Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 92



Dịch: LTLT

Hứa Nhã Bình bị “nhân cách thứ hai” làm cho không nói nên lời, câu hỏi vặn lại trong lòng vừa rồi đã đâm trúng bà, bà vô thức tránh đi nhưng lại phát hiện chẳng thể tránh được. Nhân cách thứ hai giống như một góc nhìn từ bên ngoài, nhìn thấy những chuyện mà bà không thể nhìn thấy. Bà muốn tránh cũng không tránh được: “Tình trạng này của mấy đứa đã xảy ra bao lâu rồi? Làm thế nào mới có thể khôi phục bình thường?”

Thiệu Trạm cũng từng nghĩ đến vấn đề này, hắn suy đoán: “Chỉ cần bản thân cậu ấy muốn quay lại thì chắc là con sẽ nhanh chóng biến mất.”

Giả vờ giống như có chuyện đó thật vậy.

Rất phù hợp với triệu chứng của một bệnh nhân mắc bệnh nhân cách phân liệt.

Hứa Nhã Bình: “…”

Hứa Nhã Bình từng nghe nói đến nhân cách phân liệt, hình như bọn họ đều có tên của mình: “Con cũng có tên của mình sao?”

Vẻ mặt Thiệu Trạm cứng ngắt mấy giây.

Hắn không muốn trả lời câu hỏi này lắm, nhưng cuối cùng vẫn đáp: “Mẹ có thể gọi con là… Hứa Trạm.”

Hứa Nhã Bình không quen với cái tên này lắm: “Hứa Trạm?”

Đừng nói Hứa Nhã Bình không quen, ngay cả bản thân Thiệu Trạm càng không quen.

Giả vờ bị nhân cách phân liệt cũng không phải chuyện dễ dàng, Thiệu Trạm nói xong, sợ sau đó Hứa Nhã Bình càng hỏi càng kỹ, ngồi được một lúc thì đứng lên nói: “Không còn chuyện gì nữa thì con về phòng trước đây, con có bài tập còn phải làm.”

Đặt câu hỏi Baidu: Con trai bị nhân cách phân liệt, hôm nay tôi nhìn thấy nhân cách thứ hai của thằng bé. Xin hỏi, nguyên nhân xuất hiện nhân cách thứ hai là gì?

Trả lời: Về mặt tâm lý học, sự xuất hiện của nhân cách thứ hai có liên quan đến áp lực, có lẽ là áp lực từ bên ngoài, cũng có thể là áp lực của bản thân bệnh nhân gây ra, khiến bệnh nhân muốn trốn tránh từ đó nhân cách thứ hai xuất hiện. Bình thường có mẫu thuẫn gì với con không?

Hứa Nhã Bình ngồi trên ghế sô pha lẩm bẩm một mình: “… Áp lực.”

Bà từng gây áp lực gì cho Hứa Thịnh sao?

Trước đây bà mong Hứa Thịnh làm nhiều đề, giải nhiều bài hơn, vẫn luôn hy vọng cậu đặt toàn bộ tâm tư vào việc học.

Nghĩ đến đây, bà chợt ngồi thẳng dậy, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy qua khe cửa, thiếu niên mặt không cảm xúc ngồi trước bàn học, ngoài làm đề ra thì không làm gì khác nữa, không nghỉ một giây phút nào. Bà sững sờ nghĩ: Đây chính là áp lực bà gây ra cho Hứa Thịnh sao?

Chẳng lẽ nhân cách thứ hai “Hứa Trạm” này chính là “Hứa Thịnh” trong mong đợi của bà?

Thì ra là như vậy.

Nói như thế này thì tất cả đều thông suốt rồi.

Lồng ngực Hứa Nhã Bình nghẹn lại, bà vậy mà ép con trai mình thành như vậy.

Giống như những gì nhân cách thứ hai nói, bà chẳng những không cổ vũ thằng bé mà ngược lại còn trở thành vật cản đầu tiên trên con đường Hứa Thịnh muốn đi, ép ra nhân cách thứ hai của Hứa Thịnh. Bây giờ Hứa Thịnh vùi đầu làm bài như mong muốn của bà nhưng bà lại chẳng cảm thấy hài lòng chút nào.

Bà nhận thức vô cùng rõ ràng: Thì ra bắt Hứa Thịnh trở thành những gì mà bà mong đợi không phải là chuyện khiến bà vui vẻ.

Bởi vì đây không phải Hứa Thịnh.

Đây không phải con trai của bà, bà không cần một đứa con trai làm bất cứ chuyện gì theo suy nghĩ của bà.

Hứa Nhã Bình lẳng lặng ngồi trên sô pha, cuối cùng nhận ra rằng bản thân mình làm mẹ hoang đường đến cỡ nào.

Bà cũng là lần đầu tiên làm mẹ thế là tự cho mình là đúng, cố hết sức vạch ra kế hoạch cuộc đời giùm Hứa Thịnh, đưa thứ mà mình nghĩ là “tốt” cho Hứa Thịnh, có vô hạn kỳ vọng đối với cậu nhưng lại chưa từng nghĩ thứ Hứa Thịnh muốn là gì.

Thiệu Trạm đã xem thường năng lực phân kỳ và liên tưởng của phụ nữ, nhân cách thứ hai mà hắn bịa ra có trăm ngàn chỗ hở nhưng lại không nghĩ rằng Hứa Nhã Bình thế mà có thể giúp hắn làm trọn vẹn cách nói này, mà trọn vẹn đến mức không có chỗ hở, tìm đủ giải thích và lý do thay cho hắn.

Hắn không biết thân phận nhân cách thứ hai của mình có thể giúp đỡ cho Hứa Thịnh hay không, nghĩ rằng chuyện nhà của người khác không tiện nhúng tay nhưng vẫn không kìm được mà nhúng một tay vào như thế.

Hắn biết rất ít về kỳ thi năng khiếu, nhưng hắn từng nhìn thấy tấm ký họa trên màn hình điện thoại của Hứa Thịnh.

Cũng nhớ rõ lúc biến thành “Hứa Thịnh” lần trước, hắn ngồi trong phòng vẽ, Hứa Thịnh cầm tay hắn, dáng vẻ dùng tay hắn lúc sửa tranh.

Hắn vẫn luôn không nói, Hứa Thịnh hôm đó khác hoàn toàn với Hứa Thịnh lúc bình thường.

Câu “sư tử ngủ say” của Cố Diêm Vương tuy nói quá khoa trương nhưng dường như hắn thật sự nhìn thấy Hứa Thịnh mở mắt ra.

Không còn giống như hôm kiểm tra chất lượng, thiếu niên nằm úp sấp trên bàn dùng ót nhìn giáo viên coi thi suốt buổi.

Cũng không giống hôm bị gọi đến văn phòng, khắp người đều viết ba chữ “mặc kệ em”.

Nếu như thế giới của Hứa Thịnh đang mưa thì hắn muốn che ô cho cậu.

Ngày hôm sau quả nhiên trời âm u dù cho đã sáng rồi, tầng may dày đặc vẫn đang che kín bầu trời, người đi đường vội vã, bị cơn gió nặng nề thổi lạnh đến mức phải quấn chặt lấy quần áo.

Cả buổi tối Hứa Thịnh không ngủ, điện thoại cũng không xem, vẫn chưa biết mình đã bỏ lỡ hiện trường lột tẩy của bạn trai.

Trời vừa sáng, cậu mặc cái áo khoác hôm qua mở cửa đi ra ngoài, bắt xe buýt theo hướng hiển thị trên bảng chỉ dẫn. Không khí ướt lạnh, vừa oi bức vừa ẩm ướt.

Xe buýt rời khỏi Nam Bình xa lạ, phong cảnh bên ngoài cửa sổ dần dần trở nên quen thuộc, bên tai vang lên giọng nói vừa hư ảo vừa xa xôi: “Anh muốn khóa lại thật sao? Quăng hết vào đây à?”

“Thật sự không vẽ nữa sao?”

“Đừng mà, anh…”

Những giọng nói này bị tiếng thông báo của xe buýt vang lên khi đến bến cắt đứt: “Hành khách sắp xuống xe hãy chuẩn bị.”

Hứa Thịnh xuống xe, đi dọc theo con đường, đi qua hai con đường mới nhìn thấy nhà kho quen thuộc.

Cậu đứng ở cửa nhà kho nhớ ra bây giờ cậu là Thiệu Trạm, không có chìa khóa, chìa khóa đang ở trên cổ “Hứa Thịnh”.

Cậu đứng ở đấy một lúc lâu, mở wechat, nhìn thấy ba tin nhắn chưa đọc.

Buổi tối, Thiệu Trạm làm xong câu hỏi cuối cùng, điều chỉnh xong cảm xúc, lúc này mới báo cáo tình hình cho Hứa Thịnh.

Lần này lộ tẩy trước mặt Hứa Nhã Bình thật sự là quá bất ngờ, nguyên nhân quá trình kết quả không biết bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng hắn chỉ nói: Có việc muốn nói với cậu.

– Đâu rồi?

– Nhìn thấy thì trả lời.

Nhưng mà tin nhắn gửi đi không nhận được tin nhắn trả lời lại, gọi điện thoại Hứa Thịnh cũng không nghe.

Hứa Thịnh dựa lưng vào cửa nhà kho, cúi đầu gõ chữ.

Hứa Thịnh: Tôi cũng có chuyện muốn nói.

Hứa Thịnh: Gặp mặt rồi nói, lúc đến mang theo thứ đeo ở trên cổ.

Lúc Thiệu Trạm đến thì đã được một tiếng đồng hồ từ lúc Hứa Thịnh nhắn tin, đằng sau tin nhắn của Hứa Thịnh có đính kèm định vị, vị trí là một nơi gần phòng vẽ mà trước đây hắn từng đến. Hắn vừa xuống xe đã nhìn thấy “mình” đang ngồi xổm trước cửa nhà kho bỏ hoang ở đằng xa.

Mùa này thường hay có mèo hoang xuất hiện ở những nơi thế này. Phong cách Hứa Thịnh mặc áo khác hoàn toàn với Thiệu Trạm, cậu kéo mũ áo khoác rộng thùng thình lên, che hơn phân nửa gương mặt, chỉ lộ ra cái cằm cùng chóp mũi, bên cạnh có một con mèo đang bám.

Con mèo đó không sợ Hứa Thịnh, cậu đang ngồi xổm, cổ tay đặt trên đầu gối, thỉnh thoảng đung đưa ngón tay chọc nó. Cậu cụp mắt lại vươn tay ngoắc nó, mèo “meo” một tiếng chạy đi. Ngay sau đó một cái bóng đổ xuống trước mặt, lòng bàn tay vươn ra có thêm thứ gì đó: “…”

Thiệu Trạm buông tay, sợi dây màu đen cùng chìa khóa rơi vào lòng bàn tay Hứa Thịnh: “Cái này à?”

Hứa Thịnh móc sợi dây màu đen, “ừ” một tiếng.

Tỉ lệ cơ thể của Thiệu Trạm chẳng liên quan gì đến cái từ “mảnh mai” hết, nhưng Hứa Thịnh có thể mặc áo ra cảm giác này. Cậu móc sợi dây vào giữa các ngón tay, chậm rãi đứng dậy, lấy chìa khóa mở cửa nhà kho.

Cánh cửa dần dần mở ra, bên trong nhà kho rất tối, khắp nơi đều là dụng cụ vẽ tranh, giấy vẽ.

“Dẫn cậu đến xem nơi này.” Hứa Thịnh đẩy cửa ra nói, “… Phòng vẽ bí mật của bạn trai cậu.”

So với phòng vẽ thì nơi này càng giống một thế giới khác của Hứa Thịnh hơn.

Hứa Thịnh tiện tay đeo chìa khóa lên cổ, giống như đã đến hàng trăm hàng ngàn lần vậy, bước nhanh vào trong, ngồi trước giá vẽ, lật xấp giấy vẽ bên cạnh nói: “Lúc đó, tôi cãi nhau với mẹ tôi xong, mẹ tôi bắt tôi ném hết những thứ này, tôi không có ném.”

Thiệu Trạm lập tức quên nói chuyện bị lộ tẩy cho Hứa Thịnh biết, cũng quên nói buổi sáng hôm nay lúc hắn thức dậy mở cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy Hứa Nhã Bình cả đêm không ngủ.

Hứa Thịnh nói xong, ngẩng đầu, cái mũ rộng thùng thịnh trượt xuống: “Đáp án hôm qua nợ cậu, hôm nay trả bù.”

Tính cách không chịu nghe lời trong xương cốt cậu chưa bao giờ thay đổi, vẫn là Hứa Thịnh đã biết mà còn làm sai, tùy ý ngang ngược đứng trên bục dưới ánh nắng chói chang đọc bản kiểm điểm: “Tôi không từ bỏ.”

Không phải tôi không muốn mà là tôi không.

Tối qua Hứa Thịnh ngủ không ngon giấc, cả người trông rất buồn ngủ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Không đồng ý thì vẽ sau lưng bà ấy, nếu như còn có vấn đề gì thì đến lúc đó lại nói.”

Thiếu niên mười bảy tuổi, tình cảm gì cũng đều đến rất đơn thuần, thích thì lúc nào cũng ồn ào mạnh mẽ, muốn hái sao thì luôn không ngần ngại.

Bên ngoài nhà kho.

Cùng lúc Hứa Thịnh nói ra bốn chữ “tôi không từ bỏ”, bầu trời u ám từ đêm qua đến giờ cuối cùng cũng đạt đến cực hạn, cuồng phong lập tức rít gào, chính giữa bầu trời đen nghịt lóe lên một tia chớp. Tia sáng ấy giống như pháo hoa từng lấp lánh trên bầu trời đêm qua, nháy mắt chiếu sáng cả thành phố.

Lúc này, một tiếng sấm rất trầm từ chân trời truyền đến, cả hai người đều vô cùng quen thuộc với âm thanh này.

“Ầm ầm”!

Hứa Thịnh: “…”

Thiệu Trạm: “…”

Là như bọn họ nghĩ sao?

Tiếng sấm chớp bao phủ bầu trời thành phố, lại thêm một tiếng “ầm ầm”!

Ngay sau đó, Hứa Thịnh cảm nhận được rõ ràng tia chớp phá toạc cả bầu trời, đánh thẳng về phía nhà kho của bọn họ, bởi vì khắp người cậu đều giống như bị điện giật, lập tức mất tri giác.

Phát biểu liên quan đến “không từ bỏ” của Hứa Thịnh mới nói được một nửa thì bị tia sét này đánh cho choáng váng.

Nhưng tình huống lần này không giống lúc trước lắm.

Lần này thật sự đang đổ mưa, bên ngoài mưa to như trút nước, nhanh chóng làm ướt đường đi, giọt mưa đập vào mái nhà kho, phát ra tiếng “lộp bộp”. Cảnh tượng này dần dần chồng lên cảnh tượng của hơn một năm trước đây.

Ý thức của hai người dần bị rút ra, thế giới bắt đầu xoay tròn, giữa lúc trời đất quay cuồng, Hứa Thịnh và Thiệu Trạm cùng nghe thấy một câu nói truyền đến từ thời gian và không gian xa xôi bên ngoài.

“Nếu như được lựa chọn, tôi có thể lựa chọn không làm Hứa Thịnh không?”

“Nếu như được lựa chọn, tôi có thể lựa chọn không làm Thiệu Trạm không?”

Đây là giọng nói của chính bọn họ.

“Tôi có thể trở thành ai?”

“Lại muốn trở thành người thế nào?”

Hứa Thịnh nhìn thấy tất cả cảnh vật xung quanh lập tức vỡ thành mảnh vụn, trước mặt lướt qua rất nhiều cảnh, cảnh xuất hiện đầu tiên là hôm khai giảng, cậu ngồi xổm trên đầu tường, nhìn thấy Thiệu Trạm đứng dưới đèn đường.

Vô số mảnh vụn đang lóe sáng, dường như cậu với Thiệu Trạm đang đặt mình vào trong pháo hoa nở rộ. Cậu muốn đưa tay lên chạm vào Thiệu Trạm như gần như xa, nhưng lại biến mất trong nháy mắt, vào khoảnh khắc ấy cậu bỗng nhiên tìm thấy câu trả lời.

Sau khi nhận ra mình đã cử động lại được, Hứa Thịnh nhúc nhích ngón tay, cúi đầu nhìn tay mình: “Chúng ta đổi về lại rồi à?”

“Đổ về rồi.”

Thiệu Trạm tháo sợi dây màu đen xuống, ngón tay lướt qua mái tóc mềm của Hứa Thịnh, bụng ngón tay chạm vào sau gáy cậu, đeo chìa khóa vào cho cậu: “Nếu không có gì bất ngờ thì sau này sấm chớp sẽ không xuất hiện nữa đâu.”

Trận sấm chớp này đã chứng minh tất cả suy đoán trước đây của Thiệu Trạm, vì sao hắn với Hứa Thịnh lại đổi cơ thể cho nhau? Bởi vì không muốn làm chính mình nữa.

Vì sao lại đổi về lại?

Bởi vì đã chấp nhận bản thân, nói cách khác là vì gặp được đối phương, cho nên bọn họ mới tìm lại được chính mình.

Dường như để chứng minh cho câu nói này của hắn, tiếng sấm chớp bên ngoài ngừng lại, mưa rơi nhỏ dần. Người qua lại trên con đường ngoài nhà kho rõ ràng không cảm nhận được sự ảnh hưởng của tiếng sấm chớp, chỉ phàn nàn hố nước vũng bùn trên đường, che ô tiếp tục đi đến trạm xe. Đây là một ngày cực kỳ bình thường, tất cả về lại vị trí ban đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.