Chuyên Sủng

Chương 5: Áy náy



Lê Phong nằm ở trên giường khách sạn,thậm chí không thể lừa mình dối người nỗi lòng của mình đang bất an.Nàng bị làm sao vậy?Nổi lên lòng trắc ẩn hay sao?Vì sao vội vàng xin nghỉ phép ở hiệu thuốc bắc rồi?

Lê Phong chuyển mình,bỗng cảm thấy,chính mình chưa bao giờ tùy hứng như vậy,muốn thoát li khỏi lý trí,để thỏa mãn khát vọng tình cảm.Nhẹ thở một hơi,sau khi thật cẩn thận nhìn thẳng vào sự việc,nàng bất đắc dĩ phát hiện,chính mình,quả nhiên,vẫn là nghĩ,giúp hắn,thoát ly biển khổ!

Như vậy….Có thật sự được không?Nhiều năm gia giáo của Lê Phong,đồng thời dùng cả lý trí tự hỏi,nói cho nàng thấy cảm tình là cái thứ nhất trên thế gian không đáng tin.

…….

Lê Phong đứng dậy,hướng Lưu gia đi đến.

Không nên hỏi nàng vì sao sẽ tùy hứng như thế.

“Bá mẫu,bá phụ.”Lễ tiết trước hết phải chu toàn,”Vãn bối Lê Phong.”

Kia Lưu gia nữ chủ quay đầu,vừa thấy nàng,ánh mắt đều phát sáng,thầm nghĩ hôm qua gặp thấy chỉ giống như cái tiểu lang quân tuấn tú,hôm nay không biết vì sao gặp lại,trông càng phát ra xinh đẹp,chọc người trìu mến!Nhưng lại nhất thời không có động tĩnh,tần đến khi chọc cho Lưu thị kia ghen tuông,tính tình mạnh mẽ cũng không cố kị cái gì lễ pháp,hung hăng quát một chút nhà mình thê chủ,nói”Người ta nhưng là cái nữ tử”Lưu Phú vừa nghe,thế này mới hoàn hồn,nhưng ánh mắt kia nhưng vẫn không tự giác thường thường hướng về chỗ Lê Phong ngắm ngắm.

Lê Phong cười,vụng trộm miết hướng đình viện,đã thấy tính từ lúc nàng xem bệnh đến bây giờ đã qua hai cái canh giờ,mặt trời đã mọc trên đỉnh đầu,nam tử kia lại vẫn đang quỳ.Trong lòng lại cảm thấy buồn đau xót,đúng là âm thầm hạ quyết tâm,hôm nay rốt cuộc sẽ tùy hứng một lần.Mắt thấy đám đông người đến vây xem ngày càng nhiều,thầm nghĩ thời cơ đã đến,mở miệng nói:”Thật không dám giấu diếm,vãn bối lần này tới,là tới muốn người”Trong viện đang quỳ Tiểu Trư Tể vẫn còn cảm thấy khổ sở vì cảm thấy đã để cho nàng nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của mình,nghe vậy lúc này chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng,tràn đầy không biết đang ở chờ mong cái gì.

Lưu Phú ngẩn ra,mắt nhìn về phía Tiểu Trư Tể,biết những người trong nhà này,bị muốn hơn phân nửa nhất định là hắn,trong lòng nghi hoặc.Có lẽ người trong thôn muốn có khả năng làm việc của Tiểu Trư Tể thì có không ít người,nhưng e ngại hắn là kẻ”kẻ xui xẻo”,dù tặng không cũng không cần,nhưng nữ tử này hôm nay lại….?

Lê Phong cười nhẹ,”Vãn bối nhưng là toàn vì bá mẫu suy nghĩ,tưởng bá mẫu là một người hảo tâm,nuôi dưỡng loại này xui bẩn gì đó,lại không ngờ rằng,người này không biết điều phạm phải nhiều lỗi lầm .bị nam nữ già trẻ trong làng truyền miệng nói to nhỏ còn thành bộ dáng gì nữa!”Lê Phong cố ý nhẫn tâm,nhịn đau lòng bỏ qua ánh mắt của Tiểu Trư Tể ở trong viện đang tràn đầy chờ mong bỗng chốc ảm đạm xuống’Bây giờ người trong thôn nhưng là truyền lưu,bá mẫu ngài nào có hảo tâm gì,rõ ràng là lợi dụng hắn trở thành’Công cụ’,cũng không sợ trời phạt mà nuôi dưỡng hắn a!”

Lẽ ra Lê Phong nói lời này cũng là suy nghĩ trong lòng mỗi người,dù sao,nếu chỉ đơn thuần dưỡng người xui xẻo này có thể là tích đức,là hảo tâm,là còn có chút tình cảm mẫu tử,nhưng cố tình cố tình Tiểu Trư Tể này là cái cực biết làm việc,khí lực còn lớn hơn cả nữ nhân,cũng liền rõ ràng là vì có khả năng này nên mới thu lưu hắn ở lại,nên cái cớ”Bởi vì hảo tâm sẽ không có”.Không có”Hảo tâm”làm bia đỡ,vì tư lợi cá nhân mà nuôi dưỡng cái người xui xẻo,tại nơi cái thế giới phong kiến cực nghiêm khắc trong lễ pháp mà nói thì coi như là “Đại nghịch bất đạo”.Lê Phong nói như vậy,lại là trước mặt nhiều người đang vây xem như vậy,Lưu Phú mặt mũi mất hết,mà bản thân lại là cái vô cùng coi trọng thanh danh,liền tự rối loạn đầu trận tuyến.Cũng may Lưu thị cũng là cái khôn khéo,trước mắt thấy Lê Phong oai động tâm tư muốn lấy đi người có sức lao động lớn nhất của nhà họ,cộng thêm mới vừa rồi Lưu Phú mê luyến xem nàng,giọng điệu không tốt:”Cũng là cái ‘người xui xẻo’,chẳng lẽ tiểu thư không sợ mình bị tổn hại ân đức?”lê Phong không chút hoang mang,nói:”Vãn bối mới đến,may mắn vừa mua được vài mẫu đất cằn,lúc này không có tiền thuê công nhân,liền nghĩ tới việc này,muốn mang trở về dùng,lại nhớ lại khi vãn bối còn bé từng có đại sư xem tử vi nói mệnh của vãn bối cứng rắn,khó bị trời phạt,trong lòng liền có lòng tin hơn,cố tiến đến muốn người”Lưu thị cũng không phải cái thiện lương dễ lừa gạt,vui vẻ,”Thực khéo a~khi ta còn bé cũng có thầy bói nói cho ta biết ta có số vượng thê,có ta ở,thê chủ đại nhân sẽ không bị quả báo”

Lê Phong nhướng mày,thầm nghĩ chính mình quả nhiên vẫn rất lỗ mãng,chỉ nghĩ Lưu Phú người này rất coi trọng mặt mũi,trước mặt mọi người nói kích thích hắn có thể làm cho nàng nghe theo,ai ngờ nhà này còn có cái nam nhân lợi hại,đang không biết làm thế nào cho phải,bỗng nhiên linh quang chợt lóe,hơi liếc mắt về phía người bị chính mình coi trở thành súc sinh giao dịch Tiểu Trư Tể lúc này đang vẻ mặt khó chịu,trong lòng định lui bước,khiến cho ngươi hướng đến sự quyết đoán là nàng lại do dự,cuối cùng nghĩ vẫn là thực xin lỗi,thật sự thực xin lỗi,rốt cuộc vẫn là mở miệng.

“Vãn bối,còn có một chuyện chưa nói”.Lê Phong tiến lên một bước,nhịn không được lại nhìn thoáng qua Tiểu Trư Tể,”Kỳ thực,vãn bối cùng loại này bẩn xấu gì đó,chỉ vì say rượu,sớm đã có thân cận da thịt….”Là một người thao túng tràng diễn xuất này,Lê Phong bề ngoài mang vẻ mặt ghét bỏ,lại không nhịn được lo lắng liếc nhìn Tiểu Trư Tể một cái.Đã thấy hắn mạnh ngẩng đầu nhìn trở lại,chống lại tầm mắt của nàng, dù ngay lập tức quay đầu đi,nàng vẫn nhìn thấy trong mắt có ánh lệ,lại chậm rãi cúi đầu xuống.lê Phong trong lòng đau xót,chỉ cảm thấy thật có lỗi,nghĩ sau khi việc này qua đi phải bồi thường thật tốt cho hắn.Mà lúc này Tiểu Trư Tể nghĩ so với Lê Phong tưởng tượng hơn rất nhiều….

Thì ra….Thì ra vị tiểu thư này,cũng là trêu chọc hắn a….Hắn vẫn nhớ rõ.khi đó từng có vài cái đứa nhỏ tìm hắn muốn làm bằng hữu,cùng hắn chơi vài ngày,hắn chỉ biết vui vẻ vì lần đầu tiên có bằng hữu,lại không biết những đứa nhỏ này cố ý trộm đồ,sau đó đổ hết tội lỗi lên người hắn,vụng trộm nhìn hắn bị người mẫu thân vô cùng coi trọng danh dự hung hăng quật,sau đó cùng nhau cười.Hắn nhớ rõ mình bị đánh cho hôn mê mấy lần,một đau đớn khắc cốt minh tâm.Các nàng….Chỉ là tìm niềm vui ở trên người hắn mà thôi….Vị tiểu thư này bây giờ chẳng phải cũng thế sao?Muốn tìm niềm vui từ việc hắn bị đánh thôi….Vì sao,bản thân lại lại không nhớ lâu….Thôi thôi,vị tiểu thư này cho hắn một kỉ niệm đẹp để nhớ,mà chính mình sống trên đời lại không có gì tốt đẹp,chi bằng,làm cho mẫu thân đánh chết,giúp làm trò vui cho tiểu thư,cũng tốt……

Mà thật sự,lời này vừa nói ra,đó là hiển nhiên,Lưu Phú Lưu thị lại vẻ mawth khiếp sợ,nhưng Lê Phong lại chú ý tới,Lưu Quý- -muội muội của Tiểu Trư Tể,cũng là có hứng thú nhìn chính mình,dùng bộ dáng thản nhiên cùng vẻ mặt thấy rõ hết thảy,trong lòng cả kinh,nhưng lúc này mình cũng không rãnh rỗi mà bận tâm đến nàng,nghĩ có lẽ nàng cũng không hứng thú tham dự chuyện của’Ca ca’này.Trong lòng trấn định lại,đã thấy Lưu Phú vợ chồng phản ứng lại,mang theo roi trở ại quất lên người Tiểu Trư Tể,mà Tiểu Trư Tể cũng không ẩn nhẫn như hồi sáng sớm,mà là hoặc rên rỉ hoặc hô đau.Nếu giờ phút này lí trí của Lê Phong rõ ràng hơn một chút có thể phát hiện,hắn lúc này nói là bị đau,không bằng nói là cố ý biểu diễn,diễn cho nàng xem,vì làm cho nàng vui vẻ….nhưng Lê Phong lúc này lại không hề rõ ràng,Nang nhìn thấy roi kia lần lượt đánh lên thân thể không có gì ngăn cản kia,từng chút vết thương dữ tợn bắt đầu xuất hiện,không rõ vì sao chính mình lại cảm thấy đau lòng như vậy,nhưng chỉ phải liều mạng chịu đựng.

Ở thế giới này,loại việc đại nghịch bất đạo này,bên phía nữ tử thì không sao,nhưng nam tử làm sao có thể chấp nhận?Phạm vào loại tội danh đủ để phạt trôi song,nếu chẳng may không chịu tội gì,người trong thôn cũng không đẽ dàng tha thứ hắn.Lê Phong chỉ có thể chịu đựng…...

Cho nên Lê Phong nhìn nam tử nắm chặt tay,rên rỉ hô đau,nhẹ nhàng run run.

Nhìn roi khảm vào da thịt,tạo ra nhiều vệt đỏ…..

Lê Phong nghĩ đến chính mình ít nhất hiện tại sẽ lí trí một chút,nhưng mà lại vẫn ở trước khi mình lấy lại tinh thần,ra tay ngăn cản.

“Bá mẫu,xin hãy nương tay,để hắn sống tốt hơn,tốn thời gian đến dưỡng thương xong,ta lại không muốn một phế nhân!Nay ta xác thực không thể thuê công nhân”.Xem nhẹ điệu bộ chết còn chưa hết tội của mọi người,mướn xe đem Tiểu Trư Tể bị đánh đến hôn mê đưa dến khách sạn.

“Thực xin lỗi….Thực xin lỗi…..Ta thật sự không nói như thế nào nên khiến ngươi chịu khổ…. Thật sự xin lỗi….”

Vết roi sưng đỏ,lộ ra những miệng vết thương đang chảy máu….Dù đang hôn mê nhưng Tiểu Trư Tể vẫn hung hăng cắn môi,chắc do chưa hết đau đớn….

“Thực xin lỗi….Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....”

“Ngươi kêu Lê Thư....Không phải cái gì Tiểu Trư Tể,ngươi kêu Lê Thư được không?”

“Thực xin lỗi….Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....Thực xin lỗi”

“Lê Thư,ngươi cùng ta trở về được không?”

“Thực xin lỗi….Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....Thực xin lỗi....Thực xin lỗi….Thực xin lỗi....”

“Lê Thư,ngươi cùng ta trở về,ta không đánh ngươi,không bắt nạt ngươi”.

“Lê Thư,cùng ta trở về đi....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.