*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Cẩn vốn định làm một nháy với Viên Chước trong phòng tắm.
Trần như nhộng, da kề da, chú chó con ngây thơ chất phác dụ dỗ người ta phạm tội, tình đầu ý hợp, chút vô lại trong máu Từ Vân Thăng nổi lên, tim Ôn Cẩn đập loạn, chỉ muốn đè Viên Chước lên vách ngăn, giải quyết tại chỗ.
Đáng tiếc, Viên Chước quá có trách nhiệm, khăng khăng phải nhặt cục xà phòng rớt dưới đất lên.
Alpha trẻ tuổi cao lớn khỏa thân, uyển chuyển xoay người, cặp mông màu mật ong nhạt là bộ phận trắng nhất trên cơ thể hắn, tròn trịa căng đầy, mẩy đến không ngờ, một giọt nước sót lại trên vòi sen đúng lúc rơi tỏng một cái lên đấy, bắn tung tóe thành từng mảnh lóng lánh như pha lê.
“Ôn —— Ôn ca?! ——Áu!!”
Ôn Cẩn kiềm lòng không đặng, anh đưa tay sờ mông Viên Chước, mân mê mà bóp bóp hai cái.
Ở phương diện này Viên Chước vẫn chưa được lanh lẹ cho lắm, hắn là mẫu Alpha thẳng, không dâm giống mấy tên Alpha trải đủ sự đời, chẳng màng mặt mũi, thoải mái chổng mông lên để vợ mình xem mông hắn vểnh hay không, cũng không bắt chước được mấy tên Alpha bá đạo tổng tài gì đấy cầm ngược lại tay Ôn Cẩn, phun ra một câu nổi da gà “Sờ đã không em?”
Viên Chước chỉ biết đỏ mặt tía tai, hốt hoảng kêu lên một tiếng, rồi trượt chân giẫm lên cục xà phòng chưa kịp nhặt mà ngã chổng vó.
Sau hai mươi phút, hắn được Ôn Cẩn dìu ra khỏi sân tập bắn, ôm cái mông bị dập bầm tím run rẩy ngồi lên chỗ phía sau chiếc motor, ôm eo Ôn Cẩn, hai mắt chó ầng ậng nước mắt, trên hàng lông mi không được dài cho lắm cũng vươn mấy giọt lệ ứa ra vì đau.
Mấy nhân viên sân tập bắn tụ lại bên cửa sổ tầng hai, nơi có view quan sát tốt nhất, đưa mắt nhìn Tam gia nhà bọn họ lái chiếc motor cà tàng chở bồ nhí rời đi, đột nhiên ngộ ra một chân tướng ghê gớm.
Chả trách bọn họ vẫn luôn cấn cấn chuyện Viên Chước đè Tam gia, nếu vai trò đổi lại thành Viên Chước là chị dâu bị Tam gia đè, thì chuyện đáng tin cậy hơn cỡ nào kia chứ.
—— Ai bảo không phải Alpha thì không được nằm trên, Tam gia nhà bọn họ sinh ra đã ngang ngược rồi, đè một con chó ngốc miệng còn hôi sữa chỉ là chuyện cỏn con.
Ôn Cẩn không biết được mớ suy diễn loạn cào cào trong đầu đám anh em nhà mình, anh chưa bao giờ chủ động thể hiện quan hệ trên dưới với Viên Chước, vì anh luôn cho rằng đó là điều hiển nhiên.
Mãi đến mấy năm sau, Viên Chước lái xe chở anh đi bệnh viện khám sức khỏe định kỳ, anh cùng một Omega người nhà của cấp dưới book lịch gần nhau, chân trước vừa bước chân ra khỏi phòng, người ta đã nối đuôi theo sau, anh nắm tay Viên Chước, nhẹ nhàng chào một tiếng định đi xuống lầu, kết quả liền chứng kiến anh chàng vai u thịt bắp nọ ôm đầu ngồi thụp xuống đất, ánh mắt đờ đẫn, như sét đánh ngang tai, tín ngưỡng sụp đổ.
Nhưng hiện tại Viên Chước vẫn chưa có bản lĩnh đó, Viên Chước hiện tại phải chổng mông nằm sấp trên giường của Ôn Cẩn hết hai ngày trời.
Ôn Cẩn nể mặt Viên Chước, muốn cười cũng không dám cười, cố nhịn hai ngày, sớm tinh mơ ngày thứ ba, Viên Chước khôi phục bảy tám phần rồi, nằm lâu thấy mốc meo cả người, cộng thêm chỗ thịt non bên trong đùi bị dính rượu thuốc làm hắn khó chịu, lúc đi xuống lầu cứ dang rộng hai chân, hệt như con chim cánh cụt, nom rất đáng yêu.
Chú chim cánh cụt Viên Chước quyết tâm phấn đấu, gặp được cái bánh bao thịt Ôn Cẩn mua cho là đi ra cửa, trước khi đi vẫn không quên tặng cho Ôn Cẩn một cái hôn đầy mùi dầu thuốc hoa hồng.
Hai ngày nay trong thành phố khá ồn ào, khu vực phía tây đã bị càn quét gần hết, những tên may mắn trốn thoát đều hăm he mấy mối làm ăn bên khu phía đông.
Bàn về thanh thế địa bàn, khu phía đông không thể sánh được với phía tây, phía đông toàn người trẻ, ra đường là đủ loại nghề nghiệp, làm công việc tay chân thu phí bảo hộ là nghề thấp kém nhất, chỉ có mấy thanh niên choai choai không có nền tảng như Viên Chước mới liều mạng đâm đầu làm.
Khu phía tây phần lớn là những tổ chức quy mô lớn, không thể đánh đồng với nhà họ Từ, nhưng lại biết đoàn kết lại để sưởi ấm cho nhau, trong đó, lấy Dũng Trì Đường của nhà họ Tôn cầm đầu, người nhà này giả vờ cụp đuôi mấy năm nay, cuối cùng đến giờ cũng có chút thành tựu.
Hồi đầu năm nay, Tôn gia dẫn đầu bám được một chỗ dựa vững chắc, làm việc càng không kiêng nể gì đến ai, đã xảy ra mấy vụ kiện liên quan đến mạng người rồi.
Bình thường thì các thế lực xảy ra tranh chấp, Từ gia sẽ không nhúng tay vào, ở một nơi như thành phố A, dậm chân tại chỗ chỉ có một con đường chết, người muốn trèo lên không hề sai, nhà họ Từ cũng nhờ thế mới phất lên, vì thế nên Ôn Cẩn luôn mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua mấy chuyện này.
Nhưng cái người cầm đầu nhà họ Tôn này lại không biết mình may mắn xuôi gió xuôi nước nhờ Từ tam gia ngó lơ, hắn vẫn đinh ninh rằng mình được ông trời ưu ái, chực chờ cơ hội thay đổi kẻ cầm quyền thành phố này.
Thế là ngay cái hôm Viên Chước ngã dập mông, Ôn Cẩn tặng cho Thiệu Dương một món quà, anh gọi người sắp xếp những chứng cứ có liên quan đến vụ án đã chuẩn bị từ trước, thật chỉnh tề bỏ vào một túi hồ sơ rồi đưa qua chỗ đội trưởng Thiệu, thành công chặn giúp hắn thùng mì tôm cứu đói đặt trên bàn khi phải thức thâu đêm tra án liên an đến nhà họ Tôn.
Người đứng đầu nhà họ Tôn bị bắt, số còn lại như chó nhà có tang không chốn về, chỉ có thể đến gặm chút mối làm ăn ở thành đông.
Bình tĩnh mà xem xét, Ôn Cẩn không muốn để Viên Chước nhúng tay vào việc này, anh không sợ chuyện Viên Chước bị thương hay chịu thiệt, mà chỉ đơn thuần cảm thấy việc này không đáng thôi.
Người muốn phấn đấu, không cần phải làm mấy chuyện bẩn thỉu này, giống như nhà họ Từ bây giờ, chỉ còn lưu lại mấy chi nhánh làm việc chân tay bên đường, vì để thăm dò mấy tên nhóc lỗ mãng như cháu trai Quan Việt một chút, cho chúng trải nghiệm cuộc sống một phen.
Về phần mấy chi nhánh ti li rải khắp thành phố thậm chí là nước ngoài, lý lịch đều vô cùng sạch sẽ, Ôn Cẩn rất thận trọng, vững vàng, anh quen đứng phía sau chỉ đạo, đem tài nguyên dưới tay chia cho người khác làm việc, hơn phân nửa việc làm ăn chính đáng ở thành đông và tây đều do anh nắm quyền sở hữu thực tế, vì thế mới nói, thứ anh muốn cho Viên Chước hơn xa mấy mối làm ăn không đủ tư cách đó nhiều.
Viên Chước không biết sự nghiệp của mình đã được sắp xếp rõ ràng, hắn vẫn còn hết mình vì cái địa bàn một mẫu ba phân kia, hắn đỏ mắt thức suốt ba đêm canh chừng địa bàn, đến tên nào đánh tên đó, đến hai đứa đánh cả đôi.
Ngay lúc hắn cắn chặt răng cũng gượng hết nổi, lão Triệu mang theo nhiệm vụ khoan thai bước đến, diễn kịch bản anh hùng nâng đỡ anh hùng, vừa đập chai rượu ăn last hit cứu hắn, vừa chìa một cành ô liu tỏ vẻ tôi đến giúp cậu đây.
Không một người đàn ông nào có thể từ chối sự lãng mạn do sự nghiệp và sức mạnh kiên cường tạo ra, thành phố A được xây dựng trên bến tàu phía Đông mà Từ lão gia đặt mua, qua nhiều năm, các thiết bị được cải tiến, bến cảng mở rộng quy mô xây dựng, phát triển không ngừng.
Cho dù Viên Chước không sinh ra và lớn lên tại vùng đất này cũng được trải nghiệm điều đó, hắn vừa đến thành phố đã kiếm một chỗ ở tại cảng bỏ hoang cách bến tàu phía đông không xa, hắn muốn làm công nhân bốc vác ở bến tàu kiếm chút tiền trang trải cuộc sống, ai ngờ đâu vừa tới nơi đã thấy choáng váng, toàn bộ cảng được thiết bị vận chuyển hàng hóa tự động tỏa ánh sáng chói lấp lánh, là hắn mở mắt không ra.
Lão Triệu là người từng lăn lộn trong giang hồ, suy nghĩ thấu đáo, miệng lưỡi như dao, dạy ra Hình Nham đơn thuần cứng nhắc như cục đá đúng là vết nhơ của đời ông.
Mặt trời vừa ló dạng, Viên Chước đã bị chuốc cho một liều thuốc mê, coi lão Triệu mới gặp như người quen lâu năm, hoàn toàn không nảy sinh nghi ngờ gì.
Viên Chước dẹp cái thời cơ như cành ô liu sắp phát triển thành cổ thụ sang một bên, trở về tiệm, dừng xe tắt máy, rón rén lên lầu, mấy ngày nay ngoài đường quá loạn, việc làm ăn của tiệm không được tốt lắm, Ôn Cẩn đã sớm ôm gối nằm của hắn ngủ mê mệt, mái tóc dài xõa tung phía sau ót, mềm mại mượt mà, đẹp đến nỗi khiến lòng hắn rối tinh rối mù.
Hắn không nên do dự, hắn phải tìm một nơi tốt hơn, kiếm một công việc đàng hoàng, hắn không phải kẻ ăn no bụng mặc kệ gia đình không lo, hắn còn phải chăm sóc cho Ôn Cẩn thật tốt.
Hắn nhất định phải sống đường đường chính chính, ăn nhờ ở đậu cũng được, bán mạng cho người ta cũng được, thành phố này biết ăn thịt người, không chứa nối một tên ất ơ láo nháo tự lập môn hộ như hắn, biến cố của nhà họ Tôn là cảnh báo đẫm máu cho hắn, hắn có thể liều mạng kiếm sống, nhưng rồi cũng có một ngày, hắn cũng sẽ biến thành những kẻ chui lủi trong hẻm nhỏ ngồi ăn chờ chết như đám con cháu nhà họ Tôn, chờ mấy người tai to mặt lớn chỉ ngón tay, nghiền nát mạng sống của hắn.
“… Sao thế?”
Viên Chước thở hồng hộc, Ôn Cẩn đang mơ màng ngủ, vô thức kéo tay hắn ôm vào lòng, sương mùa thu dày đặc, da trên tay cầm xe motor của Viên Chước đã bị mài mòn gần hết, tay hắn lúc này có chút lạnh.
“Không có gì. Chỉ là hôm nay em có gặp một người, ông ấy bảo em đến bến tàu làm việc, nói là có thể kiếm được nhiều tiền.”
Nói xong tin tức này, Viên Chước buồn bực cúi đầu, nắng sớm mờ mờ soi không rõ mắt hắn, Ôn Cẩn vén chăn ra, nhíu mày ngồi dậy, chỉnh đèn đầu giường sáng hơn một tí.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Từ từ mà nói, không vội.”
“Ôn ca…”
Viên Chước không thể miêu tả tâm trạng lúc này, hắn cắn chặt răng vùi mình vào hõm vai Ôn Cẩn, hai hốc mắt đỏ ửng rưng rưng, Ôn Cẩn lấy áo thun của hắn làm đồ ngủ, cổ áo rộng thùng thình lộ ra một khoảng da mịn màng bên dưới, vừa hay đủ chỗ cho hắn dụi vào.
“Thật ra không có chuyện gì. Chỉ là em cứ nghĩ có thể dựa vào bản thân mà phấn đấu ăn nên làm ra, hiện tại mới biết không được. Ôn ca, em thật vô tích sự, thành phố lộn xộn như vậy, em hay anh đều không gắng nổi. Nhưng mà anh yên tâm đi, Ôn ca, em đến chỗ bọn họ sẽ làm thật tốt, rèn luyện bản thân, mặc kệ Từ tam gia gì đó, anh yên tâm, em sau này sẽ lợi hại hơn cái tên ẻo lả đó. Anh đợi em thêm chút nữa, anh đừng có bỏ rơi em, anh đợi em thêm một khoảng thời gian nữa thôi, sau này nhất định em sẽ có nghề nghiệp ổn định.”
Đàn ông không có sự nghiệp thì không xứng lấy được vợ đẹp, đám anh em bước vào nhà họ Từ đều bị lão Triệu tẩy não như thế, Viên Chước không phải ngoại lệ.
10 giờ 15 phút sáng, lão Triệu tự nhận đã vinh quang hoàn thành nhiệm vụ ngủ đẫy giấc tỉnh dậy, đắc ý xuống giường rửa mặt, chuẩn bị đi nâng tạ rèn luyện sức khỏe, gửi một tấm selfie cho người vợ xinh đẹp đang mở hội nghị học thuật bên nước ngoài, hắn vuốt vuốt thái dương sáng loáng của mình, chộp lấy chùm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài, đang đi giày, Hình Nham đột nhiên gọi cho hắn.
“Gì đó Tiểu thạch đầu?”
“Sư phụ, Tam gia bảo con chuyển lời, ưu đãi rượu đặt riêng sau này của sư phụ bị hủy bỏ, bắt buộc tự đến xưởng rượu lấy, giá gấp ba, không được phép giảm giá.”
Chương 16: Chó ngoan đúng nghĩa phải biết nhặt xà phòng!
==========================================
Lúc Ôn Cẩn không bật mode dạy học, anh rất dịu dàng săn sóc, có thể còn lấy giấy ăn lau vết canh đậu hũ dính cạnh khóe miệng Viên Chước.
Ôn Cẩn bật mode dạy học, nhấc tay cầm súng, nghiêm túc lại thân trọng, động tác chuẩn chỉnh, nước chảy mây trôi, mặc kệ Viên Chước có sấn tới ôm eo, sờ soạn, đòi hôn hít, cũng luôn nghiêm túc, nét mặt chẳng hề thay đổi mảy may nào, không những thế còn có thể phản công nắm chặt tiểu huynh đệ cứng rắn đang đội cộm quần lên ở phía dưới thân Viên Chước một cách chính xác.
“Á… Ôn ca… Á áu…”
Kính bảo hộ cũng không che được đôi mắt chó ầng ậng nước mắt của Viên Chước, hắn dùng tay che phần dưới khẽ rên, bất đắc dĩ buông cái móng chó đang sờ soạn trên lưng Ôn Cẩn.
Hắn chưa từng thấy bộ dáng này của Ôn Cẩn.
Một cái cảm giác mà kẻ chưa tốt nghiệp tiểu học như hắn không thể nào tìm ra từ ngữ miêu tả đang bắt đầu quẩn quanh trong tâm trí hắn, thúc giục hắn phải đến gần Ôn Cẩn.
“Ôn ca ——”
Để tiện cho việc luyện tập, Ôn Cẩn đã dùng một sợi thun cột mớ tóc sau gáy lên, vừa vặn che mất phần gáy mà hắn ngày nhớ đêm mong, hắn nhìn phần da thịt nửa kín nửa hở kia, nuốt nước bọt cái “ực”, hai cái răng nanh ngứa ê ẩm.
Hắn là một con chó si mê Ôn Cẩn muốn chết, chưa từng nghĩ xấu gì về Ôn Cẩn, hắn chỉ cảm thấy anh Cẩn của hắn đẹp quá trời quá đất, dù anh Cẩn có làm gì đi nữa, nhìn cũng đẹp mê hồn hết á.
“Ôn ——áu!!”
“Luyện tập mấy điểm này cho tốt, không được nghĩ lung tung.”
Mắt thấy trọng điểm của Viên chước sắp hoàn toàn lệch sang hướng khác, Ôn Cẩn buông tay thả súng xuống, quay đầu, hai cái kính bảo hộ đánh xuống, sống mũi cao bẩm sinh của Viên Chước đau đến nước mắt lưng tròng.
“Tập trung vào, học tốt cái này rồi còn qua cái khác.”
Từng phát đạn tên bia ngắm 7 vòng tự động trượt đến trước mặt, Ôn Cẩn nhẹ tay kéo Viên Chước đến giữa vị trí xạ kích, nắm tay hắn dạy cách đổi đạn tập, vô tình phớt lờ đôi mắt sáng long lanh của Viên Chước.
Từ góc độ nào đó mà nói, nhà học Từ nghiêm khắc đến nỗi không hề giống tổ chức phi pháp tí nào.
Các chi nhánh dưới trướng nhà họ Từ đều do Từ tam gia đích thân kiểm tra lấy chỉ tiêu, lấy các ngành kinh doanh mà các chi nhánh nắm quyền làm cơ sở, chuyện càng dễ xung đột thì tiêu chuẩn càng cao, mấy mối an nhàn thì tiêu chuẩn thấp, nhưng cho dù lấy tiêu chuẩn thấp nhất, cũng cao hơn chỉ tiêu của trường cảnh sát thành phố A 20%, từng mảng số liệu chính xác đều do Từ tam gia lúc đi học tự mình trải nghiệm.
Dùng súng phải xem tài năng, Hình Nham nhận được ưu ái từ ông trời, bách phát bách trúng, Từ Vân Thăng là ông trời với tổ sư gia cùng đuổi theo chăm chút, muốn bắn lệch cũng khó.
So ra thì Viên Chước đúng là thê thảm không nỡ nhìn, có lẽ ông trời đã biết đường tình duyên ngay thẳng của anh, thế là bèn chia chút phần cho đối tượng của anh.
Viên Chước không hợp dùng súng, từ động tác đầu tiên hắn cầm lấy súng, Ôn Cẩn đã nhận ra được điều này.
Viên Chước dẫu sau cũng còn khá non, là một Alpha đang trưởng thành, hắn vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được những ưu điểm mà giới tính mang lại cho mình, chứ đừng nói đến chuyện phát huy hết ưu thế của nó.
Cơ bắp mạnh mẽ có thể bù đắp sức giật của súng, cũng có thể gây ra biến dạng đường chuyển động, yếu tố bạo lực từ trong máu của Alpha có thể điều động adrenaline để tăng sức chiến đấu, cũng có thể tác động đến việc khống chế cảm xúc, làm xáo trộn tâm trạng.
Có quá nhiều nhân tố không ổn định trên người Viên Chước, hắn là một con chó hoang vẫn chưa xong quá trình thay răng mài vuốt, án theo tiêu chuẩn của nhà họ Từ, căn bản hắn không đủ tư cách cầm súng, nếu để Hình Nham dạy, chỉ sợ hắn vừa vào cửa đã bị Hình Nham xách cổ áo treo lên cột cờ thị chúng rồi.
Hơn nữa trên cổ còn được đeo thêm tấm biển ba chữ to —— “Tôi không xứng”
Vấn đề liên quan đến Viên Chước xứng hay không, đã đứng TOP bảng các vấn đề nội bộ ở nhà họ Từ suốt một thời gian dài.
Nhân viên của sân tập bắn hết người này tới người kia, kể từ khi Viên Chước bước vào cửa là máu nhiều chuyện đã nổi lên, thậm chí còn không tiếc đánh nhau tranh vị trí đi rót nước.
Dẫu sao thì có thể đoạt được cơ hội hóng hớt scandal tình cảm của ông chủ ở khoảng cách gần còn khó hơn cơ hội được ngửi pheromone của Hình ca nữa mà.
Sau mười mấy phút, một cậu trai trổ hết tài nghệ của bản thân đã vinh quang hoàn thành sứ mệnh của mình, cậu từ sân tập quay lại phòng nghỉ cho nhân viên, mấy anh chị em bên trong nhàn rỗi đến mức mọc nấm vây quanh cậu, mắt nhìn cậu phát xanh ánh sáng xanh lè đói khát.
Kẻ sùng bái Từ tam gia chỉ muốn biết tên Viên Chước này có đáng tin cậy hay không, xem xem tương lai mình sau này có cơ hội hay không; fan của Từ tam gia và Hình Nham thì muốn biết tên Viên Chước này có đáng tin cậy hay không, xem xem OTP của mình có tương lai hay không, mà fan sự nghiệp khinh thường yêu đương nhắng nhít, chỉ muốn Từ tam gia một mình thì muốn biết tên Viên Chước này có đáng tin cậy hay không, xem xem ông chủ có rũ bỏ đàn ông mà dẫn dắt bọn họ xây dựng tương lai xán lạn hay không.
——Viên Chước đứng tại vị trí bắn bỏ súng xuống, nhìn cái bia giấy không có mấy lỗ súng, hắt xì liên tục ba cái, tủi thân mở to mắt nhìn Ôn Cẩn.
Mãi đến trưa, kết thúc tập luyện, Viên Chước như một con Thôn Kim Thú trợn trừng nhìn tấm bia, ngốn hết một đống đạn.
“Ôn ca…”
“Rất tốt, có tiến bộ rồi đó. Đi tắm thôi, cậu cả đêm không ngủ, tắm xong tôi dẫn cậu đi ăn chút gì rồi chúng ta về ngủ bù.”
Người trong lòng thường còn không hết, có chút khuyết điểm ai nỡ nói ra.
Ôn Cẩn gỡ kính bảo hộ xuống giúp Viên Chước, trên gương mặt cậu nhóc đẹp trai nhà anh đã bị cấn hằn ra vệt đỏ nhạt, anh hơi kiễng chân, vươn người hôn lên đó mấy cái, đôi mắt dịu dàng khẽ rũ xuống, không có tí mảy may thất vọng hay chế nhạo nào.
Sân tập bắn có phòng tắm, từng gian riêng có cửa kéo, tiện nghi rất đầy đủ.
Hôm nay trường bắn không có người ngoàn, Ôn Cẩn liền vào tắm chung với Viên Chước, dòng nước nóng hầm hập xối lên lưng, anh vừa vén mớ tóc dài định xoa dầu gội, Viên Chước ở sát vách đã đội cái đầu đầy bọt đẩy cửa trượt, chen vào.
” —— Ôn ca, em hỏi cái này nha, sao anh biết dùng súng vậy? Là tên cớm kia dạy anh hả?”
Nước nóng kích thích mạch máu, thúc đẩy tuần hoàn máu, khiến Viên Chước khôn ra một tí, rốt cuộc hắn cũng nhớ ra vấn đề mình cần phải hỏi.
Nhưng quan trọng là, hắn muốn chen chúc tắm chung một cái vòi hoa sen với Ôn Cẩn.
Đã từng có người, ở phòng tắm công cộng trường cảnh sát nảy sinh ý đồ hệt như vậy.
Một đàn anh có gia thế, vừa từ chuyến huấn luyện đặc biệt ở nước ngoài trở về, vừa thấy bạn học Từ trắng trẻo xinh xắn đã bị hớp hồn, sau đó bị bạn học Từ nâng gối đạp vào chỗ hiểm, làm gãy thể hang, tiếp đó Thiệu Dương hăng hái nắm gót chân hắn ta kéo lôi ra ngoài đánh tiếp.
Viên Chước không vấp phải kết cục này, hắn là chú chó con may mắn nhất trên đời, Ôn ca của hắn chỉ ôm lấy hắn, đè lên vai hắn, lau mớ bọt sắp rơi vào mắt giúp hắn.
“Không phải hắn dạy. Tôi học trường cảnh sát, mấy thứ này học qua hết rồi.”
Ôn Cẩn không giấu diếm bất kỳ điều gì, anh nhẹ nhàng vuốt vuốt mớ tóc cứng của Viên Chước, dòng nước thuận theo tay anh trượt xuống, lan tới lớp bọt trên mặt đất rồi hòa tan chúng.
” ——Uây!!! Ôn ca còn học trường cảnh sát hả! Vậy sao anh ——Khục!”
Viên Chước ngẩng đầu chẳng may hít phải dòng nước, bị sặc, vừa nghẹn vừa muốn ho khan làm mặt hắn xoắn xuýt cả lại, Ôn Cẩn vội vàng trở tay đóng van nước, đưa khăn lau mặt cho hắn.
“Tôi xuất thân không tốt, cha từng có tiền án, thẩm tra chính trị không được thông qua.”
Câu này cũng là lời thật, thân phận của Từ Hiểu Vân không có bất kỳ sơ xuất gì, nhưng lại hết hiệu lực ngay lúc tốt nghiệp, năm xưa cha muốn anh biết người biết ta nên anh liền xâm nhập vào quân địch, nhưng cuối cùng cũng không thể thật sự đi làm bán mạng cho đối thủ được.
Đến nay anh vẫn nhớ rõ, năm đó lãnh đạo trường đã tận tình khuyên bảo anh gia nhập biên chế, tiền đồ tương lai cũng có hi vọng, Hình Nham tới đón anh muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể liều mạng véo đùi mình thật mạnh, cuối cùng vẫn nhờ đến phiên Từ lão gia vừa hóa trị xong, lập cà lập cập cầm điện thoại gọi cho trường, hỏi bọn họ có thể cho chủ nhân tương lai của nhà họ Từ mức lương bao nhiêu.
Chuyện này chính là một vở hài kịch lớn nhất giữa nhà họ Từ và giới chính khách lúc bấy giờ, cũng là cha anh trước lúc hấp hối đứng ra thị uy cho anh.
Sự kiện hiểu nhầm này có ảnh hưởng rất lâu, nó có thể khiến một trụ cột thế hệ mới như Thiệu Dương phải tha hương, cũng có thể khiến các cơ quan tình báo chính khách như chim sợ cành cong, tự mua dây buộc mình.
“… Không làm cũng đúng! Làm cái đó vừa mệt vừa khổ, còn chẳng được mấy người sống tốt. Ôn ca, anh đừng buồn… sau này có em, em biết kiếm tiền, em có thể lo cho anh, lần trước bàn chuyện cái giường em cũng đặt cọc xong hết…”
Đây là chuyện buồn của Ôn Cẩn, mặc dù giọng điệu Ôn Cẩn từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, Viên Chước cũng cảm thấy mình đã phạm một lỗi tày trời, hắn đã chạm đến vết thương của Ôn Cẩn.
Hắn không nên hỏi, Ôn Cẩn rõ ràng từ đầu đến cuối đều đặt hắn trong lòng, hễ có chuyện gì dễ nói, Ôn ca có khi nào giấu hắn đâu.
Sự tự trách bản thân và cảm giác tội lỗi mạnh mẽ chiếm giữ trái tim Viên Chước, hắn gân cổ lên, hoảng hốt vội ôm lấy Ôn Cẩn, vụng về vuốt ve sống lưng trắng trẻo bóng loáng của anh, dưới tình huống cấp bách không chỉ lỡ miệng nói toẹt ra món quà bí mật của mình, còn làm rơi mất cục xà phòng nằm trên kệ phía sau lưng Ôn Cẩn.
Viên Chước hoàn toàn không hiểu ẩn ý trong câu nói của Thiệu Dương.
Hắn chỉ tức giận là tại sao trước đây Ôn Cẩn có một biệt danh đáng yêu như thế mà hắn lại không biết.
Còn về mối liên hệ giữa tiểu Vân và Từ Vân Thăng, hắn không nghĩ đến hướng đi đó.
Vì hắn căn bản không biết Từ tam gia tên là chi hết.
Từ tam gia và Từ Vân Thăng có thể có quan hệ gì chứ, chẳng lẽ Từ tam gia không phải họ Từ tên Tam gia sao?
——Chú chó Viên Viên mở to đôi mắt đen như hạt tiêu nghiêng đầu nhìn, miệng ngậm ông chủ Ôn hệt như con thỏ bông nhỏ về ổ chó của mình.
Thiệu Dương như con công ngốc xòe đuôi với cái cọc gỗ, dù cong mông xòe đuôi muốn trụi lông, chuột rút cũng không có tác dụng gì.
Tư duy của Viên Chước và hắn không giống nhau, Từ Vân Thăng như bị che mắt, gu sở thích thay đổi 180 độ, cái loại sói xám trung thành đáng tin cậy như Hình Nham lại không thích, đi nhặt cái con chó con hôi sữa ngu ngốc mặt lấm lem này về.
Thiệu Dương tựa vào xe cảnh sát ngậm điếu thuốc thở dài, đèn hiệu lấp lóe phản chiếu lên khuôn mặt mông lung của hắn, hắn phả một hơi khói thuốc vào không khí lạnh, đã đầu thu mà thành phố A trông chẳng tiêu điều chút nào, vẫn là khung cảnh phố xá xa hoa trụy lạc, không vì một cuộc vây bắt mà mất đi vẻ phồn hoa của nó. Ở cái thế giới ngầm này, sẽ luôn có một nơi ồn ào và nhộn nhịp khác mở cửa chào đón khách.
Đây là thế giới thuộc về Từ Vân Thăng cùng Viên Chước, cũng là thế giới không hợp với hắn.
Người của Viên Chước không liên can đến hành động lần này, nhân lực phía cảnh sát cũng không dư dả đến độ thuận tay thu dọn mấy phần tử râu ria này, Thiệu Dương, một kẻ luôn cần cù tiết kiệm là chính, đã cân nhắc nhiều lần và từ bỏ việc tống Viên Chước vào ngục tối, chủ yếu là vẫn ngại Từ Vân Thăng sẽ trở mặt với hắn.
Mấy năm nay, mấy tên xui xẻo bị Từ Vân Thăng vật ra đất đánh đến mẹ hắn cũng nhận không ra cũng nhiều lắm, hắn không muốn có tên trong danh sách vinh dự đó đâu, hắn phải chừa mặt mũi cho giới chính khách của thành phố A nữa.
Tiểu Vân thời niên thiếu ngông cuồng xốc nổi chẳng qua cũng chỉ là ngụy trang của anh thôi, Từ Vân Thăng giỏi nhất là dựa vào lớp ngụy trang đó để lừa gạt mấy thanh niên có trái tim pha lê, hắn đến nay vẫn nhớ rõ khoảnh khắc tiểu Vân nhảy khỏi chiếc xe đạp của hắn, đi về phía chiếc Harley 2 xi-lanh phía bên kia đường.
Hắn còn cho rằng tiểu Vân đang trèo cao, nhưng sự thật lại tàn khốc hơn tưởng tượng của hắn.
——Vì chiếc Harley đầu tiên của Hình Nham là Từ Vân Thăng dùng tiền tiêu vặt mua cho hắn.
Cái chuyện lộ acc clone này á hả, thấy nhiều lần là quen thôi.
Còn về sức hấp dẫn của chuyện cải trang này, chỉ có người trong cuộc mới hiểu thôi.
Thiệu Dương cắn điếu thuốc, đột nhiên mỉm cười với Viên Cước đang dọn dẹp mớ hỗn độn, hắn muốn làm một người yêu cũ tốt, nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn xem rõ cuộc vui này, liệu Viên Chước có như hắn năm xưa, cái dáng vẻ mất mặt vừa bước lên máy bay đã khóc đến thở không ra hơi ấy.
Gu của Ôn Cẩn có vấn đề.
Viên Chước bị Thiệu Dương cười nhạo, suy nghĩ nảy ra trong đầu lại khá trùng hợp với tình địch của mình.
Nơi đây bị phá hư gần hết, cảnh sát từ chối chi trả, Viên Chước làm việc thất trách, mất mặt, chỉ có thể sầm mặt bước nhanh rời đi, không thèm ngó Thiệu Dương đang pose dáng bên xe cảnh sát lấy một cái.
Tính kỹ ra thì đây là lần đầu tiên hắn trải qua một trận đánh dùng dao thật, súng thật, không giống cái tên công tử Quan Việt đến súng cũng cầm không chắc, đám người ở thành tây là dân liếm máu đầu dao để kiếm sống hàng thật giá thật, hôm nay nếu không phải có Thiệu Dương ở đây, hắn cho dù có phát hiện ra mánh khóe cũng không khống chế được tình hình.
Hình ảnh Thiệu Dương nổ súng xạ kích cứ lảng vảng trong đầu hắn không xua đi được, hắn như con ruồi không đầu cứ lái mô tô vòng vòng mãi, cuối cùng cắn răng, vặn ga, phóng nhanh đến con hẻm nhỏ kín đáo nhất ở phía tây thành phố.
Cuối cùng cũng sẽ có ngày hắn phải dùng đến súng, lăn lộn trong chốn này, hắn không thể e ngại chuyện nổ súng với người khác được, hắn không muốn tổn thương người vô tội, không muốn tước đi tính mạng của người khác, nhưng hắn không có tư cách để nhân từ, sau hắn còn có Ôn Cẩn, loại chuyện này, hắn không muốn cũng phải học.
Trên người Viên Chước không mang nhiều tiền, hắn đặt trước một cái giường gỗ lớn đắt tiền, tiền thừa lại chỉ đủ đổi một khẩu súng lục cà tàng không biết qua tay bao nhiêu người.
Chân trời hửng nắng, hắn đỗ xe trước tiệm, tắt máy gạt chống, vừa đẩy cửa bước vào đã thấy Ôn Cẩn ghé người nằm sấp trên quầy bar, một tay chống má gật gù đợi hắn.
“Ôn ca?”
Trên má Ôn Cẩn có một dấu tay đỏ bừng, anh bối rối mở to mắt, bắt gặp ánh mắt của Viên Chước, con ngươi trong trẻo ầng ậng hơi nước.
“Chuyện hôm nay dọa đến anh rồi sao? Không sao đâu, em xử lý xong bên đó rồi, đừng ngủ ở đây, em ôm anh lên lầu.”
Viên Chước khó mà diễn tả nỗi cảm giác trong lòng, hắn hạ giọng rồi xoay người, áp trán vào trán Ôn Cẩn, ôm chặt lấy người mình yêu.
Có lẽ hai ngày nay bận bịu chăm sóc hắn, Ôn Cẩn bị sụt cân, vô cùng nhẹ.
“Ưm… Viên Chước?”
Nếu so với cái giường, thì Ôn Cẩn vẫn thích ủ trong lòng Viên Chước hơn, anh lên đến lầu rồi vẫn không muốn buông tay, ngược lại còn vùi đầu cọ cọ trước ngực Viên Chước, chỉ là hôm nay có chỗ không thích hợp, bên hông Viên Chước còn đeo một khẩu súng.
“Ôn ca, Ôn ca… anh đừng sợ, không phải em muốn làm bậy đâu, chỉ phòng hờ thôi. Em sợ lại xảy ra chuyện, em lại không bảo vệ được anh.
“…”
Ôn Cẩn không hề sợ, anh chỉ im lặng mà thôi.
Nhà họ Từ mấy năm nay không động vào súng đạn, nhưng vốn dĩ không hề thiếu thứ này.
Khẩu súng lục trong tay Viên Chước, trông còn phèn hơn cái mô hình anh chơi hồi nhỏ, anh cá nếu nó mà không bị kẹt, Quan Việt có thể nằm trên Hình Nham.
Chắc là lâu quá anh không màng chuyện giang hồ, đến nỗi cái đám trong chợ đen này lại bắt đầu làm ăn không kiêng nể, dám đi lừa gạt đến mức này.
“Ôn ——”
“Cậu quay lại chỗ đó. Nói với hắn, hắn chắc chắn đưa sai hàng rồi.”
Loại đồ vật như súng, một khi động đến chính là chuyện liên quan đến mạng người, Ôn Cẩn rũ mắt, trực tiếp tháo súng của Viên Chước ra.
Viên Chước chưa từng động đến súng, một là không thạo, hai là không biết dùng, đến thời điểm này mà anh còn bận tâm chuyện che giấu thân phận, thì chẳng khác nào muốn Viên Chước đem mạng mình ra đánh cược.
“Trước đây tôi đã luyện qua, có chút hiểu biết. Cậu nhìn kỹ đi, khẩu súng này bên trong đã bị mài mòn quá độ, nếu dùng chắc chắn sẽ bị nổ. Cậu đổi khẩu khác, trong thành có sân tập chính quy, chờ đổi được rồi tôi dẫn cậu đi luyện tập.”
Người bình thường sẽ cảm thấy loại người như Ôn Cẩn biết dùng súng thì quá kỳ lạ, nhưng Viên Chước từ trước đến nay có phải người bình thường gì cho cam.
Hắn chỉ cảm thấy lúc Ôn Cẩn nói chuyện nghiêm túc với hắn, cẩn thận chỉ bảo hắn, quá là mê người luôn.
Con chó dại không được thông minh lắm của Từ tam gia, lại biết dùng IQ né tránh các loại tai họa ngầm.
Hắn vâng lời cầm khẩu súng nát tan trở lại tìm chủ tiệm đổi hàng, giữa ban ngày ban mặt mua bán súng đạn, đúng là lần đầu tiên trên đời mới thấy được.
Buôn bán ở chợ đen phần lớn đều là ngày núp đêm ra, nhưng tiếng gõ cửa của Viên Chước dường như không hề quấy rầy đến ông chủ vốn nên đi ngủ từ lâu. Hình như người đàn ông này đã chờ hắn từ sớm, mặt mũi đầy áy náy, vội vàng cúi người dẫn hắn đến góc sâu trong cửa hàng, hoàn toàn không còn biểu cảm ghét bỏ số tiền hắn đưa ra quá ít nữa.
—— ba phút trước đó, Từ tam gia tự mình điện thoại đến, dám lừa chó săn Từ tam gia bao nuôi, bốn làm tròn lên năm, đây chẳng khác nào đang lừa tiền Từ tam gia.
Ngày mùa thu nước lạnh, giờ mà đi trộn xi măng lấp biển chắc chắn không có kết cục tử tế.
Thế là Viên Chước thuận lợi đổi được một khẩu súng tốt. Từ tận đáy lòng, hắn cảm thấy mất đại ca trong thành phố đúng là chất phác thật thà, thế mà còn có dịch vụ bao xài bao đổi.
Hắn vui vẻ hứng khỏi cưỡi mô tô, chạy đến địa điểm Ôn Cẩn chỉ cho hắn, sân tập bình thường mười giờ mới mở cửa, hôm nay tám rưỡi đã bắt đầu kinh doanh. Nhân viên công tác vô cùng nhiệt tình hướng dẫn hắn đậu chiếc xe bốc đầy khói đen từ đuôi xe dừng bên cổng chuyên dụng, nụ cười trên mặt không hề có nửa phần giả dối.
“Chuyện này…”
Viên Chước rất ít khi được tiếp đãi như vậy, sau khi xuống xe, hắn gãi gãi đầu, nhất thời có chút luống cuống tay chân, hắn không biết phải giải thích với người ta chuyện mình không đến để trải nghiệm súng tập như thế nào, vì hắn có mang theo một khẩu súng thật.
“Bên này.”
Trong khi Viên Chước đang do dự, Ôn Cẩn mua xong điểm tâm bước ra từ cửa, vẫy tay với hắn, trong lòng còn ôm một cái túi giấy nóng hôi hổi, bên trong là bánh bao nhân thịt và đậu hũ non sốt mặn Viên Chước thích ăn.
“Ăn bữa sáng trước rồi đi tập. Không cần lo lắng, tôi quen ông chủ Biên ở đây, bọn họ sẽ không điều tra đâu.”
Viên Chước nói xong, vết nứt trên mặt Thiệu Dương càng ngày càng lớn.
Viên Chước khịt mũi coi thường, hắn không thèm tranh cãi với những người thậm chí còn chưa có vợ như Thiệu Dương, đàn ông độc thân chỉ có thể tự ôm mình về đêm sao có thể hiểu được hương vị tuyệt vời từ bữa khuya tình yêu của vợ hắn được chứ.
Hắn thong thả cầm di động đứng dậy rời đi, ánh đèn sân khấu chiếu vào lưng hắn, hắn bấm vào đoạn voice chat Ôn Cẩn gửi cho mình, nở một nụ cười ngây thơ và chuyên nghiệp như một chú chó trung thành, vui vẻ chạy về phía cửa Ôn Cẩn chỉ hắn.
—— hắn hoàn toàn không nhìn thấy Thiệu Dương vô thức giật giật cuống họng ba lần, cũng không nhìn thấy ánh mắt đầy thương hại mà Thiệu Dương dành cho hắn.
Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ một khi ra chiến trường, sẽ không toàn quân tử trận, nhưng tráng sĩ nào ăn đồ Ôn Cẩn nấu chắc chắn sẽ ra đi mãi mãi.
Tay nghề nấu ăn của Ôn Cẩn, Thiệu Dương đã từng được trải nghiệm.
Ôn Cẩn hồi còn đi học là tiểu hoàng tử của giới ẩm thực đen.
Học viện cảnh sát lớn như thế, mấy Omega ngọt ngào dễ thương đều tụ tập hết vào hệ kỹ thuật muôn vàn người yêu kia, không tới phiên mấy Alpha cứng đầu ban hình sự trinh sát như đám Thiệu Dương nhớ thương.
Cơ mà bọn họ cũng chẳng ghen tỵ lắm đâu.
Trước đây, cái danh hoa khôi của trường cảnh sát suốt mấy chục năm chưa từng rời khỏi tay khoa kỹ thuật, chỉ có niên khóa của bọn họ, cái danh này lần đầu rơi vào tay khoa khác.
Từ Vân Thăng mới mười bảy tuổi, lúc đó còn tên là Từ Hiểu Vân, anh là một trong số ít Beta ở khoa hình sự trinh sát, đẹp trai tuấn tú, da dẻ hồng hào, đứng đầu các môn văn hóa, môn chuyên ngành thì trên trung bình, mặc một bộ quần áo tập luyện, tay chân gầy trắng như ngọc, ngay cả những giáo viên mặt đen và hung dữ nhất cũng sẽ vô thức nói chuyện nhẹ nhàng với anh.
Sau đó, trường tổ chức liên hoan, khoa kỹ thuật tinh thông cầm kỳ thi họa phụ trách biểu diễn các tiết mục, khoa trinh sát hình sự thì khuân sắt ở sân huyến luyện hoặc chạy bộ làm mấy việc vặt ở đó, chú đầu bếp ở nhà ăn thấy bạn học Từ thân hình mảnh khảnh đáng thương, trực tiếp vung tay khâm thử cho tiểu Từ đến chỗ mình lặt rau nấu nước, trốn cảnh lao động chân tay nặng nhọc.
Thời còn trẻ Từ tam gia đã rất trọng nghĩa khí, anh lợi dụng việc phụ bếp, vụng trộm giấu kha khá đồ tốt, dự định giữ lại chi viện cho anh em chung phòng ký túc xá.
Thế là cái đêm trăng sáng gió thoảng sau khi kết thúc bữa liên hoan ấy, Thiệu Dương dẫn đầu năm người trèo vào sau bếp, chàng phụ bếp họ Từ đeo tạp dề đã nấu cho họ một bàn ê hề đồ ăn, bọn họ ăn đến nỗi hai mắt rưng rưng, lệ rơi như mưa, cuối cùng nháo nhào chạy vượt chướng ngại vật bốn năm trăm mét vọt thẳng về phía nhà vệ sinh.
Qua chiến dịch này, đồng chí tiểu Từ một trận thành danh, khiến toàn bộ ký túc xá phải gánh chịu hình phạt đáng xấu hổ nhất trong lịch sử trường học.
Ôn Cẩn đã từng hoài nghi tài năng nấu nướng của mình, có lẽ anh bẩm sinh đã không hợp với việc bếp núc, nhưng mãi đến khi anh gặp Viên Chước, anh mới thức tỉnh khỏi cơn mê, thì ra những kẻ trước đó đều là bọn cặn bã không biết thưởng thức gì cả.
—— Từ tam gia từ đầu đến chân không hề tầm thường, chỉ có tự tin mù quáng với tài nghệ nấu ăn tầm thường của mình.
Viên Chước cảm mạo sinh bệnh, cơm cho bệnh nhân phải đảm bảo được nấu tỉ mỉ đẹp đẽ, Ôn Cẩn bận bịu cả buổi trưa, chưng trứng, nấu canh xương, xào khoai tây, thêm cả một phần salad cà chua.
Anh vốn định nấu cơm, cơ mà gạo mới không hút nước lắm, anh mơ hồ chưng ra một nồi cháo đầy, chỉ có thể tạm thời đến tiệm cơm bên đường mua hai cái bánh bột mì chữa cháy.
Ba mặn một canh, xuất sắc nhất chính là salad trộn cà chua thêm đường cát trắng, nhưng món này cũng không hề mảy may ảnh hưởng đến Viên Chước đang cúi đầu ăn và chiếc xe máy cà tàng đang phát ra tiếng hư hỏng của hắn.
Trong con hẻm cạnh hộp đêm, trong đống đồ chất lung tung cao như núi quây thành một khoảnh trống, hai người bày ra cái ghế nhỏ, ngẩng đầu là thấy một dải bầu trời đêm qua khe hẹp, tô điểm bằng mấy ngôi sao không được sáng cho lắm nhưng vẫn cố lấp lánh trên đầu họ.
“Chậm một chút.”
“Phù ——phù, cái tên họ Thiệu kia vẫn ở đây, phù phù —— em sợ hắn kiếm chuyện ——phù! He he, Ôn ca, anh còn làm tôm bự cho em nữa ha!”
Ôn Cẩn dùng bình giữ nhiệt nhập khẩu, một bộ cả triệu bạc, tính năng giữ ấm vô cùng vượt trội.
Súp trứng vẫn nóng hôi hổi như lúc mới lấy ra khỏi nồi, Nguyên Trác nhấp một ngụm, suýt chút nữa thì bỏng lưỡi.
Váng trứng tách ra để lộ mấy con tôm bự dưới đáy, chắc sợ không đủ dinh dưỡng nên Ôn Cẩn thả một hơi năm con vào, nếu chén súp trứng này biết nói chuyện, chỉ sợ nó sẽ hét lên một câu: Tôi vỡ mất!
“Cậu nói Thiệu Dương?”
Viên Chước đang nhai tôm không nói được, chỉ có thể vừa ưm ưm vừa gật đầu, không cách nào buông hai câu chê bai bộ đồ ẻo lả của Thiệu Dương.
Thiệu Dương hai ngày qua quậy đục nước thành tây, theo lý mà nói, không có thời gian bận tâm đến thành đông mới đúng, Ôn Cẩn nhíu mày suy tư, Viên Chước phồng má nhìn anh, đột nhiên cảm thấy tôm trong miệng chua chua.
“Ôn ca —— mũi em rát quá!”
Chó hoang ra ngoài có hoang dã đến đâu thì về đến nhà lại trẻ con bấy nhiêu, Viên Chước bỗng nhiên sấn đến trước mặt Ôn Cẩn, dùng sức nuốt chửng con tôm lớn đến nghẹn họng, cố ý dùng giọng nhõng nhẽo nói với Ôn Cẩn.
“… đừng có dùng tay chùi.”
Viên Chước mới mở miệng, trong đầu Ôn Cẩn đã không nghĩ được gì nữa, anh vội móc trong túi ra bọc khăn giấy ướt chuyên dùng cho trẻ con, đây là anh mua từ hồi Viên Chước bắt đầu sổ mũi.
“He he… ấm —— mẹ nó!!”
Viên Chước định lợi dụng cơ hội Ôn Cẩn lau nước mũi cho hắn để hôn trộm, hắn đương nhiên biết lòng Ôn ca cũng có hắn, nhưng hắn không muốn nghe chiếc miệng nhỏ xinh của Ôn ca nhắc tới cái tên Thiệu Dương kia.
Chỉ tiếc, vị tình địch này của hắn không những có pheromone không dễ chọc mà còn có vận may không đùa được.
Một người đàn ông vạm vỡ cao mét tám từ đâu nhảy xuống, vừa vặn đáp ngay sát bên cạnh họ, phình phịch lăn trên đất.
Chệnh một xíu nữa thôi là nện cho đầu Viên Chước chấn thương luôn.
“Ngại quá! Quay qua bên này xíu, ở đây còn một người nè ——”
Viên Chước ngẩng đầu một cái, vừa vặn đối mắt với Thiệu Dương đang đứng của cửa sổ lầu hai mỉm cười.
Không giống với cái khí thế hay cắn bừa như chó dại của Viên Chước, Thiệu Dương thì lúc nào trông cũng thong dong.
Hắn chân dài thân cao, động tác lưu loát, đỡ dao, gạt chân, đấm thẳng mặt, kéo cổ áo, ném ra ngoài cửa sổ, liền một mạch, tuyệt đối không dây dưa lòng vòng.
Những giọng nói hỗn loạn vang lên từ cửa sổ rộng mở, Viên Chước bưng hộp cơm, chớp chớp mắt nhìn, rốt cuộc cũng muộn màng nhận ra địa bàn của mình bị người ta làm loạn.
“Ôn ca, anh về trước chờ em, núp cho kỹ, khóa chặt cửa nha.”
Hắn cúi đầu lùa sạch mớ khoai tây thái sợi không bỏ muối, ngoạm hết cái bánh bột mì đang ăn dở, sắc mặt bình tĩnh săn tay áo lên.
Tường cao ba mét, hắn lợi dụng khe hở giữa những viên gạch mà vọt lên, Thiệu Dương đứng chặn ở đầu cầu thang không ngờ tới hắn sẽ dùng phương thức này đi lên, hai người vừa chạm mặt, Viên Chước bặm trợn nhai nát cái bánh bột mì nuốt xuống bụng, nhè hàm răng bén nhọn ra khè Thiệu Dương.
“Mẹ nó, mày chán sống rồi ——”
“Chờ một chút. Có hai chuyện. Thứ nhất, chuyện không phải do tôi gây ra, đám người này của Trí Dũng đường ở thành tây, vận chuyển heroin, tôi chỉ đang thu lưới bắt bọn này thôi.”
Đập nát bóng đèn pha lê kiểu dáng cầu kỳ, Thiệu Dương trở tay túm đầu một tên đập vào tay vịn cầu thang, nổ súng bắn vào tường, một đám người sợ hãi hét lên.
Khẩu súng lục đen ngòm thoáng cái đã đổi chủ, Thiệu Dương dùng động tác gần như vô hình nạp lại đạn, bắn bốn phát, làm gãy tay mấy tên đang cầm hung khí.
“Thứ hai. Tiểu Vân —— à không, ông chủ Ôn, hiện tại đã biết làm bánh bột mì rồi hả?”