Nam tử thấy cô gái không thuận theo, nhất quyết không buông tha, lại mang theo khuôn mặt nghiêm túc, cả người như bị sét đánh một cái, cảm thấy kinh sợ. Chẳng lẽ, tiểu thư, nàng đã nhìn ra…. Muốn trách cứ hắn, không nên có những suy nghĩ không thuộc về mình. Có thể hay không, có thể hay không, tiểu thư tức giận thật lớn, muốn đuổi hắn đi! Nghĩ như thế, trong lòng Lê Thư cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho tốt, cuối cùng chỉ còn biết nói năng lộn xộn: “…. Đúng, rất xin lỗi, không dám…. Sẽ không dám nghĩ trong đầu những suy nghĩ không nên có…. Không dám…. Đừng…. Đừng đuổi ta….”
Lê Phong vừa nghe hắn nói, trong lòng vừa thấy kinh ngạc vừa đau lòng, trong đầu hắn lại có ý nghĩ nàng sẽ đuổi hắn đi, nhất thời khổ sở, mà lời nói của Lê Thư cũng càng chứng thực suy đoán của nàng. Sự yêu mến của hắn đối với nàng không dừng lại ở những suy nghĩ mà nàng tự an ủi bản thân, tình cảm của hắn đối với nàng là thật sự….
Mới chỉ chứng thực những suy đoán của bản thân, Lê Phong tự nói với mình cần bình tĩnh, nhưng cũng khó che dấu được sự vui mừng trong lòng, khuôn mặt ẩn giấu một chút thẹn thùng nhưng càng nhiều hơn là sự hưng phấn vui sướng khiến Lê Thư nhìn mà thấy ngạc nhiên. Hoàn hồn, đang muốn bảo nàng cần tức giận mắng chính mình, nhưng có chuyện xảy ra lại càng khiến cho hắn sững sờ quên phản ứng.
Hắn nhìn khuôn mặt của nữ tử mà hắn luôn tôn sùng như thần trước mặ, ôm lấy thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào trong ngực hắn…. Hắn đã không còn khả năng phân rõ tình trạng hiện tại, chỉ thấy nữ tử đem khuôn mặt cọ cọ lên trên khuôn ngực không biết khó coi chắc rắn chắc bao nhiêu lần so với nam nhi khác của hắn, giống như rất hưởng thụ.
Động tác này có lẽ ở hiện đại rất phổ biến, nhưng mà ở cái thế giới nam nữ đảo lộn này, chính là cái biểu hiện nữ tử không có khí khái phong độ. Nhưng cô gái lại có thể tùy ý, có lẽ bởi vì các định, nam tử này sẽ không có ý nghĩ xem thường gì! Sau đó, cô gái nhẹ nhàng hỏi, dường như là đương nhiên, ném cho nam tử một cái mộng đẹp mà hắn không dám tưởng tượng. “Lê Thư, ta gọi người là Thư Nhi được không?”
Nhìn vẻ mặt không thể tin được của hắn, tuy rằng còn chưa hoàn hồn, nhưng nội tâm khát vọng lại khiến hắn không tự chủ được gật đầu, cô gái cười, vẻ mặt vui vẻ đắc ý như vừa làm việc xấu, “Vậy, Thư Nhi, ngươi cảm thấy ta là người thế nào?”
“Thật sự, tốt lắm. Thật sự tốt lắm, tốt nhất…” Đương nhiên tốt, tốt không nói nên lời. Nàng, nàng sẽ là sự khát vọng của cả đời hắn, mộng cả cuộc đời…
“Nếu vậy, Thư Nhi.” Cô gái nhẹ nhàng nói, nở nụ cười ôn nhu, dùng ánh mắt chăm chú nghiêm túc mà hắn chưa bao giờ gặp qua nhìn hắn, “Thư Nhi, chúng ta thành thân, được không?” Lê Thư không tin được vào tai mình, hăn, hắn đang ở bên trong ảo cảnh sao? Nhưng mà, tại sao dưới ánh mắt chăm chú kia, Lê Thư cảm thấy, chính mình, đang ở dần dần, trở về hiện thực, không phải, đây hình như, chính là hiện thực….
Lê Thư không biết mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết, chỉ cần là nàng, là lời nàng nói ra, cho dù không phù hợp lẽ thường, hắn cũng không tự chủ, liền tin tưởng. Hắn tin nàng, cho nên, hắn cảm thấy mình như chìm trong một vùng biển vô biên vô hạn, một vùng biển tên là vui sướng, tên là hạnh phúc….
Hắn không thể thốt lên lời.
Lê Phong nhìn nam nhân đối diện, trong lòng, ừ, thật ra cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài…. Tuy rằng tự nói đi nói lại với mình nhất định phải trấn định, nếu không nói không chừng sẽ dọa nam nhân này sợ hãi, nhưng mà, bảo nàng phải nói thế nào bây giờ…. Nàng chỉ nhìn thấy nam tử ngốc nghếch nhìn nàng, trạng thái mê man như chưa chấp nhận sự thật, cái loại biểu hiện đáng yêu không nói nên lời này kích thích cảm xúc của nàng. Nàng lại nhìn thấy ánh mắt của hắn dần tỉnh táo lại, dường như tin tưởng nàng, đúng vậy, hắn rất tin tưởng nàng, nàng có tự tin là như vậy.
Sau đó, trên mặt nam tử tràn đầy sự hạnh phúc khiến cho nàng an tâm. Nàng biết, hắn đồng ý rồi. Hắn không có chán ghét nàng điều gì, cho dù nàng không thông minh, lại lỗ mãng, mới gặp mặt liền đã hủy danh dự của hắn, hai hắn bị quất roi, hại hắn phải chạy đi một mình uống rượu giải sầu, nhưng cho dù như vậy, hắn không ghét bỏ nàng, hắn đồng ý lời cầu thân của nàng.
Lê Phong lại vùi mặt vào trong ngực nam tử, chỉ cảm thấy ngày hôm nay, dù có dùng từ ngữ tuyệt vời gì cũng không thể miêu tả hết được cảm xúc của trong lòng của nàng.
“Ừ, ta…. Được.” Nam tử cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, đỏ mặt, nói nhẹ, lại đầy kiên định.
Nam tử không hề phản kháng để mặc Lê Phong tựa lên ngực mình, hai tay ôm chặt thắt lưng nam tử, đầu cọ cọ lên cổ nam tử, ngậm nhẹ vành tai trắng mềm, thân thể mềm mại tựa vào người nam tử, Chỉ cảm thấy nam tử dưới người thân thể cường tráng, dáng người thon dài, cơ bắp mềm mại mà rắn chắc dựa vào thật thoải mái, không kìm được dùng cả người cọ lên.
“Thực đáng tiếc, đây là chuyện phải sau khi thành thân mới được làm….” Nữ tử thở dài tiếc nuối, ngẩng đầu, ừ, mặt thật đỏ như trái cà chua a….