Chuyện Quỷ Quái Nhà Họ Hướng (Hướng Trạch Quỷ Sự)

Chương 2: Con thoi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

HÃnh ánh cà liÃn quan

Rời khỏi đường phố trong ảo ảnh kia, Tống Duy phát hiện mình vẫn còn ở chỗ cũ trong căn viện hai tầng, trước mặt hắn lúc này là một hành lang thông đến một tòa lầu các được trang trí cầu kỳ tinh xảo.

Hắn thong thả đi qua.

Lúc này bên tai hắn lại vang lên tiếng kêu rên của Sở Oánh, tiếng kêu ong ong kèm theo tiếng gào thét nức nở làm hắn vô cùng khó chịu. Tống Duy nhíu mày. Hắn luôn không ưa nổi cô em họ lúc nào cũng tự mãn coi trời bằng vung này. Lần này hắn đồng ý đến đây cũng không phải vì cô và dượng uy hiếp mà lý do chính là vì nơi này làm hắn hiếu kỳ.

Vốn bọn họ không có gì uy hiếp được hắn, thậm chí dù bọn họ có mời đến một tên đạo sĩ nói chuyện làm người ta buồn nôn cũng không. Hừ, tên kia nói trên người hắn có âm khí vô cùng nặng, trời sinh là con của quỷ nên đi vào đây xem thử là thích hợp nhất.

Nghĩ đến đó, Tống Duy nhếch miệng cười.

Lần này, một gian phòng nhỏ xuất hiện trước mắt hắn, trên cái bàn duy nhất trong phòng có một ngọn nến leo lét. Trong phòng còn có một cái guồng quay tơ, rõ ràng là không có ai đang ngồi đó nhưng sợi tơ vẫn cứ liên tục được dệt ra. Cái sọt đặt bên cạnh guồng quay chứa rất nhiều khăn tay, mỗi chiếc khăn tay đều được thêu hoa văn và hình vẽ rất xinh đẹp, chắc chắn chúng phải được làm ra từ bàn tay của một người phụ nữ khéo léo. Tống Duy đưa tay chạm vào sọt, trong đó có máu từ từ tràn ra, thấm vào mớ khăn tay, tong tong nhỏ giọt lên sàn.

Đột nhiên, guồng quay tơ ngừng chuyển động, có cái gì đó rơi xuống đất “tinh” một tiếng, rồi nhanh chóng lăn vào hốc tường. Cùng lúc đó, một giọng nữ vang lên: “Đâu rồi, đâu rồi…con thoi của ta mất rồi!”

Tống Duy nhỏ giọng hỏi: “Rơi ở đâu?”

“Ở đằng kia, đằng kia kìa, cậu giúp ta tìm lại với.” Âm điệu trong giọng nói nọ lúc cao lúc thấp, giống như đang hát hí khúc, rồi lại giống như tiếng móng tay cào lên mặt pha lê làm người nghe lạnh cả sống lưng.

Nghe vậy, Tống Duy đi theo giọng nói đó chỉ thì thấy trong góc tường có một cái hang chuột. Hắn ngồi xổm xuống, đột nhiên tầm nhìn cũng bị co rút lại, mọi vật xung quanh trở nên khổng lồ, hơn nữa chỗ hắn đứng bị lõm xuống, giống như bị hút một cái động sâu. Hắn ngẩng đầu nhìn cửa động phía trên, ngoài kia, chiếc guồng quay tơ vốn chỉ đến ngang tầm thắt lưng hắn giờ đây lại to lớn như con quái vật có thể đè bẹp người ta bất cứ lúc nào.

Tống Duy bình tĩnh tiến vào sâu phía trong, bên trong tối như mực, không nhìn thấy nổi bàn tay mình, âm thanh sột sột soạt soạt nổi lên hết đợt này đến đợt khác, làm người ta không khỏi nghĩ sắp có một đàn chuột đánh úp đến đây.

Tống Duy sờ sờ trên người, hắn có mấy lá bùa lão đạo sĩ kia đưa, nghe nói là không cần châm lửa cũng có thể tự cháy. Hắn cầm bùa ném ra phía trước, quả nhiên có một ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng cả hang động.

Tống Duy nhìn thấy một đám chuột đang vây quanh một cái bục thô sơ. Mấy con chuột đó cùng nâng con thoi không ngừng đâm chọc vào người ở trên bục. Mà khi đám chuột đó cười hắc hắc vì tìm được trò vui thì đứa con gái đang khiêu vũ trên đó la hét không ngừng, những chỗ bị con thoi đâm vào đổ máu liên tục nhưng cô ta vẫn cứ phải nhảy nhót, không được dừng lại.

“Không tệ nha.” Tống Duy thưởng thức màn biểu diễn trước mắt, vỗ tay tấm tắc khen hay.

Những con chuột ở đó mắt đỏ lập lòe, cũng không thèm để ý đến hắn, chỉ chăm chú nhìn vào món đồ chơi trên bục. Chỉ chốc lát sau, cô ta bị chọc đến mất máu mà chết, không còn nhảy nữa. Tống Duy cũng biết cô nàng này luôn, cô ta nằm trong đám bạn quậy phá của Sở Oánh, có cha làm sếp trong Hội chữ thập đỏ, dung túng cho cô ta biển thủ tiền cứu trợ người nghèo đi bao trai, cô ta bao nuôi một lúc mấy người. Thú tiêu khiển cô ta ưng nhất là xem nhân tình của mình tranh giành tình cảm, xem bọn họ như mấy món đồ chơi mà đùa cợt, không hơn.

Bây giờ bị đám chuột này ép khiêu vũ như món đồ chơi…trừng phạt đúng người đúng tội.

Bây giờ trên bục đã trống không, nhưng mấy con chuột vẫn cứ đẩy con thoi không biết mệt mỏi. Tống Duy cười ác ý, hảo tâm đề nghị: “Xem người nhảy thì có gì hay ho chứ, hay là chúng mày tự chọn một đứa trong đám đi.”

Bầy chuột chít chít chít bàn luận một hồi, quả thật đẩy một con trong đàn đi lên bục, rồi vô cùng hào hứng mà chọc chết nó. Sau đó tiếp tục đến con thứ hai, con thứ ba… Rốt cuộc đến lúc chỉ còn một con cuối cùng, nó như say máu ngà, giẫm lên thi thể của những con khác mà đem mũi thoi tự cắm vào bụng mình, làm hở cả nội tạng ra ngoài. Con thoi rơi xuống tiếp tục lăn lông lốc, lăn đến chỗ Tống Duy, ngay sau đó nó bị một mớ tóc dài thò xuống từ cửa động lôi ra ngoài.

Tống Duy cũng bị mớ tóc cuốn ra theo, thân mình lảo đảo, sau khi tỉnh táo lại thì đã quay lại căn phòng nhỏ ban nãy. Lần này, trước guồng quay tơ có một người phụ nữ cao gầy đang ngồi dệt vải, tóc búi cao, đưa lưng về phía Tống Duy. Không khó để nhìn ra dấu vết bị chuột gặm cắn trên phần cổ lộ ra phía sau gáy, mà con thoi trong tay chị ta cũng biến thành khúc xương người. Thậm chí sợi tơ không biết từ khi nào trở thành lông chuột, nhưng lại lớn như tấm da người, lớn đến kì dị.

“Nhi lang* ngoan muốn thành gia, dệt mây nhiễm sắc Giang Nam tặng người… Người phụ nữ vừa ngâm nga vừa cười khẽ, động tác trên tay không ngừng, hình ảnh này có thể làm người ta sợ điếng người. Nhưng Tống Duy không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng xem. Đến khi mấy món da lông đó được dệt thành một tấm vải có hoa văn sinh động thì chị ta mới lấy kéo cắt đi, làm thành một miếng vải chỉn chu. Ngay sau đó, chị ta lại rút mấy cây xương người dài mảnh từ trên guồng quay xuống, dùng một cách đặc biệt cột lại với nhau, lại phủ tấm vải lên trên, hoàn thành một cây dù đơn giản.

Người phụ nữ cuối cùng cũng dừng tay lại, vẫn không quay đầu, hai cánh tay bẻ quặt ra sau lưng dựng lên thẳng tắp túm cây dù đưa cho Tống Duy: “Phía trước có mưa lớn, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

Vừa dứt lời, cửa phòng khép chặt đột nhiên mở ra.

________________

* Vốn mình không biết là gì, nhưng đọc đến đoạn cuối thì hiểu ra, đợi đến lúc đó mình sẽ giải thích lại. À câu đầu là mình chém. Mà câu này là câu nói hư hư hừ hừ thôi chứ không phải thơ ca gì nên không có vần điệu gì đâu nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.