Chuyên Sủng

Chương 12: Chuyện cầu thân



Lê Phong không biết, thì ra “Lần khác đến thăm” kia của Lưu Quý thì ra chính là cùng ngày…. Lưu Quý cười tươi như không cảm thấy có chút xấu hổ nào, Lê Phong đồng học cũng chỉ có đối diện với nam nhân nhà mình mới trở lên luống cuống không biết nói gì….

Còn với nam nhân đứng trước mặt hiển nhiên không có những chuyện đó, trực tiếp mở miệng: “Cái kia, ngươi đến vào lúc nào?”

“Ngày mùng 8 tháng 6, chắc là ngày quốc tế thiếu nhi ở thế giới kia….”

“Không phải chứ ngươi….” Đồng hương gặp đồng hương trong truyền thuyết, với sự giáo dục của mình Lê Phong theo bản năng muốn giơ tay bắt lấy tay đối phương để bổ sung một chút lễ tiết do vừa mới dại ra mà quên mất, nam nhân đứng phía trước cũng thực tự nhiên đáp lại, nhưng mà….

Vì thế, nam nhân tức giân! “Này này, ngươi tại sao cái gì cũng quản vậy chứ! Ta thích bắt tay ngươi cũng quản được, mặc áo ngắn tay ngươi cũng quản được, ngươi có bệnh sao!” Lưu Quý bày ra vẻ mặt vô tội: “Nhìn không thoải mái.” Ách…. Lê Phong thở dài, có jq* a….

*jq: gian tình

Sau khi bỏ qua n chữ cùng quá trình cãi nhau hỗn loạn vô dinh dưỡng, Lưu Quý bại.

Cho nên, diễn biến tới cục diện việc hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ say sưa, kể chuyện cho nhau nghe một ngày mà như một năm cũng là chuyện thực bình thường….

“Nếu nói như vậy, Tiếu Ninh, cái yêu thú mà mọi người nói kia quả nhiên là xe ô tô của ngươi mà! Mọi người sợ đến nỗi buổi tối không ai dám đến phía sau núi….”

“Bọn họ bị dọa sao? Ta lại cảm thấy thực kích thích mà! Nếu không phải bỗng nhiên xảy ra động đất, mắt nhìn thấy cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên xoay chuyển, lóe một cái….”

“Ngươi xác định đó là kích thích…. Là kinh hãi đi…. Nói về động đất, ngươi đến đây vào lúc nào?”

“Ngày 12 tháng 5 năm 2008”

“…. Bạn hữu, thật ra vận số của ngươi rất tốt….”

…….

Tiến chân đại thần…. Không thể không nói, đại thần này nàng vốn định mời hắn ở lại, nếu như không có Lưu Quý ở đây….

Đảo mắt đã là hoàn hôn, Lê Thư giống như cái gì cũng không để ý đang chăm chú thu dọn phòng, nếu như không nói đến ngón tay thỉnh thoảng hơi run run cùng với cảm giác khó chịu trong lòng.

Đúng vậy, tiểu thư nhà hắn làm cái gì, hắn không có quyền nhận xét, không phải sao? Đó là tiểu thư của hắn, chủ nhân của hắn! Chẳng lẽ bởi vì tiểu thư trời sinh tính ôn hòa, mà hắn có thể mạo phạm tiểu thư đến mức độ này hay sao?

Hắn nên là, hắn nên là, thành thật làm người hầu của nàng, cố gắng làm việc thật tốt, nàng vừa lòng, biết hắn chịu khó, nhất định sẽ cười với hắn đúng mà…. Hắn chỉ có quyền lợi như vậy thôi, không phải sao?

…. Không có, hoàn toàn không có quyền lợi, bởi vì tiểu thư cùng nam tử khác nói chuyện vui vẻ mà khổ sở, không phải sao?”

Vị công tử kia, hắn sẽ là, nam chủ nhân sao….

Tha hương gặp cố nhân, tuy rằng nói liên tiếp hỗn loạn cả một ngày, không thể không nói, Lê Phong tương đối vui vẻ. Đương nhiên, trời sinh tâm tư tinh tế, cùng sự quan tâm đối với nam tử, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua nam nhân cao lớn kia bỗng nhiên lại trở nên ít lời, đạm mạc ưu thương. Nhưng mà, vì sao?

Cô gái không hiểu, cho nên khó tránh khỏi nhìn chằm chằn nam tử một lúc, không biết vì, trông nam tử như trạng thái của người trong khuê phòng vì thầm mến người khác thất bại mà buồn bã…. Ánh sáng vừa hiện, “Hắn là thích mình không phải sao?”

Bỗng nhiên liền đoán được, nam nhân nam nhân, chẳng lẽ là, ghen tị? Vừa nghĩ như vậy liền có thể đoán ra, dù sao nàng cùng Tiếu Ninh cũng không phải loại quan hệ “đồng hương” bình thường, tỷ lệ gặp được nhau ở dị thế này rất thấp, gặp mặt liền thân thiện vui mừng quá mức cũng là chuyện bình thường, nhưng mà, thực hiển nhiên dễ dàng khiến cho mọi người ở cổ đại này hiểu lầm…. Trách không được Lưu Quý mang theo Tiếu Ninh luôn đối với nàng tránh né không kịp, mà Lê Thư….

“A” Cô gái đột nhiên hô một tiếng, khua tay trước mặt nam tử, khiến cho nam tử còn không tự phát hiện chính mình đang ngẩn người bị hoảng sợ, nhận tiện tràn đầy lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình sợ bị nàng phát hiện ra tâm tư đại nghịch bất đạo của mình, lại lo lắng bị ghét bỏ vì đang nhàn hạ, kích động đang muốn đi làm việc, nhưng hiển nhiên nữ tử không có ý buông tha hắn.

“Làm sao vậy ~ hả?” Một mặt bỏ qua khuôn mặt có lệ “Không có chuyện gì” của nam nhân, một mặt theo nguyên tắc “Người thiên hạ vô địch không biết xấu hổ.”, nữ tử rốt cuộc ra quyết định, hai tay giữ chặt lấy bả vai nam tử, vẻ mặt nghiêm túc: “Vì sao không nói cho ta biết, làm sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.