Chuyên Sủng

Chương 20: Cắt tóc



"Ừm, tay nghề phu lang của Lưu tiểu thư thật không tồi!" Khách khí gắp một con tôm mà chủ nhân cố ý gắp cho, Lê Phong cười tít mắt tán thưởng. "Hừ! Không phải chỉ có vài phần xinh đẹp thôi hay sao! Huống chi lại bị bị hắn dùng vào mục đích không tốt!" Lưu Mặc Khanh lại tương đối tức giận, "Lê tiểu thư, nếu ngươi không ghét bỏ, ở trước mặt ngươi, ta sẽ thuận tiện giáo huấn tên lòng dạ rắn rết này thật nghiêm khắc, để tỏ lòng xin lỗi với ngươi!" Thật sự Lưu Mặc Khanh cảm thấy phu lang nhà mình đã làm mình mất mặt thật lớn, lại càng âm thầm thêm tức giận nam tử này sao có thể vô duyên vô cớ sinh ra tâm tư không nên có như vậy, nếu không phải vì có người ngoài ở đây, nàng nhất định phải hỏi thật kỹ điều này, dạy dỗ hắn một trận, cần phải để cho hắn trở về con dường đúng đắn!

Trong lòng Lưu Yên Nhiên cả kinh, phản ứng hơi hơi rụt người lại, hắn biết chỉ cần Lê phong vừa đi khỏi, thế nào hắn cũng không thoát được một trận đánh đập, trong lòng vô cùng sợ hãi, đồng thời cũng sinh ra oán hận. Kẻ tiện nhân Lê Thư kia chỉ sợ vĩnh viễn cũng không bị thê chủ trừng phạt nặng điều gì đi! Hừ! Chắc ngay cả roi Lê Phong cũng chưa bao giờ sử dụng nới hắn! Trong lòng lại cảm thấy chua sót. Chỉ hận không thể khiến cho thê chủ của mình hưu mình rồi để cho Lê Phong cưới hắn!

Lê Phong thấy Lưu Mặc Khanh tức giận, không muốn thừa nhận thật ra trong lòng đang cảm thấy vui sướng khi người gặp họa. Không biết Thư Nhi nhà nàng cực kì yếu ớt à? Nàng chắc chắn Thư Nhi nhà nàng kiểu gì cũng không thể trêu chọc đến Lưu Yên Nhiên như vậy, chắc chắn là do đối phương cố ý trêu chọc. Khiến cho Thư Nhi của nàng khóc đến nửa đêm, nàng tất nhiên không muốn buông tha cho hắn, mà mình lại không tiện giáo huấn hắn, lại càng không thể nhỏ nhen đi trêu ghẹo, chỉ còn cách để cho thê chủ của hắn dạy dỗ hắn thật tốt thôi. Nhưng nàng cuối cùng vẫn khinh thường làm thế, hoặc là quả nhiên nàng vẫn không thói quen làm người xấu, vì vậy trong lòng vẫn cảm thấy có chút không đành lòng, liền khuyên nhủ: "Lưu tiểu thư chú ý đừng tức giận quá làm hại thân thế mới tốt. Huống hồ nam tử trong nhà thân thế yếu đuối, những điều dạy bảo này, nên có chừng mực..." Nói xong cũng không quên gắp một miếng thịt lợn cho vào miệng.

"Lê tiểu thư rộng lượng như vậy, Lưu mỗ bội phục..." nói xong lại rót thêm rượu. Lưu Mặc Khanh chỉ biết Lê Thư vô cùng xấu xí, mặc dù có nghe nói rằng Lê Phong vô cùng sủng ái hắn, nhưng cũng chưa để ý truyện đó, nhưng Lưu Yên Nhiên lại không nghĩ như vậy. Nghe lời Lê Phong nói, liền biết những lời đó hơn phân nửa chẳng qua đó chỉ là những lời khách sáo mà thôi, nhưng trong lòng Lưu Yên Nhiên vẫn không nhịn được có chút ngọt ngào, đã vì hắn nói lời như vậy, có phải chứng minh rằng trong lòng Lê tiểu thư vẫn có một chút tình cảm tốt đối với hắn? Cũng phải, mỗi ngày mặt với tên nam nhân xấu xí kia, lại nhìn bộ dáng như vậy của hắn... Vì thế những chuyện mà hắn làm với Lê Thư có lẽ không là gì trong mắt Lê tiểu thư đúng không?

Trong lòng cảm thấy ngòn ngọt, Lê tiểu thư là người ôn nhu biết chăm sóc.... Người thê chủ chỉ biết đánh hắn không thể nào so được với nàng, mà cái tên nam nhân xấu xí không có nửa phần sắc đẹp nhà nàng lại càng không thể so được với hắn! Sớm muộn có một ngày nàng sẽ lấy hắn mà!

Khụ khụ, mọi người đoán, nếu như Lê phong biết suy nghĩ của hắn là gì, có thể hay không hối hận vì câu nói mềm lòng này của mình, tiện thể vứt đi mặc kệ không quan tâm hay không?

Ăn nhanh vài món mình thích, Lê Phong nhìn sắc trời, ánh mặt trời dần dần ấm áp, sáng sớm đã trôi qua, nam nhân ngốc nhà nàng chắc cũng đang chờ đợi suốt ruột đi! Nghĩ như vậy lại không kìm dược nở nụ cười, ngẩng đầu nói lời từ biệt: "Lê mỗ nhớ trong nhà còn có việc, xin đi trước, mong Lưu tiểu thư thông cảm." Lưu Mặc Khanh có ấn tượng vô cùng tốt với Lưu Phong, khó gặp người văn nhã hiểu lễ nghĩa như Lê Phong, nảy sinh ý tưởng muốn giữ lại, "Có việc gấp sao? Nếu không phải, Lưu mỗ bất tài, muốn thảo luận cùng Lê tiểu thư tranh thơ mà mấy ngà nay mới làm ra." Lê Phong cười nhẹ, nhìn vào ánh mắt của Lưu Mặc Khanh, "Là một chuyện rất quan trọng, không có gì có thể quan trọng hơn so với chuyện này." Thư Nhi của nàng đang đợi nàng, đây là chuyện không điều gì có thể so sánh được, "Tạm bệt." Xoay người rời đi, không thể chời đợi được muốn gặp hắn thật nhanh!

Đi rất xa, người nào đó tai thính vẫn có thể nghe được giọng nói của Lưu Mặc Khanh: "Tiện nhân, vào trong phòng quỳ nhanh!" Cái người nào đó lắc đầu.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

"Ôi chao, ai, này, chuyện không tốt rồi!" Một người chay từ xa đến chỗ Lê Phong, miệng không ngừng oán giận, "Ta đã bảo nam nhân là không nên quá nuông chiều mà! Ngươi đi xem ngươi đi xem ngươi nuông chiều để hắn thành bộ dáng gì rồi!" Lê Phong nhíu mày, người kia đúng là lão bản hiệu thuốc.

"Chuyện gì xảy ra?" Lê Phong cũng không hốt hoảng, nếu như ý tứ trong lời nói của lão bản là Lê Thư có chuyện gì, nàng nhất định sẽ là người đầu tiên chạy về, nhưng vấn đề là ý tứ trong lời nói của nàng là Lê Thư đã gây ra tai họa gì đó. Nàng tự nhận là phu lang nhà mình cực kỳ ngoan, hắn sẽ không gây ra chuyện gì, cho dù gây ra chuyện thì sao chứ? Chỉ cần hắn không có việc gì thì tất cả đều dễ nói. Lão bản nương thấy nàng không vội, lời nói càng trở nên nóng nảy, "Ai! Ngươi còn đứng đó! Cái kia nhà ngươi cắt nửa mái tóc của mình xuống đó!" Ừm." "Điều đó thì sao...Hử?" Lúc đầu không để ý, bây giờ lại ngẩng mạnh đầu lên.

Ý nghĩa việc cắt ngắn tóc ở cổ đại và ở hiện đại là hoàn toàn khác nhau. Cổ nhân tôn trọng "Tóc da của cơ thể chịu ơn cha mẹ” râu tóc không được tùy ý cắt loạn, muốn cắt cũng cần phải chọn ngày tốt mà trịnh trọng làm việc này nếu không thì được coi là cực kì bất hiếu, bị người khác cắt đi râu tóc của mình lại càng bị coi là việc vô cùng nhục nhã. Nhớ năm đó Tào hành quân vô ý giẫm lên hoa màu, liền cắt xuống một lọn tóc coi như để trừng phạt bản thân hoàn toàn chịu người tôn kính, khi lấy lòng Quan Vũ lại đưa một kiện mũ bảo vệ râu, mà thời cổ đại nếu như phạm tội nặng phải chịu hình phạt cao nhất là cạo trọc đầu, qua đó có thể thấy sự quan trọng của râu tóc trong lòng cổ nhân, mà Lê Thư lại cắt bỏ một nửa tóc của mình?

Đáng chết, hắn sợ ấn tượng của người trong thôn đối với hắn chưa đủ tốt hay sao?

Trong lòng Lê Phong quýnh lên, cũng không quan tâm lão bản nương, chạy thật nhanh về phía nhà.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Lê Thư cắt tóc, một đoạn tóc ngắn co lại khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ không thoái mái, nhưng hắn cũng không rảnh quan tâm đến điều đó. Trong lòng hắn thật sự vô cùng bất án, cực kỳ sợ hãi. Cũng không phải sợ hãi thê chủ sẽ trách phạt hắn, hắn đã mắc một lỗi sai lớn, bị phạt nặng là tuyệt đối không trốn thoát, hắn đã chuản bị tốt tâm lí thân thể sẽ đau đến không dậy nổi, thậm chí còn nhờ phu lang của Vương Thành nhà bên, nếu lúc này hắn không làm dược cơm, vậy hắn hãy đến đưa cơm cho Phong Nhi. Hắn không hề cảm thấy hối hận. Thật ra hắn chỉ lo lắng Phong Nhi của hắn sẽ tức giận, tức giận sẽ không tốt với sức khỏe. Lòng tràn đầy sự lo lắng, hắn đi mượn roi ngựa ở nhà bên cạnh, sau đó quay lại trong nhà, cởi hết tất cả quần áo, hai tay cầm roi ngựa giơ lên cao quỳ ngay ngắn dưới đất trước giường, chờ nàng về trừng phạt.

Thật ra hắn cực kì hi vọng nàng có thể đánh nặng một chút, hắn nhịn được. Đánh thật nặng, nàng sẽ cảm thấy bớt giận phải không!

Mùa xuân vẫn còn hơi man mát, hắn cảm thấy có chút lạnh, da thị nổi lên chút da gà, nhưng mà trong lòng thấy ấm áp, chờ nàng hết giận, hắn sẽ thuận tiện lấy ra đồ vật đưa cho nàng, nghe Tiếu công tử nói, đó là thứ rất quan trọng với nàng, như vậy nàng nhất định sẽ rất vui vẻ!

Lê Phong cảm thấy chính mình thật là buồn bực muốn chết thôi. Nàng thật không dễ dàng mới khiến người trong thôn nhín hắn với bộ mặt khác, hắn thì ngược lại, không có việc gì sao lại đi cắt tóc chứ, a.... Loại chuyện đại nghịch bất đạo ở cổ đại này! Hắn đúng là....! Từ từ, trong lòng Lê Phong bỗng nhiên dừng lại, không đúng, không có việc gì sao hắn có thể đi cắt ngắn? Là có chuyện gì sao? Trong lòng thắt lại, nữ tử vội vàng bước nhanh hơn, không bao lâu đã về đến cửa nhà. Thấy ở cửa tụ tập không ít người nhàn rỗi muốn xem náo nhiệt, Lê Phong cau mày, nhìn cũng không liếc mắt nhìn bọn họ nhiều hơn một cái, dẩy cổng đi nhanh vào trong sân.

Hắn bị làm sao vậy!

Bản thân là một cô gái trong sáng thế kỷ 21 không chơi đùa thể loại S, M gì đó, Lê Phong thừa nhận mình vừa vào trong nhà nháy mắt bị dọa đến đứng nguyên tại chỗ, tuy nhiên tuy thế quỳ của nam nhân khó có thể che dấu thân thể thon dài kiện mỹ thật sự rất có tư chất muốn dụ người phạm tội (...)

Phong Nhi đã trở về! Trong lòng Lê Thư cứng lại, thầm tức giận bản thân thật vô dụng, Phong Nhi đã về, bản thân lại không nghĩ ra cách nào "Có thể khiến cho nàng ra sức lấy mình làm nơi chút giận để không đem sự bực bội để trong lòng". Lấy roi giơ cao lên, hắn hạ quyết tâm khi bị đánh phải cố gắng chịu đựng thật tốt, coi như không có gì đau đớn, ít nhất phải không để cho nàng có lòng không nỡ, miễn cho kìm nén mà làm hại thân thể. Hồi phục lại suy nghĩ, hắn kéo căng thân thể chờ bị đánh. Mà khiến hắn hoàn toàn không ngờ là, Lê Phong nhưng chỉ cầm roi trong tay hắn để qua một bên, sau đó bế ngang người hắn ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại như vậy?" Trong giọng nói hơi ngầm có chút tức giận, lai càng thêm lo lắng, "Vì sao lại cắt tóc?"

Lê Thư là vô cùng kinh ngạc, hắn nghĩ mình vi phạm một tội đại nghích bất đạo như vậy, Phong Nhi của hắn sẽ không nói hai lời mà trước tiên trừng phạt hắn một trận, nhưng mà, hiện tại nàng lại nói lời quan tâm.... Trong lòng Lê Thư cảm thấy vô cùng ấm áp, thật là rất muốn ôm chặt lại Phong Nhi, sau đó cùng nàng nằm một chỗ, nhưng mà.... không được, thuận tiện cúi thấp đầu, "Không có tiền..." Vâng dạ trả lời. "Cho nên.... Không vì lí do gì đặc biệt, chàng liền mang đi bán lấy tiền thôi hả?" Trời biết nàng kìm nén bao nhiêu không vỗ một phát vào trên mông đang không mảnh vải trước mặt mình, "Chàng không biết tiền bạc trong nhà để ở đâu? Không đủ phải hỏi ta chứ?" Thở mạnh mấy hơi, "Chàng muốn mua gì?" "Mua cái này..." Nam tử cầm lấy ý phục đã cởi ra, cầm ra một sợi dây xích. Chế tạo tinh xảo, phát ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Là cái vòng vàng bạch kim mà anh hai đưa cho nàng, lúc trước nàng vì cuộc sống, mang đi cầm.

Đáy mắt Lê Phong bỗng nhiên nóng lên. Nam nhân này....

Không đúng! Lê Phong kéo nam nhân một cái, quay ngược lưng nam nhân lại, dùng sức đánh mạnh một cái lên mông nam nhân, da thịt màu lúa mạch lập tức hồng lên. Cho dù vòng cổ rất quan trọng với mình, nhưng mà nam nhân này hiện tại lại chỉ vì một món đồ vật của mình mà cắt sạch mái tóc cổ nhân coi như sinh mệnh này, nếu như không dạy dỗ hắn thật tốt, về sau ai nghĩ hắn còn có thể làm ra chuyện gì nữa? Nghĩ như vậy, lại đánh thêm một cái nữa, không ngờ nam nhân luôn dịu ngoan lúc này lại vùng vẫy thuận tiện đứng lên, "Đừng, đừng dùng tay", đồng thời lấy cái roi mà nàng để một bên, "Dùng cái này." Dứt lời, ánh mắt lại vẫn tràn đầy đau lòng nhìn ngắm bàn tay của nàng một chút.

Lê Phong hiểu rõ, cảm động vì hắn yêu thương lo lắng chuyện nàng đánh sẽ bị đau bản thân. Nói đùa, để cho nàng dùng roi đánh hắn. Nàng đau hắn còn không kịp, lại vẫn ra tay được sao? Nhíu mi lại, mạnh mẽ dùng thân phận thê chủ ép buộc hắn, nàng không để ý sự phản đối của hắn, kiến quyết xoay lưng hắn lại, vỗ mạnh một phát lên cái mông đang vểnh cao của hắn. Vốn nghĩ rằng nam nhân này có khổ gì chưa trải qua, tội gì chưa từng chịu, loại trình độ đánh đau yêu kiểu này chỉ là kiểm tra trình độ chịu đựng của đôi bàn tay yếu ớt của nàng mà thôi, nhưng mà, không nghĩ rằng, không đến 20 cái, nam nhân bên dưới đã bắt đầu cầu xin, "Van xin nàng, đừng đánh, van xin nàng, van xin nàng ....."

Lê Thư là chịu đánh mà lớn lên, lúc này chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ bị đánh mà cảm thấy đau như vậy!

Mông đau đớn hắn có thể dễ dàng chịu được, đối với hắn đó sự trách phạt nhẹ nhất, nhưng mà đó là do nàng dùng đôi tay trắng trẻo mềm mại đánh lên! Trong đầu hắn tất cả đều là nàng phải chịu đau đớn như vậy, không đúng, phải là mông của hắn thô ráp như vậy, tay nàng non mịn như thế, nàng nhất còn đau hơn cả hắn! Nghĩ như vậy, hắn chỉ cảm thấy mình đau đến không thở nổi. Hắn không thể chịu dựng được việc nàng phải chịu đau dù chỉ là nhỏ nhất, hắn chỉ cảm thấy trái tim xé rách đau khổ theo từng lần bàn tay của nàng giơ lên hạ xuống. Trên đời này còn có hình phạt nào khó có thể trải qua so với hình phạt này? Lê Thư nắm chặt tay, trời biết hắn muốn tránh khỏi bao nhiêu, nhưng không dám làm trái ý của nàng.

".... Van cầu nàng... Dùng roi, dùng roi có được hay không! ..." Mặc dù không dám làm trái, khi Lê Thư cảm thấy mình sắp cuồng loạn, liền cảm giác được nữ tử dừng tay lại, một tay ôm hắn lên, trong gióng nói có chút kinh hoàng không biết làm sao, "Làm, làm sao vây? Sao lại khóc? Đánh vào chỗ nào rồi? Đau ở đâu? Sao lại khóc như vậy chứ?"

hắn không quan tâm một tay bắt lấy tay nhỏ của nàng đưa đến bên môi nhẹ nhàng thổi, nước mắt cho dù thế nào cũng không dừng lại được.

"Cầu xin nàng, đừng đánh.... Cầu xin nàng ....."

"Xin nàng dùng roi, có được hay không ....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.