Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn

Chương 59: Hồ Tình cừu thiên (3)



Ngô Trăn Suất bị Mạc Dật ôm vào trong ngực, một đường đến phòng của hắn mới buông xuống.

Trong lúc này, Ngô Trăn Suất vẫn luôn biểu hiện bộ dáng bị kinh hách đến nặng nề.

Cho đến khi Mạc Dật nói: “Ngươi hôm nay cứ ngủ ở trong này, ngày mai ta sẽ cho người chỉnh lý phòng cho ngươi.” y nói xong dừng một chút, “Về sau khi không có ta ở đây, ngươi đừng đi ra ngoài.”

Ngô Trăn Suất lúc này mới ngẩng đầu nhìn y, chần chờ nói: “Ta ngủ ở đây, vậy còn ngươi?”

Mạc Dật cho rằng hắn sợ hãi, nhu hòa đáp: “Ta canh giữ ở một bên.”

Nghe xong đáp án này, Ngô Trăn Suất tựa hồ vừa cảm động lại có chút rối rắm, thật lâu sau mới nói: “Nếu không thì cùng ngủ đi.”

Mạc Dật nghe những lời này rồi không khỏi cứng còng thân thể, tựa hồ thật lâu trước kia, đối phương cũng là như thế này gọi y cùng ngủ.

Tim y đột nhiên dừng lại, miệng lưỡi khát khô, “Được.”

Mạc Dật thật cẩn thận lên giường, tư thế ngủ đoan chính, tận lực chiếm cứ một không gian thật nhỏ. Cảm giác độ ấm bên người, y chỉ thấy đáy lòng tràn đầy hạnh phúc.

Hai người đều không nói chuyện, từ từ nhắm hai mắt lại, cũng đều ngủ không được. Một khắc qua đi, Ngô Trăn Suất như là cố gắng sắp xếp ý tứ mới nói, “Các ngươi hôm nay… Gọi ‘Hắn’ là chỉ ai? Ta rất giống hắn sao?”

Mạc Dật mở mắt ra, nghiêng đầu đối diện với đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn. Y cố gắng kiềm chế tay mình mới không đưa qua vẽ lại đường mày ấy.

“Không, ngươi chính là hắn.” Mạc Dật trầm thấp nói. Y tuyệt đối không muốn Mục Ly Hi biết, con người hiện tại này mới chân chính là Mục Kỳ, mà nằm ở nơi đó, bất quá chỉ là thể xác lạnh như băng.

Ngô Trăn Suất trừng lớn mắt, không hiểu nhìn y, “Cái gì?” Nói xong nhìn Mạc Dật xuất thần lại lầm bầm nói nhỏ: “Xem ra ta thật rất giống, cho nên mới đối xử với ta tốt như vậy… Như vậy, ta cũng liền…”

Mạc Dật phục hồi lại tinh thần liền nhìn thấy đối phương suy nghĩ đến ủ rũ, lông mi dày rợp như quạt nan có chút run rẩy. Ngữ điệu dường như thể hiện tâm tình phức tạp, giống như có chút khổ sở.

Điều này làm cho y trong nháy mắt chân tay luống cuống, lập tức vươn tay muốn an ủi đối phương.

“Ngươi, ngươi làm sao vậy?”

Ngô Trăn Suất đẩy tay y ra, xoay thân thể, đầu cúi thấp hơn.

Mạc Dật xem ra càng lo lắng, chân tay luống cuống lại cẩn thận nâng nhẹ khuôn mặt của đối phương lên xem sao.

Chính là, trước cặp mắt kia, y đột nhiên cảm thấy có chỗ đó bắt đầu bất thường.

Nội y bạch sắc của Ngô Trăn Suất bởi vì xoay chuyển mà có chút hỗn độn, tóc đen xoã lung tung trên nệm giường trắng tinh, vài sợi còn vương trên khuôn mặt. Con ngươi đen láy của hắn chất chứa ánh nước, bờ vai lộ ra một nửa, cảm giác nửa kín nửa hở thật sự câu người.

Trong lòng có cái gì thoát khỏi khống chế! Mạc Dật dường như bị mê hoặc, tay không tự giác lướt qua trên mặt của đối phương, nhẹ nhàng rũ bỏ từng cọng tóc, năm ngón tay cẩn thận chạm nhẹ vào da thịt mịn màng, chậm rãi dao động.

Rung động, ẩn nhẫn, như mộng tưởng nhiều năm qua của y, thỏa mãn mà làm người ta lưu luyến đến quên đi thực tại.

Chỉ cần động chạm ơ hờ, làn da tiếp xúc cùng làn da cực nhẹ nhàng hết sức, xúc cảm ấm áp liền khiến người run rẩy đến tận cốt tủy, làm y không thể kiềm chế, càng lúc càng muốn nhiều hơn!

Chậm rãi nhích lại gần, nhiệt khí dần dần tăng cao, tim của y đập nhanh đến mức muốn nứt toác.

Ngay lúc thân thể không thể ức chế mà kề sát nhau, một bàn tay đột nhiên đẩy tay y ra, lại nắm chắc vạt áo của y sau đó một thanh âm vừa ấp úng rồi lại có chút phẫn nộ vang lên, “Ngươi, ngươi đang làm cái gì đó? Ta cũng không phải là hắn!”

Độ ấm đột nhiên rời đi làm cho tâm can Mạc Dật run lên, lập tức đáy lòng không tự chủ được sợ hãi.

Y không bao giờ muốn mất đi hắn!

Nghĩ như vậy, liền không tự kìm hãm được cánh tay duỗi dài ra ôm lấy người vừa tránh né kia vào trong ngực.

“Này!” người trong ngực y sững sờ qua rồi, vốn không được tự nhiên nên nhúc nhích hòng tránh, lại nhận ra y run đến bất thường, đành dừng động tác.

Thật lâu sau, Mạc Dật trấn tĩnh rồi, mới phát hiện, chính mình thế nhưng không biết cái gì lại ôm người thật chặt. Y lập tức buông đối phương ra, “Thực xin lỗi, vừa mới…” Mặt y không có dao động, chỉ là bên tai lại hơi phiếm hồng.

Y còn chưa nói xong, liền nghe thấy thiếu niên bất bình nói: “Mới vừa rồi là do thấy ngươi sợ hãi… Nên mới miễn cưỡng cho ngươi ôm. Bất quá, ta mới không phải thế thân…”

Nhìn đối phương hãy còn tức giận, hai má tức đến đỏ bừng, trợn tròn mắt nhìn y!

Mạc Dật không khỏi cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, lại không biết làm sao giải thích cho hắn biết tâm tình của y, nhất thời chỉ cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Miệng ngược lại còn khẳng định nói: “Ngươi không phải là thế thân.”

Thiếu niên lúc này mới biệt biệt nữu nữu không nói, thật lâu sau, lại đột nhiên quay đầu mở miệng, có chút thấp thỏm, “Nếu ta ngày nào đó làm cái gì sai, ngươi… Sẽ giận ta sao?”

Nhìn đối phương nghiêng đầu sang chỗ khác làm bộ như vô ý hỏi, trong giọng nói lại bất cẩn để lộ sự bất an. Tại trong nháy mắt đó, trong lòng của y nhuyễn đến rối tinh rối mù, làm sao còn tức giận được?

“Sẽ không.” Vĩnh viễn sẽ không.

“… Thật không?” Ngô Trăn Suất nhìn y thì thầm. Trả lời như vậy, tựa hồ làm cho hắn bối rối, chân tay luống cuống, giọng nói thấp thỏm lộ rõ sự lo lắng khổ sở.

“Có chuyện?” Bị nhìn như vậy, Mạc Dật có chút lo lắng hỏi.

“Không có gì.”

Tâm tình của Ngô Trăn Suất có chút phức tạp nói không nên lời, hắn cứng ngắc vươn tay sờ sờ khuôn mặt của Mạc Dật, Mạc Dật không hiểu chuyện, đành nằm im chịu trận…

Ngô Trăn Suất yên lặng quay đầu… Làm sao vậy, giống như thật sự bị làm cho cảm động vậy ta!

Từ ngày đó trở đi, Mạc Dật liền để Ngô Trăn Suất lưu trong viện của y. Y ngày thường xuất môn làm việc, bên người Ngô Trăn Suất sẽ có ảnh vệ y lưu lại.

Bất quá, Ngô Trăn Suất cũng không quên thân phận hiện nay của mình. Làm một người tự xưng là vì chính đạo quên thân đầy nhiệt huyết, hắn bắt đầu náo loạn chung quanh.

Người bảo vệ cũng đã được căn dặn, bọn họ chính là bảo hộ hắn, không phải giám thị hắn, cho nên cũng không ngăn cản việc hắn chạy loạn chung quanh.



Hôm nay, Mạc Dật xong xuôi mọi việc trở về, Ngô Trăn Suất đã nói ngay với y: “Ta không cần bọn họ đi theo.”

“Ân?” Mạc Dật giương mắt nhìn hắn.

“Ta định tự đi ra ngoài.” Ngô Trăn Suất như có chút chột dạ bèn quay mặt nhìn đi chỗ khác.

Mạc Dật nghe vậy nhíu nhíu mày, Ngô Trăn Suất còn tưởng rằng đối phương sẽ cự tuyệt, ai ngờ y lại nói, “Như vậy không an toàn. Ngươi không muốn bọn họ đi theo, ta đi cùng ngươi có được không?”

… Vì thế, Mạc Dật liền đi theo Ngô Trăn Suất dạo qua Nam giáo một vòng, trong lúc đó Ngô Trăn Suất còn cố ý hỏi lung tung này kia, Mạc Dật đều nhất nhất trả lời.

Ngô Trăn Suất cảm thấy chính mình làm rõ ràng đến như vậy, chẳng lẽ y còn nhìn không ra hắn là gián điệp sao?

“Làm sao vậy?” Mạc Dật nhìn hắn ủ rũ, hỏi: “Còn có cái gì muốn biết?”

“Cái gì cũng có thể?” Ngô Trăn Suất hồ nghi nói.

“Cái gì cũng có thể.” Mạc Dật gật gật đầu.

Ngô Trăn Suất nhìn y một hồi lâu, đột nhiên vô lực thở dài.

“Ta không phải là hắn.” Hắn thực nghiêm túc nhìn Mạc Dật, “Cho nên ngươi không cần đối với ta tốt như vậy. Nếu như ta là người xấu thì sao?”

“…” Mạc Dật trầm mặc, nhưng nhìn ánh mắt của y, hắn thật sự đoán được đáp án.

Hắn ở lại phòng này, người bảo hộ hắn lúc nào cũng báo tin nói hắn mỗi ngày đều là bộ dáng mất hồn mất vía. Y không muốn đi tra thân phận của hắn, y chỉ biết là, hắn muốn cái gì y sẽ liền cho hắn cái đó.

Thế giới này có Mạc Dật, chính là ưu điểm khiến Ngô Trăn Suất vừa lòng.

Hơn nữa, hắn nói cái gì y đều sẽ nghe, muốn cái gì cũng được, như vậy, nếu hắn trực tiếp nói y chết đi, cũng chỉ sợ y sẽ cam tâm tình nguyện đi chết.

Nhưng mà …

Ngô Trăn Suất đột nhiên nhún vai, “Được rồi, ta không muốn đi dạo nữa.”

“…” Mạc Dật không hiểu mà nhìn hắn.

Ngô Trăn Suất tự giác xoay người rời đi, “Đói bụng, chúng ta trở về ăn cơm!”

Phía sau hắn, đáy mắt Mạc Dật dường như có ý cười, sau đó yên lặng đi theo.



Ngô Trăn Suất mấy ngày nay tạm thời bỏ quên nhiệm vụ, ngày qua ngày rất thư thái.

Chẳng qua, thư thái sẽ gặp hậu quả là sơ suất, bị người từ phía sau đánh bất tỉnh.

Chờ khi hắn bị lạnh đến tỉnh lại, liền phát hiện mình bị trói trên một cái giường, đưa mắt quét một vòng, chỉ thấy bốn phía hàn băng bao trùm.

Mà nằm trên giường băng bên cạnh hắn, còn có một người.

Có lẽ hẳn là thi thể, hắn sắc mặt trắng như tuyết, không có một chút dấu hiệu của sinh mệnh.

Ngô Trăn Suất đối với khuôn mặt này cũng không mấy xa lạ, bởi vì đó là Mục Kỳ.

“Ngươi tỉnh?” Một thanh âm mềm nhẹ vang lên, Ngô Trăn Suất giương mắt nhìn lại, liền nhìn thấy Mục Ly Hi không biết đi đến từ khi nào, đang đứng bên giường Mục Kỳ nhìn hắn.

Phía sau y còn có một người, người này chỉ có một bàn tay, là Nhạc Phong, chỉ là bộ dáng tao nhã năm đó vẫn còn.

Gã lúc này đang ở một bên bày dược vật, băng gạc này nọ trên bàn, còn có… Đao.

… Cảnh tượng này… Ngô Trăn Suất nuốt một ngụm nước miếng, tha thứ cho hắn hỏi câu ngu ngốc tiếp theo đi.

“Ngươi, ngươi đem ta đến đây để làm gì?”

Mục Ly Hi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Mục Kỳ vẫn im lặng nằm, động tác trên tay ôn nhu đến cực điểm.

“A Kỳ đã ngủ ba năm, ta luyện công pháp tổn hại thân thể chỉ để bảo trụ thân thể của hắn, ba năm không thể làm hắn hư hao. Chỉ là, hắn còn cần một trái tim khỏe mạnh…”

Mục Ly Hi đột nhiên cười, “Nhiều thiếu niên như vậy, chỉ có tim của ngươi thích hợp nhất… Sẽ nhanh thôi, hắn sẽ tỉnh lại.”

Không biết là do lạnh quá hay là do quá khiếp sợ! Ngô Trăn Suất lúc này chỉ cảm thấy đầu lưỡi thắt lại, nói không ra lời! Hắn chỉ có thể kịch liệt biểu thị tâm lý muốn đổ huyết lệ mà thôi!

Ta phắc! … Cái tên xà tinh này đã bệnh còn biến thái như vậy! Thích hợp cái cục cớt aaa a!! Ngươi cho rằng ngươi là thần tiên sao? Đổi trái tim là có thể sống? Không tính tới vụ khác nhóm máu sẽ bị đào thải à! Không thể bởi vì khuôn mặt này có hơn năm phần tương tự là có thể đổi tim ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.