Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 93



Dịch: LTLT

Bọn họ ra ngoài đều không mang theo ô, may mà bây giờ mưa không lớn lắm.

Thiệu Trạm cởi áo khoác ra rồi phủ lên trên đầu Hứa Thịnh: “Đội mũ lên.”

Đã qua giờ cao điểm, hành khách chờ xe ở trạm đã ít đi rất nhiều. Mới đổi về lại, Hứa Thịnh không có ý về thẳng nhà, nhiệt độ tay của cậu lạnh giống như thời tiết hôm nay, lúc chờ xe không nhịn được mà khẽ cọ lên trên mu bàn tay của Thiệu Trạm, lại gọi một tiếng “anh ơi”.

“Anh ơi.” Lúc đến, Hứa Thịnh mặc bộ quần áo của Thiệu Trạm, bây giờ khoác áo của Thiệu Trạm tránh mưa, vẫn là cái áo đó, cái mũ rộng thênh che ở trên đầu, tóc mái trước trán hơi ướt, sau đó ngoắc lấy tay của Thiệu Trạm nói, “Bây giờ gọi được chưa? Đến nhà anh có được không?”

Nhà Thiệu Trạm tiện hơn, không có ai.

Vừa rồi lúc chạy ra khỏi nhà kho, Thiệu Trạm còn nhớ phải nói chuyện bị lộ cho Hứa Thịnh biết, cách màn mưa tí tách tí tách, ánh mắt nhìn Hứa Thịnh lập tức quên hết tất cả.

“Được.” Thiệu Trạm nói, “Có một yêu cầu.”

“?”

“Hôm nay đừng kêu tay đau.”

“…”

Đệt.

Hứa Thịnh gần như ngay lập tức nhớ lại cảnh tượng và hình ảnh “tay đau”.

Bây giờ Hứa Thịnh đã vô cùng quen thuộc nhà Thiệu Trạm, quen cửa quen nẻo đi ở phía trước, giống như đang về nhà của cậu vậy. Cậu muốn lấy chìa khóa mới phát hiện lúc này cậu không còn là “Thiệu Trạm” nữa, thế là hất cằm nói: “Mở cửa.”

Thiệu Trạm nhìn cậu: “Rốt cuộc là nhà ai hả?”

Hứa Thịnh: “Nhà cậu không phải nhà tôi à?”

Cửa vừa mới mở, không biết là ai tiến lại gần ai trước, Thiệu Trạm đè Hứa Thịnh lên tường, Hứa Thịnh rất tự nhiên, chủ động lại gần, dường như là xảy ra cùng một lúc. Trải qua kinh nghiệm của mấy lần trước, Hứa Thịnh đã học được đảo khách thành chủ, tuy bình thường cậu trông rất thiếu tinh thần, nhưng nếu như muốn hành động thật thì sức lực trên người cũng không yếu hơn Thiệu Trạm, nói là “lại gần” không bằng nói “đụng vào”.

Hứa Thịnh mở mắt, không che giấu mà nhìn hắn: “Hôn môi không?”

Ngón tay của cậu nhẹ nhàng luồn vào trong mái tóc của Thiệu Trạm, kéo hắn đến gần mình, không kiềm chế được mà sinh ra một cảm giác không chân thực vô cùng mạnh mẽ. Tiếng sấm chớp và trải nghiệm hoán đổi cơ thể giống như một giấc mơ kỳ diệu, nhưng khoảnh khắc chạm vào Thiệu Trạm, giữa lúc răng môi quấn quýt, cậu đã bắt lấy phần chân thực ấy.

Nụ hôn này vẫn không có quy luật.

Hoàn toàn dựa bản năng mà hành động, giọt nước chạy dọc theo tóc mái trước trán, nước mưa lành lạnh hòa lẫn vào trong nụ hôn vừa ngây ngô vừa nhiệt tình của thiếu niên, cảm giác lạnh lẽo ngay lập tức biến mất, cuối cùng bị đốt thành một ngọn lửa.

Hai người đội mưa đi về, dù có áo khoác che bên ngoài nhưng chỗ có thể bị ướt vẫn bị ướt sũng.

Thiệu Trạm gần như mất hồn trên người Hứa Thịnh, đến khi tay chạm vào cái eo lành lạnh của Hứa Thịnh mới miễn cưỡng khôi phục lại lí trí, lùi về sau một bước: “Đi tắm trước đi.”

Hứa Thịnh mở mắt, cái mũ hơi trượt về sau, khoen tai màu đen hơi lộ ra, đầu lỗ tai đã đỏ đến khó tin nhưng lại không tự lượng sức, còn có ý đồ phóng hỏa tiếp: “Cùng tắm nhé?”

Ngón tay khớp xương rõ ràng của Thiệu Trạm chọt lên trán của Hứa Thịnh, đầy cậu ra, sợ cậu bị cảm: “Mau tắm đi.”

Lúc này Hứa Thịnh mới thấy không còn chút sức lực nào, không ghẹo được, ngoan ngoãn dựa ra sau, tựa vào tường nói: “Ờ.”

Cậu không mang quần áo để thay, dù sao gần đây đã mặc quen quần áo của Thiệu Trạm rồi, tắm xong thì để trần thân trên, mái tóc còn đang nhỏ nước, mở cửa phòng tắm ra nói: “Quên lấy quần áo rồi, tôi muốn mặc cái áo sơ mi trong tủ quần áo của cậu.”

Hứa Thịnh có thẩm mỹ của mình, không phải bộ quần áo nào trong tủ áo của Thiệu Trạm thì cậu cũng sẽ mặc, rất kén chọn.

Thiệu Trạm hỏi: “Cái nào?”

Hứa Thịnh: “Cái có cà vạt màu đen ấy.”

Hứa Thịnh có ấn tượng rất sâu sắc với cái áo này, sơ mi màu trắng đơn giản, nhưng trên áo còn có một sợi ruy-băng màu đen làm “cà vạt”. Lúc trước lục tủ đồ, cậu còn nghĩ sao Thiệu Trạm lại có cái áo khoa trương như thế này.

Thiệu Trạm tìm mấy phút mới chợt nhận ra cái áo cậu nói là cái nào: “Đây là đồng phục cấp hai của tôi, cậu muốn mặc thật à?”

Chất lượng dạy học của Nam Bình chẳng ra gì nhưng đồng phục lại đẹp có tiếng, hai bộ đồng phục, một bộ đồ thể dục, bộ còn lại chính là cái áo sơ mi nghiêm túc này.

Trường cấp 2 Nam Bình có ít các buổi lễ quan trọng nên hắn rất ít khi mặc bộ quần áo này.

Sau khi nghe thấy “đồng phục cấp hai” thì Hứa Thịnh càng hứng thú.

Cậu cầm lấy cái áo, cúi đầu cắn chìa khóa mặc áo vào, đề phòng chìa khóa trượt ra đằng sau, đường cong ở cổ trơn bóng xinh đẹp, cậu lười thắt sợi ruy-băng màu đen trên áo lại, mặc nó rũ xuống hai bên.

“Bạn học này.” Hứa Thịnh quần áo không chỉnh tề dựa ở cửa phòng ngủ nhìn Thiệu Trạm, cổ áo mở rộng, giả vờ không biết, hơi ngả ngớn bắt chuyện, “Cậu ở lớp nào vậy, làm quen nhé?”

Tuy Thiệu trạm rất ít khi mặc cái áo này nhưng cái áo này vẫn có tính đại diện, vẫn khơi gợi lên ký ức cấp hai của hắn. Hứa Thịnh đứng trước mặt hắn như này thật sự giống như học sinh lớp kế bên mới chuyển đến.

Vẫn là cái kiểu kém cỏi kia.

Hứa Thịnh vốn dĩ chỉ nói đùa, nhưng mà lời nói nói đến đây lại chuyển hướng: “Nếu như có thể xuyên thời gian, thì tôi sẽ xuyên đến bảo kê cậu, ai dám nói cậu một câu thì tôi đánh kẻ đó.”

Còn có thể trở thành bạn bè, người nhà, người yêu của cậu, những thứ cậu thiếu tôi đều muốn cho cậu.

Không cần xuyên thời gian, Thiệu Trạm nhìn cậu nói thầm, cậu đã đến rồi.

Hứa Thịnh rất nhanh đã nhận ra, mặc đồng phục trường trước đây của Thiệu Trạm đúng là không phải quyết định sáng suốt, tay dễ bị đau, mà lần này không chỉ tay đau, chân cũng đau nữa.

Hai người thật sự đã kiềm nén rất lâu, cuối cùng cũng qua được tháng ngày chỉ nhìn được nhưng không sờ được.

Quay về lại cơ thể của mình rồi, nhìn cái gì cũng đều thuận mắt hơn, muốn làm gì cũng tiện.

Cổ áo của Hứa Thịnh vốn đang mở, mấy cúc áo còn lại vẫn chưa cài vào, xương quai xanh hõm sâu xuống nhìn thoáng qua là thấy hết, mặc áo mà còn kích thích giác quan hơn không mặc. Sợi ruy-băng màu đen lắc lư theo chuyển động, quấn một bên trên cổ.

“…”

Đến khi lòng bàn tay bị cọ đến đau rồi cậu mới thấp giọng chửi một tiếng “đệt”, khàn giọng nói: “Có thể nhanh hơn được không?”

Thiệu Trạm cúi đầu, ánh mắt u ám không rõ, môi chạm thật mạnh ở khóe miệng Hứa Thịnh, nụ hôn không kiềm chế của hắn rơi xuống, sau đó lại di chuyển xuống mấy tấc, cách lớp vải màu đen, hắn cắn một cái ở chỗ hầu kết nhô lên của Hứa Thịnh nói: “Bạn học lớp kế bên, tốc độ trở mặt không nhận người quen của cậu nhanh quá đó.”

Vừa rồi còn gọi anh ơi anh à, bây giờ mình sướng xong thì mặc kệ.

Cuối cùng cậu thay bộ quần áo nghiêm chỉnh khác, trước khi về nhà, cậu soi gương phát hiện xương quai xanh bị đỏ lên một mảnh, cậu bất đắc dĩ chỉ có thể kéo khóa áo khoác lên: “Đệt, mẹ nó cậu không đổi chỗ cắn được sao?”

Cậu định về nhà nói chuyện vẽ tranh với Hứa Nhã Bình, bị Thiệu Trạm làm thế này ngay cả việc lát nữa về nhà phải nói chuyện vẽ tranh thế nào với mẹ mình cũng quên mất.

Thiệu Trạm cũng là sau khi Hứa Thịnh đi một lúc lâu mới nhớ ra còn chưa nói chuyện bị lộ tẩy, lí trí đều bị đốt cháy sạch sẽ trên người Hứa Thịnh, làm gì còn nhớ ra được Hứa Nhã Bình gì nữa.

Đến khi hắn nhớ ra gọi điện thoại cho Hứa Thịnh thì đầu bên kia truyền đến câu trả lời: “Xin chào, số điện thoại quý khách liên lạc đã tắt máy…”

Hứa Thịnh lên xe mới phát hiện điện thoại hết pin rồi, may mà lúc ra ngoài trong túi còn nhét chút tiền lẻ.

Cậu coi việc điện thoại hết pin không quan trọng. Mỗi ngày cậu đều theo dõi tình hình Thiệu Trạm ở trong nhà cậu, cũng thường xuyên nhận được phản hồi tự tin của Thiệu Trạm, hoàn toàn không nghĩ rằng bên phía Hứa Nhã Bình sẽ xảy ra vấn đề gì. Cho đến khi cậu đẩy cửa, nhìn thấy ánh mắt hơi phức tạp của Hứa Nhã Bình.

“Mẹ, sao mẹ lại ngồi trên sô pha vậy?” Hứa Thịnh thay giày, mái tóc mới khô, có hai cọng tóc lộn xộn vểnh lên, “Tối hôm qua ngủ không ngon ạ?”

Từ tối hôm qua, Hứa Nhã Bình đã duy trì một tư thế này chưa từng đổi tư thế, nghĩ rất nhiều việc, cũng cất một bụng lời muốn nói với Hứa Thịnh, nhưng mà người bước ra khỏi phòng ngủ từ sáng sớm vẫn là nhân cách thứ hai “Hứa Trạm”.

Hứa Nhã Bình không nói gì, đánh giá Hứa Thịnh rất lâu, nhìn đến mức trong lòng Hứa Thịnh hoảng sợ, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh Hứa Nhã Bình, thu hết gai nhọn toàn thân, giọng điệu ôn hòa hỏi bà: “Sao thế ạ?”

Hứa Nhã Bình gần như đã xác định ngay lập tức.

Đây là Hứa Thịnh.

Vành mắt Hứa Nhã Bình hơi đỏ, không biết vì sao mà bà rất muốn khóc, cũng rất muốn ôm cậu giống như lúc còn nhỏ: “Con quay về rồi.”

Một câu hai nghĩa, “quay về” trong lời nói của Hứa Nhã Bình không cùng một ý nghĩa với “quay về” mà Hứa Thịnh hiểu.

Hứa Thịnh “dạ” một tiếng rồi nói: “Trời bỗng nhiên mưa, bị kẹt ở trên đường.”

Cậu không biết buổi sáng lúc ra ngoài Thiệu Trạm lấy cớ gì, chỉ có thể mơ hồ bỏ qua.

Hứa Thịnh đang định nói: Mẹ, con vẫn muốn vẽ tranh.

Nhưng mà còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Hứa Nhã Bình chợt nói: “Xin lỗi con.”

Hứa Thịnh ngẩn người.

Hứa Nhã Bình nghiêng đầu đi, nhanh chóng lấy mu bàn tay lau nước mắt, nhanh đến mức Hứa Thịnh cho rằng có thể đây là ảo giác. Giọng nói Hứa Nhã Bình nghẹn ngào: “Nếu con muốn vẽ tranh thì vẽ đi.”

“…”

Hứa Thịnh cảm thấy không chừng đây là ảo giác thật.

Hứa Nhã Bình nói tiếp: “Lời Hứa Trạm nói rất đúng, đáng tiếc bây giờ mẹ mới hiểu.”

Hứa Thịnh ngu người hoàn toàn.

Khoan đã, con mẹ nó Hứa Trạm là ai? Cái tên kỳ lạ này ở đâu ra vậy?

Cái câu “vẽ tranh” chạy đến miệng của cậu bỗng im bặt.

Đã chuẩn bị xong tâm lý hoàn toàn, định nói chuyện đàng hoàng với phụ huynh về vấn đề mà trước đây không giải quyết được, cuối cùng phụ huynh lại có phản ứng này thì dù là ai cũng sẽ cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Hứa Thịnh chẳng có bất cứ phản ứng nào với câu nói “con thích vẽ tranh thì tiếp tục vẽ đi”, ngay cả tâm trạng hào hứng cũng không có.

Cậu mơ hồ cảm thấy trong nhà hình như đã xảy ra việc gì đó mà cậu không biết.

Hứa Nhã Bình nói xong, lại im lặng mấy giây sau đó mới hỏi thử: “Nếu như con đồng ý thì tốt nhất chúng ta nên đến bệnh viện tâm thần khám thử.”

Hứa Thịnh nghi ngờ có phải mình nghe lầm rồi không?

“Bệnh này dù sao cũng phải trị.” Hứa Nhã Bình bình tĩnh nói, “Mẹ lên mạng tra thử rồi, có thể đến bệnh viện chuyên khoa tâm thần, đăng ký khoa tâm thần hoặc là khoa tâm lý.”

Hứa Thịnh cảm thấy sáng hôm nay hắn bị sét đánh vẫn không có kích thích bằng chuyện xảy ra lúc này: “???”

Cậu bị bệnh gì mà cần phải đến bệnh viện tâm thần để chữa?

Hứa Thịnh định nói chen vào: “Không phải, có phải…” Có hiểu lầm gì không ạ?

Hứa Nhã Bình: “Tuy như thế này có thể không công bằng với Hứa Trạm nhưng mà sự xuất hiện của thằng bé cũng là chuyện bất ngờ, bệnh này rất phức tạp, nếu như thằng bé cứ tồn tại mãi thì sẽ nguy hiểm đến con.”

“…”

Hứa Thịnh nghi ngờ người bị sét đánh không phải cậu với Thiệu Trạm mà là mẹ cậu.

“Mẹ.” Cuối cùng Hứa Thịnh cũng tóm được chữ “Trạm” kia, vội vội vàng vàng đứng dậy, “Điện thoại con hết pin rồi, con về phòng sạc pin trước đã.”

Sau khi điện thoại được sạc pin, mười mấy giây sau, trên màn hình mới hiển thị giao diện khởi động máy.

Trong đầu Hứa Thịnh rối loạn, nhập sai mật mã mấy lần.

Đến khi cậu mở wechat, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn Thiệu Trạm gửi đến từ một tiếng trước: Hôm qua mẹ cậu phát hiện tôi không phải cậu rồi.

Đằng sau còn một tin nữa.

– Tôi nói tôi là nhân cách thứ hai của cậu.

Hứa Thịnh: “…”

Chuyện quan trong như này sao không nói sớm?

Trước mắt Hứa Thịnh lập tức đen đi.

Trước khi về nhà, cậu còn cho rằng trở ngại lớn nhất tiếp theo là thuyết phục mẹ mình, hoàn toàn không ngờ rằng nhiệm vụ cuối cùng để lại cho cậu lại là bảo cậu giả vờ bị bệnh tâm thần.

Cậu còn có thể làm gì chứ, cậu đành phải tự nhận mình là một người bị bệnh tâm thần.

Hứa Thịnh để điện thoại xuống, kiên trì quay lại phòng khách: “Chuyện… chuyện của Hứa Trạm mẹ biết cả rồi ạ?”

Vành mắt Hứa Nhã Bình lại đỏ lên: “Xin lỗi con, mẹ không biết, mẹ cho rằng đây là vì tốt cho con, nhưng mẹ không ngờ…”

Hứa Thịnh nghĩ thầm, con mẹ nó con cũng không ngờ.

Hứa Thịnh lựa lời nói: “Thực ra, nhân cách Hứa Trạm kia con cũng không hiểu lắm… nhưng con cảm thấy vấn đề không to tát, không cần đi bệnh viện tâm thần đâu ha?”

Hứa Nhã Bình kiên quyết: “Không được, vẫn phải đi khám thử. Mẹ thấy trên mạng nói nếu như tình hình không tốt thì nhân cách phụ sẽ nuốt luôn nhân cách chính, có thể con sẽ mãi ngủ say trong cơ thể này.”

“…”

Hứa Thịnh với Hứa Nhã Bình triển khai một loạt thảo luận về vấn đề bệnh viện tâm thần.

Hứa Thịnh đành phải dùng lý do giả tưởng “Hứa Trạm đã tạm biệt với con, sẽ không quay lại nữa”, cuối cùng hai người hẹn nếu như lần sau Hứa Trạm lại xuất hiện thì đến bệnh viện khám.

Hứa Nhã Bình: “Nếu như lần sau thằng bé lại xuất hiện thì phải đến bệnh viện đó.”

Lần đầu tiên Hứa Thịnh trải nghiệm cảm giác làm người bệnh tâm thần, cậu khó khăn nói: “… Dạ.”

Tuy Hứa Nhã Bình lo lắng vấn đề sức khỏe của Hứa Thịnh nhưng vẫn có rất nhiều tò mò với “Hứa Trạm”: “Nhân cách thứ hai cũng sẽ viết chữ khác hẳn sao? Thành tích cũng khác à? Mẹ có xem thử bài tập của thằng bé, hình như thành tích của thằng bé rất tốt.”

Hứa Thịnh không biết nói thế nào: “Chắc vậy ạ.”

Hứa Nhã Bình cảm thán sự thần kỳ của thế giới: “Vẽ tranh cũng phải xem thành tích môn Văn hóa, con bị mất kiến thức nhiều như vậy, thành tích bây giờ của con…”

Hứa Nhã Bình chợt nảy ra ý tưởng, thuận miệng hỏi: “Lúc thi có thể gọi Hứa Trạm ra thi không?”

Hứa Thịnh: “…”

Khả năng này không được lắm đâu.

Đến khi Hứa Thịnh về phòng lại, trái tim nảy lên mới hạ xuống. Cậu đang định tìm Thiệu Trạm để nói chuyện rõ ràng rốt cuộc nhân cách thứ hai là chuyện gì, nhưng vừa xoay người thì cậu nhìn thấy trên mặt bàn được xếp gọn gàng ngay ngắn có thêm một thứ.

Một ngôi sao giấy được đặt trên tờ giấy thi.

Nếp gấp vô cùng ngay ngắn giống như cố ý dùng thước làm nếp trước, ngay ngắn đến mức dường như chuyển đổi việc gấp sao này thành một công thức toán tiêu chuẩn nào đó vậy.

Hứa Thịnh ngẩn người, thầm nói là Thiệu Trạm để lai cho cậu sao?

Chất liệu vô cùng bình thường, thậm chí còn rất quen mắt, Hứa Thịnh nhìn lại lần nữa nhớ ra Mạnh Quốc Vĩ rất thích dùng giấy này bảo bọn họ viết một số nhận thức về cuộc đời với kế hoạch tương lai ở tiết sinh hoạt lớp, cậu luôn nộp giấy trắng.

Mạnh Quốc Vĩ, nhận thứ về cuộc đời, kế hoạch tương lai.

Sau khi ghép mấy cụm từ này lại với nhau, tâm trạng kỳ diệu khó nói nên lời nào đó bỗng nhiên trào dâng, cậu đặt ngôi sao giấy vào lòng bàn tay, ma xui quỷ khiến mở nó ra từng chút một.

Mở được một nửa, bên trên xuất hiện mấy nét chữ màu đen.

Chỉ là viết quá tháu, dựa vào nửa nét chữ hoàn toàn không nhìn ra được là viết cái gì.

Nhưng Hứa Thịnh lại đoán được đáp án.

Cậu mở đến cuối cùng, trong tay quả nhiên là mảnh giấy nháp bị cắt thành sợi dài, chính giữa giấy nháp viết sáu chữ: Học viện Mỹ thuật trung ương.

Suy nghĩ lập tức quay về mùa hè, quạt trần trên đầu không ngừng di chuyển, ánh nắng bên ngoài cửa sổ nóng rực như thiêu đốt, sau khi trở về từ căn cứ Lục Châu, Mạnh Quốc Vĩ đứng trên bục giảng nói: “Tiết này chúng ta tĩnh tâm lại, viết một đoạn văn, ước mơ của em…”

“Ngoại trừ viết văn thì hôm nay còn có một bước đặc biệt, viết tên trường đại học mục tiêu của mình, đến khi tốt nghiệp nhìn xem mình có thực hiện được mục tiêu không.”

Lúc đó cậu gục xuống bàn định ngủ, không viết văn luôn, trước khi ngủ cậu cầm bút viết sáu chữ lên trên giấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.