Chuyên Sủng

Chương 37-2: Ngoại truyện: Ba năm



Mùa hạ, Quân doanh của Trung Nam quốc.

Trời nắng chang chang, gắt như lửa.

Vào mùa hè, sau giờ ngọ (12 giờ) cực kỳ oi bức, người luyện tập và người bị luyện tập không thể nghi ngờ là một sự dằn vặt.

Huấn luyện đã sớm được tạm ngừng, mười mấy phụ nhân hùng hùng hổ hổ buôn chuyện nói muốn đi kỹ viện giải dục hỏa, lại có không ít người kết thành nhóm đi tắm.

Tất nhiên, còn có mấy người, là muốn đi tìm người nào đó trong doanh làm trò vui.

“Này! Các ngươi có để ý không hả! Mặt hàng xấu xí đặc biệt yêu quý chiếc vòng cổ, hay là chúng ta đi...”

“Ta nói này, dù gì cũng là người có quan hệ với bệ hạ và Tả tướng đại nhân, làm như vậy có phải hơi quá đáng! Vòng cổ hình như rất quý giá!”

“Xì! Ngươi gan nhát như thỏ vậy! Điều này mà cũng không dám chơi? Các ngươi không nhìn ra sao! Làm phiền công tử của Tả tướng nên bị ném đến quân doanh như một con cẩu, còn có quan hệ gì chứ! Có cái lông? Không chừng bị đem đến đây để là quân kỹ cũng nên!”

“Mẹ ơi! Hắn mà là quân kỹ? Ngươi chịu nổi không? Nếu chịu đựng giỏi hãy nhịn nước chua trong bụng, đừng có mà nôn ra đó!”

“Ngươi cút đi! Còn muốn đè hắn? Mẹ ơi dám nói ác độc như vậy...”

Nhìn khắp nơi trong quân doanh đều là nữ nhân, cũng không phải là không có một người nam nhân...

Nam nhân có thân mình cao lớn cố gắng giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của mình, cong người ngồi trong một góc của doanh trại gặm nửa miếng bánh khô.

Khó khăn lắm nữ nhân mới tìm được hắn, đi đến, nam nhân cảm giác được, vội vàng căng thẳng đề phòng mà ngẩng đầu lên nhìn, thấy khuôn mặt của đối phương liền thở phào nhẹ nhõm, “Hàn Triều, có chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Nữ nhân đưa cho một bát cơm gạo kê, “Ngươi ăn cái kia có thể no bụng sao?”

“Có thể.” Nam nhân đẩy bát ra, từ chối nói, “Không cần, đều là quân lương trong doanh phát cho.”

“Đều là quân lương trong doanh trại phát, vậy thì sao chứ?” Nữ nhân cầm bát đặt xuống trước mặt nam nhân, nổi giận nói, “Dựa vào cái gì tất cả mọi người có thể ăn cơm bằng gạo ăn đến no, mà người một ngày một đêm cũng chỉ được ăn bánh khô?”

“Không sao, đủ ăn.” Nam nhân nhai hết một miếng cuối cùng, nuốt xuống, “Lấy về đi, người khác thấy thì không tốt. Ta đi luyện võ đây.”

“Ôi ~ ôi ôi! Đây không phải là người phu quân trinh tiết đây sao?” Vài người nữ nhân tìm thú vui đi đến, “Loại hàng này... Chậc chậc... Hàn Triều, không nhìn ra, ngươi thật đúng là không biết ăn kiêng đó!”

“Ngươi nói cái gì!?” Nữ nhân ngay lập tức nhảy dựng lên, lại bị nam nhân đứng một bên kịp thời đè xuống dưới, “Đúng, làm dơ bẩn ánh mắt của ngươi, là ta sai.”

“Lê Thư! Ngươi nhịn các nàng, không phải để cho các nàng đạp lên mặt mũi của ngươi sao!” Nữ nhân không phục hô lên, nam nhân lại giống như không ngại, “Đừng làm ồn.” Cúi đầu nói một câu.

Hàn Triều nghe vậy, rất khó chịu, thái độ của hắn, khiến cho nàng cảm thấy, nàng giống như muội muội của hắn vậy, nữ nhi của hắn hoặc là... như gánh nặng của hắn vậy.

.... Gánh nặng của hắn?

Bỗng nhiên Hàn Triều ngừng động tác.

“A! Thật đúng là nghe lời...” Nữ nhân đừng đầu hài lòng nhìn về phía Hàn Triều đứng một bên đã ngừng làm ồn ào, lại nhìn về phía nam nhân, “Nói chung, chúng ta chỉ đến tìm một đồ vật, sau đó mới chạy đi tìm vui.”

Nam nhân dường như không có hứng thú với lời nói của nàng, nàng cũng không nóng nảy, móc ra một vật nhẹ nhàng lắc lư qua lại, sau đó hài lòng nhìn ánh mắt của đối phương đột nhiên trợn to, “Ngươi! Trả lại cho ta!” Nam nhân bất chợt đứng dậy.

“Hả! Sợ hãi như thế à... Vòng cổ này rất quý sao? Làm từ cái gì đây...” Thấy nam nhân đã đi đến trước người, nhưng cũng không dám đến giật lại, giống sự sợ chiếc cổ tinh xảo không chịu nổi sự lôi kéo, nữ nhân rất hài lòng hiệu quả như vậy, thả vòng cổ nắm trong lòng bàn tay.

“Hừm.... Dùng cái này bắt hắn là gì đây...” Nữ nhân nghiêm tức suy nghĩ.

“Để cho hắn xích lõa đi một vòng quanh quân doanh thì thế nào?”

“Hừ! Với loại mặt hàng này, ngươi muốn bị toàn bộ mọi người trong doanh trại chặn đánh hay sao?”

“Không như thế thì để cho hắn làm gì? Bình thường không có vòng cổ thì hắn vẫn cứ để cho sỉ nhục đó thôi!”

“Mẹ ơi! Mẹ nó đầu năm này muốn chêu đùa một ngươi cũng không có cách nào, các ngươi còn nghĩ ra cách nào không?”

“Đồ đề tiện này, không có chỗ để dùng! Biết bắt hắn làm gì bây giờ?”

“Nói nhao nhao ồn ào không có một câu có ích.” Người đứng đầu nhổ nước bọt nói một câu, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, “Hay là, chúng ta phá hủy vòng cổ này, xem hắn phản ứng thế nào?”

Tự thấy cách này không tồi, nữ nhân còn chưa đợi được người theo đuôi ủng hộ thì cảm thấy bụng xuất hiện một chút đau nhức, tay không nhịn được buông lỏng, sau đó thấy chiếc vòng kia nhẹ nhàng rơi xuống tay của nam nhân.

Không khí xung quanh giống như có một lát ngưng lại.

Không nói người khác, ngay cả người có quan hệ thân nhất với Lê Thư là Hàn Triều cũng bị hù dọa bởi hành động như vậy.

Trong ngày thường nam nhân đánh không đánh lại mắng không nói lại, bị bắt nạt thế nào cũng không đáp lại đều thuận theo chịu đựng, lại có thể dùng một quyền, đánh lên bụng của một trong những người không nên chêu vào trong quân doanh.

Nam nhân từ từ ôm vòng cổ vào lòng, chậm rãi nói một câu, “Hàn Triều, chuyện của ta ngươi không cần lo.” Ánh mắt thản nhiên, giọng điệu rõ ràng, khiến Hàn Triều thấy thật ra bản thân từ trước cho đến nay chưa từng thật sự đến gần hắn.

Sau đó, nam nhân bình thản ngồi xổm xuống, che chở đầu, chịu đựng quyền cước đấm đá từ nữ nhân sau khi tỉnh táo lại.

Hừ! Hắn nói mặc kệ thì nàng có thể nhìn hắn bị bắt nạt không quan tâm sao?

Hàn Triều xông lên lao vào đánh nhau với các nàng.

Tình cảnh hỗn loạn, cho đến khi quản sự trong quân đến can thiệp. Hắn cũng không cần chờ mọi người tố cáo, gắng gượng đứng lên, “Là ta ra tay trước.” Nói với quản sự đang nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ như đang nghe được chuyện gì kinh thiên đáng cười, cũng không có giải thích.

“Chết tiệt! Mẹ nó! Nam nhân này thật con mẹ nó không thành thật! Các ngươi phạt hắn thật mạnh cho ta, có nghe hay không! Bác của ta là Viên phó tướng!”

“Trượng tễ* hắn, đập chết hắn! Tiện nhân này!”

*trượng tễ: hình phạt dùng gậy là một miếng gỗ to bản đánh lên người.

Trong quân tất nhiên tự có luật pháp, tuy rằng mỗi lần chỉ làm cho có, nó chỉ được đưa ra cho một mình hắn mà thôi. Nhưng cuối cùng cũng có lệnh, thì không thể không làm như nữ nhân kia yêu cầu, trượng tễ vì việc riêng đánh nhau trong quân.

Tất nhiên, tội danh đánh nữ nhân của nam nhân được hình thành, trượng tễ mặc dù vô cùng nghiêm trọng, nhưng cũng không ảnh hưởng tính mạng.

Bởi vì, cho dù xuất phát từ lí do gì, Lê Thư vẫn là do Tả tướng phủ đề cử, còn có cái tiểu Hoàng đế ngu ngốc mới lên ngôi kia, cho dù thế nào, người không thể nói giết chết thì giết chết.

Năm mươi quân côn, năm mươi roi ngựa, thi hành trước mặt quân, răn đe.

“Lê Thư nguyện chịu phạt gấp đôi, chỉ cần bảo tồn thể diện.” Biết hình phạt cần cởi trần, lộ ra nơi để chịu phạt, nam nhân nói to, lại dễ dàng bị bao phủ trong tiếng bàn tán xì xào của mọi người.

Người hành hình không đế ý đến việc Lê Thư là một nam nhân, vài người đem đè vào ghế, kéo một phát quần của nam nhân trước mắt mọi người. Nam nhân co mạnh người một cái, nhưng cũng không có gí làm ồn, cam chịu số phận bảo về bộ phận mấu chốt, chờ đợi hình phạt lên người.

Mông chân có vết thương mới đan xen vào nhau như một tấm lưới đánh cá, là mấy ngày trước đây, bởi vì không giặt xong y phục của nửa trại lình, mà bị dạy dỗ bằng một cây roi mây.

Thân hình của nam nhân khiến cho ngươi khác không có cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, người thi hành luật lệ phập phồng lên xuống không chút do dự.

Nam nhân ôm chặt lấy cái ghế, cơ thể không nhịn được run rẩy, cắn chặt mội kiềm nén tiếng rên rỉ.

Đau... đau... Ừm!

Đừng có vội chứ... Còn có năm mươi roi nữa mà...

...................

Lúc nam nhân bị mang về, ý thức đã rất mơ hồ, lại hết lần này đến lần khác còn có thể nhìn chằm chằm vào Hàn Triều.

Hàn Triều khó có lúc được người trong lòng để ý, nhưng chỉ cảm thấy trong lồng ngực chua xót, móc chiếc vòng cổ kia từ trong lòng ra, để vào trong tay nam nhân.

Nam nhân nắm vòng cổ, cuối cùng cũng yên tâm, từ từ chìm vào hôn mê.

... Nàng kia, là người như thế nào cơ chứ? Nữ nhân tựa vào tường, buồn bã suy nghĩ.

Rõ ràng là một người phụ tình, lại hết lần này đến lần khác có thể chiếm giữ trái tim của hắn, ai cũng không thay thế được.

Chỉ vì giữ một đồ vật của nàng, hắn liền tình nguyện để bản thân chịu hình phạt trong quân.

Thế nhưng nữ nhân kia hiện đang ở đâu đây? Nàng có biết những điều hắn làm đến mức này vì nàng không?

Hắn ngoài trừ khuôn mặt xấu xí, không có chỗ nào không tốt. Nhất định nàng vì điều này mà bỏ rơi hắn mà!

Nàng rất ghen tỵ...

Nàng rất ghen tỵ, sắp nổi điên....

Nam nhân ngủ không yên ổn, trong lúc mê man vùng giữa lông mày nhíu lại, tay phải nắm chặt chiếc vòng cổ kia, đốt ngón tay trắng bệch. Nhìn tấm vải bố màu đen đắp trên người hắn có những vết máu lờ mờ, nàng chợt nhớ đến, hình phạt như vậy đến nữ nhân cũng không chịu được, hắn lại cố chấp quật cường không kêu một tiếng.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân kiên cường như vậy đó! Khác với những tiểu nam nhân yểu điệu mà nàng thích trước đây, hắn có một vẻ đẹp khác.

Hắn đau lắm hả?

Hàn Triều hơi cau mày, tay không nhịn được xoa tóc trên đầu của nam nhân.

Thực ra, cho dù toàn thân không đẹp, nhưng vẻ đẹp của mái tóc nam nhân là điều không ai phủ định được.

Hoàn toàn không cần bôi dầu hoa hay ngâm cái này cái kia như những thiếu gia công tử khác, tóc của hắn cực mượt cực trơn, giống như những đám mây trên trời mà nàng hay ngước nhìn, không có một chút dầu mỡ nào.

Cái duy nhất không được hoàn mỹ là mái tóc ngắn hơn một mảng lớn so với nam nhân bình thường khác.

Nàng hỏi qua nguyên nhân, hắn nói hắn bán.

Nàng đoán, nhất định là cái người phụ tình kia không chịu nuôi gia đình đến nỗi hắn phải đi bán tóc! Hắn đối xử tốt với người phụ tình kia như vậy.

Thế nhưng, mái tóc quan trọng bao nhiêu đối với nam nhân, hỏi bất kì ai đều biết. Cho nên, hay hoặc là, người kia bắt buộc hắn?

Nàng nắm chặt chuôi kiếm. Mỗi lần nghĩ như vậy, nàng chỉ muốn tìm được người đó, lăng trì cho đến chết!

Hắn tốt như vậy, tại sao nữ tử kia không nhìn ra? Sao có thể lại không nhìn ra chứ? Nhưng mà, nếu nhìn ra, hắn không có khả năng đến quân doanh, cũng sẽ không gặp được nàng, nàng cũng không phải chịu sự dày vò này...

Nàng cũng tốt, sao hắn lại không nhìn ra? Nàng rất thương hắn, nàng tự thấy mình tốt hơn gấp ngàn vàn lần so với người phụ tình kia!

Tại sao hắn, lại không nhìn ra chứ?

Khuôn mặt đang ngủ của nam nhân trầm tĩnh lại, chẳng biết lúc nào, đã mang theo chút ý cười.

Hàn Triều cũng không rõ ràng lắm, tại sao mình lại xác nhận như vậy, nụ cười này, cũng không phải xuất hiện vì mình.

Nữ tử kia, đến tột cùng, là người như thế nào chứ?

Nắm kiếm càng chặt, Hàn Triều rời phòng, không dám nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt nam nhân.

--- ------ ------ ------ ----

Thời gian nhoáng cái đã ba năm.

Hàn Triều nhìn Lê Thư bước đi từng bước một lớn lên, cho rằng tuy rằng hắn nhớ về nữ tử kia, nhưng cũng chỉ có nàng là nữ nhân thân cận nhất với hắn.

Tính nết của hắn vẫn tốt như cũ, nàng cho rằng trong ba năm qua mỗi ngày được rèn luyện như vậy, không còn luốn cuống để người ta bắt nạ chà đạp nữa.

Thế nhưng, thế gian này có một từ, là mọi chuyện khó đoán.

Hắn vì nàng kia kháng chỉ không theo, bị ăn một trận nối khổ da thịt, sau đó... Lại biết được nỏi nữ tử kia xuất hiện, liền không để ý nơi bị thương mà cưỡi ngựa chạy đến...

Lúc đó nàng nhớ kỹ, trên mặt hắn hiện lên là loại ánh sáng như thế nào.

Rõ ràng, là người cực kỳ lạnh nhạt khi được người khác cung kính, lại có thể, xuất hiện một biểu cảm như vậy.

Cho nên, khi hắn cưỡi ngựa, nàng không cản được.

Kiểu gì cũng không cản được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.