Đèn trong phòng khách tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt, cả căn phòng ấm áp.
Thanh Thử à một tiếng, "Có muốn uống chút nước không?"
Trình Mực Lăng bật cười, khàn giọng trả lời, "Không muốn." Tay anh từng chút từng chút vòng qua eo ếch của cô, từ từ xiết chặt.
Cơ thể Thanh Thử hơi cứng lại, không nhúc nhích.
Trình Mực Lăng nói bên tai cô,"Thả lỏng đi. Nếu không ngày mai eo em chắc chắn sẽ mỏi đấy."
Thanh Thử thẹn thùng, thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng tựa vào ngực anh."Không phải đã nói tối nay không trở lại sao?"
Trình Mực Lăng ừhm một tiếng,"Thấy nhớ em."
Ba chữ đơn giản cũng là lời tâm tình làm cảm động nhất, Thanh Thử hơi bai rối ngồi ở đàng kia. Dù có là tường đồng vách sắt đi nữa cũng không chống chọi được ngôn ngữ ấm áp như vậy.
Mặt mày Trình Mực Lăng hơi đổi, "Hôm nay anh đã gặp một người."
"Người nào?" Thanh Thử hồi hồn rất nhanh.
Trình Mực Lăng nhíu mày, "Ba Tiểu Viễn."
"A! Anh trai em! Anh ấy tới thành phố C rồi? Thế mà em không hề có một chút tin tức nào." Thanh Thử thì thào nói.
Trình Mực Lăng giơ tay lên vuốt vuốt ấn đường (chỗ giữa hai lông mày),"Vốn cứ tưởng là anh ấy đột kích tới kiểm tra, bây giờ ngẫm lại thì ra anh ấy tới đây để bàn chuyện làm ăn."
Trình Mực Lăng và Tiêu Thanh Dương ở toilet nhìn thấy nhau, chỉ gật đầu một cái. Hai người đàn ông ngầm hiểu lẫn nhau, còn phải đợi một trường hợp để chính thức gặp mặt.
Buổi tối hôm đó, Trình Mực Lăng mượn cớ say rượu không chịu trở về nhà mình. Đây là lần đầu tiên Thanh Thử đối mặt với người uống say.
"Em nhẫn tâm để anh ở nhà một mình sao?" Anh biết rằng đôi khi chỉ có thể dùng biện pháp vô lại như này với Thanh Thử ."Đầu anh đau quá."
Thanh Thử hết cách rồi, đành phải để cho anh ngủ ở phòng khách."Em đi lên cất đồ cho anh."
Trình Mực Lăng sờ sờ vâng trán chua xót, tối nay uống rượu không có phí công rồi.
Sáng ngày hôm sau, Trình Mực Lăng dậy sớm làm bữa sáng. Thanh Thử còn đang ngủ, đợi đến khi bữa sáng đã được chuẩn bị xong, Thanh Thử dậy vừa đúng .
Anh mặc đồ ngủ loay hoay trong nhà cô, Thanh Thử có chút không quen, Thanh Thử hoảng hốt nhìn anh. Anh đã rửa mặt, gương mặt nhẹ nhàng khoan khoái.
Trình Mực Lăng gọi cô, "Tới ăn sáng thôi."
Cháo hoa, trứng chiên, bữa ăn sáng rất bình thường, nhưng lại có ý vị khó nói.
Ăn sáng xong, hai người xuống lầu cùng nhau. Thanh Thử mặc một bộ váy đầm hoa nhỏ, Trình Mực Lăng mặc tây trang. Anh tới bãi đậu xe để lấy xe, Thanh Thử đứng một bên chờ anh.
Vừa khéo hàng xóm đi tản bộ thấy cô, "Nha đầu, đi làm à."
Thanh Thử chào hỏi."Vâng ạ."
"Đúng rồi, người con trai lần trước bác giới thiệu cho cháu điều kiện không tệ đâu, cháu xem có lúc nào rảnh rỗi, hai người các cháu gặp nhau phát?"
Thanh Thử khó xử, hàng xóm ở đây cũng quá nhiệt tình rồi."Thím Vương, cháu——"
Trình Mực Lăng lái xe tới, thấy cô đang nói chuyện với hàng xóm.
Thanh Thử vừa nhìn thấy anh, "Thím Vương, cháu có bạn trai rồi. Cám ơn thím. Cháu đi làm trước nhé."
Thím Vương nhìn người trong xe một chút, trợn to hai mắt, cậu nhóc này không phải là người vừa mới chuyển tới tầng sáu ư. Bà lắc đầu một cái, người thanh niên này tốc độ thật là nhanh a.
Thanh Thử vừa lên xe, liền thở ra một hơi.
"Sao vẻ mặt lại rối rắm như vậy?" Trình Mực Lăng hỏi.
Thanh Thử nhíu nhíu mày, "Thím Vương muốn giới thiệu đối tượng cho em."
Trình Mực Lăng cười, khó trách cô rối rắm như vậy."Giá trị thị trường không tệ nha."
Thanh Thử chép chép miệng, "So ra thì còn kém anh."
Trình Mực Lăng nhíu mày, "Anh mới đi xem mắt có một lần, còn bị các em bắt gặp nữa."
"Cô bé kia rất đẹp." Thanh Thử nói đúng trọng tâm.
Trình Mực Lăng nhìn thẳng phía trước, chậm rãi nói ban chữ, "Không bằng được người khác."
Thanh Thử quay mặt sang nhìn những cây ngô đồng cao lớn rậm rạp ngoài cửa sổ ở hai bên đường.
Trình Mực Lăng đưa cô đến tòa soạn, bây giờ《 Đồ Trung 》giao cho Chu Mật và Lý Dục Bạch phụ trách.
Thanh Thử hiểu, Trình thị là công ty lớn như vậy, Trình Mực Lăng không thể nào mặc kệ, nhưng tại sao anh lại muốn xây dựng tòa soạn. Trong lòng Thanh Thử có ý nghĩ, "Nhưng không phải《 Đồ Trung 》mới được tạo nên có ba tháng sao?"
"Đây là em không muốn anh đi sao?" Trình Mực Lăng khẽ nhấn giọng.
Thanh Thử khẽ cắn răng, "Tại sao anh lại sáng lập ra 《 Đồ Trung 》?" Cô vẫn hỏi.
Trình Mực Lăng nghiêng người sang, đôi mắt nhìn cô thật sâu, khóe miệng cong lên, "Chỉ vì chúng ta đã từng gặp nhau ở 《 Đồ Trung 》."
Cho tới trưa, Thanh Thử vẫn hơi không yên lòng. Cô nhớ tới câu nói kia của Trình Mực Lăng. Nói như vậy thì từ khi bắt đầu, anh tạo nên 《 Đồ Trung 》 chính là vì cô.
Nhưng trước kia anh và cô vốn không quen biết? Làm sao anh biết cô? Trong lòng Thanh Thử có nghi vấn.
Chu Mật cầm đợt tạp chí thứ hai của Đồ Trung tới, "Phản hồi của kỳ này đặc biệt tốt, rất nhiều thanh niên nam nữ sống ở thành phố đều kích động muốn đi Tây Tạng. Thanh Thử, văn chương của cô và ảnh chụp của Lý Dục Bạch, thật là tuyệt phối. Tôi xem xong cũng lập tức muốn mua vé máy bay đi Lhasa, để mà tìm kiếm người yêu cả đời mình."
Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều cười ầm lên.
"Anh Chu, anh mà đi rồi, thì lấy ai chăm nom chúng tôi đây?"
Chu Mật nhếch khóe miệng, "Các vị, tôi còn có một tin tức, Trình tổng đã trở về tổng bộ, về sau Đồ Trung sẽ giao cho chúng ta."
"A! Không phải chứ. Trình tổng vứt bỏ chúng ta nhanh như vậy ư?"
"Ai, tôi tới đây vì anh ấy mà."
Chu Mật vỗ vỗ cái bàn, "Được rồi được rồi, chớ bi xuân mẫn thu (buồn nản). Mọi người hãy xốc lại tinh thần. Về kỳ thứ ba, chúng ta dự tính sẽ là Chu Trang, lần này Mộc Mộc và A Trí sẽ đi."
"Anh Chu, quan hệ của anh và Trình tổng không tệ, nghe nói Trình tổng có một người bạn gái, tình huống là thế nào vậy?"
Thanh Thử yên lặng trở lại trước bàn, tiếp tục xem bản thảo.
"Cái này ư, hẳn làm mọi người sẽ được biết sớm thôi. Trình tổng sẽ mời tất cả chúng ta uống rượu mừng." Chu Mật cười nói.
Thanh Thử đang cầm cái ly, trong lòng nghĩ Chu Mật quả nhiên là trợ lý tốt của Trình Mực Lăng, phong cách nói chuyện và làm việc giống nhau như đúc.
Sau giữa trưa, Thanh Thử nhận được điện thoại của Tiêu Thanh Dương, hẹn cô buổi tối đi ra ngoài ăn cơm.
Sau khi Thanh Thử xong việc, liền đi tới nhà hàng kia.
Sau khi cô gọi món xong xuôi Tiêu Thanh Dương mới tới.
"Anh trai, đã lâu không gặp." Thanh Thử yêu kiều nói.
Nội tâm Tiêu Thanh Dương trào dâng vô vàn cảm thán, anh nhìn cô thật sâu, "Tiểu Viễn đã nói cả với anh rồi, lúc nào thì gọi cậu ấy ra ngoài gặp anh một lần đây?"
Thanh Thử cười trừ, "Được thôi, khi nào anh rảnh? Sắp tới anh sẽ ở thành phố C hả?"
"Sắp tới thì ở đây, đang là đàm phán một dự án với bên kia ở thành phố C." Tiêu Thanh Dương thấy thần sắc cô nhẹ nhàng, rốt cuộc anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên Tây Tạng là một địa phương thánh khiết.
"Sau khi Tiểu Viễn trở lại là cả ngày treo dượng nó trên khóe miệng, nó rất ưa thích Trình Mực Lăng." Tiêu Thanh Dương ghen ghét nói.
"Mực Lăng rất có kiên nhẫn với Tiểu Viễn." Thanh Thử dịu dàng nói.
"Vậy thì tốt. Anh cũng yên tâm. Về sau, có người giúp canh chừng em, ba mẹ cũng có thể yên tâm."
"Anh ——" Ánh mắt cô trầm xuống, "Những năm này đã để cho mọi người lo lắng rồi."
Tiêu Thanh Dương vươn tay nắm lấy tay cô, khi còn bé anh thường dắt tay Thanh Thử, cùng đi chơi, cùng nhau đùa giỡn, nhưng bắt đầu từ khi nào, người cùng với em gái anh đã không phải là anh nữa. Hôm nay lần nữa nắm tay cô, mới phát hiện, thời gian đã qua lâu như vậy rồi.
"Em gái thân mến, chúng ta là người một nhà." Anh khàn khàn nói.
Thanh Thử cảm thụ nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, "Em thường nằm mơ, trong mơ có anh có em, còn có Nguyên Lê, thấy cảnh hai người đá cầu trong sân bóng vẫn rõ mồn một trước mắt." Cô hơi cong môi một cái, "Nguyên Lê quát tháo, em đưa nước. Tất cả chân thật như vậy, nhưng tỉnh lại mới phát hiện tất cả đều chỉ có trong mơ."
Tiêu Thanh Dương xiết chặt.
"Ở cung điện Ba Lạp Đạt, em được cho bốn chữ "bất niệm quá vãng". Anh, khi anh ấy xuất hiện ở Lhasa thì em thấy rất sợ hãi, rất hốt hoảng, vẫn nén tránh anh ấy, sau lại không nói một câu đã chạy vào trong núi sâu, thế là một mình anh ấy lên núi lúc ban đêm. Em không né tránh được nữa."
Tiêu Thanh Dương cảm thấy cổ họng hơi căng đau, "Là ánh mắt của cậu ta tốt."
Thanh Thử cười khẽ, "Em cũng vậy."
Tiêu Thanh Dương lắc đầu một cái, đáy lòng thì thầm, như vậy thì tốt.
Lúc hai anh em ăn cơm, Trình Mực Lăng gọi điện thoại tới.
"Đang ở đâu vậy?"
"Đang là ăn cơm với anh trai em."
"Sao không gọi anh?"
Thanh Thử cười cười, nhìn về phía người đối diện, "Chừng nào thì anh có thời gian?"
"Lúc nào anh cũng có thời gian." Trình Mực Lăng sờ sờ trán.
Tiêu Thanh Dương so một ra dấu tay. Thanh Thử nói, "Tối thứ năm tuần này đi."
"Không thành vấn đề. Chào hỏi anh trai em hộ anh, à mà có cần anh tới đón không?"
"Không cần đâu, anh ấy sẽ đưa em về nhà." Cúp điện thoại, cô le lưỡi với Tiêu Thanh Dương.
"Có vẻ như người ta trách anh chiếm dụng thời gian của em đấy." Anh trêu ghẹo nói."Có điều nếu mà muốn cưới em, vượt qua cửa của anh cũng không dễ thế đâu nhá ."
Rõ ràng đang cầm cái ly, cười nhạt một tiếng.
Hai người đi từ trong phòng ăn ra ngoài, đang lúc Thanh Thử quay đầu lại mải nói chuyện với Tiêu Thanh Dương, không cẩn thận va vào người đi từ ngoài vào một phát. Tiêu Thanh Dương nhanh tay nhanh mắt kéo Thanh Thử lại, nhưng người kia không giữ được thăng bằng, giày cao gót dưới chân nghiêng một cái, thân thể va mạnh vào vách tường.
Thanh Thử rất áy náy, "Thật xin lỗi, chị không có việc gì chớ?"
Lục Nam khẽ hít vào một hơi, nhìn Thanh Thử, "Chân sai khớp rồi."
"Anh, mình đưa chị ấy tới bệnh viện khám một chút đi." Gương mặt Thanh Thử áy náy.
Lục Nam khoát khoát tay, "Không cần đâu, phiền cô đỡ tôi tới căn phòng ở ngay trước mặt là được."
Thanh Thử ra dấu với Tiêu Thanh Dương một cái, Tiêu Thanh Dương đứng tại chỗ đợi cô. Cô đỡ Lục Nam đi vào.
Lục Nam và bạn hẹn nhau, nhưng vì nguyên nhân tắc đường nên cô ta đến trễ.
Cửa vừa mở ra, tất cả mọi người nhìn sang, "Lục Nam, cậu làm sao vậy?"
"Va vào người đẹp nên ngã trẹo chân." Cô ta cười nói, "Được rồi, tiểu thư, cám ơn cô."
Thanh Thử chần chừ.
"Không sao, cũng không tệ quá đâu. Cô yên tâm đi." Vẻ mặt Lục Nam hiên ngang.
Có người đi từ bên cạnh tới, là anh trai Lục Nam, anh ta không dấu vết quan sát Thanh Thử, "Như vậy đi, cô để lại số điện thoại, chân của cô ấy có chuyện gì thì chúng tôi sẽ liên lạc với cô."
Thanh Thử nhìn người con trai trước mắt, có khuôn mặt tương tự cô gái, cao lớn đẹp trai. Cô nói với Lục Nam, "Vậy phiền cô ghi lại."
Lục Nam nghiêng đầu nhìn Lục Kiều, khóe miệng nhúc nhích như có như không.
Lục Kiều cầm điện thoại.
"Tôi họ Tiêu, làm việc ở tòa soạn, số điện thoại là 138********."
"Không đụng nhau thì không quen biết, quen biết thì coi như là bạn. Tôi tên là Lục Nam, lục trong trời xanh biển xanh, nam là cây lim."