Có người nói, vào năm nàng ba tuổi, nhà tan của nát. Nghe thật đáng buồn, thật ra, nàng cũng không cảm thấy có gì đáng để đau buồn, bởi vì nhỏ tuổi, nàng thậm chí chưa từng nhớ kỹ kình dáng của mẫu thân và phụ thân. Từ lúc nhớ được mọi việc, nàng đã lưu lạc đầu đường xó chợ để bôn ba sinh tồn rồi. Cái gọi là bôn ba, tất nhiên chính là lừa đảo ăn trộm. *bôn ba: đi khắp nơi hoạt động không để ý vất vả, nhấn mạnh bận rộn đi khắp nơi vì mục đích nào đó, nếm trải mọi sóng gió thử thách của cuộc đời
Không biết vì sao bản thân lại sống lại sống sót trên thế gian này, có cũng chẳng qua là bản năng sống sót của bản thân mà thôi.
Cho đến hôm nay, ngước nhìn bầu trời, nàng cẩn thận nghĩ lại, nếu như năm ấy không có cái nhìn kinh hồng thoáng qua, nàng có phải, sẽ vô tri vô giác sống mãi tiếp như vậy không?
Lúc đó, cho dù tuổi còn nhỏ cũng không che dấu được sự thanh tĩnh thoát tục, khi chất mê người, nhi tử tài hoa hơn người của Tả tướng đi ngang qua dưới sự bảo hộ của thị vệ, nàng dựa vào đáng người nhỏ nhắn giả trang thành nam hài ăn xin, cũng chính vào lúc đó, lần đầu tiên tiểu nữ hài quần áo tả tơi chẳng biết tại sao lại nghĩ, so sánh với bản thân mình, lần đầu tiên trong cuộc đời hiểu cái gì gọi là "tự thấy xấu hổ".
Nữ tử cho rằng, trừ bỏ lần đó sẽ không bao giờ gặp lại cái người công tử quyền quý đó lần nào nữa. Nhưng mà, việc đời luôn khó đoán.
Khi đó nàng chuẩn bị ăn cắp một cửa hàng tiền bạc, tự nhận là bản thân làm nhiều lần trộm cắp, chắc chắn sẽ không có sai lầm gì, ai biết lần trước đối phương do không điều tra được gì nên lần này đề phòng rất nghiêm ngặt.
Nàng bị bắt được, đối phương thấy chỉ là một tiểu nha đầu, cũng không thèm đưa đi quan phủ, mà tàn nhẫn đánh gãy chân nàng, một mặt mắng chỉ vì một tiểu nha đầu mà phải canh giữ dưới tuyết, một mặt không quan tâm chút nào ném nàng vào trong tuyết.
Nàng thấy mình đau đến nỗi không bò dậy nổi, bản thân mặc cực ít, vốn định đánh nhanh thắng nhanh, ai biết cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, làn da gần như tiếp xúc trực tiếp với băng tuyết trở nên đông cứng đau đớn, cho đến khi dần mất đi cảm giác.
Nàng dị chuyển vài bước, những đồng bạn không biết ở nơi nào, xung quanh ngay cả miếu đổ nát để tránh gió tuyết cũng không có. Nàng thở dồn dập, thậm chí có thể cảm giác được ý thức của bản thân ngày càng mờ mịt.
Nàng sẽ... Chết ở chỗ này sao...
....
Mở mắt, nàng cứ nghĩ đập vào mắt sẽ là âm tào địa phủ, cảm thấy ngạc nhiên khi địa phủ lại an tĩnh như vậy. Đệm giường dưới người sạch sẽ thoải mái, nóc nhà bên trên sạch sẽ không có tro bụi rơi xuống, cho dù bên ngoài tuyết rơi vẫn cảm thấy ấm áp, thậm chí còn hơi ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngát. Nếu biết từ sớm địa phủ là như vậy, nàng nên sớm đã cho mình một đao chấm dứt cuộc sống rồi.
Về sau, nàng mới biết được, nơi này vốn là phủ Tả tướng. Là nhi tử của Tả tướng nhặt nàng mang lên xe, mang nàng trở về, sai người chăm sóc nàng. Lòng của nàng bỗng run lên bần bật.
Vì sao? Rõ ràng nàng chỉ là một tiểu khất cái bẩn thỉu bị ném vào trong tuyết, nàng biết trên người mình bẩn bao nhiêu, biết mình cho dù lên trấn trên tìm một khách bình dân ít người ở nhất nghỉ ngơi một chút cũng sẽ bị người không chút chần chừ đuổi ra ngoài, nhưng mà người kia, công tử Tả tướng kia, vậy mà lại mang nàng về, để cho nàng ngồi trên xe ngựa của hắn...
Trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng tuyệt vời, tay chân đều không còn cảm thấy lạnh như băng, lại nhớ lại cái nhìn thoáng qua của mình lúc trước về vị công tử cao quý trang nhã băng thanh ngọc khiết, trái tim rung động.
Nàng cảm thấy, nàng bị nhận nhầm là nam hài tử, cũng đành đâm lao phải theo lao, từ chối những đồng bọn lớn lên cùng mình, giả bộ đáng thương nịnh hót trước mặt tổng quản Phủ Tả tướng, cuối cùng cũng được ở lại trong phủ. Nàng không có tên nên được đặt tên là Ôn Thu. Về sau, nàng dựa vào sự thông minh cùng với sự tính toán nho nhỏ, trở thành gã sai vặt bên người của hắn, ân nhân cứu mạng của nàng.
Để đảm bảo an toàn cho hắn, nàng bị dạy võ công, tất những gì nàng làm đều vì hắn.
Thời gian, lại trôi quan nhanh như vậy! Theo tuổi ngày càng tăng, nàng không còn cách nào khác phải buộc chặt ngực, cũng không còn cách nào khác phải cố ép cho giọng nói trầm xuống, cũng không còn cách nào khác cố gắng khống chế những suy nghĩ không an phận ngày càng... khótrong lòng xuống.
Nàng càng ngày càng nghiêm túc học võ công, để bảo vệ hắn, cho nên chẳng biết lúc nào, trong phủ nàng đã trở thành đệ nhất cao thủ.
Tính tình công tử tao nhã, xuất trần thoát tục, ôn hòa thiện lương. Hoàn toàn khác với nàng, là ánh sáng ấm áp trong lòng nàng. Nàng ở bên cạnh hắn, mỗi ngày nhìn hắn càng lớn lên, trổ mã ngày càng cao vút thẳng tắp như ngọc, hắn đối xử với nàng giống như ca ca vậy, nàng thích nhất là nhìn ánh mắt tin tưởng kính trọng còn mang theo chút không muổn rời xa của hắn đối với nàng.
Tuy rằng nàng biết, nàng không xứng, cả đời đều không xứng với hắn.
Cuối cùng sẽ có một ngày, hắn bị gả cho một vương công quý tộc, để hắn khi còn sống có một cuộc sống bình thản giàu có...
Thân phận nữ nhân của nàng, cũng giấu không được lâu nữa... Bị mọi người biết được nàng có thân phận nữ nhân lại ở bên người công tử của Tả thừa tướng lâu như vậy, nàng nói không chừng sẽ bị đánh chết thôi!
Ít nhất, nửa đời sau của nàng, đều sẽ nhớ về hắn.
Về sau, về sau, nàng nhận ra, thì ra cuộc đời của nàng cho dù thế nào cũng không thoát khỏi bốn chữ "Việc đời khó đoán"
Nàng vốn ôm niềm tự hào, ít ra, tuy rằng nàng không xứng với hắn, nhưng người hắn thích nhất chính là nàng mà! Nếu như nàng cho hắn biết thân phận nữ nhân của mình, hắn còn có thể thích nàng cũng không biết chừng! Mặc dù nàng biết khuôn mặt của mình không có khí phách mà nữ tử cần có, phần lớn nam nhân cũng nhìn không vừa mắt, nhưng nàng vô cùng tự tin với quan hệ của bọn họ. Nhưng mà, nàng không ngờ rằng, có ngày hắn cũng có mối tình đầu, không liên quan đến nàng.
Hắn đã nói từ trước, hắn thích nữ tử ôn nhu hiền lành, tốt nhất, có thểchuyêntình một chút, thú ít phu thị thôi. Nàng cố gắng trở thành người như hắn yêu thích, ôn nhu, thiện lương, thậm chí cho dù hắn không biết thân phận nữ nhân của nàng, nàng vẫn như cũ không trong vô ý không thân thiết cùng với nam nhân khác ngoài hắn. Nàng biết người trên đời ôn nhu thiện lương rất nhiều, nhưng mà, trừ phi là người nghèo, nếu không nữ nhân nào không phải tam phu tứ thị?Chuyêntình, đây chẳng phải là làm mất phúc lợi lớn nhất của nữ nhân à. Nhưng mà, hắn thật sự, gặp được nữ tử như vậy.
Ngày ấy bọn họ ở nông thôn giải sầu, nghe được vài cái nam nhân không cóchuyêngì ngồi tán dóc, từ trước đến nay hắn ít khi đến gần người ngoài, khi đó tò mò, liền cẩn thận trốn ở gần đó nghe lén một chút, muốn biết hàng ngày những người nông phu ở nông thôn này đều bàn luận về điều gì.
Nếu như nàng biết để cho hắn đi nghe sẽ khiến nàng hối hận cả đời, nếu được quay lại ban đầu, vậy thì, nàng nhất định sẽ tìm mọi cách dẫn hắn rời đi. Nhưng mà lúc đó, nàng không làm vậy.
Bọn họ nghe được mấy nam nhân đang bàn về một nữ tử. Nàng kia mặc dù không tính là giàu có, nhưng cũng đủ để thú hai ba người phu lang, vậy mà nàng lại chỉ thú một người. Mà người nam nhân nàng thú kia lại là bởi vì nàng say rượu làm bậy mà được gả cho nàng, xấu xí vô cùng. Nàng thấy hắn khi nghe những lời này, mắt đột nhiên sáng lên, ánh sáng trong nháy mắt đó đâm thẳng vào lòng nàng.
Đó là ánh mắt nàng chưa bao giờ thấy qua, nàng bên hắn gần mười năm, cũng chưa từng thấy qua ánh mắt đó. Không ngờ trong lòng nàng thấy vô cùng khó chịu, chỉ ngây ngốc nhìn hắn chạy đi hỏi nơi ở của nữ tử kia.
Nàng rất ghen tị.
Nàng nhìn hắn phấn khởi không thể kìm nén, nhưng vẫn cố gắng giữ hình tượng công tử tốt đẹp, đó là vì lo lắng nữ tử hắn chưa bao giờ gặp kia sẽ chán ghét hắn. Nàng thậm chí còn không được phép cùng mở cánh cửa kia với hắn, lo lắng nàng kia nhìn thấy sẽ nghĩ hắn mang theo gã sai vặt đến thăm là do kiêu căng hoặc ỷ thế ức hiếp người gì đó. Rõ ràng là chuyện không quan trọng, hắn lại nghiêm túc lo lắng từng thứ một hết lần này đến lần khác, chỉ sợ nàng kia sẽ ghét ăn cho dù là việc cực nhỏ đi nữa. Hắn chưa bao giờ tiếp xúc chuyện như vậy, lại có thể hiểu rõ làm thế nào để cho nữ tử không nhịn được yêu thương.
Nàng vô cùng ghen tị.
Hắn ra lệnh cho nàng nấp ở một bên, sau đó đứng trước cổng nghiêm túc chỉnh sửa lại quần áo. Bỗng nhiên nàng sinh ra cảm giác nàng bị hắn từ bỏ. Nàng lại thấy hắn chần chờ một lúc, sau đó mới giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa. Chỉ có khi gặp mặt Thánh thượng hắn mới trịnh trọng như vậy...
Nàng không biết bản thân có bao nhiêu khó chịu, nàng có thể dễ dàng chấp nhận cho hắn có thể gả cho một người hắn không thương, cho dù thế nào lại không thể chấp nhận cho hắn đi thích một nữ tử.
Nàng kia mở cửa. Mới đầu, nàng cho rằng nàng kia là nam nhân. Giống như nàng, thân thể nàng nhỏ nhắn, giống như nam nhân. Mà một lát sau nam nhân kia xuất hiện.... Nàng cười thầm hai người bọn họ đúng là xứng đôi, một người nữ tử như nam nhân, một người nam nhân như nữ nhân.
Thế nhưng ngay lập tức, nàng cười không nổi.
Nàng nhìn nữ tử còn giống nam nhân hơn cả nàng, không sinh ra chút thù ghét thì cũng phải bỏ đi lòng thương yêu, lại không ngờ, hắn không ngần ngại chút nào. Nàng kia chăm chú nắm tay nam nhân, bởi vì lúc nam nhân kia nhìn thấy hắn tự biết bản thân mình không bằng người. Lúc gặp hắn nàng kia rõ ràng có kinh diễm, dù sao tuy hắn không được gọi là tuyệt sắc thì cũng có "tiên khí" từ xương tản ra mà người nơi nông thôn không có, nhưng mà, nhưng bởi vì xấu nam nhà nàng bất an, liền thậm chí mắt cũng không nhấc lên nhìn hắn một cái. Nấp ở một bên lòng nàng lạnh lẽo, nàng biết, hắn muốn, chính là nữ tử như vậy.
Như nàng nghĩ, cho dù hắn không thích nữ tử tên là Lê Phong kia nhanh như vậy, nhưng cũng để trong lòng. Hoặc là, từ lúc nàng biết hắn đến giờ, chưa bao giờ thấy hắn đối với ngươi nào quan tâm như vậy...
Rõ ràng Lê phong cực kỳ cưng chiều nam nhân xấu xí kia, chi quan tâm đến cả xúc của nam nhân, cho nên mỗi lần hắn đi tìm nàng, nàng dều lo lắng nam nhân kia tự ti hiểu lầm, bởi vậy thái độ lúc nào cũng lạnh nhạt, chỉ hận không thể đuổi khách ngay lập tức thôi.
Nhưng hết lần này đến lần khác, chính là như vậy lại vừa lòng hắn. Nàng nhìn hắn dần dần thích Lê Phong, sau đó một ngày vì Lê Phong mà đau lòng. Hắn không biết nàng khó chịu biết bao, khi nàng nhìn hắn, hắn lại vì người khác mà đau lòng! Hắn thoát tục như vậy, thanh nhã như vậy, là nam tử mà biết bao nữ nhân muốn dùng cả linh hồn mà ôm vào lòng, thế nhưng...
Nàng rất đau lòng.
Cho nên, dù bất cứ yêu cầu gì của hắn, nàng không thể từ chối được. Bao gồm, hắn muốn nàng, điểm huyệt đạo cô gái kia, sau đó ôm lấy, thậm chí, còn hôn lên. Nàng khó chịu không nói lên lời, nam tử không ăn khói lửa nhân gian này, cuối cùng cũng bởi vì một nữ nhân, rơi vào trần thế thôi! Nàng làm theo ý của hắn, gọi người nam nhân kia đến, nhìn cảnh tượng kia. Sau đó, nói bên tai nam nhân, nói những lời nói dối mà lại chân thật không chút sơ hở, thật là một lời nói dối lớn. Nàng kia ôm lấy hắn, đây chỉ là hành động mà nàng điểu huyệt bắt buộc nàng kia phải biểu hiện ra như vậy...
Thật ra, nàng cũng không chắc chắn, nàng và người nam nhân kia, thấy cảnh như vậy, nói và nghe lời nói dối, cuối cùng ai đau lòng hơn.
Có lẽ là nàng sao!
Những lời này, người nam nhân kia chỉ nghe, nàng lại phải nói ra từng chữ từng câu một, mặc dù mỗi một chữ cũng giống như lưỡi dao sắc bén, đâm mạnh vào tim của mình. Mặc dù, người nam tử lệnh nàng cầm lưỡi dao sắc bén này, là người nàng tình nguyện cố gắng tất cả, người nàng yêu nhất.
Về sau, về sau, nàng cứ nghĩ rằng Lê Phong hôn hắn, thế nào cũng đồng ý thú hắn về nhà. Kết quả, lại nằm ngoài mọi người dự tính.
Lê Phong, mất tích. Thậm chí ngay cả người nam nhân xấu xí kia của nàng cũng không tìm được nàng. Nữ tử kia không biết nam nhân nhà nàng lo lắng thế nào sao, mấy ngày không ngủ không nghỉ không ăn không uống, đi khắp nơi tìm nàng. Dường như sớm nên chết khát chết đói chết mệt, lại vẫn còn sống, chỉ vì tìm nàng. Không thể không nói, nam nhân như vậy, thật sự xứng đáng để nàng vô cùng cưng chiều mà!
Nhưng mà, không chỉ là hắn, hắn cũng vậy.
Hắn có biết nàng đau lòng thế nào không?
Về sau, hắn giúp người nam nhân kia, để hắn bình tĩnh lại, để hắn cuối cùng cũng ăn thức ăn, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, cuối cùng cũng cứu mạng hắn về. Thật ra, cũng không có gì, chẳng qua hắn nói cho người nam nhân kia sự thật của chuyện đó, dù sao, bởi vì bị điểm huyệt đạo, hắn ôm lấy nàng, nhưng nàng không ôm lấy hắn, như vậy cũng có thể coi như đó là bằng chứng cho việc nàng không thích hắn. Hơn nữa một người lão đạo sĩ khuyên bảo nam nhân kia, Lê Phong yêu hắn, nếu ngày nào đó nàng trở về, biết hắn vì tìm nàng mà chết...
Hắn là người thiện lương như vậy, chẳng qua vì yêu mà suy nghĩ hồ đồ, lại vẫn không nhịn được làm rõ mọi việc với tình địch.
Nàng lại đau lòng hắn. Đau lòng khuôn mặt tươi cười giống như là khóc của hắn. Hắn cho rằng Lê Phong tức giận chuyện xấu nhất thời hồ đồ của hắn, cho nên rời đi. Ta lại biết, nàng kia không có võ công, nếu tự mình rời đi cũng không đi xa, cho nên, nhất định nàng đã bị người nào đó bắt đi. Nhưng ta giấu không nói với hắn, nói chỉ làm hắn lo lắng hơn mà thôi.
Về sau, thời gian nhoáng một cái đã ba năm rồi. Mặc dù trả qua nhiều khó khăn, còn suýt chút nữa bởi vì lí do "Một nữ tử lại hầu hạ bên cạnh công tử mười năm" mà bị dạy dỗ đánh mất tin tưởng, nhưng cuối cùng nhờ sự bảo vệ của hắn nàng còn sống, cũng khôi phục thân phận nữ nhân. Hắn bắt đầu có thói quen thường xuyên đi dạo xung quanh các nơi, cũng thường xuyên đến tửu lâu lớn nhất này để tìm hiểu tin tức. Nói là tửu lâu lớn nhấy, bởi vì nơi này nhỏ bé, chẳng hề nỏi tiếng, dưới lầu lại là một đám người thô lỗ. Hắn luôn nghĩ ở dưới lầu dễ nắm bắt tin tức, nhưng không biết dưới lầu tốt xấu lẫn lộn, khuôn mặt của hắn sẽ mang đến không biết bao nhiêu rắc rối, quantrongj hơn là, đám người thô lỗ kia, sao xứng đáng ngồi ăn cùng phòng với hắn?
Nàng không cản chuyện hắn đi tìm hiểu tin tức, lại biết cũng không cản được. Năm đó nàng kia cũng không có khả năng tự mình bỏ đi, ba năm còn chưa trở về, khả năng lớn nhất là không về được. Nàng làm như vậy chẳng qua vì để hắn không bị sao khi ngồi ở dưới lầu "Tìm hiểu" mà thôi.
Nàng không nghĩ rằng, nàng còn có thể trở về.
Hắn không biết, khi nàng đưa nàng kia đến trước mặt hắn thì có bao nhiêu đau đớn.
Nàng mất đi trí trớ, hắn nói, hắn là tướng công của nàng.
Tất nhiên là nói dối.
Nàng đứng hầu bên cạnh, trong đầu vô cùng đau đớn, đau buồn giống như không thở nổi.