Thời gian thấm thoắt, mới đó mà đã ở chung với tiểu miêu được mấy ngày, Mạc Dật ngồi trong phòng học, bên người không có con mèo đó quấn quýt, càng ngày càng cảm thấy mặc dù xa nhau có chút xíu vậy cũng là một loại dày vò.
Nhớ mong ngọt ngào… y chưa từng có loại cảm giác này, thật giống như là… yêu.
Nghĩ rồi, y không khỏi cả kinh, chính y đang suy nghĩ cái gì chứ? Yêu một con mèo à?
Ngay lúc lòng y rối rắm, bên cạnh đã xuất hiện một người.
“Cậu làm sao vậy, sao lại có vẻ nóng lòng, cảm thấy khó chịu à?”
Thấy Tống Tĩnh Lôi thân thiết nhìn y, Mạc Dật mặt không đổi sắc lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Tống Tĩnh Lôi thấy vậy cũng không rời đi, ngược lại còn ngồi xuống bên cạnh, ôn nhu nói: “Cậu có phải cũng đang lo lắng tin tức gần đây? …” Thấy Mạc Dật không có ý muốn nói, cô cắn môi, vẫn là thầm thì: “Tuy rằng tất cả mọi người nói tin tức đó là giả, nhưng mà, tôi thật sự cảm thấy sắp có chuyện đáng sợ xảy ra rồi …”
Mạc Dật vốn dĩ không muốn để ý đến, nhưng nghe chuyện này, lại không khỏi quay đầu yên lặng nhìn cô.
Trực giác của y cũng mách bảo rằng sắp có gì đó xảy ra, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt. Mặc dù hiện tại bên ngoài thoạt nhìn vẫn là bầu không khí yên lặng thái bình, nhưng mà, nguy cơ tiềm tàng lại giống như trở mình sắp sửa xé tan cái mặt nạ xảo trá này, lộ ra khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.
Ngay lúc Mạc Dật muốn mở miệng, đột nhiên một trận rung động mãnh liệt truyền đến, lập tức có tiếng thét kinh hoàng, tiếng chạy trốn hoảng loạn, tiếng khóc thảm thương làm khuôn mặt học sinh trong phòng đều tái nhợt, ồn ào chạy ra ngoài xem.
Tống Tĩnh Lôi sớm đã sợ tới mức hoa dung thất sắc, khuôn mặt xinh đẹp luôn luôn ôn hòa biến đến trắng bệch, vô ý vươn tay nắm lấy Mạc Dật bên cạnh, lại phát hiện người không biết khi nào sớm mất dạng.
Mạc Dật đi vào hành lang, nơi nơi là đám người xô đẩy. Đứng ở chỗ này, đại khái có thể thấy rõ tình hình phía dưới của trường học, không biết từ đâu chạy ra vài con quái vật, giống như hình người, làn da lại trắng ởn, xấu xí dữ tợn, cứ chụp lấy những người cản đường nó mà ăn. Sân trường vốn dĩ thanh thản ríu rít lúc này một cảnh thê lương, tiếng khóc hỗn loạn, máu tươi khắp nơi, mà quái vật… càng ngày càng nhiều.
Khi mọi người thấy rõ tình hình trong trường, đều kinh hoàng chạy trốn chung quanh, trong không khí truyền đến mùi tanh tưởi của máu càng làm người ta sợ hãi, kêu khóc thảm thiết!
Chỉ có Mạc Dật, cảnh tượng như vậy cũng không thể làm y thất kinh. Chuyện đầu tiên y nghĩ đến chỉ có con mèo trong nhà.
Mạc Dật vẫn còn ở lầu hai, cũng không tính là cao, nhưng đối với người thường mà nói té xuống nhất định là gãy xương trọng thương. Bất quá, Mạc Dật lại một tay chống trên ban công, lập tức nhảy xuống, dễ dàng đứng dậy trên mặt đất. May mắn thời gian này tất cả mọi người đều đang hoảng hốt chạy trốn, cũng không có người chú ý tới y.
Hắn nhấc chân đạp con quái vật đang chạy về phía mình văng đi thật xa, nhìn cũng không nhìn một chút, liền trực tiếp chạy thẳng về nhà.
Trên đường, mới phát hiện không chỉ trường học của bọn họ mới xuất hiện quái vật, toàn bộ đường đi đều là một mảnh hỗn độn, máu thịt tanh hôi, tứ chi cùng tử thi bị gặm qua nham nhở…
Mạc Dật càng nhìn càng kinh hãi, tuy rằng biết tên kia là mèo tinh, nên sẽ có năng lực, nhưng Mạc Dật bỏ nó ở nhà một mình, không khỏi lo lắng.
Con mèo chỉ biết bán manh với ăn uống đó, nhỡ nó sợ máu thì sao? Lúc này nhỡ nó gặp chuyện gì đáng sợ thì sao? Nó đã bỏ nhà đi hay chưa?
Trong lòng càng nghĩ càng lo lắng, bước chân không ngừng, trực tiếp một quyền đánh bay quái vật chặn đầu, lại hoá băng một đám quái vật khác đang chực chạy tới!
Trong mắt y, cái thứ quái vật này, yếu ớt không đỡ nổi một đấm, không chỉ không có lực công kích, tốc độ cũng thật chậm.
Ven đường y tìm được một chiếc xe việt dã (jeep) không người lái, cảm thấy lái xe so với tự chạy có thể nhanh hơn, hơn nữa cũng sẽ có phương tiện chuyên chở. Tuy bằng lái đã có, tuy rằng lái không quá thuần thục, nhưng đường trống nên y đâm trái đâm phải cũng không sao, lái một lúc là quen tay, chạy thẳng đến nhà.
…
Mạc Dật mới vừa tới cửa liền nhìn thấy dấu vết máu tươi, trong lúc nhất thời y khẩn trương đến mức hô hấp đều ngừng.
Kích động bước vào, lại thấy con mèo trong phòng ngủ đang cố gắng ngậm đồ ăn cho vào trong ba lô…
Trong nháy mắt, may mắn cùng vui sướng cơ hồ bao phủ y, nhanh tiến lên bế nó vào ngực, hận không thể khảm con mèo ngốc đó vào lòng!
“… Hoàn hảo, cậu không bị gì.”
Ngô Trăn Suất lúc nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền bắt đầu thu gom vật dụng, khi thấy Mạc Dật hoang mang chạy về, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc.
Chỉ là không nghĩ nam chính bình thường bão nổi giông tố cũng như núi băng bất động thế mà lại gấp gáp như vậy! Hắn bị y ôm đến suýt nữa nghẹn chết! Thật vất vả chuồn ra, thiếu dưỡng khí đến chóng mặt, nhìn lại Mạc Dật phía sau trống không!
… Bỏ mẹ!!
Nữ chính đâu rồi?!
Nhìn lại tên đàn ông còn đang tự mãn vì may mắn này, Ngô Trăn Suất hiện tại chỉ muốn tát cho y tỉnh —— ngươi nha, ngươi là nam chính mà bỏ lại nữ chính!!! Quả thực không thể nhẫn nhịn mà!
Bởi vì sự cố này, Ngô Trăn Suất liền có chút lo sợ bất an…. Đậu má, nữ chính không có, kịch bản này còn có hy vọng không?
Mạc Dật hiện tại cũng không còn hơi sức để ý xem con mèo nhỏ – Ngô Trăn Suất này đang suy nghĩ những gì, y chính là lấy tốc độ nhanh nhất đóng gói đồ ăn, hai bình nước cùng quần áo. May mắn trong nhà còn có một đống đồ ăn lúc trước mua cho mèo, tất cả đều bị quơ lấy vứt vào cốp xe.
Căn nhà này vốn dĩ không chống đỡ được bọn quái vật kia, bọn họ phải lập tức xuất phát tìm nơi an toàn.
Cuối cùng nhìn lại căn nhà y sống lâu nay, tựa hồ, ký ức lưu lại trong đầu cũng không rõ bằng vài tháng ở chung với con mèo này. Không suy nghĩ thêm nữa, Mạc Dật trực tiếp khởi động xe, chạy khỏi đây.
Ngô Trăn Suất ngồi xổm ở vị trí bên cạnh, dùng đôi mắt mèo ngắm ngắm Mạc Dật.
Hoặc có lẽ là mấy ngày gần đây trải qua rất nhiều chuyện không thể nào ngờ, nên vào lúc này, sắc mặt của Mạc Dật đã hết vẻ kinh hoàng khi vừa gặp hắn mà khôi phục lại lãnh tĩnh như thường lệ, đâu lại vào đấy rồi.
Không hổ là nam chính, như vậy hắn mới an tâm. Tuy rằng hiện tại hắn đang ngồi ở chỗ đáng ra là của nữ chính, nhưng mà… Hẳn là không ảnh hưởng nội dung vở kịch đi.
“Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi gặp chuyện.”
Ngay lúc Ngô Trăn Suất trầm tư, đột nhiên cảm thấy cái đầu của mình có một bàn tay ấm áp chụp lên.
Giương mắt liền nhìn thấy Mạc Dật nghiêng qua, ánh sáng mờ ảo khắc hoạ rõ nét khuôn mặt tuấn mỹ của y.
Lại trầm mặc vì bị xoa đầu, Ngô Trăn Suất chợt nhìn y ——
Ta nói, ngươi không thể chỉ vì không có nữ chính mà đem cái con mèo này ra thay thế được đâu!!!!
**********
Ô tô vững vàng chạy, một người một mèo đi rất thuận lợi, bất quá mới một ngày, toàn bộ H thị liền lặng ngắt như tờ!
Ngã tư hỗn độn cùng những toà nhà đổ vỡ, nơi nơi tràn ngập tuyệt vọng tĩnh mịch, trong không khí đầy hương vị tanh hôi nhớp nháp.
Bất quá hết thảy tựa hồ cũng không ảnh hưởng gì đến hai vị bên trong xe.
Không có cách mà, có nam chính bên người, Ngô Trăn Suất một chút cũng không lo lắng, ai biết vũ lực của người này vào lúc này lại cao như vậy, quái vật xuất hiện dễ dàng bị y giải quyết. Hắn còn muốn khoe cả năng lực của mình, bất quá, nam chính quá lợi hại, căn bản không cho hắn cơ hội ra tay!
Hơn nữa, hắn cũng không muốn bộ lông trắng tinh của mình dính máu tanh, bị vậy làm sao bán manh được! Hiện tại cũng không có nước cho hắn tắm rửa. ╮(╯▽╰)╭
Đói bụng liền ăn, mệt nhọc liền ngủ, cuộc sống của hắn y như bình thường.
Ngược lại trên người Mạc Dật lại như có gì đó thay đổi, trừ bỏ tính tình trầm mặc, còn có lãnh khốc tuyệt tình với cảnh máu tanh.
Nhìn sắc mặt y lãnh đạm nghiền nát một đám quái vật bên đường, Ngô Trăn Suất cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt, dù sao mạt thế cũng không thể dưỡng thánh mẫu mà.
…
Lúc rời khỏi H thị, trước mặt xuất hiện một cái siêu thị. Đồ ăn của bọn họ gần hết rồi, Mạc Dật chuẩn bị đi vào thu gom một chút.
Y xuống xe, bốc Ngô Trăn Suất lên vai ngồi vững vàng, sau đó cẩn thận đi vào siêu thị.
Quả nhiên, bên trong truyền đến từng trận gầm gừ của quái vật, còn có tiếng người thét chói tai cùng âm thanh đánh nhau tán loạn.
Lúc đi đến mới thấy, ngoài đám quái vật zombie thì vẫn còn những người sống sót khác giữ được ý thức! Không phải là đám du côn trước kia vì Tống Tĩnh Lôi mà tìm Mạc Dật gây phiền toái sao, tên cầm đầu còn nhuộm cái đầu vàng rực, tên là Hoàng Khánh.
Bất quá sắc mặt Mạc Dật một chút dao động cũng không có, y lập tức bỏ qua bên chỗ để lương thực, gặp được quái vật chặn đường thì không chút khách khí đá bay.
Ngược lại Ngô Trăn Suất rõ ràng hưng phấn!
Bởi vì, ngoại trừ Hoàng Khánh cùng đám lâu la kia, ở góc tường rõ ràng là nữ chính mà!
Hắn mau mắn nhảy khỏi vai Mạc Dật, bốn chân mềm mại linh hoạt tránh khỏi thịt nát máu tươi mà nhảy vào người Tống Tĩnh Lôi.
Mạc Dật nguyên bản thờ ơ trong nháy mắt bị kinh hách, lo lắng tiểu miêu bị thương tổn, liền trực tiếp đóng băng hết bọn quái vật xung quanh.
Nguyên bản mọi người còn đang cùng đối phó với zombie đã thấy bọn nó bị đóng băng, nhất thời kinh ngạc sững sờ, lúc sau mới uể oải gục xuống đất, từng hơi từng hơi thở dốc. Lúc này mới phát hiện một người một mèo vừa mới tiến vào.
Mạc Dật đi đến chỗ Ngô Trăn Suất.
“Mạc Dật!” Tống Tĩnh Lôi cũng nhìn thấy y, không khỏi kêu lên! Lúc này cô đang ngồi bên một người đã chết, Ngô Trăn Suất liếc một cái, diện mạo người kia ôn hoà tuấn tú, chẳng qua đã chết rồi, vậy không phải là nhân vật quan trọng, hắn không thèm để ý.
Mạc Dật không nói gì, chỉ khom người bế con mèo đang cọ mặt vào Tống Tĩnh Lôi trở về, thấy người kia nhìn, y cũng liền thuận miệng hỏi một câu, “Sao cô lại ở đây?”
“A, tôi… Lúc ấy tôi cùng Hoàng Khánh và Tô Thiệu Khiêm đồng thời trốn thoát… Lúc nãy nếu không vì tôi, hắn cũng sẽ không bị quái vật…” Tống Tĩnh Lôi nói đến đó liền có chút thương cảm nhìn người đã chết kia, dù sao cũng là bạn học cùng chạy nạn.
Mạc Dật gật đầu không nói gì.
Ngô Trăn Suất thấy nội dung vở kịch rốt cuộc đã quay về bên nam nữ chính rồi, không phải bị một con mèo như hắn phá, lệ mừng chảy thành hàng!
Mà lúc này mấy người đang bị khiếp sợ cũng hoàn hồn lại, “Cậu cậu… cậu thậm chí có dị năng!”
Thấy bộ dáng bọn họ, đáy mắt Mạc Dật dần dần biến thành băng hàn.
Lúc này, trong đám người kia đột nhiên có người kích động kêu lên, “Lão Đại!”
Mạc Dật nhíu mày nhìn qua, người gọi y là lão Đại mở miệng giải thích: “Cậu đã cứu chúng ta, vậy xin cho chúng ta đi theo đi, lão Đại!”
Yên tĩnh một lúc, sau đó vài giọng nói rời rạc đồng ý.
Nếu nói là trong lòng không có suy tính thì thật không phải, mặc dù chỉ trong một ngày ngắn ngủn, cũng làm cho bọn họ nhận ra, thế giới này, chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé. Mấy tên du côn này, đứa nào cũng chỉ mười mấy tuổi, đúng là thanh xuân nhiệt huyết dễ dàng xúc động, tình cảm lại mãnh liệt, lúc nãy thấy thân thủ Mạc Dật lợi hại, liền hâm mộ điên cuồng.
Bất quá… Mạc Dật giống như không thèm để ý, chỉ muốn làm xong mục đích của mình, nên quay người đến gian thực phẩm gom đồ.
Mà bên kia, lúc Tống Tĩnh Lôi kêu tên Mạc Dật liền làm Hoàng Khánh đang bình tĩnh trốn trong góc nhỏ âm thầm quan sát y.
Ngô Trăn Suất bên sườn mặt lạnh lùng của nam chính, thiệt cảm thấy lo đến đau bụng. Chuyện vớ vẩn không màng, đệ tử không cần … vậy ít ra cũng phải đem nữ chính theo chớ!
… Tại sao nam chính lại không thèm làm theo nội dung vở kịch?!
Hắn không ngờ rằng cái bệnh đau dạ dày này, sau khi thường xuyên gặp lại người nào đó sẽ biến thành mãn tính.
“Vậy, lúc này chúng ta phải gom vài thứ trong đây.”
Phía sau có tiếng nói vang lên, Mạc Dật quay đầu, liền nhìn thấy đám người kia nhìn y trông mong vô cùng.
…
Sắp xếp xong mọi thứ, tiếp tục lên đường, lúc này trong xe đã không chỉ có Mạc Dật cùng Ngô Trăn Suất nữa, ngồi kế bên người lái là Tống Tĩnh Lôi, phía sau còn có Hoàng Khánh và một người khác.
Sau lưng bọn họ còn có một chiếc xe, đám còn lại đều chui vào đó.
Dọc theo đường đi, Mạc Dật đều không mở miệng nói. Tống Tĩnh Lôi ngược lại muốn tìm đề tài tâm sự, chỉ là không có cơ hội.
Ngô Trăn Suất nhìn khối băng không hiểu phong tình kia, lắc lắc đầu, quả nhiên, cua gái phải để anh đây giúp!
Hắn từ trong ngực Mạc Dật nhảy ra, nhảy vào đùi Tống Tĩnh Lôi, dùng đầu cọ cọ tay cô, mắt mèo to tròn nhìn cô, ngập nước lung linh thực quá manh!
Tống Tĩnh Lôi là một cô gái ôn nhu, tất nhiên là thích động vật lông xù, huống chi Ngô Trăn Suất lại đang cố tình bán manh!
“Nó thật đáng yêu.” Cô cười cong khóe mắt, một tay vuốt ve bộ lông tiểu miêu, một tay ôn nhu vuốt ve chóp mũi nó. Rõ ràng là bị Ngô Trăn Suất bán manh đến mức không thể buông tay rồi!
Ngô Trăn Suất hiếm khi được một em gái xinh đẹp như vậy đối đãi, lập tức cũng vui vẻ cọ cọ lại, thuận tiện bán manh một cái luôn, hê hê.
Quả nhiên, mặc dù biến thành một con mèo, mị lực của anh đây cũng là vô pháp ngăn cản!
Bất quá, trong khoảnh khắc đó, quanh thân Mạc Dật hàn khí như băng, ánh mắt y khẽ động, lập tức vươn tay kéo con mèo ngốc còn đang dụi vào ngực của người ta về.