuối xe, bị lưng ghế ở các dãy cản trở, không nhìn rõ bên trong nữa.
Hứa Thịnh rảnh rỗi, lướt wechat một hồi, nhìn thấy trong nhóm chat lớp 12-7 có tin nhắn mới, nhấn vào nhìn thử.
Trong nhóm đang bày tỏ cảm nghĩ khi xem thi đấu.
[Khưu Thu]: Không nỡ!
[Hầu Tuấn]: Đúng vậy, năm sau không được thấy anh Trạm trên sân rồi…
Hầu Tuấn còn chưa gõ xong câu, Khưu Thu lại nói ngay sau đó: Tui không nỡ Lập Dương mà.
[Hầu Tuấn]: …
[Hứa Thịnh]: Tui tưởng bà không nỡ tui chứ, chị Khưu, bà bị gì vậy?
Nếu như là trước đây Hứa Thịnh nói như thế, Khưu Thu đã sớm bị câu nói này làm cho gào khóc rồi, nhưng mà lực sát thương của Hứa Thịnh bây giờ đã bị giảm một nửa sức mạnh trước mặt cô rồi.
[Khưu Thu]: Hai người ở Lập Dương, không cảm thấy nhìn rất đẹp trai sao?
[Hứa Thịnh]: Khuyên bà nghĩ cho kỹ rồi nói lại, bà dễ đánh mất tôi đó.
[Khưu Thu]: Ông với anh Trạm cũng đẹp trai, nhưng mà suốt ngày hai ông lượn lờ trước mặt tui, tui thấy nhiều quá rồi.
Hứa Thịnh với Thiệu Trạm có thể nhìn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, còn hai người ở Lập Dương nếu không tranh thủ nhìn thêm mấy lần thì sau này không còn cơ hội rồi.
Học sinh Lục trung Lâm Giang, đặc biệt là người của lớp 12-7 được hai nhành bông trong lớp làm cho khiếu thẩm mỹ cải thiện lên rất nhiều, bình thường rất khó có ai lọt vào mắt xanh của bọn họ, lần thi đấu này hiếm khi gặp được hai người.
Hứa Thịnh thoát ra, xem tin nhắn chưa đọc của Trương Phong với Khang Khải gửi đến.
Khang Khải: Bạn trai của anh có còn nhận học sinh không? Đm, lần này tiếng Anh của em vẫn không được trung bình thì em cần giấy chứng nhận hợp lệ của Mỹ thuật trung ương làm gì???
Thời gian gửi tin nhắn là buổi sáng.
Hứa Thịnh trả lời: Chẳng phải bảo mày học từ vựng sao?
Khang Khải: Sao cả nửa ngày anh mới trả lời vậy? Em đã kiên cường bước ra khỏi bóng ma không được trung bình rồi.
Hứa Thịnh không biết nói thế nào, chỉ có thể nói qua loa: Tao có cuộc thi.
Khang Khải thi xong cuộc thi ở học viện thì trở về đắm chìm trong đại dương học tập, sắp chết đuối luôn rồi, nghe thấy “cuộc thi” thì lại có sức, nghĩ lại thì thấy không đúng, khoảng thời gian này thành phố A không có tổ chức bất cứ cuộc thi Mỹ thuật nào, biết bọn họ sắp thi đại học làm gì tổ chức cuộc thi được.
Cậu ta lại nghĩ tiếp: Chẳng lẽ là thi trên mạng?
Khang Khải: Cuộc thi gì? Sao em không nghe nói?
Mọi người đều là học sinh dốt, thành tích của mày chưa chắc tốt hơn tao ở chỗ nào, nghe thấy mới lạ đó.
Thế là Hứa Thịnh thở dài, gõ chữ trả lời: Thi giải.
Khang Khải:???
Hứa Thịnh bổ sung: Thi giải môn Toán.
Khang Khải: Là cái giống gì?
Hứa Thịnh: Tóm lại là có một vài bất ngờ… thật sự có hơi khó tin, nhưng mà không quan trọng.
Khang Khải: …
Người anh em của cậu ta, Hứa Thịnh bị điên rồi à?
Sau khi cuộc thi năm trường kết thúc, Hứa Thịnh coi như đã lấp gần xong hố mà mình đã đào trong năm nay. Ngoại trừ thỉnh thoảng Hứa Nhã Bình sẽ nhắc đến “Hứa Trạm”, nhắc nhở cậu đừng quên cậu còn là một bệnh nhân tâm thần phân liệt tiềm ẩn nguy cơ cao.
Về lại trường, học sinh khối 12 lại bước vào vòng ôn tập cuối cùng.
Sau khi nhận được chứng nhận top trên, áp lực môn Văn Hóa của Hứa Thịnh nhỏ đi rất nhiều, nhưng điểm chuẩn trường Mỹ thuật Trung ương nói thấp cũng tuyệt đối không thấp, cậu không dám thả lỏng.
Buổi tối, Hứa Thịnh như thường lệ giải đề ở phòng Thiệu Trạm.
Trên bàn Thiệu Trạm để lẫn lộn sách giáo khoa và bài thi của hai người, có đôi khi phải tìm đồ của mình một hồi. Hứa Thịnh tắm xong định mở một tờ đề: “Bài thi thử môn Hóa của tôi đâu, tìm giùm tôi đi, cảm ơn…” Hai chữ đằng sau chưa nói ra miệng.
Thiệu Trạm: “Lần nào nói cảm ơn cũng chỉ nói miệng à?”
Hứa Thịnh không tìm được bài thi nhưng lại bị đề lên bàn hôn môi.
Tay cậu chống ở mép bàn, nửa thân trên ngửa ra sau, trên eo chỉ mặc một cái áo thun mỏng nhưng vẫn cảm thấy nóng, trên môi có một cảm giác đau nhói râm ran, cậu không hề tránh né mà trực tiếp đón lấy: “Chỉ hôn thôi sao?”