Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 80



Dịch: LTLT

Thi giữa kỳ qua đi, tên bài thi được bày trên bàn học sinh Lục trung mỗi ngày nhanh chóng đổi sang “đề thi mẫu cuối kỳ”.

Bên cạnh thời khóa biểu của ngày ở dưới góc phải của bảng có thêm một hàng đếm ngược đến cuối kỳ.

Chữ số ngày càng giảm dần, các bài kiểm tra dày đặc khiến thời gian dễ bị nuốt trôi.

“Ngày nào cũng kiểm tra, kiểm đến mức tao sắp ngu luôn rồi.” Nghĩ giữa tiết, Hầu Tuấn ngửa đầu gân cổ gào lên, chép câu hỏi sai chép đến hôn mê cả người.

“Còn 10 ngày nữa.” Đàm Khải cũng cảm thấy khoảng thời gian này trôi qua vô cùng mơ hồ, “Sao tao lại cảm thấy không chân thực thế nhỉ? Còn 10 ngày nữa là chúng ta được nghỉ rồi?”

“Đừng nhắc nghỉ có được không? Chúng làm gì có kỳ nghỉ.” Khưu Thu nói.

Hầu Tuấn thở dài, thầm nói cũng đúng, kỳ nghỉ đông của Lục trung có thể nghỉ được nửa tháng đã tốt rồi, cậu ta đặt bút xuống, lén mở một gói mì tôm sống ra.

Nhưng mà gói mì kia vừa mở ra thì có người vươn tay từ bên trên xuống, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, ngón tay thon dài, nhưng mà cậu ta từng nhìn thấy đôi tay này nổi điên đè người khác trên mặt đất đánh. Bàn tay này thản nhiên cướp một miếng mì ở trong gói mì tôm.

“Đúng lúc có hơi đói.” Hứa Thịnh nói, “Không mời mà đến, xin lỗi nhá.”

Hầu Tuấn trợn mắt há mồm: “Anh Thịnh?”

Thời tiết chuyển lạnh, Hứa Thịnh mặc một cái áo len gam màu lạnh bên trong đồng phục, sau khi trộm được thì bẻ một nửa đưa cho Thiệu Trạm bước vào cùng cậu, cười hỏi: “Anh ơi, ăn không?”

Thiệu Trạm vừa mới trở về từ văn phòng, trong tay cầm một chồng vở bài tập, không tránh nghi ngờ, trực tiếp cắn một miếng mì trên tay cậu.

Hầu Tuấn: “…”

Động tác của hai người quá tự nhiên, trái lại chẳng khiến người khác nghĩ nhiều.

Với lại quan hệ giữa con trai với nhau có gần gũi thì cũng rất bình thường, Hầu Tuấn nhanh chóng thuyết phục bản thân: Cậu ta với Đàm Khải cũng thường chia đồ cho nhau ăn, thằng nhóc Đàm Khải còn gọi cậu ta là “anh Hầu” sến rện.



Nhưng mà vẫn cứ gay gay thế nào á!

Hầu Tuấn lắc đầu, thôi bỏ đi, chẳng trách topic CP dài như thế, đều là bản thân hai người này tự làm ra.

Hầu Tuấn nghĩ như vậy, hoàn toàn không biết hai người kia đã chứng thực tin đồn rồi.

Cuối cùng cậu ta đành phải đổi chủ đề, nói: “Anh Thịnh, cái áo len ông mặc đẹp ghê.”

Cậu ta đang nói thì lại nhìn thêm mấy lần, phong cách ăn mặc bình thường của Hứa Thịnh khá khoa trương, thỉnh thoảng đổi sang phong cách giản lược lại khiến mọi người thấy mới mẻ.

Hứa Thịnh: “Đẹp đúng không? Tui cũng cảm thấy rất đẹp, khen thêm mấy câu tui nghe đi.”

Trong cuộc sống học tập nhàm chán buồn tẻ có thể có một người ba hoa một hồi quả thực là hạnh phúc lớn lao, Hầu Tuấn mở miệng nói liền: “Anh Thịnh, bộ quần áo này của ông tối giản nhưng không đơn giản, mặc vào người đúng là phong thái phi phàm. Đương nhiên, dù quần áo như thế nào đều không xứng với vẻ xuất sắc…. Khoan đã, tui cắt ngang một chút, sao tui cảm thấy cái áo này trông hơi quen mắt nhỉ?”

Có thể không quen sao?

Cái áo len Hứa Thịnh mặc là của Thiệu Trạm.

Từ sau khi Thiệu Trạm cởi đồng phục cho cậu thì số lần cậu mặc quần áo của hắn nhìn bằng mắt thường cũng thấy nhiều hơn. Có đôi khi buổi tối ở chỗ Thiệu Trạm làm bài đến khuya, lười về phòng bèn mượn quần áo của hắn vào phòng vệ sinh tắm rửa luôn.

Lúc Hứa Thịnh làm “Thiệu Trạm” trước đây thực ra cũng từng mặc quần áo của hắn, nhưng mà cảm giác mặc trên người “Thiệu Trạm” khác hoàn toàn với cảm giác mặc trên người cậu.

Tối hôm qua Hứa Thịnh tắm xong, tóc còn ướt bước ra ngoài, mặc đồ của Thiệu Trạm, vừa bước ra thì lại bị hắn đè hôn một hồi: “Ngủ ở đây nhé?”

Hứa Thịnh hỏi ngược lại: “Cậu không ngại chật à?”

Thiệu Trạm chạm vào môi cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Không ngại.”

Nhưng mà sự thật đã chứng minh hai người chen trên một cái giường quả thực chật, nhưng chật không phải là việc không nhịn được nhất, việc không nhịn được là “phản ứng” do đối phương dựa quá gần gây ra. Hai người đều ngủ không ngon, trời còn chưa sáng, Thiệu Trạm đã thức dậy tắm nước lạnh. Tuy Hứa Thịnh cũng nhịn đến khó chịu nhưng mà thấy Thiệu Trạm khó chịu hơn mình, bỗng nhiên dâng lên cảm giác cười trên nỗi đau của người khác, chống giường ngồi thẳng dậy: “Tối nay anh còn muốn ngủ chung không? Em có thể ngủ cùng.”

Thiệu Trạm giọng lạnh lùng: “Biến, về phòng mình ngủ đi.”

Hứa Thịnh: “Không cần thật à? Bỏ qua cơ hội này thì không còn nữa đâu đó.”

Thiệu Trạm: “Biến mau đi.”

Chuông vào lớp vang lên, tiết đầu tiên của hôm nay là môn Hóa.

Tuy Hứa Thịnh thi môn Toán khá tốt, mấy bài kiểm tra thử sau này điểm càng ngày càng cao, nhưng mà cũng không phải thái độ của các giáo viên bộ môn đối với cậu đều ấm áp như mùa xuân giống Chu Viễn và Mạnh Quốc Vĩ, mấy môn khác cậu vẫn thi rất tệ, ví dụ như Lý với Hóa, lần kiểm tra thử cuối kỳ chỉ được 50 điểm.

Trong 50 điểm này, có 20 điểm là nhờ vào vốn mà kiểm tra tháng lần đó Thiệu Trạm bổ túc cho cậu.

Khoảng thời gian này, môn Hóa vẫn do cô Dương dạy thay.

“Học sinh trực nhật đâu?” Điểm bình quân mấy lần kiểm tra thử của lớp này đều không cao, sau khi bước vào lớp, sắc mặt của cô Dương bất ngờ, “Trực nhật kiểu gì vậy? Mau lau bảng.”

Sau khi bước vào, cô Dương không nói lời nào dư thừa, chờ học sinh trực nhật lau bảng xong mới lựa một viên phất từ trong hộp phấn, quét mắt nhìn dãy cuối của lớp, ngừng lại trên người của hai học sinh nào đó mấy giây, nhớ lại việc bẽ mặt ở tiết trước, tâm trạng càng không tốt: “Hôm nay chúng ta giải đề, hi vọng vài học sinh nào đó nghiêm túc nghe giảng thật, thi được cái điểm đó, cũng không biết bình thường ngồi trong lớp đang nghĩ cái gì.”

Hứa Thịnh không biết đang nghĩ cái gì chẳng thèm để ý, mở đề ra.

Thiệu Trạm chợt nói: “Không muốn nghe có thể không cần nghe.”

Hứa Thịnh còn đang lật đề: “Gì cơ?”

Thiệu Trạm nói tiếp: “Khoanh câu không biết làm lại, tôi giảng cho cậu.”

Hứa Thịnh không kịp phản ứng, thầm nói vì sao hắn lại chợt nói như thế, lại ngẩng đầu đối diện với ánh mắt như kim châm của cô Dương, mới nhận ra: “Cậu nói cô Dương à. Tôi quên rồi, chửi mấy câu thì chửi mấy câu, cũng không thể căng với cô ấy thật… Tôi cũng chẳng phải con nít ba tuổi.”

Thiệu Trạm phát hiện tuy Hứa Thịnh trông không có quy củ, dáng vẻ chống đối giáo viên suốt ngày nhưng thực ra cậu chín chắn hơn người khác nghĩ nhiều.

Sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà ồn ào với giáo viên.

Đúng là cậu không để ý chút nào.

Trước đây bỏ mặc bản thân, dù sao thì sau khi đặt cọ vẽ xuống làm cái gì cũng chẳng sao hết, bất cứ chuyện gì trên đời này cũng không khiến cậu hăng hái lên được. Tuy cậu ồn ào với Cố Diêm Vương dữ dội nhưng thực ra cả người vô cùng bình tĩnh.

Không biết nên làm gì.

Cũng không tìm thấy chuyện thích làm.

Tuy Hứa Thịnh nói như thế nhưng câu nói “tiết của cô Dương cậu có thể không nghe, tôi giảng cho cậu” vô cùng thản nhiên của Thiệu Trạm vẫn móc vào đáy lòng của cậu.

Cô Dương xoay người viết bài trên bảng, Hứa Thịnh lén chọt hắn ở dưới bàn: “Có phải dạo này cậu càng ngày càng không có nguyên tắc không? Chẳng phải trước đây còn bảo tôi nghe giảng đàng hoàng.”

Thiệu Trạm cúi đầu chép bài, không lên tiếng.

“Nói đến thì lần trước…” Nhắc cô Dương này, Hứa Thịnh lại nhớ chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên cô Dương đến lớp 11-7 dạy thay, “Vì sao lại đứng lên, vì sao lại đứng phạt cùng tôi.”

Thiệu Trạm chép bài xong, cách chép bài của hắn khác với mọi người, sẽ không chép hết toàn bộ mà lựa trọng điểm để viết, sau khi viết ngắn gọn xong thì hỏi ngược lại: “Cậu không nhìn ra?”

Trên bục giảng, cô Dương sau khi viết xong nội dung bài lại nói: “Chúng ta chọn câu thứ tám nhìn trước, rất nhiều người làm sai câu này. Câu này tiết thí nghiệp trước có phải tôi đã giảng rồi không, đều không nghiêm túc nghe…”

Nói không nhìn ra được thì chắc chắn là giả rồi.

Dù trước đây không nhìn ra thật thì câu hỏi ngược lại của Thiệu Trạm đã nói rõ tất cả rồi.

Hứa Thịnh rất muốn tìm người để khoe, nhưng mà nhìn hết danh sách bạn bè, người biết thân phận của Thiệu Trạm chỉ có Khang Khải, phạm vi để khoe có hạn.

Thế là Hứa Thịnh lại học, học được một nửa, nhìn rồi lại nhịn, cuối cùng một tay giấu trong hộc bàn, vẫn gửi một tin nhắn qua cho Khang Khải.

S: Khải.

Đúng lúc Khang Khải đang lười biếng, thái độ đối xử với học tập của cậu ta và Hứa Thịnh giống hệt nhau, chỉ có ở trong phòng vẽ mới có thể ngoan ngoãn:?

S: Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.

S: Mày biết không, trước đây bạn trai tao từng đứng chịu phạt cùng tao đó.

Khang Khải đầu đều là dấu chấm hỏi:???

Bạn trai anh đứng phạt cùng anh thì có liên quan gì đến em?

S: Còn nữa, tao đang mặc đồng phục của bạn trai tao này…

Khang Khải tiếp tục chấm hỏi đầy đầu.

Sao lại nói đến đồng phục rồi, có phải quá đáng rồi không?

Khang Khải: Mẹ nó, anh ngừng lại.

Hứa Thịnh thấy đáng tiếc, nghĩ rằng Khang Khải đúng là không biết nói chuyện, nhưng thấy Khang Khải là một đứa độc thân đáng thương, lòng đồng cảm chiến thắng ý nghĩ khoe khoang, miễn cưỡng ngừng chủ đề này.

Đúng lúc Khang Khải cũng có chuyện muốn tìm Hứa Thịnh.

Khang Khải: Kết quả cuộc thi vẽ tranh lần trước có rồi, hai chúng ta được giải Nhất.

Tin nhắn tiếp theo cậu ta gửi là một tấm ảnh, tiêu đề viết “kết quả đánh giá cuộc thi vẽ tranh lần thứ xx”, thông báo bằng bảng, bên dưới tiêu đề lớn là một dòng chữ nhỏ chú thích thành viên ban giám khảo: Dương Việt (giáo viên Mỹ thuật), Hoàng Văn Hiên (Học viện Mỹ thuật Lỗ Tấn), giám khảo đặc biệt Dương Minh Tông, phía dưới nữa là cột thứ hạng, chỉ công bố top 10, còn lại đều là giải khuyến khích.

Trong cột họ và tên của hạng Nhất có hai cái tên.

Hạng Nhất: Khang Khải, Hạng Người Vô Danh.

Tên tác phẩm: “Nhà thờ rực rỡ”

Bốn chữ “Hạng Người Vô Danh” này vô cùng chói mắt, siêu ngầu, lại đỉnh ở trong cả tấm ảnh này.

Khang Khải: Ngay cả thầy Dương cũng nói, với trình độ của anh muốn học ở trường nào cũng là chuyện nhắm mắt làm được.

Đương nhiên cũng có tiền đề, chỉ cần Hứa Thịnh có thể đủ điểm các môn văn hóa cần thiết là được.

Khang Khải: Em không biết giữa dì với anh đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết cuối cùng dì ấy nói thế nào với anh, nhưng mà…

Phần còn lại Hứa Thịnh không xem nữa, bản thân cậu cũng không biết mình xuất phát từ tâm trạng gì, nhấn nút tắt điện thoại.

“Hứa Thịnh.” Tiết học này Hứa Thịnh không nghiêm túc nghe giảng, kết quả kiểm tra cũng rối tung, cô Dương nhịn rồi lại nhịn, lúc chuông tan học vang lên vẫn gọi tên cậu, “Tan học em đến văn phòng tôi một chuyến.”

Văn phòng của cô Dương không cùng tầng với của Mạnh Quốc Vĩ.

Hứa Thịnh đi lên tầng trên với cô Dương, sau đó thấy cô đặt sách giáo khoa xuống, đi đến bình nước rót một ly nước, tiếng nước chảy vang lên khắp văn phòng, mười giây sau, cô Dương thả tay ra: “Lần kiểm tra thử này làm bài như thế, có tìm được nguyên nhân từ trên người mình không?”

Tuy Hứa Thịnh chưa đến mức tranh cãi với cô Dương, cũng không có cảm tình lắm với cô, đứng ở bên cạnh, định chịu hết giờ nghỉ giữa tiết này.

“Đây là thái độ học tập gì vậy?” Cô Dương nhíu mày, ánh mắt rời khỏi người Hứa Thịnh, thầm nói, nếu không vì học sinh này thì điểm bình quân môn Hóa của lớp cũng sẽ không thấp hơn nhiều so với các lớp khác. Tính tình cô háo thắng, thi cái gì cũng muốn có được thứ hạng tốt, “Em cản trở cả lớp mà không cảm thấy có lỗi gì sao?”

Lời nói càng khó nghe thì Hứa Thịnh càng là nước đổ đầu vịt, đanh định nói: “Cô nói xong chưa ạ?”

Nhưng mà còn chưa kịp nói thì cô Dương lại gay gắt nói: “Người ta thi Bắc Đại, em định thi gì hả?”

Hứa Thịnh không còn kiên nhẫn nghe nữa, lười biếng trả lời: “Em thi Thanh Điểu Bắc đại.”

Khang Khải nghe câu này chắc chắn tức muốn chết, cậu ta mới nói Hứa Thịnh thi trường gì cũng dễ dàng ở trong wechat thì cậu đã ở đây nói Thanh Điểu Bắc đại.

Không khác gì ở trong game nhìn thấy một acc cao thủ cấp cao nói: Tôi muốn về thôn, thôn tân thủ vẫn thích hợp với tôi hơn.

Cô Dương nghẹn lời: “…”

Ngoài cửa.

“Anh Trạm? Anh đứng đây làm gì?”

Nghĩ giữa giờ, cán sự môn Hóa đúng lúc thu xong bài tập đến nộp, từ đằng xa nhìn thấy một người đang dựa vào bức tường đối diện với văn phòng giáo viên môn Hóa.

Cán sự môn Hóa là con trai, cậu ta chỉ cánh cửa đang khép hờ kia: “Đến tìm cô Dương sao? Sao lại không vào?”

Thiệu Trạm làm gì còn tâm trạng trả lời cậu ta.

Hắn mặc đồng phục, dáng vẻ vẫn không gần gũi mọi người. Hắn đưa tay xoa đốt ngón tay, trong đầu đều là câu “Thanh Điểu Bắc đại” mà Hứa Thịnh nói.

Hắn cũng không thể nói vốn định vào nhưng mà nghe thấy bạn trai nói muốn thi Thanh Điểu Bắc đại.

Tuy trước đây Thiệu Trạm nhìn thấy “học viện Mỹ thuật Trung ương” mà Hứa Thịnh viết ở trong văn phòng Mạnh Quốc Vĩ, nhưng mà liên hệ với lời nói hôm nay Hứa Thịnh nói, học viện Mỹ thuật Trung ương rất giống viết chơi.

Thiệu Trạm nghĩ đến ngoại trừ môn Toán thì thành tích những môn khác của Hứa Thịnh đều rất tệ, lại nghĩ đến mấy suy nghĩ khiến người ta không hiểu nổi thường ở trong đầu bạn trai hắn, cảm thấy câu Thanh Điểu Bắc Đại này có thể không phải nói đùa.

Hứa Thịnh có thể muốn thi thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.