Mộc Hi Nhi cố gắng lắm mới làm cho thần trí mình đang lộn xộn ổn định xuống, nhưng nàng cũng ngay lập tức cảm thấy rất mệt mỏi, mí mắt cơ hồ không thể nhấc nổi.
Nàng đang muốn chìm vào trong giấc ngủ, bất đắc dĩ bị một ánh mắt cực kỳ mãnh liệt hung hăng nhìn như muốn thiêu cháy nàng, làm nàng không thể làm bộ như mình cũng không có cảm giác có người đang [giương mắt nhìn] nàng.
Nàng khẽ hé mắt ra, phát hiện chính mình đang yên ổn nằm ở trên giường, nhưng không may, nàng thật sự không có tính sai, nằm ở bên cạnh nàng là Lăng Vũ Dương đang ngó nàng với đôi mắt thực "hung ác".
Mộc Hi Nhi đang ở trong mơ lập tức bị dọa mà tỉnh hơn phân nửa.
"Sao..... Như thế nào.....", nàng ý muốn xác minh nghi vấn, đáng tiếc vô ích, trong lúc đó đầu của nàng vẫn chìm trong cơn mê cùng mệt mỏi.
Hắn đang giận nàng sao? Nàng đã làm cái gì?
Lăng Vũ Dương nhìn kĩ nàng, người đắm chìm trong suy nghĩ,hoàn toàn không có phát hiện đáy mắt nàng hiện lên ý sợ hãi.
Một tiểu nữ oa bộ dạng không xinh đẹp lắm, cá tính thì có chút mơ hồ, gặp chuyện thì nhẫn nhục chịu đựng, giữ gìn bổn phận cũng không vượt khuôn phép, tuyệt không phù hợp với điều kiện mà hắn cho rằng hắn sẽ chọn làm bạn tình, nhưng là cố tình chính mình lại để nàng cướp mất tâm.
Này bảo hắn làm sao có thể thừa nhận?
"Chủ nhân......" Mộc Hi Nhi sợ hãi ra tiếng. Đáng sợ, nàng chưa bao giờ thấy ánh mắt này của hắn, thật giống như hắn muốnlao vào nàng, đồng thời hung hăng cắn nàng một cái.
Một tiếng nho nhỏ khẽ gọi, làm cho Lăng Vũ Dương thu lại suy nghĩ bay xa, cũng rút xuống trong mắt tia sáng bức người.
Đến lúc mắt hắn chạm đến ánh mắt thật cẩn thận kia của Mộc Hi Nhi, hắn mới giật mình tựa hồ chính mình đã dọa đến nàng.
"Không phải mệt mỏi sao? Sao không ngủ đi?", bất đắc dĩ hắn âm thầm nhịn xuống một tiếng thở dài. Xem ra chính mình thật sự là nằm trong tay tiểu nữ oa này.
"Người giận ta sao? Chủ nhân". Lăng Vũ Dương cố dùng giọng nói trấn an cõi lòng Mộc Hi Nhi, "Không có. Mệt mỏi thì ngủ đi". Được rồi! Cho dù hắn có lòng yêu mến tiểu nữ oa bên cạnh này, vậy còn nàng thì sao? Nàng hiểu được cái gì là thích, cái gì là yêu mến sao?
"Chủ nhân.....", không biết vì sao, Mộc Hi Nhi cảm thấy trong ánh mắt hắn có một vẻ gì đó làm nàng không biết làm sao. Đó là cái gì?
"Hi Nhi.....", Lăng Vũ Dương mắt nhìn nàng,đột nhiên đối hành vi chính mình hàng đêm ôm nàng vào trong người cảm thấy xấu hổ. Hắn tựa hồ chưa từng lo lắng hành vi của mình có phải hay không đã đem thanh danh của nàng phá hỏng mất.
Còn ý nghĩ của nàng thì sao?
"Chủ nhân.....", Mộc Hi Nhi vi trợn to mắt, bộ dáng có chút kinh ngạc nhìn hắn do dự muốn nói lại thôi.
"Hi Nhi, nàng đối với việc chúng ta mỗi ngàycùng ngủ một giường có ý kiến gì không?", nàng có thể hay không oán hắn cướp mất trinh tiết của nàng?
Mộc Hi Nhi nghe vậy mở lớn mắt, trong nháy mắt thất thần, song nàng rất nhanh trợn mắt nhìn, "Ta không hiểu ý của chủ nhân..... Chủ nhân là chủ tử của Hi Nhi, chủ nhân kêu Hi Nhi ngủ ở đây, Hi Nhi chỉ là nghe theo ý của chủ nhân mà làm thôi"
"Ta kêu nàng theo ta ngủ cùng giường, thì nàng liền ngoan ngoãn ngủ, đơn giản ta là chủ tử của nàng sao? Cũng bởi vì mẫu thân ta là ân nhân của nàng, nàng thậm chí.....". Lăng Vũ Dương đột nhiên im bặt không nói, nhận thấy bản thân mình hình như có chút không khống chế được mà sắp nói ra cái gì không được nói. Thế là hắn bối rối không để ý bên trong đáy mắt Mộc Hi Nhi chợt lóe rồi buồn bã biến mất.
"Chủ nhân...." Mộc Hi Nhi phơi bày vẻ mặt vô tội, "Người còn nói chưa xong"
Lăng Vũ Dương bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, rồi mới đưa tay đem nàng kéo nhanh vào trong ngực. "Ngủ đi! Không có việc gì".
Xem ra tám phần là ông trời là không quen nhìn hắn phụ bạc nhiều tấm lòng lắm, cho nên mới làm hắn yêu thích một tiểu nữ oa không biết gì cả.
Lăng Vũ Dương giữ nụ cười thản nhiên mà ngủ, cũng không biết nằm ở trong lòng hắn Mộc Hi Nhi vẫn không động đậy cũng không có nhắm mắt lại, trong mắt có một chút suy nghĩ sâu xa.
Mãi thật lâu sau, cuối cùng nàng mới vì cả người mệt mỏi, chìm vào trong mộng.