Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, Mộc Hi Nhi ngồi ở bàn tròn, cố gắng may quần lót trong tay, vẻ mặt sung sướng hơi có vẻ mệt mỏi, mà bên ngoài xa xa kín đáo truyền đến tiếng gõ mõ gảy luân phiên.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị người đẩy mở ra, Lăng Vũ Dương bước vào trong phòng, trên mặt hiện lên nụ cười trộm vui vẻ.
"Này, tiểu bảo bối, nàng sao còn chưa nằm trên giường nghỉ ngơi? Chạy ngoài đường nhiều như vậy, nàng không mệt sao?", hắn có chút không hờn giận lấy cây kim trong tay Mộc Hi Nhi xuống, ôm lấy thê tử xinh đẹp mang thai trực tiếp đặt lên giường.
"Thiếp không phiền đâu. Chàng luôn sợ thiếp mệt mỏi, mới không chạy đâu!", Mộc Hi Nhi mắt liếc nhìn hắn. Cái gì mà chạy đi, căn bản là bước rùa mà! Thậm chí ngay cả đêm nay ở Định Bắc Vương phủ có tiệc đón gió, hắn đều sợ nàng sẽ mệt mỏi mà không cho nàng tham dự. Sáng mai chỉ sợ sẽ bị đại tẩu kiêm Vương phi Dung tỉ kia lại chê cười.
Lăng Vũ Dương cười nhìn thê tử xinh đẹp ngồi ở trên đùi, "Nàng cũng đừng giận, ai bảo nàng mang cái bụng lớn như vậy làm ta sợ, ta lo lắng thôi! Cẩn thận một chút mới tốt".
Nói đến cái này, trong lòng Mộc Hi Nhi cũng có chút nghi ngờ, nàng ngửa đầu nhìn hắn, " Vũ Dương, chàng nói con chúng ta này có phải có chút kỳ lạ không? Chàng xem, thiếp mới có bầu được năm tháng, sao mọi người đều cho rằng thiếp sẽ lâm bồn?"
"Đừng lo, cục cưng trong bụng có thể thành hình được rồi! Cho nên mới lớn hơn một chút so với bình thường".
Lăng Vũ Dương an ủi xoa lưng của nàng, "Không bằng chờ nàng nghỉ ngơi tốt, ta mang nàng đến Vương phủ, thỉnh Vương phi thay nàng xem xem. Y thuật của Vương phi ở kinh thành rất nổi tiếng"
Mộc Hi Nhi gật đầu. Kỳ thật cũng không lo lắng sao, thật không giống tướng công nàng, chuyện nhỏ gì cũng đều khẩn trương. Nhưng đêm nay, vẻ mặt hắn thật ra có chút sung sướng khác thường.....
" Vũ Dương, đêm nay chàng ở Vương phủ đã xảy ra chuyện gì sao?"
"A, thật sự là ái thê hiểu phu quân ha!", Lăng Vũ Dương lập tức cười vui nói.
"Chỉ ba hoa!", Mộc Hi Nhi nhẹ nhàng đánh hắn một chút, vẻ mặt dở khóc dở cười. "Còn không mau nói".
"Tuân lệnh. Bảo bối, nàng có biết đêm nay ta ở trong Vương phủ nhìn thấy ai không?", Lăng Vũ Dương thích thú hỏi.
"Ai?" Mộc Hi Nhi mở to mắt tò mò. Ai có thể làm cho hắn lộ ra vẻ mặt này?
" Mục Tâm Liên, người yêu mà Nam Cung Dục nghĩ là đã chết ở núi đá kia"
"Thật ư? Nàng ở trong Vương phủ?", Mộc Hi Nhi kinh ngạc nói. Nếu việc này là thật, vậy đúng là một tin tức tốt đây!
"Đúng vậy. Không thể tưởng được Mục Tâm Liên kia thế nhưng cùng Vương phi có quen biết, thật sự là làm người ta không thể tưởng tượng được a!". Lăng Vũ Dương thì thào than thở.
"Nàng không có chết, chàng hẳn là thay bằng hữu của chàng vui mừng mới phải, sao bộ dáng lại than thở như thế?", Mộc Hi Nhi quan tâm hỏi.
"Bởi vì ta tận mắt thấy qua Nam Cung Dục đau đớn mất đi nàng ta, làm ta bất giác nhớ tới chuyện Lí Ngọc Hinh bày mưu kế, thiếu chút nữa hại ta mất đi nàng....." Lăng Vũ Dương xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Chuyện lâu như vậy, đừng nhớ nữa. Thiếp không phải vẫn khỏe mạnh sao? Chàng vẫn đem thiếp bảo hộ rất tốt". Mộc Hi Nhi dựa vào trong lòng hắn an ủi, giọng khẽ nỉ non.
Lăng Vũ Dương nghe vậy tự giễu cười, xem ra hắn tựa hồ có chút khẩn trương quá độ. "Ngày mai ta sẽ đưa tin đến Hạo Thiên bảo, để Nam Cung Dục mau chóng đi lên kinh thành"
"Ừm.....", Mộc Hi Nhi đáp nhẹ một tiếng, trong giọng nói đã có vẻ buồn ngủ
"Mệt mỏi? Nằm xuống được không?", Lăng Vũ Dương yêu thương hôn lên mái tóc của thê tử.
"Cho thiếp lại dựa vào một lúc đi, Dương...." Mộc Hi Nhi buồn ngủ nhưng không muốn rời xa nồng hậu nói nhỏ ra.
"Đều nghe lời nàng, bảo bối...."
Trong phòng ngủ trở về yên tĩnh, như mộng như ảo yêu thương, ấm áp vờn quanh hai người ôm nhau ở trên giường.