Chuyên Sủng

Chương 37: Khôi phục



Lê Phong chạy thật nhanh xuống lầu, trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn kéo nam nhân này trờ về dạy dỗ một trận. “Phong Nhi...” Nam nhân nhìn thấy nàng, nhất thời thở phào một hơi. Không chỉ là hắn, Hàn Triều đứng bên cạnh cũng như vậy. “Phong Nhi, ngươi đừng giận... Ta đều nghe ngươi, cái gì cũng nghe ngươi, ngươi...” Nam nhân sợ hãi nhìn nàng. Lê Phong tự nói với mình phải tỉnh táo, nhất định phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể làm gì với nam nhân này ngay trên phố, thở chậm lại, cố gắng khiến bản thân nhìn như đang cười, “A! Không tồi, không có cưỡi ngựa cơ!” Đi lên lôi tay của nam nhân, “Chúng ta, trở về!” Nghiến răng nghiến lợi. Nam nhân run rẩy một chút, để mặc cho nữ tử kéo tay mình, vốn tưởng rằng sẽ bị kéo tác động đến vết thương trên người, cũng bởi mà đã chuẩn bị sẵn sàng chịu đau, lại không ngờ tốc độ của đối phương trái ngược hoàn toàn với cơn giận đang biểu hiện. Rõ ràng đang nổi giận đùng đùng, nhưng lại không đi nhanh về phía trước theo tình hình đang diễn ra, trái lại lại bước đi thong thả như giải sầu, có một chút gì đó kỳ lạ, lại làm trong lòng Lê Thư ấm áp. Chỉ biết, chỉ biết, Phong Nhi, vẫn còn đau lòng hắn. Khóe môi không nhịn được hiện lên một chút ý cười, trong lòng cũng cảm thấy an tâm, hắn liền bắt đầu tính toán làm sao có thể làm cho nàng bớt tức giận một chút, “Ta chỉ là... Sợ ngươi gặp chuyện không hay, quá lo lắng,...” Đúng là hắn nên nhận sai trước, “Xin lỗi... Ta biết sai rồi, sẽ không dám nữa...” “Câm miệng.” Nữ nhân đằng trước nhàn nhạt mở miệng, khiến cho Hàn Triều trợn mắt muốn nói lại, rồi lại bị một ánh mắt ép trở lại. Nam nhân không dám nói nữa, lại đồng thời vừa quan sát phản ứng của nữ tử, vừa cẩn thận dùng hai tay nắm lấy tay nữ tử, thấy nữ tử không có phản ứng gì lớn, liền hơi yên tâm, lại từ từ dán cơ thể lại gần, cọ cọ nhẹ nhàng lên người nữ tử. Rất thoải mái, bỗng nhiên thấy rất hạnh phúc. Cảm thấy nam nhân dán vào người mình như một chú chó nhỏ, nữ tử âm thầm buồn cười, chỉ cảm thấy nam nhân thật là càng ngày càng đáng yêu, rồi lại giận hắn không coi trọng thân thể bản thân ra gì, nên cũng không để lộ ra chút ý cười, chỉ nắm đối phương trở về phủ Tướng quân. Chẳng bao lâu đã đi đến trước cửa phòng, Lê Phong nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hàn Triều vẫn đang đi theo chưa có ý buông tha, “Nghĩ muốn nhìn thân trần của Tướng quân nhà ngươi sao?” Vừa lòng nhìn khuôn mặt hồng lan đến tai của nữ tử liền lôi nam nhân vào phòng. Lê Phong chỉ trêu chọc Hàn Triều, khi việc đó có ích với nàng thôi. Nam nhân trong phòng nghe được giọng nói hơi khàn khàn, hai gò má nháy mắt nóng bừng lên. Nhìn thấy cửa bị đóng, cũng không dám kéo dài, ngoan ngoãn cởi bỏ từng cái y phục trên người xuống. Dáng người của nam nhân thực sự rất tốt. Vai rộng eo hẹp, tay chân thon dài, cơ thể mang theo những đường cong của cơ bắp, nhưng cũng không thô thiển. Đáng tiếc, là một trong hai người được sở hữu thân thể này Lê Phong đồng học cũng lại không có tâm trạng thưởng thức dáng người đẹp đẽ của đối phương! Những thứ kia, những thứ gồ ghề trên da thịt bằng phẳng kia là cái gì? Từng vết từng vết, những dấu vết sâu nông, còn có những vết có thể thấy rõ được lõm sâu vào trong da... Ngươi đoán, nam nhân này làm sao có thể chống chọi được đến giờ này? Hắn đã sống ở đâu chứ... Lê Phong chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trên người dần dần cảm thấy lạnh lẽo. Thấy rõ sắc mặt thê không tốt, trái tim nam nhân sít chặt lại, vô thức nắm lấy cánh tay còn lại, “Ta, ta sẽ, tìm nhiều loại thuốc trừ sẹo... Sẽ tìm... Có thể loại bỏ sạch sẽ...” Môi run rẩy, “Đừng, đùng có, nhìn nữa...” Nữ tử ngẩn ra, hồi thần lại, “Không sao, loại bỏ hay không không quan trọng.” Đền gần kéo lấy eo nam tử, nhờ việc này mà lửa giận đã sớm bay đi đâu, “Chuyện gì xảy ra, cả cơ thể đầy vết thương... Quân doanh sao?” “Vâng.” Cho dù phơi mình trong không khí lạnh lẽo, cơ thể xích lõa có thể cảm nhận rõ ràng được y phục bằng tơ lụa cùng với thân thể ấm áp của nữ tử. “... Đi lên giường nằm đi...” Nam nhân nghe lời mà nằm úp sấp lên trên giường. “Tại sao... Lại nhiều sẹo như vậy...” Nữ tử dán chặt hơn lên người nam nhân. “Ta, ta sẽ làm mờ...” “Không phải, không cần, không phải thấy khó coi.” Nữ tử dang tay ấn đầu của nam nhân tựa vào lòng mình. “Chỉ là, chỉ là... Đau lòng.” Thiên hạ trong lòng cứng đờ, “...Hả?” Nữ tử không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng xoa vết sẹo trên lưng nam nhân. Đầu ngón tay non mềm sờ lên tấm lưng thô ráp mang theo từng đợt tê dại. Lê Thư thấy, bản thân đang run nhẹ, nhưng không cảm thấy lạnh, ngược lại thấy nóng... Nhiệt độ, dâng lên từ bụng, chảy về khắp cơ thể. Hắn thấy hô hấp của mình dần thô nặng hơn. “...Phong Nhi...” Tiếng nói của nam nhân khàn khàn, trong con người có chút ánh nước mờ mờ, nữ tử không nhìn được thấy mềm yếu... “...Vì sao...” Một giọng nam xa lạ do dự vang lên. Lê Thư nghe tiếng, gần như trong nháy mắt tính táo lại, một tay dút khoát kéo nhanh Lê Phong vào trong ngực mình, một tay kia nháy mắt rút bội kiếm ở mép giường ra, chỉ về phía người đến quát lớn, “Ngươi là ai?” Người hầu xung quanh bị Hàn Triều điều đi do suy nghĩ bọn họ sẽ làm việc gì đó, nên tiếng động lớn như vậy, cũng không có một ai đến đây. Nam tử kia bị hành động mạnh mẽ như vậy làm hoảng sợ, xoa xoa thái dương, “Vì sao, chúng ta đến, đúng là không phải lúc rồi! Tiểu Nhạc Nhạc, cô nói có đúng hay không? “Đây thật là nam nhân tên Lê Thư sao?” Nữ nhân được gọi là “Tiểu Nhạc Nhạc” lại rõ ràng cũng không quan tâm đến sự hăng hái của nam tử, “Anh xác định chỉ đem cô bé tống về ba năm thôi sao?” Ba năm, nam nhân này là sao có thể thay đổi lớn như vậy? Nhớ kỹ lúc trước cho dù có bề ngoài dương cương nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nam nhân chỉ biết chôn trong lòng Lê Phong khóc nhè. “Tiểu Nhạc Nhạc...” Trong mắt nam tử xa lạ bỗng nhiên tràn đầy tủi thân, “Cô làm sao có thể không tin tưởng người ta chứ?” “Tin tưởng anh! Tin tưởng mà anh đem cô bé ---” “Các người đến tột cùng là ai?” Cảm giác thấy người trong lòng hình như đang cựa quậy, trong lòng Lê Thư tràn đầy lo lắng nàng bị hoảng sợ, liền cũng không có tính kiên nhẫn như ngày thường, nhíu mày nói to lần nữa. Bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt lợi hại như mũi tên. Thật ra, người trong lòng hắn chỉ không có cách nào đang xoa xoa huyệt thía dương mà thôi... Chệt tiệt, lại có thể xuất hiện nào lúc này... “Thư Nhi, bọn họ là bằng hữu của ta, Đàm Dĩnh, Trương Nhạc.” Nữ tử thở dài, “Chẳng qua, do đến không đúng lúc mà thôi...” “Hả! Dĩ, dĩ nhiên lại là bằng hữu của thê chủ đại nhân sao? Thất lễ!” Trong nháy mắt, nam nhân thu kiếm, sắc mặt trong chớp mắt cực kỳ lúng túng, “Xin không phiền lòng!” Cúi đầu nhận sai, lại nhìn về phía Lê Phong nói, “Xin lỗi, Phong Nhi, ta không biết...Đã làm phiền bằng hữu của ngài... Xin lỗi...” Nam nhân áy náy cúi đầu xuống sao lại trông giống như tiểu nam hài nhà bên đang phạm sai lầm lớn, nào còn tìm được nửa chỗ duệ khí bất phàm như vừa rồi! Cơ mặt của Trường Nhạc có chút co giật, “Được rồi... Đàm Dĩnh, tôi tin tưởng anh, anh thật là chỉ nhầm ba năm mà thôi...” “Thực sự không sao,“ Lê Phong an ủi người nam nhân đang tự trách vì bất kính với bằng hữu của nàng, “Bọn họ cũng không phải người quan trọng gì.” “Đáng ghét... Tiểu Phong Phong, sao cô có thể ---” Hài hước mở miệng, người nam tử lại ngoan ngoãn ngậm miệng sau khi thu được ánh mắt cảnh cáo của nữ nhân. “Có việc thì nói.” “Ôi chao, cũng không có việc gì lớn ~” Dàm Dĩnh cười cong mắt, “Chỉ là quên khôi phục trí nhớ cho cô.” “.... Quên?” “... Ừ...” “Ta muốn giết ngươi.” Bình tĩnh đứng dậy, “Đừng có chạy.” “Các người đừng có náo loạn lên, muốn khôi phục như trước không?” ... ... “Đã xong chưa?” Lê Thư căng thẳng nhìn nói nữ tử bị tiêm, rất sợ lại xảy ra chuyện gì đó. “Tuy rằng kim hơi to, nhưng ống chích rất an toàn. Tiêm cho cô ấy chỉ là thuốc khôi phục trí nhớ mà thôi.” Trương Nhạc không nhịn được nhắc lại lần nữa, rõ ràng nam nhân trước mặt vẫn không yên lòng, nữ nhân thở dài, “Nói chung, cô bé có thể sẽ ngủ mấy canh giờ sẽ tỉnh lại, cậu chăm sóc một chút là được.” “Vâng.” Nam nhân trả lời, lại vẫn không nhịn được hỏi ra sự thắc mắc, “Tại sao nàng lại quên sạch chuyện cũ trước kia?” “Chuyện này... Thực ra, trí nhớ của cô bé là do chúng ta làm mất. Nhưng mà, chẳng qua chúng ta là do có người nhờ mà thôi. Nguyên nhân thật sự, là do người nhà của cô ấy, ngươi biết vì sao không?” “... Bời vì ta không xứng, phải không?” Nam nhân đoán được, nìn nữ tử, càng thêm thất thần. “Không phải.” Nữ nhân đứng dậy, “Cậu phải tin tưởng, thật ra cậu rất xuất sắc! Dù sao, cha vợ của cậu ghét nhất là người đàn ông chỉ biết hối hận mà không biết chịu trách nhiệm đó! Tự tin một chút tốt hơn so với bất kỳ điều gì.” “Vâng, cảm ơn đại nhân giáo huấn.” “Ách... Không cần làm như vậy.” Nam nhân cung kính thật đúng là khiến cho nữ nhân cảm thấy không thoải mái lắm. “Ôi ~ nói đến người nhà... Nói chung, hiện tại cô bé ngủ, chúng ta có thể nói chút.” Đàm Dĩnh sờ sờ cằm, bỗng nhiên nói chen vào, nhìn về phía Lê Thư, “Con rể cũng nên chuẩn bị để nhìn thấy cha vợ, em vợ chứ!” “... Cái gì?” Nam nhân giương mắt, rất là hoang mang. “Thôi ~ nếu nha đầu kia mà tỉnh dậy, kiểu gì cũng sẽ bắt chúng ta không được mang người đến a...” Vẻ mặt Đàm Dĩnh giống như hiểu rõ, “Đáng tiếc, không phải chúng ta nói không mang thì sẽ được không mang theo.” “Nói chung, chuẩn bị trước một chút đi! Chúng ta đi trước!” “Tiểu Nhạc Nhạc cô mau ngồi trên đi~” Nam nhân nhìn hai người biến mất trong không khí, rốt cuộc không nhịn được nắm chặt cổ tay của Lê Phong. Năm đó, nhất định nàng, cũng biến mất như vậy... Dù tìm thế nào cũng không thấy, tìm thế nào cũng không thấy. Nam nhân cầm tay nữ tử dán lên mặt mình, hơi lành lạnh, rất thoải mái. --- ------ ------ ------ --- Loại cảm giác này, rất kỳ diệu. Như là thứ gì đó bị mất, dược trả lại từng chút từng chút một. Nàng không cảm thấy có chút mâu thuẫn nào, trí nhớ bị niêm phong ở chỗ sâu trong não, bỏ đi lớp băng thật dày, được thức tỉnh từng chút. Nam nhân xoay người, nam nhân cười khẽ, nam nhân tự ti, nam nhân đau buồn, nam nhân khóc, nam nhân lo lắng, nam nhân vui vẻ, nam nhân ngượng ngùng... Rất quan trọng, rất quan trọng, nàng không nói nên lời, những trí nhớ này quan trọng bao nhiêu. Vẫn có thể tìm lại được thứ đồ quan trọng này, nàng thấy may mắn muốn khóc lên. Nhưng mà, trong trí nhớ, trong giấc mộng, còn có, vết thương trải rộng trên thân thể... Thư Nhi... Ngươi tốt chứ... Ta hỏi không đúng rồi, ngươi có đau không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.