Chuyên Sủng

Chương 30: Gặp nhau



"Tới thăm ngươi một chút xem đã chết hay chưa, xem ra không sao nhỉ!"

Cửa bị đẩy mạnh ra, người ngoài cửa bước vài phát liền bước đến bên giường, không để ý chút nào đánh mạnh vào chỗ đau của nam nhân, nghe thấy đối phương hít mạnh một hơi, vừa lòng cười nói.

"Không tồi, vẫn còn có tinh thần!"

Hành động này phụ phu Lưu thị thấy cũng không biết nói gì, nhưng lại khiến cho Hạ Cúc vừa đi pha trà dâng lên bước từ ngoài cửa vào sợ hết hồn

"Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?"

Khuôn mặt tiểu đồng tràn đầy sự sợ hãi lo lắng, bước vội vàng ba bước thành hai bước, đẩy mạnh một phát người nọ ra, chạy vội đến trước giường.

"Tướng quân, không sao chứ!"

"Không sao..."

Lê Thư vuốt nhẹ cằm, lại có chút lo lắng liếc nhìn người nọ, lại quay đầu trách mắng tiểu đồng,

"Hạ Cúc, không được vô lễ với Hoàng hậu."

"A!"

Tiểu đồng nghe vậy kêu lên, chân mềm nhũn, sợ hãi định quỳ xuống, lại bị đối phương đỡ lấy.

"Quỳ cái quái gì, ngươi thật là sao không biết thú vị như vậy chứ!"

Giọng nói tràn đầy ý cười, khiến cho người khác cảm thấy ấm áp. Hạ Cúc cũng không biết tại sao, trong nháy mắt đã đem Hoàng hậu này trở thành một người tốt.

"Mong điện hạ thứ tội."

Vốn không dám nói lời nào tiểu đồng cũng lớn gan hơn nói một câu, đối phương lại cười nói,

"Cái gì mà điện hạ, gọi Tiếu Ninh là được rồi!"

Dứt lời, lại quay đầu nhìn về phía Lê Thư, "Ta nói nè Tiểu Thư Tử, nếu ngươi còn dám làm như vậy như lần trước chạy theo mấy tên quan viên nói "Điện hạ vạn an điện hạ thiên tuế" nữa, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi hừ!"

"Không dám..."

Vẻ mặt Lê Thư mang theo ý cười,

"Hạ Cúc, dâng trà."

Nam nhân nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói,

"Ngươi biết đó, nha đầu Lưu Quý kia... Ừ... Nữ nhi của Bắc Triều Tiên vương chỉ tên muốn thú ngươi, không làm theo không chịu bỏ qua, nàng vì quan hệ hai nước nên buộc phải hạ chỉ, cũng biết ngươi chắc chắn không nghe theo... Nói chung, không muốn nghe cái gì mà "Quân muốn thần chết thần không thể không chết", ngươi nên biết nàng càng muốn làm bằng hữu đầu thôn với ngươi như trước."

"Ừ, ta biết." Lê Thư gật nhẹ đầu.

Ba năm trước, Lê Phong biến mất, Ôn Đường là công tử Tả tướng cũng không tìm được, chỉ biết xin mẫu thân mình giúp đỡ, thấy mẫu thân không để ý chút nào, không còn cách nào chỉ đành nói ra Lê Phong là người mình thương yêu, lại không ngờ người mẫu thân cực kỳ cưng chiều mình biết hắn muốn tìm một dân thường nữ tử là người hắn thích, theo quan điểm môn đăng hộ đối, tuyệt đối không đồng ý, không muốn hỗ trợ, ra lệnh cho người cưỡng ép mang hắn về.

Ai ngờ Ôn Đường có bề ngoài mềm yêu, trong khung lại vô cùng mạnh mẽ, lệnh Ôn Thu bên người ngăn cản, cho dù thế nào cũng nói chỉ cần mẫu thân giúp đỡ tìm người về thì sẽ trở lại, là cho Tả tướng tức giận, đành đích thân đến nơi thôn dã này.

Nếu như Lưu Quý có thể biết trước tương lại, nói không chùng nàng sẽ dùng cái miệng uốn ba tấc lưỡi của mình khuyên Ôn Đường trở về ngay!

Tả tướng đến đầu thôn, gặp người đầu tiên không phải nhi tử nhà mình mà lại là Lê Quý đang đi từng nhà hỏi có biết Lê Phong đi đâu không.

Trời biết lúc đó Tả tướng khiếp sợ thế nào, ở một nơi thôn dã nhỏ bé nàng lại gặp một người còn giống Hoàng trưởng nữ hơn cả Hoàng trưởng nữ hiện tại!

Mười bảy năm trước, vào trước lúc Hoàng trưởng nữ mới sinh ra, Hoàng hậu khó sinh suýt chết, sau một tháng sinh sản mới có thể được ôm nữ nhi của mình, ai biết một cái ôm này cũng không bình thường, Hoàng hậu nhất quyết nói đây không phải nữ nhi của mình.

Thì ra, lúc sinh sản, Hoàng hậu mặc dù đau đến nỗi ngất đi mấy lần nhưng vẫn nhớ rõ ở bên trái eo của nữ nhi có một cái bớt, nhưng hài tử này....

Mặc dù có thể là do khi sinh sản suy yếu dẫn đến sinh ra ảo giác, Hoàng thượng cũng tin tưởng cảm giác của phụ thân hài tử, nên cũng chậm chạp không lập Thái nữ.

Mà lúc này...

Tả tướng nhìn ngang lưng Lưu Quý, cái này không phải vừa khớp hay sao.

Hoàng trưởng nữ chân chính, chẳng biết tại sao lại lưu lạc nơi thôn quê.

Tả tướng đắn đo, thậm chí vứt chuyện nhi tử mình ở một bên.

Nói về học thức tài năng văn thao vũ lược, có thể nữ tử ở nông thôn không thể sánh bằng Hoàng trưởng nữ ở trong cung kia, nhưng không còn cách nào bệ hạ chỉ nhận nữ nhi thân sinh, chậm chạp không chịu lập đế trữ thì cũng không còn cách nào, huống chi...

Người bên ngoài không biết, nàng cũng phải tự hiểu, thân thể của bệ hạ ngày càng sa sút, ngự y nói bệnh từ lâu đã khiến cho mắt mờ, không chống nổi một năm.

Vì vậy...

Năm Nguyên Trì mười sáu, bệ hạ tìm được nữ nhi lưu lạc nhân gian, cùng năm lập làm trữ, ban cho tên Tần Chiêu.

Năm Nguyên Trì mười tám, đế băng hà, Thái nữ kế vị.

"Oa!"

Bỗng nhiên không khí có chút trầm trọng, tiểu cô nương ngồi cạnh giường rốt cuộc không chịu được khóc lớn lên, Lưu Yên Nhiên cuống quýt bế lên dỗ dành.

"Nói cũng có thể các ngươi không tin, vốn đọc sách là định muốn thi cư lấy một cái công đanh, làm quan to.

Kết quả nhìn Lưu Quý có chức quan to nhất là Hoàng đế, biết rõ bằng hữu có nỗi khổ, còn có người bị hạ lệnh trượng trách*, ngược lại không thoải mái như khi ở trong thôn... Bỗng nhiên, không có việc gì làm muốn ở trong thôn làm cái tiên sinh dạy học, nuôi lớn hài tử thật tốt, sau đó dạy dỗ nàng, không có tài năng gì đặc biệt về làm ruộng cũng tốt mà!"

*trượng trách: hình phạt đánh bằng gậy.

Lưu Mặc Khanh nghe tiếng khóc của hài tử, đột nhiên nói.

"Tin."

Tiếu Ninh rủ mắt xuống, bỗng nhiên lại ngẩng đầu cau chặt mày.

"Ta nói! Các ngươi làm gì mà phải nghiêm túc như vậy, không thấy buồn chán hay sao? Đã nói..."

"Hoàng hậu điện hạ."

Một tiểu đồng chạy vội đến làm giãn đoạn lời định nói, "Có nữ quan từ trong cung xin gặp."

"Để cho nàng vào đi!"

Tiếu Ninh không vừa lòng, "Cảm hứng đang dâng trào muốn nói mà!"

"Điện hạ, tướng quân, đã tìn được thê chủ đại nhân của tướng quân."

"Ngày hôm qua mới vào trong phủ của Tả tướng."

"Cái gì?"

"Ngươi, ngươi làm gì vậy? Hôm qua vừa bị đánh một trăm quân côn, bây giờ ngươi lại muốn làm gì?"

Tiêu Ninh dùng tay cản lại nam nhân đang không để ý chỗ đau của mình muốn giãy dụa để dứng dậy, kìm nén mong muốn trong lòng muốn đi thăm nha đầu kia, cảm tức tên truyền lệnh không có mắt.

"Ta đi nhìn xem, nếu thật sự là nàng, cùng lắm thì mang đến đây cho ngươi!"

"Không được!" Nam nhân quýnh lên, vội vàng nói lớn, lại kìm giọng xuống,

"Nếu là... Nàng không muốn nhìn thấy ta..."

Không để ý sự ngăn cản của mọi người, nam nhân chợt chống đỡ cơ thể đứng lên, "Chuẩn bị ngựa."

"Shit! Sao ngươi lại cưỡi ngựa chứ!"

--- ------ ------ ------ ------ ------ ----

Lê Phong xin thề, bản thân phải luyện tập nhiều lần mới dám vác mặt đi yêu cầu Ôn Đường đổi một gian phòng khách khác.

Chủ yếu là... Vốn gian phòng kia.... Sao lại cách phòng hắn gần như vậy!

Chỉ cách một bức tường, nàng nghĩ thế nào cũng cảm hấy khó chịu.

Ừ... Quả nhiên một nơi hẻo lánh lại có một vườn hoa như vậy mới là tốt nhất...

Lê Phong theo bản năng bỏ qua ánh mắt bi thương và phức tạp của Ôn Đường cũng như ánh mắt muốn giết mình cho hả giận của Ôn Thu.

Cõ lẽ, việc làm theo ý thích cả bản thân ở trong mắt người khác là không bình thường, nhưng mà, có phải nàng ngược lại được lời ích hay không?

Lê Phong nhìn chằm chằm vào thuộc loại dương cương mỹ nam tử mà ở đất nước nữ tôn chưa thấy bao giờ, bỗng nhiên nghĩ.

Từ xa Lê Thư đã nhìn thấy sắp đến phủ Tả tướng, tung người xuống ngựa, nhìn Tiếu Ninh ở phía sau.

"Ta nghĩ, len lén vào xem... Có thể nàng không muốn nhìn thấy ta..."

"... Nàng sẽ không như vậy, tin tưởng ta."

Hắn có nên nghe lời của hắn không? Vẻ mặt Tiếu Ninh chịu đựng nìn nam nhân nấp vào một chỗ yên tĩnh lặng lẽ nhảy mạnh qua.

Quên đi, hiểu cho hắn. Bản thân không biết võ công, đi vào từ cửa chính nói không chùng lại đánh rắn động cỏ*.

*Đánh rắn động cỏ - Đả thảo kinh xà - 打草驚蛇: được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho người ta đề phòng.

Đúng là vẫn nên rời đi trước thì tốt hơn.

"Hừ... Hừ ..."

Chỗ đau ở mông và chân chịu sự ma sát xóc nảy trên lưng ngựa, lại chịu động tác mạnh, mang đến đau nhức không thua gì như khi chịu phạt. Lật người, nam nhân cắn răng nhịn đau vượt qua tường, tự thấy rằng những chỗ hẻo lánh như vậy trong phủ quan viên quyền quý thường dùng để cho chủ nhân giải sầu, ít có người rảnh rỗi đến, lại không ngờ...

Nữ tử nhỏ nhắn đứng ở đó, ánh sáng của hoa sơn chi trong đình chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp như trẻ con, tóc dài chưa buộc phiêu phiêu trong gió, cao vút như ngọc, trong suốt còn hơn ánh mặt trời ngày đông.

Trong nháy mắt đó, nam nhân giống giống như được trở về nhũng ngày trước.

... Ngươi, ngươi quá, hoàn hảo?

Môi nam nhân nhẹ nhàng mấp máy, nhưng không nói nổi lên một lời...

Trước mặt hắn nữ tử lúc thì kinh ngạc, lúc thì nhíu mày, toàn bộ trong đầu đều là từng cái nhăn mày từng cái nụ cười của nàng...

... Ngươi... Còn trẻ tuổi như vậy mà...

Ta... rất nhớ ngươi... Rất nhớ ngươi...

Ngươi đừng đi nữa... Có được hay không...

... Có được hay không...

Lê Phong nhìn nam nhân trước mặt, bằng kinh nghiệm học y nhiều năm của nàng, trên người hắn chắc có vết thương nào đó, khuôn mặt trắng không có chút máu, không ngờ khi thấy nàng lại thoáng có chút hồng hào hơn.

Lê Phong nhíu mày, lần đầu tiên có người lẻn vảo, còn bị thương, nghĩ thế nào cũng thấy không phải người tốt gì đó...

Nhưng mà, Lê Phong sờ sờ tay áo, vô cùng kinh ngạc, rõ ràng trên người không mang theo bất cứ loại thuốc gì, thấy được cái này có bề ngoài giống như, được rồi, người giống như phần tử cực kỳ nguy hiểm, vì sao, nàng không có chút lo lắng nào?

Đã lâu như vậy, còn không có hành động, nam nhân này, có lẽ cũng không phải nguy hiểm lắm...

Thở dài, nguy hiểm giải trừ, thiên tính làm đại phu không tử chủ biểu hiện ra,

"Ta nói này, sẽ không làm hại ngươi, chỉ muốn chữa thương cho ngươi, hị vọng ngươi không cần làm gì ta được chứ?"

Giọng nói thương lượng bình thản nhẹ nhàng, trong lòng nữ tử tĩnh toán cẩn thận.

Nếu hắn không đồng ý, nàng cũng không mất gì, xấu nhất là sẽ phải chết.

Nhưng mà, nếu như hắn đồng ý, như vậy cho dù hắn đổi ý giữa chừng, nàng vẫn có chiêu để đối phó, nàng tự tin về y thuật và độc thuật cua mình, dùng thuốc không có độc nhưng vẫn có thể kìm chế hành động của hắn không phải không làm được.

Nàng nghĩ mọi phản ứng của đối phương, nhưng đối phương lại hành động vượt hoàn toàn ngoài suy nghĩ của nàng.

Không có suy nghĩ không có đắn đo cũng không khinh thường điều kiện của nàng, hắn cứ mở to hai mắt như vậy, ngơ ngác nhìn nàng, nhìn gần có thể thấy biểu hiện sự lo lắng và khiếp sợ.

"Ngươi, làm sao vậy?" Lồng ngực nam nhân phập phồng, giống như thế nào cũng không thể hút không khí vào bên trong vậy, Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không thoải mái ở chỗ nào sao?"

"... Ngươi... Không nhớ ta sao?"

Bước lên vài bước, hình như hắn định bắt cổ tay nàng, nhưng bàn tay to chỉ xòe nắm vài cái, cuối cùng cũng không dám chạm vào nàng.

A... Lê Phong ngẩn ngơ một lúc.

"Ừ... Thì nhìn tình hình trước mắt xem ra, có thể ta thực sự mất trí nhớ... Ngươi có quan hệ gì với ta sao?" Không phải chứ! Nàng còn đi dụ dỗ một đại soái ca như vậy sao?"

"Ta là..." Nam nhân hầu như muốn nói ra, rồi lại ngừng lại.

Ba năm rồi, không một chút thay đổi... Còn đẹp như vậy...

Nhưng mà, hắn...

Theo bản năng, nam nhân cúi đầu nhìn một chút bàn tay quen nắm binh khí của mình trong ba năm qua, cái kén thật dầy ngay cả chính hắn cũng không nhìn được.

Trên người hắn có rất nhiều vết sẹo, đa số là do bị thương khi chịu hình phạt ở trong doanh trại, một vết một vết, xấu xí hơn cả những vết đao.

Nếu nàng biết, sẽ ghét bỏ thôi...

Nam nhân nhẹ nhàng ngẩng đầu, không che giấu được ánh sáng chuyển động trong mắt.

Người hắn yêu nhất, bảo bối của hắn, hắn tìm ba năm, người hắn yêu nhất, suốt đời, cả đời, yêu nhất, duy nhất...

Đang ở trước mặt hắn rồi...

"Đều không phải, chúng ta, chỉ là bằng hữu bình thường."

"... Ta là Lê Thư..."

"Là thư trong cuốn thư" (thư nghĩa là sách)

"Bởi vì... Có một người... Nàng đã từng... Dạy ta... Đọc sách... Học chữ..."

Nữ tử hé miệng, không biết vì sao, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy đau buồn.

"Ngươi... Không có sao chứ..."

Nàng cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, giống như không biết vì sao mình lại tin hắn không phải người xấu, thật đúng là bằng hữu của mình.

Thật may mà!

"Vào đi!" Nữ tử chỉ chỉ cửa phòng, "Ta đưa thuốc trị thương cho ngươi."

Chợt nhớ ra đây là nữ tôn, hắn là một người nam nhân, để mình nhìn thân thể...

Đang muốn hứa hẹn với hắn rằng mình sẽ không làm gì, lại không ngờ, nam nhân không hề có thắc mắc gì mà đi đến, có cũng chỉ là đi khập khiễng do đau xót mà thôi.

Điều quan trong hơn là, ngay cả tướng công Ôn Đường của nàng đi vào phòng của nàng cũng có chút ít rụt rè, nhưng người nam nhân này đi vào lại...

Sao nàng lại nhìn hắn vừa mắt hơn so với Ôn Đường nhỉ!

*Đánh rắn động cỏ

Thời nhà Đường, có một viên quan tên là Vương Lộ, hết sức tham lam, chuyên nhận của hối lộ.

Vương chẳng màng đến bổn phận đối với nhân dân, chỉ chăm chăm kiếm tiền phi pháp. Thủ hạ thân tín của ông ta cũng bê bối không kém, thường hay vào hùa với Vương Lộ.

Ngày kia, có người tố cáo một thuộc hạ của ông ta đã phạm pháp và tiếp nhận quà đút lót. Bản cáo trạng liệt kê đủ mọi loại tội trạng.

Đến ngày xét xử, Vương Lộ vừa nhìn các tội được nêu trong bản cáo trạng mà bất giác kinh sợ. Những tội danh của người thuộc hạ giống như đúc với những tội mà Vương Lộ mắc phải, cứ như bản cáo trạng đang nhắm thẳng vào ông ta.

Vương Lộ bồn chồn, run sợ không yên “Đây… đây chẳng phải là đang nói đến ta sao?”

Thay vì xử án, Vương đã viết thẳng vào bản cáo trạng 8 chữ: “Nhữ tuy đả thảo, ngô dĩ kinh xà” (Tạm dịch: Ông tuy đánh cỏ, rắn tôi đã sợ.)

Thành ngữ “Đả thảo kinh xà”, có thể được dịch là “đánh cỏ động rắn”, có xuất xứ từ mẩu chuyện trên. Câu chuyện được trích từ “Nam Đường cận sự”, một tác phẩm được biên soạn bởi Trịnh Văn Bảo (953–1003) vào triều nhà Tống.

Ngày nay, câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho người ta phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.