Ngày hôm sau tới tòa soạn đi làm, Thanh Thử có chút khốn đốn mệt mỏi, tối qua cô hơi bị mất ngủ.
Chu Mật tưởng là cô thức đêm viết bản thảo, cảm động bưng trà dâng nước: “Cô không cần cố quá đâu, giữa tháng sau giao bài cho tôi là được."
Thanh Thử ngáp một cái, thuận tay sửa lại tóc một chút.
Chu Mật tinh mắt nhìn thấy gì đó,"Đừng động!"
"Sao thế?" Thanh Thử nghi ngờ,"Tóc tôi làm sao à?"
Sắc mặt Chu Mật nghiêm trọng mà nhìn chằm chằm vào, từng chút từng chút vạch tóc cô ra, sau khi xác nhận lại mấy vết bầm tím, anh ta vui sướng cười xấu xa, "Thì ra là tôi hiểu lầm, không phải là cô viết bản thảo a! Nói mau, thằng cha kia là ai?"
Thanh Thử thẹn thùng, liên tiếp tránh ra ma trảo của anh ta,"Lúc trước giằng co bình cứu hỏa để lại." (Chỗ “Bình cứu hỏa” trong convert là “bạt hỏa quán”, hix hix mình chém đấy vì chỗ này mình không biết nên edit thế nào.)
"Ừ ——" Chu Mật lên giọng, “Tôi mà nhìn nhầm ư? Thanh Thử, chúng ta quen biết bao lâu rồi? Có bao giờ mà cô giằng co thứ gì sao? Bao giờ?"
Thanh Thử đối mặt với sự truy hỏi của anh ta, thật là ứng phó không nổi.
Thật may là, lúc này có người gọi, "Thanh Thử, có người tìm cô."
Thanh Thử vội vàng trốn tránh Chu Mật, thì ra là người đưa hoa.
"Tiêu tiểu thư, hoa của cô, xin hãy ký nhận."
Một bó hoa hồng xanh rất to.
Thanh Thử ký tên, vừa muốn nhìn thiệp, các đồng nghiệp đã nhô đầu ra, "Thanh Thử, bạn trai cô tặng hoa à."
Thanh Thử cười cười, mở thiệp ra nhìn, trên đó viết: nguyện dĩ Thanh Thử lưu, giám thử kiên trinh chất (Ý là: Nguyện vì Thanh Thử mà sa vào, hãy chứng cho lòng kiên trinh này).
Người gửi: Lục Kiều.
Lông mày cô nhăn lại, nghĩ tới người tối qua.
Chu Mật khoanh tay, "Dào ôi, còn muốn giả bộ với người khác, tôi xem cô có thể giả bộ tới khi nào."
Thanh Thử mở tấm thiệp trong lúc cầm hoa trở lại bàn làm việc.
Chu Mật cười trêu, "Cô bình tĩnh thật đấy. Cho tôi coi chút coi là ai nào?" Anh ta nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy tấm thiệp, "Lục Kiều —— a, ơ không phải Trình tổng của chúng ta à?"
"Vị này cũng giàu học thức gớm, rất có lòng, cũng biết tới câu thơ này cơ đấy."
"Cẩn thận quá tải." Thanh Thử miễn cưỡng trả lời.
"Ơ, Lục Kiều, cái tên này hơi quen, tôi từng thấy qua rồi." Chu Mật lăn lộn trong giới xuất bản nhiều năm, chính trị, thương giới, văn giới đều có chút ít hiểu biết."Không phải là Lục Kiều của tập đoàn Văn Chính chứ."
Thanh Thử nhìn vẻ mặt Chu Mật liền hiểu rằng người tên Lục Kiều này không hề đơn giản.
Quả nhiên Chu Mật kích động đứng phắt lên, "Thanh Thử làm sao con cá lờn này lại rơi lên đầu cô?"
Thanh Thử ném một ánh mắt sang, "Sếp Chu, tôi muốn nói rằng tôi chẳng quen biết gì anh ta, anh có tin không?"
"Làm sao có thể?"
Thanh Thử nói một lèo, "Sự thật chính là như vậy. Tôi cũng chỉ vừa mới biết anh ta là người nhà họ Lục thôi."
Chỉ chốc lát sau, điện thoại của Thanh Thử vang lên.
Một dãy số xa lạ, Thanh Thử nhìn dãy số hiện trên màn hình, nhớ tới bó hoa vừa rồi, cô đoán được là ai gọi điện tới. Đặt điện thoại sang chế độ im lặng, cô không nghe máy.
Lục Kiều tặng hoa có ý tứ rất rõ ràng, nếu không, nào có ai sẽ tặng hoa cho người mà mình mới gặp một lần? Nhưng Thanh Thử không hề nói chuyện này với Trình Mực Lăng.
Tối thứ năm, Trình Mực Lăng đặt một phòng trong khách sạn nổi tiếng của thành phố C. Xế chiều hôm đó, anh tan sở đúng giờ. Vào thang máy thì vừa khéo đụng phải Trình Mực Dương, "Hôm nay tan sớm vậy?"
"Có chút việc."
"Mực Lăng, nếu như dự án khai thác phát triển Lão Nhai bị gạt bỏ, cậu nghĩ công ty có bị tổn thất không?" Trình Mực Dương đột nhiên hỏi vấn đề này.
"Đại ca, bây giờ không phải là thời gian làm việc, dự án khai thác phát triển này, phải đợi xong cuộc họp cuối tuần này thì mới nói được." Anh nhẹ nhàng linh hoạt trả lời.
Trình Mực Dương nhíu nhíu mày, không nói gì nữa.
Thanh Thử đứng dưới công ty chờ anh, khi anh lái ô-tô tới, cô bình thảnh đứng trên vỉa hè. Ánh mặt trời tháng tám nóng bỏng, lúc này mặt trời treo phía chân trời, tàn quang rạng rỡ cả một vùng đất.
Rất nhiều phụ nữ đi trên đường che dù, Thanh Thử chỉ đứng nơi đó, hơi cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Trình Mực Lăng nhấn còi, cô nghe thấy âm thanh, nhìn sang, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhẹ nhàng, nhất thời gương mặt sinh động lên rất nhiều.
Thanh Thử lên xe.
Trình Mực Lăng hỏi, "Có nóng lắm không?"
"Không có cảm giác gì." Cô nghĩ nghĩ, "Có thể là do tên em, dường như em không cảm thấy nóng vào buổi chiều, cũng rất ít khi ra mồ hôi."
Ánh mắt Trình Mực Lăng nhìn thẳng phía trước, "Này có vẻ như cũng không tốt."
"Cái gì cơ?" Thanh Thử không kịp phản ứng.
"Tay em vẫn luôn rất lạnh, sau này cần phải chăm sóc nhiều hơn." Trình Mực Lăng suy nghĩ thật là sâu xa.
Trình Mực Lăng gõ lên cái cổ đang đeo khăn lụa của cô, càng ngày càng nóng. "Thanh Thử, hôm nay không thích hợp đeo khăn lụa mấy."
Nhắc tới chuyện này, Thanh Thử liền xù lông, "Sao lúc hôn em anh không chú ý chút?"
"Gì cơ?" Gương mặt Trình Mực Lăng vô tội.
Thanh Thử khẽ cắn răng, "Lần tới không thể như vậy, bị người ta nhìn thấy không hay."
Trình Mực Lăng cố nín cười, "Được, lần tới anh sẽ hôn chỗ người ta không thấy được."
Thanh Thử nhụt chí.
Thật lâu về sau Thanh Thử đọc được một bài viết về cách bảo dưỡng làn da, mới hiểu được ý tứ ngày đó của Trình Mực Lăng.
Sáng nay Tiêu Thanh Dương đã mang Tiểu Viễn trở lại thành phố C. Tiểu Viễn mặc một bộ quần liền màu xanh lá cây, giống hệt một con ếch, vô cùng dễ thương.
Tiêu Thanh Dương uống trà, nhìn một cái cũng biết là trà này được chuẩn bị đặc biệt.
Tiểu Viễn vẫn lẩm bẩm, "Sao mà cô và dượng vẫn chưa tới vậy?"
"Nhanh thôi."
"Ba, giờ con thật sự có thể ở cùng cô sao?"
Tiêu Thanh Dương nhìn con trai, "Nếu con không muốn thì cùng ba trở lại thành phố D."
"Con đâu có nói là không muốn." Tiểu Viễn thì thào nói ra, "Ở cùng với cô vẫn thú vị hơn nhiều."
Tiêu Thanh Dương nhấp một ngụm trà. Không lâu lắm, Trình Mực Lăng và Thanh Thử đến.
Rốt cuộc thì hai người đàn ông này cũng gặp nhau.
"Trình tổng, nghe đại danh đã lâu."
"Đại ca, cũng vậy." Trình Mực Lăng tự nhiên gọi.
Một tiếng ‘đại ca’ này khiến Tiêu Thanh Dương khựng lại.
Hiện tại gọi đại ca hình như hơi bị sớm.
"Không dám không dám, trên thương trường Trình tổng vẫn là tiền bối của tôi." Mặt mày Tiêu Thanh Dương hơi đổi, em gái đứng cùng một chỗ với cậu ta, thật là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Trình Mực Lăng cũng nghe ra, Tiêu Thanh Dương này đang chuẩn bị khảo nghiệm anh.
Tiểu Viễn thanh thúy nói, "Dượng, ba mới mua cho cháu một bộ thiết bị súng máy mới, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau lắp đi."
Thanh Thử mặc kệ hai người đàn ông này đấu ngầm lẫn nhau, cô ôm Tiểu Viễn ngồi xuống.
Tiểu Viễn nói với cô về mấy từ mới mà nó vừa học được, "Cô, từ trong tiếng Hán có rất nhiều bộ ghép lại với nhau, quá khó khăn. Ai, vẹt có thể là con chim, cũng có thể là bộ dạng nịnh nọt xinh xắn. Cô nói xem nếu mà gặp người đần một chút, nghe không hiểu thì biết làm sao đây?"
Thanh Thử nén cười, "Không đâu, nghe nhiều, chúng ta sẽ hiểu thôi."
Tiểu Viễn nhún nhún vai, "Tế bào não của cháu chết mất một đống rồi."
Bên kia Trình Mực Lăng và Tiêu Thanh Dương đã nói tới phương diện công việc. Thanh Thử hơi kinh ngạc, hai người này chuyển đề tài quá nhanh.
Tiêu Thanh Dương thử dò xét, "Tôi nghe nói nhà họ Lục và nhà họ Trình ở thành phố C có quan hệ rất thân mật, hai nhà vẫn luôn nâng đỡ nhau trong chuyện buôn bán."
Trình Mực Lăng chớp chớp mắt, "Hai nhà chúng tôi là thế giao."
"À ——"Mặt mày Tiêu Thanh Dương sưng lên, "Bây giờ rất nhiều gia đình thế giao đều dùng phương pháp kết thân (làm thông gia) để củng cố mối quan hệ, thật ra đó cũng là một biện pháp không tệ."
"Mỗi gia tộc đều có kế hoạch riêng."
Hay chưa, còn không chịu nói lời thật.
Thanh Thử hỏi, "Anh, anh định hợp tác với nhà họ Lục à?"
Tiêu Thanh Dương gật đầu một cái, "Thanh Thử, em cũng biết tới nhà họ Lục?" Khi nói chuyện thì cũng nhìn về phía Trình Mực Lăng.
"Từng nghe qua." Cô không biết tại sao anh trai muốn hợp tác với nhà họ Lục, mặc dù có chút kinh ngạc, cô chỉ suy nghĩ một chút chứ không nói gì.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ. Có Tiểu Viễn càng thêm mấy phần không khí hoạt bát.
Tiêu Thanh Dương đáp một tiếng, "Chị dâu em mà chưa đọc xong sách, thì một năm tới sẽ không về được. Nó đi theo anh, anh chăm sóc nó cũng không được chu đáo. Em cưu mang nó nửa năm đi, Tiểu Viễn dễ nuôi mà."
Tiểu Viễn gật đầu một cái, "Cô, cháu rất nghe lời. Dượng, có phải không?"
Đã gọi một tiếng dượng rồi, Trình Mực Lăng có thể không nói đỡ cho nó sao."Có Tiểu Viễn ở bên cạnh em cũng tốt."
Thanh Thử không hiểu.
Trình Mực Lăng khe khẽ nói, "Em sẽ không đi xa như trước nữa."
Tiêu Thanh Dương gật đầu một cái, hai người đàn ông nhìn nhau cười một tiếng.
Cơm nước xong, Thanh Thử đưa Tiểu Viễn đi vệ sinh, cho hai người bọn anh có thời gian riêng cùng nhau.
"Em gái tôi ấy à, bề ngoài có vẻ dịu dàng, thật ra rất độc lập, cũng rất quật cường." Tiêu Thanh Dương có ý muốn nói. ‘Người anh em, ở Lhasa cậu vất vả rồi.’
Trình Mực Lăng nhếch khóe miệng, "Cũng không tệ."
Tiêu Thanh Dương cười, ngược lại có chút đồng tình vị này rồi, chỉ có điều ngoài mặt hay thích tỏ vẻ anh cả, "Lục Nam rất đẹp."
Trình Mực Lăng hiểu rằng chuyện gì anh cũng biết, "Không bằng người khác."
Coi như ánh mắt cậu được!
Tiêu Thanh Dương nâng chén, "Cực khổ rồi, có lúc em gái tôi rất ương bướng." Ngụ ý, xin hãy bao dung nhiều một chút.