Chuyện Người Không Biết

Chương 32



Tôn Viêm Viêm khô khốc cười hai tiếng, "Chúng ta đi vào nhà trước, xem cô ấy có nhắn lại cái gì không." Cô cầm chìa khóa mở cửa.

Mới có mấy tiếng đồng hồ, trong lúc bất chợt trong đầu Trình Mực Lăng có mấy phần hối hận. Đêm qua anh không nên đi . Biết rõ cô có tâm sự, anh nên ở lại mới đúng.

Tôn Viêm Viêm nhìn quanh một vòng, không phát hiện gì cả. Tôn Viêm Viêm nhìn Trình Mực Lăng đang đứng trong phòng khách, có một ý nghĩ thoáng qua cô bèn mở miệng, "Thanh Thử người này luôn như vậy đấy, muốn đi nơi nào có lúc chỉ một tiếng nói đi là đi luôn, anh phải quen dần đi." Nói xong cô cảm thấymình ăn nói vụng về quá, lại giải thích, "Về sau anh phải quản lý cô ấy cho tốt vào. Cái gì "Nói đi là đi du lịch" , thật là cần đánh đòn."

Tiểu Viễn nghe được, bất mãn hừ một tiếng, "Cô thật là dối trá, dám lén chạy ra ngoài chơi, không cho cháu đi cùng."

Tôn Viêm Viêm sờ đầu nó một cái, "Chúng ta đi ăn sáng đã, đói chết mất."

"Được." Nhắc tới ăn, Tiểu Viễn liền vui vẻ.

Một mình Trình Mực Lăng ngồi trên ghế sa lon, anh nhìn thấy hộp thuốc dưới bàn trà, bèn lấy ra nhìn, mặt của anh đen đi, lúc trước đâu có thấy một hộp thuốc ngủ nào.

Tôn Viêm Viêm vừa ăn vừa nhìn Trình Mực Lăng, thấy sắc mặt anh càng ngày càng kém, cô cảm thấy mình nên tẩu vi thượng kế (Tẩu vi thượng kế: Kế số 36 trong 36 kế của binh pháp tôn tử; ý là: bỏ chạy là thượng sách), vội vã nuốt một miếng thịt hun khói, cô đứng dậy nói, "Cái đó, em phải đi về đây. Ngày mồng 9 tháng 1, em phải báo cáo với công ty. Có cơ hội thì nói chuyện sau nhé, hẹn gặp lại." Lúc nói hết lời, người đãđến cửa.

"Viêm Viêm ——" Trình Mực Lăng kêu tên cô.

"Chuyện gì vậy?" Tôn Viêm Viêm nuốt nước miếng một cái.

"Mấy ngày nay làm phiền cô chăm sóc Tiểu Viễn một chút." Trình Mực Lăng suy nghĩ một chút, vẫn nên giao Tiểu Viễn cho cô chăm sóc.

Tôn Viêm Viêm nhìn Tiểu Viễn một chút, ngược lại không có vấn đề gì."Tiểu Viễn có đồng ý không?"

Tiểu Viễn trố mắt nhìn Trình Mực Lăng, "Dượng, dượng là muốn đi tìm cô sao? Không đưa cháu theo sao?" Gương mặt cậu bé không vui.

Trình Mực Lăng cũng không giấu giếm, "Dượng phải đi tìm cô, nhưng mà, lần này không phải đi chơi. Chúng ta có chuyện người lớn phải giải quyết, chờ lần sau, nhất định dượng sẽ đưa Tiểu Viễn đi chơi."

Tiểu Viễn nhún nhún vai, "Dượng, cháu tin lời dượng, cháu không tin lời cô nữa, cháu sẽ ở nhà dì Viêm Viêm, nhưng dượng phải về sơm sớm đón cháu nhé."

Trình Mực Lăng gật đầu một cái, rồi giao phó mấy câu với Tôn Viêm Viêm."Viêm Viêm, cám ơn cô."

Tôn Viêm Viêm xua xua tay, "Không có gì, không có gì, vậy em và Tiểu Viễn đi về đây. Chúc anh nhanh tìm được Thanh Thử." Lúc gần đi, cô đem bữa sáng Trình Mực Lăng mua về mang đi hơn nửa.

Tôn Viêm Viêm và Tiểu Viễn ngồi ở khuôn viên dưới tòa nhà ăn bữa ăn sáng.

Tiểu Viễn không hiểu, “Tại sao chúng ta không ăn trong nhà?"

Tôn Viêm Viêm ngước mắt nhìn lầu năm nhà Thanh Thử, khí áp của Trình Mực Lăng quá lạnh lẽo, cô nuốt không trôi. Cô thấy buồn bực rồi, không phải ngày hôm qua mới đi tham dự sinh nhật bạn học cùng nhau à, tại sao trở về liền bỏ nhà ra đi rồi. Thanh Thử cũng không phải là người bốc đồng mà.

"Không khí bên ngoài tốt, có lợi cho tiêu hóa." Cô thuận miệng nói.

Tiểu Viễn hít sâu một hơi, "Ôi, không khí mát lành dinh dưỡng."

Tôn Viêm Viêm bật cười ba tiếng, củ cải đỏ thật dễ dỗ.

Sắc mặt Trình Mực Lăng mệt mỏi, anh nhắm mặt lại tựa lưng vào ghế sa lon, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Mặt trời dần lên cao, ánh mặt trời hắt vào trong phòng tạo thành từng điểm sáng, dần dần bao phủ trên người anh, giờ khắc này trên vầng trán anh viết đầy lo lắng.

Một lần nữa anh cầm điện thoại di động lên, quyết định gửi một tin nhắn.

Xe buýt du lịch chạy vững vàng trên đường cao tốc. Giờ phút này, hướng dẫn viên du lịch đang đứng phía trước cầm Microphone giới thiệu tới bọn họ địa điểm du lịch lần này.

"Ô Trấn là một thị trấn ở phía bắc tỉnh Chiết Giang, là một trong sáu thị trấn cổ lớn ở Giang Nam, tòa cổ trấn này đã có hơn sáu nghìn năm lịch sử. Nơi đây có tiếng "Đất lành, thủ phủ tơ lụa", nơi này được nhắc tới trong thơ ca nữa "Tiểu kiều lưu thủy nhân gia" là cách hình dung chân thật nhất. Mấy năm nay, cổ trấn càng ngày càng hấp dẫn bước chân mọi người. Ô Trấn của chúng tôi có một người phát ngôn, mọi người có biết là ai không?"

"Lưu Nhược Anh." Bên dưới có người lên tiếng.

“Tôi biết, tôi biết, bà ấy hát rất hay.”

Mọi người trong xe cười rộ lên.

Hướng dẫn viên du lịch gật đầu, "Đúng. Năm đó Lưu Nhược Anh đã quay bộ phim 《 Năm tháng như nước chảy》ở đây, trước sau tới Ô Trấn hơn 10 lần. Bản thân bà ấy rất ưa thích Ô Trấn, sau này liềnlàm người phát ngôn cho Ô Trấn. Có câu nói rất phổ biến sau đó đã trở thành khẩu hiệu của nơi này, ngôn từ rất đẹp —— tới rồi, liền không muốn đi nữa."

Chất lượng âm thanh của Microphone không tốt lắm, thỉnh thoảng phát ra tiếng rít chói tai.

Cô gái hướng dẫn du lịch nói thật lâu, trong lời nói đều là sự khen ngợi thái quá đối với Ô Trấn.

Thanh Thử tựa đầu lên cửa kính, cô đeo một cặp mắt kính thật lớn, làm cho người ta nhìn không biết là cô đang ngủ thiếp đi hay là đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

"Ai, người đẹp, thật xin lỗi, điện thoại di động của tôi xảy ra chút trục trặc, có thể cho tôi mượn điện thoại để gọi điện không." Một người ngồi bên cạnh nghiêng người ngượng ngùng làm phiền Thanh Thử.

Thanh Thử lấy điện thoại di động ra đưa cho người kia thì nói thêm, "Tôi không mở máy."

Bà chị đó gọi điện thoại cho người nhà, lúc trả điện thoại di động còn mời Thanh Thử ăn trái cây cô ta mang theo."Không cần khách khí, ăn một chút đi, phải nửa tiếng nữa mới tới cơ."

Bà chị nhiệt tình khiến Thanh Thử không nỡ cự tuyệt, cô nếm thử mấy quả cà chua nhỏ.

Chị ta như sực nhớ ra gì đó, "À, lúc vừa mở máy thì điện thoại của cô có tin nhắn đấy."

Thanh Thử ừ một tiếng, "Cám ơn." Giật mình lặng yên trong chốc lát cô mới mở điện thoại di động lên, là tin nhắn của Trình Mực Lăng. Cô đã đoán được .

Cô nhanh chóng lướt qua tin nhắn, không dám nhìn nhiều.

Trốn tránh là cô chuyện duy nhất hiện tại cô có thể làm.

Trên chiếc xe bus du lịch tràn đầy tiếng nói tiếng cười, chỉ có cô lầm lũi một mình.

Xe buýt dừng giữa đường ở Gia Hưng để nghỉ ngơi, Thanh Thử xuống xe lượn một vòng. Trạm phục vụ đông kín người. Điện thoại di động của cô đổ chuông tới hơn nửa ngày cô mới bắt máy.

Là điện thoại của anh trai cô.

"Thanh Thử, đang bận gì à? Nửa ngày mới nghe điện thoại?"

"Tại em đang ở ngoài."

"Thứ năm Tiểu Hề sẽ về nước, cô ấy sẽ tới chỗ em đón Tiểu Viễn trước."

"Tốt."

"Sao chỗ em ồn ào vậy? Rốt cuộc em đang ở đâu?" Tiêu Thanh Dương nghe được tiếng nói huyên náo ở chỗ cô, có đủ các thứ tiếng nói của các nơi.

Thanh Thử lên xe, ngồi xuống."Bây giờ em đang ở Gia Hưng."

"Em lại đi ra ngoài?!" Giọng điệu Tiêu Thanh Dương đột nhiên nghiêm túc lên, "Một mình?"

Thanh Thử không trả lời anh.

Tiêu Thanh Dương khẽ hít một hơi, "Trình Mực Lăng đâu?"

Thanh Thử giật giật khóe miệng, "Anh, em đã gặp Đường Linh.”

Đường Linh ——

Trong nháy mắt Tiêu Thanh Dương nghĩ tới điều gì đó, anh trầm xuống, “Em à, đều đã qua rồi. Sao em vẫn không buông tha được?"

Bao nhiêu năm rồi, em còn muốn gánh bao lâu.

"Anh, đêm hôm qua em đã suy nghĩ cả đêm, chuyện không may xảy ra trước đây, Nguyên Lê gọi điện thoại cho em, em đều không hề nhận máy, cho tới giờ em vẫn rất hối hận, sao em lại ăn nói bừa bãi, đòi anh ấy đi Kỳ Sơn với em chứ?" Gọng cô hơi nghẹn ngào, "Em nợ anh ấy rất nhiều, cả đời này cũng không trả hết, mà giờ đây em còn nợ cả Mực Lăng nữa."

"Cho nên em liền rời đi?" Anh đã đoán được rằng Trình Mực Lăng không biết cô muốn đi.

"Anh, em đã quyết định rồi——" Giọng Thanh Thử đột nhiên lạnh đi.

Tiêu Thanh Dương bỗng dưng cắt lời cô, "Anh không mốn nghe quyết định của em, em muốn chơi, muốn giải sầu, lần này tùy em, nhưng mà, em hãy suy nghĩ cho rõ ràng, có những thứ đã không còn, nhưng có những thứ khác nữa vẫn còn tồn tại."

Anh cúp điện thoại, hoàn toàn lo lắng.

Qua một hồi lâu, vội vàng gọi điện cho Trình Mực Lăng.

Chỉ ba hồi chuông, điện thoại di động đã được nhận.

"Là tôi." Giọng Tiêu Thanh Dương lộ ra sự lạnh lẽo.

Trình Mực Lăng đáp một tiếng, khóe môi anh mím chặt hết sức, hóa thành một đường mỏng manh.

"Thanh Thử bây giờ đang ở Gia Hưng, cậu có biết không?"

Trình Mực Lăng im lặng một chút, "Cô ấy liên lạc với anh?"

Tiêu Thanh Dương đột nhiên cười khẽ một tiếng, "Làm sao có thể?" Anh tràn đầy bất đắc dĩ, "Mực Lăng, Thanh Thử trước kia nó ——" anh nói được một nửa, liền không nói nổi nữa. Những chuyện đó, bọn họ luôn cố gắng quên lãng, nhưng vẫn có chút khuyết thiếu, vẫn còn cần người thích hợp tới lấp đầy.

"Là chuyện Tống Nguyên Lê sao?" Trình Mực Lăng khàn giọng nói.

"Cậu đã biết?" Tiêu Thanh Dương sửng sốt."Nguyên Lê và Thanh Thử phải gọi là thanh mai trúc mã —— thôi, để sau rồi nói đi."

"Tôi cảm thấy chắc là nó đi Ô Trấn rồi. Vốn khi học năm nhất trung học nó đã có kế hoạch đi, sau này vẫn chưa đi được. Tôi sẽ bảo người của tôi rà soát hành tung của nó xem sao."

"Tôi đã bảo người của tôi đi thăm dò rồi." Ngũ quan Trình Mực Lăng vốn hiền hòa giờ phút này bị che phủ một tầng ý lạnh."Trước hết cứ để cô ấy yên tĩnh một thời gian, hai ngày nữa tôi sẽ tới đó. Anh cứ yên tâm."

"Mực Lăng, tôi cứ nghĩ sau chuyến đi Tây Tạng lần trước của hai người, nó đã buông xuống rồi cơ."

Thật ra thì cô vốn không hề buông xuống.

Trình Mực Lăng đáp một tiếng, "Một ngày nào đó cô ấy sẽ buông xuống thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.