Chuyên Sủng

Chương 34: Xung đột



Đêm đen, bồ câu nhỏ trắng như tuyết ở chỗ công tử hát rong mấy ngày trước đến lại phịch cánh bay ra ngoài.

“Ừm? Bồ câu này là chuyện gì vậy?” Một người gia đinh đi tuần tra nhìn sang, “Không chặn lại sao?”

“Không nhìn rõ sao!” Người cao hơn có chút mệt mỏi ngáp một cái, “Từ chỗ người hát rong bay ra ngoài! Công tử đã nói từ sớm là đừng để ý đến người nam nhân kia, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm!”

“Nhưng mà...” Người thấp hơn vẫn cảm thấy kỳ lạ, “Hơn nửa đêm thả bồ câu để làm gì chứ?”

“Trời ạ, quan tâm nhiều như vậy làm gì. Chắc là hoa nhỏ yêu kiều nhớ nhà thôi, ha ha!”

“Yêu kiều? Chưa nhìn thấy hắn đi ra bao giờ, ngươi gặp rồi sao?”

“Tất nhiên, hắn vừa đến ta đã nhìn thấy! Chu choa, dáng vẻ mềm mại! Ngươi không nhìn thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn! Loại hàng hóa như này chỉ có bậc trên mới được hưởng thôi!”

“Ngươi nhỏ giọng chút, muốn cho hắn nghe thấy rồi đến chỗ công tử tố cáo thì...”

... ...... .......

Hai người đàm luận cực vui mừng không có chú ý đến một bóng đen hiện lên, động tác nhanh nhẹn, ôm một người, nhảy vài cái liền ra khỏi phủ.

Bồ câu một lát đã bay đến phủ Tướng quân, bóng đen vội vàng xem xét xung quanh rồi tìm được một nhà trọ bình dân.

Người hầu đi theo bên người của Ôn Đường đã bị nàng hạ thuốc mê, một chốc sẽ không tỉnh lại. Bóng đen chính là Ôn Thu đang suy tính trong lòng. Sáng sớm ngày mai, khi cửa thành mở, người trong phủ có thể sẽ phát hiện công tử không còn ở trong phủ.

Chỉ cần ra khỏi thành, trà trộn vào trong dân chúng, biển người mênh mông, cho dù là Tả tướng, muốn tìm hai người cũng không phải chuyện dễ.

--- ------ ---------

Hơn nửa đêm bị ép rời giường, nữ tử đang xử lí tốt vết thương cho nam nhân cao lớn, sau đó dựa vào trong ngực nam nhân rất nhanh liền ngủ mất. Nam nhân thì mang theo vẻ mặt cưng chiều, tay kéo cao chăn bị nữ tử đá rơi xuống.

--- -------

Trời, sáng.

“Thật sự không có chuyện gì sao?” Dưới chân tường, vẻ mặt nữ tử lo lắng nhìn nam nhân.

“Không sao.” Nam nhân cười dỗ dành, “Hôm ấy bị thương còn có thể cưỡi ngựa đến được, lần đó chẳng phải vẫn bình thường sao?”

“Ngươi còn không biết xấu hổ nói vậy hay sao?” Nữ tử nhíu mày liễu, lập tức nam nhân không dám nói tiếp nữa.

Lê Phong mang đến hai cái ghế kê, để Lê Thư cẩn thận trèo lên. Có nữ tử coi chừng, nam nhân cũng không dám lăn quan lăn lại thân thể của mình, được người đêm qua dùng bồ câu đưa tin gọi đến tiếp ứng đang đứng ở ngoài tường che chở nhảy xuống, sau đó, Lê Phong cũng nhảy ra khỏi phủ.

Chỉ chốc lát, một người nam nhân có thân hình gần giống như Lê Phong bị đưa vào.

Lê Thư bị Lê Phong cẩn thân đỡ đi theo hai gã nữ tử đến đây tiếp ứng, theo đường nhỏ trở lại phủ Tướng quân.

Nói đến cũng phải cảm ơn Ôn Đường thật tốt, nếu không có hắn hạ lệnh thì ở chỗ này Lê Phong không thể không có người quấy rối, đường đường phủ Tả Tướng sao có thể dễ dàng để bọn họ ra khỏi như vậy!

Bên trong phủ Tướng quân. Dưới bống cây ở cửa sau.

“Thực sự Tướng quân sẽ đi vào từ cửa sau sao...” Hạ Cúc sưng mặt lên xác nhận.

“Chắc là vậy.” Thường ngự y đã từng chữa thương cho Lê Thư đứng một bên trả lời, “Dù sao, Tướng quân dang chịu hình phạt lại ra khỏi phủ như vậy cũng không phải chuyện nhỏ. Lần trước thì không sao, người người đều biết Tướng quân bị đánh, có người nhìn thấy người nam nhân cưỡi ngựa ra khỏi phủ thì cũng chỉ coi như hoa mắt. Lần này trở về, cũng là thời gian phủ Tướng quân đang bị canh gác nghiêm ngặt, dễ dàng bị Tể Tướng nghi ngờ.

“Như vậy hả... Ngài nói lúc nào Tướng quân sẽ trở về đây...” Hạ Cúc chán đến chết, ngồi ở trước bàn lấy nước trà đổ đi đổ lại, “Ừm...Tìm được cái người phụ tình kia thì vui đến quên trời quên đất sao... Làm người hầu thân cận bên người, Tướng quân không có ở đây ta căn bản không có việc để làm màaaaa...”

“Im lặng một chút!” Hàn phó tướng cầm một cốc trà, nước trong cốc lại không vơi đi chút nào, rất rõ ràng, lúc này lực chú ý đều tập trung ở cửa sau.

“Cái gì chứ...” Hạ Cúc vểnh miệng nhỏ nhắn, đặt ly trà, gục xuống bàn nhìn chằm ngoài cửa không lên tiếng.

“Thích thì nói, có bản lĩnh thì theo đuổi đi! Hay chỉ có bản lĩnh đi khuyên bảo một tiểu nam hài thôi?” Thường ngự y vẫn ngồi một bên nhíu mày không lên tiếng liền khinh thường nói.

“Thường ngự y, ngươi đừng nói mò!” Nữ nhân vội vàng nhíu mày quát.

“A? Nói mò?” Thường ngự y nhì với ánh mắt khinh thường, “Nếu ngươii dám nói thêm câu nữa, chờ Tướng quân của ngươi trở về, khi ta trị thương cho hắn, nói không chừng chẳng may không cẩn thận mạnh tay một chút thì...”

Nữ tử nghe vậy kinh sợ, vỗ bàn, cuối cùng chỉ biết nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm nam tử một lát, hậm hực ngồi xuống.

Nam tử sớm biết vậy, một bộ dáng thảnh thơi uống trà, khóe lại hiện lên độ cong đắc ý.

Hạ Cúc ngồi một bên rụt cổ một cái, không dám nói lời nào, dột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngoài cửa.

“Tướng, Tướng quân, Tướng quân đã trở về!” Dứt lời, vội vàng nhảy người lên chạy ra đón.

Hàn Triều nghe vậy cũng chạy qua ngay lập tức.

Vết thương của hắn còn chưa khỏi, lại cưỡi ngựa chạy đến đó. Chết tiệt, cũng không biết cái người phụ tình kia có chăm sóc tốt cho hắn không.

Cái người rõ ràng là phụ tình, lại vẫn còn chiếm được trái tim của hắn kia, đến tột cùng là người như thế nào?

Hạ Cúc chạy đến bên Lê Thư, nắm lấy cánh tay hắn, sau đó cẩn thận đánh giá, “Tướng quân ngươi không có sao chứ?”

“Không sao. Phong Nhi đối với ta rất tốt.”

Nam nhân cười đến ôn nhu, nhìn không ra có vẻ gì đau đớn, cũng có thể do không đau đớn lắm, cuối cùng Hạ Cúc cũng yên tâm một chút “Phong Nhi, Phong Nhi là ai?” Quay đầu nhìn về phía Lê Phong, “Là vị công tử này sao? Thật sự cảm ơn ngươi đã chăm sóc Tướng quân nhà ta rồi!”

Hàn Triều thấy hình dáng Lê Thư giống như không có chuyện gì, nhìn ra khi ở phủ Tả tướng đã được chăm sóc rất tốt, nỗi lo trong lòng cũng rơi xuống, liền ngẩng đầu tìm cái người phụ tình kia, lại không ngờ, trở về cùng với Tướng quân chỉ có hai gã thị vệ và một vị tiểu công tử mà thôi.

Hàn Triều vô cùng kinh ngạc, lại bỗng nhiên nghĩ đến, cũng đúng, người phụ tình được công tử Tả tướng nhìn trúng, thế nào còn có thể trở về? Nhất thời cắn răng, nghĩ đến việc Tướng quân nhà mình chịu một trăm quân côn lại còn không quan tâm đến vết thương mà cưỡi ngựa đi tìm nữ tử kia, thế nhưng nữ tử kia lại... Tâm trạng muốn giết người ngay liền có. Rồi lại nghe Lê Thư nói, “Hạ Cúc, không được vô lễ! Hắn không phải nam tử.” Dứt lời lại cười ôn nhu, hơi có chút e thẹn, “Là thê chủ đại nhân.”

“Cái gì?” Cái này, không nói đến ngươi từ trước đến nay liều lĩnh như Hạ Cúc, ngay cả Hàn Triều cũng không nhịn được thốt lên.

Thấy phản ứng của bọn họ như vậy cũng bình thường, Lê Phong lo lắng cho nam nhân nhà mình, cũng lười làm cái gì dây dưa, “Mọi ngươi không phải đều biết trên người hắn có vết thương hay sao? Còn bắt hắn đứng như vậy?” Sau đó lại ngẩng đầu hỏi,“Thư Nhi, ngươi ở chỗ nào?”

Thấy Lê Thư cười rồi chỉ đường, Hàn Triều cúi đầu, nhìn Tướng quân nhà mình hình như vẫn luôn mỉm cười. Cười ngày hôm nay, nàng phát hiện, nếu tính chung vào một chỗ còn nhiều hơn so với ba năm trong quá khứ gộp lại, hình như mỗi một câu nàng kia nói hắn đều cảm thấy hạnh phúc, nàng cảm thấy trong lòng như có cái gì bị đè nén.

Liếc nhìn bóng lưng của đôi nam nữ dựa sát vào nhau, Hàn Triều chợt quay lại phòng khách, cầm ấm trà uống liền một hơi như trâu.

“Một bình trà Long Tĩnh tốt nhất cứ bị ngươi trà đạp như vậy.” Nam nhân ngồi lặng lặng một bên nói.

Nữ nhân không để ý đến hắn, uống liền mấy cốc, lại cầm ấm trà rót nữa, phát hiện chỉ rót ra được vài giọt, nặng nề vứt mạnh bình lên bàn, không nói tiếng nào cúi đầu ngồi xuống.

“Này! Ngươi đừng không phục người ta.” Ngự y nhấp một ngụm trà, lại mở miệng nói, “Tuy rằng khuôn mặt không có nửa phần khí khái của nữ tử, nhưng mà, mới nừa nãy không phải ngươi không nghe được, ngươi và Hạ Cúc ai cũng không mở miệng để cho Tướng quân đi nghỉ ngơi trước, nhưng nàng kia lại lúc nào cũng nhớ đến vết thương của tướng công nhà mình...” Lại nhấp một ngụm nữa.

“Người ta cưng chiều tướng công nhà mình, ngươi thật sự là kém so với người ta ha...”

“Hừ! Cưng chiều?” Cuối cùng Hàn Triều cũng không nhịn được, “Cưng chiều hắn, cho nên bỏ hắn lại ba năm? Hắn ở trong quân doanh biết bao lần phải nằm vì bị thương? Khi đó nữ tử kia ở nơi nào? Hiện tại hắn làm Tướng quân, nàng ngược lại trở về... Hừ! Cái người công tử Tả tướng không cần nàng nữa đi! Lại nghĩ đến việc quay về với Tướng quân?”

Tự biết không thể giảng đạo lý với người mất lý trí, ngự y cũng không lên tiếng. Hàn Triều khó chịu một lúc, tức giận đạp vài cái lên bàn, cầm kiếm xoay người đi quân doanh.

Xem ra, hôm nay trong doanh trại sẽ gặp tai họa đây... Ngự y thảnh thơi mà lại nhấp một ngụm trà.

--- ------ ------ ------ -------

Hạ Cúc giúp Lê Phong đỡ Lê Thư nằm úp sấp lên giường, sau đó mới ra cửa pha trà.

Nữ tử ngồi vào mép giường, cởi bỏ quần cho nam nhân, thấy vết thương ở mông chân của đối phương hình như không có nặng hơn, thở phào một hơi, vỗ nhẹ đầu nam nhân, “Hừ! Đã nói ngươi nếu bước đi thì tốt nhất đừng để xảy ra chuyện gì! Ngươi nha đứa trẻ này!”

Nam nhân biết nàng cũng không phải tức giận thực sự, duỗi đầu cọ nàng để lấy lòng, rốt cuộc nữ tử không nhịn được bật cười.

“Hừ! Lần sau còn dám lãng phí bản thân như thế, xem ta có đánh ngươi hay không!” Như con mèo nhỏ hung dữ, lại vỗ vài phát lên đầu nam nhân, “Không dược có lần sau như vậy!”

Vài cái vỗ đầu trêu đùa, nhưng lại bị Hạ Cúc nhìn thấy.

A! Nàng còn đánh Tướng quân, nàng dựa vào cái gì?

Tức giận đặt mạnh ấm trà lên bàn, rót trà ---- chỉ có một cốc ---- đưa cho Lê Thư, thuận tiện trừng mắt Lê Phong một cái, trừng đến nỗi Lê Phong không hiểu làm sao.

Nàng, làm sai điều gì sao?

Lê Thư nhíu mi, tiếp nhận trà, như tự nhiên đưa cho Lê Phong, sau đó khẽ khiến trách, “Hạ Cúc!”

Tự nhận thấy ngày thường Hạ Cúc thật tinh tế biết điều, Lê Thư vội vàng quay đầu giải thích với Lê Phong, “Hắn là không biết nên rót một chén, xin lỗi.”

Lê Phong lại thấy, tiểu đồng tên Hạ Cúc này cũng sẽ không làm theo lời Lê Thư nói cho mà xem.

Nam hài trề môi, dậm chân tại chỗ như trẻ con, như chú gà trống đang nổi giận, khiêu khích liếc mắt nhìn Lê Phong, xoay người đi rót trà, cung kính đưa cho Lê Thư, bộ dáng với thái độ “Ta rót trà hoàn toàn là do nhìn mặt mũi của Tướng quân.”

Lê Phong hứng thú nhếch mi.

Thật ra... Nàng cũng không cảm thấy tức giận như nam hài này nghĩ! Xem ra nam hài này cũng từng được nuôi lớn trong nhà ấm, sau lại được nam nhân nhà mình nuông chiều, có tính cách riêng, so với những người có hơi thở người sống mà khuôn mặt cứng nhắc như người chết được dạy dỗ nghìn theo trăm thuận ở trong phủ Tả tướng thì vẫn đáng yêu hơn nhiều... Tuy rằng không biết vì sao lại tức giận...

Quả nhiên vẫn là trong phủ của nam nhân nhà mình tốt hơn! Nữ tử khen ngợi tận đáy lòng.

Đáng tiếc, hình như Lê Thư lại không nghĩ như vậy...

“Hạ Cúc!” Nhíu chặt chân mày, quát lớn, ngay cả Lê Phong cũng không để ý bị làm cho hoảng sợ.

Thở hổn hển, nam nhân đưa cốc trà trong tay ra, “Dâng trà cho thê chủ đại nhân.” Nói xong, lại liếc nhìn Lê Phong tràn đầy áy náy, trong bỗng chốc lại khôi phục ánh mắt như chú chó nhỏ.

Tóm lại là vẫn còn trẻ con, lại chưa có cơ hội được nếm trải khổ cực, lại bị người từ trước đến giờ mình kính yêu cũng như không thích tức giận quát lớn, viền mắt Hạ Cúc chẳng mấy chốc đỏ lên, bướng bỉnh đứng ở dằng kia không di chuyển. Lê Thư nhíu mi, đang muốn mở miệng.

“Sao phải vậy... Hài tử mới có 11, 12 tuổi mà thôi, đừng nghiêm khắc như vậy chứ...” Đột nhiên Lê Phong lại gần nói như vậy, giọng nói mềm nhẹ liền dập tắt tức giận của nam nhân ngay lập tức, “Không muốn thì không cần rót.”

“Ai cần ngươi nói chuyện chứ! Thật coi mình là chủ của nơi đây sao!” Giọng nói sắc bén của nam hài đột nhiên cất lên, nước mắt cũng không nhịn được chảy ra.

“Ngươi là một nữ nhân phụ tình! Đột nhiên trở về, vậy mà Tướng quân vẫn nhớ thương ngươi... Thế nhưng, ngươi dựa vào cái gì! Ngươi ăn của Tướng quân, uống của Tướng quân, ở của Tướng quân, làm tổn thương trái tim của Tướng quân, cuối cùng còn dám đánh Tướng quân! Ngươi dựa vào cái gì chứ!”

Lê Phong nhíu mi, sau đó, hiểu rõ.

“A... Là nói vừa nãy sao? Chỉ đùa một chút thôi mà...” Lê Phong buông lỏng một chút giải thích.

“A! Ngươi xứng mà đùa giỡn với Tướng quân sao? Chó nhà có tang nên chạy trở về mà chăm sóc thật tốt cho Tướng quân! Ngươi...” Lời nói của nam hài khó nghe, Lê Phong hơi nhíu mi.

“Hạ Cúc! Ngươi hãy cho ta...” Lê Thư nghe vậy liền tức giận, định nắm chặt tay ngôi dậy, lại bị Lê Phong ép xuống.

“Đứa trẻ, ngươi quá đáng rồi.” Giọng nói của nữ tử lạnh lùng, sau đó lẳng lặng nhìn về phía nam hài, nhất thời, bầu không khí có chút kỳ lạ.

Thật sự Hạ Cúc không muốn thừa nhận, mình thật sự run một cái.

“Mà thôi, đi ra ngoài đi.” Nữ tử mở miệng.

Nam hài vốn còn muốn tiếp tục bướng bỉnh, lại cũng không biết mình bị làm sao, bỗng nhiên không dám làm như vậy.

Mím môi hơi có chút do dự, vậy mà ngược lại cuối cùng lại nghe lời của nữ tử.

Lê Thư cau mày, cẩn thận nắm tay của nữ tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.