Chuyện Ta Không Biết

Chương 13: - Loại tính cách này căn bản là sinh ra để người ta tiêu khiển



"Hi, Vương Phương." Viên Tư Sân rõ ràng trông thấy Vương Phương đứng đối diện mình, nàng chẳng qua là gửi lời hỏi thăm bình thường, thế mà đối phương lại chạy trốn nhanh như bay.
Viên Tư Sân nhìn theo bóng dáng hoang mang lúng túng của Vương Phương, trầm mặc một lúc lâu.
Thời gian có hạn, không có đầu mối, lại có một viên cảnh sát bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát giác ra sự dị thường của nàng, Du Hân Niệm đảm đương thân phận và cuộc sống của Vương Phương có thể nói trước mặt là sói sau lưng là hổ, còn có một đàn muỗi đuổi theo hút máu. Bị dã quỷ bên đường cùng với cảnh sát làm cho sợ hãi mãi đến khi về nhà nhịp tim nàng vẫn chưa bình ổn trở lại, Du Hân Niệm biết bản thân mình không phải là kẻ nhát gan, thân thể Vương Phương trông có vẻ cứng cỏi khỏe mạnh, kỳ thực là rất yếu đuối, chỉ một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng khiến bản năng nàng sợ hãi.
Ngọc Chi nhẹ nhàng lướt vào nhà, hai bàn chân đồng thời lơ lửng giữa không trung: "Cô chạy trốn thật nhanh a, càng ngày càng thích ứng với thân xác này rồi. Viên cảnh sát kia chính là người đã phát hiện ra thời điểm Vương Phương chết sao? Ôi thật sự là nguy hiểm a, ở khu vực gần nhà vậy mà cũng đụng phải nàng, sau này nên cẩn thận một chút, còn gặp nữa thì phải chạy né đi."
Du Hân Niệm rót nước vào cái ly mới mua, từng ngụm từng ngụm uống hết.
"A?" Ngọc Chi thấy trong túi áo Du Hân Niệm phát ra một cỗ ánh sáng xanh lục, chỉ vào hỏi, "Đó là cái gì?".
Du Hân Niệm cúi đầu nhìn rồi lấy ra, là quả cầu nước Tam Xuyên mà Ngọc Chi đã đưa cho nàng. Trước đó khi đưa cho nàng quả cầu nước này nó chỉ phát ra màu xanh lục nhàn nhạt, mà hiện tại nằm trên tay nàng lại tỏa ánh sáng rực rỡ.
"Lại có thể sáng đến vậy." Ngọc Chi kinh ngạc cảm thán, tay đưa tới vuốt ve, đã có chút ấm áp, "Nó càng nóng, cách điểm sôi càng gần, nghĩa là chúng ta đang càng gần Tam Xuyên Linh Trượng thêm một chút."
Du Hân Niệm nói: "Cả ngày ta đều ở trong khách sạn, tiếp xúc cũng đều là người trong khách sạn, chẳng lẽ trong số những người này có người đang giữ Tam Xuyên Linh Trượng?" Du Hân Niệm sờ sờ cằm, "Theo như cô nói, linh trượng này là đồ vật của Minh phủ, bị yêu quái mang tới nhân gian, nhất định không giống như đồ vật bình thường ở nhân gian, hình dáng chắc phải tựa như một bảo vật. Cho dù không quá đáng giá, nhưng căn cứ theo tỉ lệ thời gian giữa Minh phủ và Nhân giới thì nó cũng được xem như là đồ cổ. Có thể cất giữ nó như vậy người đó chắc phải có tiềm lực kinh tế vững mạnh."
Ngọc Chi mừng rỡ: "Xem ra vận số của chúng ta cũng không đến nỗi tệ, như vậy cũng có thể gặp được. Ai nha thật tốt quá, chỉ cần tìm được Tam Xuyên Linh Trượng thì ngày tôi có thể trở về Minh phủ đánh một giấc ngon lành cũng không còn xa nữa. Mau đi ngủ thôi, ngủ đủ rồi ngày mai lại đến khách sạn dò xét, nhìn xem ai có khả năng nhất là chủ nhân của Tam Xuyên Linh Trượng."
Du Hân Niệm ngược lại không vui mừng như vậy: "Tam Xuyên Linh Trượng thật sự có thể khiến tôi khôi phục trí nhớ sao?".
"Có ý gì? Tôi cần thiết phải lừa cô sao?"
Du Hân Niệm cột tóc lên, ngồi vào trước gương tháo trang sức: "Nước Tam Xuyên này chính là do cô mang theo bên mình, nói qua nói lại liền đưa cho tôi mượn, một vật quan trọng như vậy làm sao lại đưa ra chỉ để trợ giúp tôi? Là chính bản thân cô muốn tìm kiếm Tam Xuyên Linh Trượng đúng không?".
Ngọc Chi không nói được gì để chống đỡ lại.
"Đoán trúng? Yên tâm, tôi vẫn tin tưởng cô, vẫn là phải dựa vào Tam Xuyên Linh Trượng để có thể khôi phục trí nhớ, tìm được rồi tôi nhất định sẽ cho cô mượn dùng." Du Hân Niệm liếc mắt nhìn nàng cười, dáng vẻ tươi cười thâm sâu bụng dạ khó lường này làm cho Ngọc Chi nhớ lại cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở văn phòng quản lý hộ tịch.
Quả đúng là đồ ba gai trong đám ba gai.
Du Hân Niệm tắm rửa xong ngồi vào trước máy tính, mở ra trang microblog của Vương Phương mà trước đó nàng đã xem nhẹ bỏ qua, kéo xuống thời gian trước đó mà đọc.
"Tiếp tục sống chính là giày vò, tôi không nên đến với thế giới này. Không có ai yêu tôi.".
"Nàng nhất định không ngờ tôi đang đứng phía sau cửa, nghe được câu chuyện của các nàng. Trước đây Tào Phân nói nàng thích tôi, nhưng mà tôi quá gầy, nàng thích những cô nàng mập mạp, cho nên tôi cố gắng ăn thật nhiều, cố gắng cho mập lên, muốn cho nàng thích. Tuy rằng ngay từ đầu tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nghe nàng nói nàng đối với tôi chỉ là chơi đùa....... Tôi thật sự muốn chết cho xong."
"Sao tôi lại phải nghe thấy những lời đó, Tào Phân trước giờ vẫn là vui đùa với tôi thôi sao? Từ đầu đến cuối trong mắt nàng tôi chính là một kẻ ngu xuẩn, một kẻ đần độn tự cho là đúng mà nỗ lực làm tất cả."
"Nàng đã mấy ngày không liên lạc với tôi, thực đau......"
"Nàng có yêu tôi không? Nàng yêu...... Nàng không yêu......"
"Hôm nay nàng hỏi tôi nhiều lần, tôi không dám nói với nàng. Nàng nhất quyết muốn tôi nói, tôi không có cách nào để nói, sau đó nàng cùng nhóm người Hoàng Tiểu Kiều cười phá lên. Tôi thì giống như một đứa ngốc cũng cười theo. Nàng là thật sự cảm thấy tôi rất buồn cười, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy như vậy."
"Nàng nói là đi đến chỗ ba nàng, bảo tôi đừng liên lạc với nàng. Tôi thực sự rất nhớ nàng."
"Tôi không phải cố ý nghe nàng và ba nàng nói chuyện điện thoại, không phải cố ý nghe được chuyện nàng là con riêng của ba nàng. Tôi đối với nàng một chút thành kiến cũng không có, dù sao chuyện này cũng không phải lỗi của nàng, vì sao nàng lại mắng tôi chứ? Tôi đã muốn giải thích với nàng."
......Gần như toàn bộ các bài blog đều ghi lại chuyện tình rạn nứt giữa nàng và Tào Phân, người ngoài cuộc như Du Hân Niệm nhìn thấy cũng phải phát hỏa.
Cái bánh bao này bị làm sao vậy hả?! Vì Tào Phân kia mà cố tình ăn cho mập đến vậy? Hóa ra cũng là vì chuyện này mà tự sát?
Thật sự là một cô nàng ngốc nghếch, thảo nào đám người này cứ bâu vào cắn nàng, loại tính cách này căn bản là sinh ra để người ta tiêu khiển mà.
Du Hân Niệm đọc xong, không biết vì sao trong lòng có chút buồn bã trống rỗng.
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Chi còn đang treo ngược trên cánh cửa mà ngủ, Du Hân Niệm đã rời nhà đi chạy bộ.
Giờ này trời còn chưa sáng, thành phố G cuối năm đặc biệt lạnh, Viên cảnh quan chắc cũng không hăng hái đến mức giờ này rời khỏi nhà, Du Hân Niệm chạy bộ cũng cảm thấy an tâm. Chỉ có điều nàng chạy ngang qua từng người đều hết sức cảnh giác, cũng không biết là người hay quỷ.
Chạy 10km vòng quanh khu Tây Thủy Câu về đến nhà, tắm rửa xong ăn hai cái lòng trắng trứng, một quả táo và một tách cà phê đen, tinh thần phấn chấn rời nhà đi làm.
Không biết là do đã quen với cơ thể này hay là do gần đây tiết chế ăn uống khiến cân nặng giảm xuống, Du Hân Niệm hôm nay cảm giác đặc biệt nhẹ nhàng.
Khi vừa tới khách sạn nàng sờ sờ quả cầu nước Tam Xuyên trong túi áo, ngẫm nghĩ chủ nhân của Tam Xuyên Linh Trượng có thể là đồng nghiệp hoặc là khách phòng. Hi vọng có thể ở trong khách sạn tìm được, chỉ cần đừng rơi vào tay vị Viên cảnh quan kia thì dễ xử lý rồi.
Vẫn như hôm qua cùng William Lưu mỉm cười chào hỏi, hôm nay William đã chuẩn bị trước nên cũng nhiệt tình đáp lại.
"Đến rồi a, lại đến sớm như vậy." William nói, "Gầy, thực gầy, trông có vẻ nhanh nhẹn hơn."
Du Hân Niệm biết hắn tính tình vẫn như trước, chính là hơi lắm lời một chút nhưng cũng không có ác ý gì, liền vẫy tay với hắn rồi đi tiếp.
Vừa rẽ qua một hành lang, bỗng nhiên có một người đứng ngây ngẩn nơi góc rẽ, Du Hân Niệm không hề phòng bị tưởng là sẽ đụng phải, tim đã muốn nhảy vọt lên cổ họng, lại thấy một khối tựa như sương mù bị thân thể nàng đụng phải mà tan ra. Nàng sửng sốt nhìn lại, người nọ vẫn êm đẹp đứng ở phía sau nàng.
"Cô......"
Âu phục thẳng thớm, đầu tóc bóng loáng, hắn phản ứng dường như chậm chạp, từ từ quay đầu lại. Khuôn mặt trắng bệt này Du Hân Niệm vẫn nhớ rõ, ngày hôm qua đi đứng lơ đãng trong hành lang tầng trệt chính là hắn.
"Đừng nói." Ngọc Chi bỗng xuất hiện, chắn giữa nàng và người đàn ông kia, nhỏ giọng nói, "Cũng đừng nhìn lâu, hắn đã chết được gần một tuần rồi, cứ lãng du ở Nhân giới không thể đầu thai chuyển thế, hình như đã muốn mất hết ý thức con người rồi. Hiện giờ chính là thời kỳ mấu chốt hắn sắp sửa biến thành ác quỷ, nghìn vạn lần cũng đừng để cho hắn quấn lấy cô."
Du Hân Niệm nghe nàng nói vậy phía sau lưng bỗng lạnh cứng: "Biến thành ác quỷ? Sẽ...... có Minh cảnh của các cô đến thu phục hắn chứ?".
"Đương nhiên sẽ có, chỉ cần hắn biến thành ác quỷ, Minh cảnh sẽ chế ngự hắn đầu tiên, đánh nhốt hắn vào địa ngục."
"Chờ chút, cô nói là một tuần?" Du Hân Niệm phát giác chuyện này có điểm không đúng, "Chẳng phải là có thời gian hai năm sao?".
"Đó là vì cô đã mượn được thi thể mới có thể bảo trụ hồn phách không tiêu tan, mới có thể duy trì được hai năm, sau hai năm nếu cô còn nán lại ở nhân gian, cho dù cô có mượn được thi thể mới nhất cũng sẽ mất đi ý thức con người biến thành ác quỷ." Ngọc Chi nói vô cùng nghiêm túc, "Đây là lý do tại sao cô nhất định phải nắm chắc thời gian. Còn một chuyện nữa, nghìn vạn lần cũng không được rời khỏi thân xác Vương Phương." Giờ phút này biểu cảm của Ngọc Chi giống y như diễn viên chuyên nghiệp trong phim kinh dị, "Bằng không, sau bảy ngày cô cũng sẽ biến thành ác quỷ."
"Chẳng lẽ còn có khả năng rời khỏi thân xác này?"
"Đương nhiên. Đây không phải là thân xác của cô, giữa linh hồn của cô và thân xác này không có Khóa Tâm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bài xích, tổng thể hai người chỉ có bát tự là phù hợp, còn lại đều rất thiếu ổn định."
Hai người vừa nói vừa đi đến phòng thay đồ, Du Hân Niệm thỉnh thoảng còn ngoảnh đầu lại liếc nhìn nam quỷ kia.
"Khóa Tâm là cái quỷ gì nữa?" Du Hân Niệm hỏi.
"Chính là thứ mà con người các cô vừa được sinh ra từ Minh phủ đã mang theo trong mình, đem linh hồn và thân xác của các cô khóa lại, giống như là để gia cố dương khí của các người. Con người chết đi cũng là lúc Khóa Tâm vỡ nát, linh hồn sẽ bay đi khỏi thân xác người chết. Có một số người bị bệnh nặng hoặc gặp đại nạn không chết nhưng làm vỡ nát Khóa Tâm, khóa không vững, linh hồn rất dễ bay đi. Chẳng hạn như là ung thư tái phát, bệnh nan y gì gì đó, cuối cùng vẫn là do không đảm bảo được cái khóa này."
Du Hân Niệm sờ sờ ngực. Từ sau khi gặp được cô nàng Ngọc Chi này quả thực là trở thành một kẻ hoàn toàn mê tín dị đoan rồi.
Đi vào phòng thay đồ thì phát hiện ổ khóa tủ cá nhân của mình đã bị cắt. Du Hân Niệm kinh ngạc, mở tủ ra liền thấy đúng như dự đoán, đồng phục bị cắt xén thành mấy lỗ, còn bị viết lên bằng son môi ba chữ P, I, G.
Là ai a, mới sáng sớm đã vội xếp hàng tới thổi lửa tinh thần cho nàng.
Du Hân Niệm đảo mắt khinh bỉ — thực con mẹ nó ấu trĩ.
Trương chủ quản sáng sớm đã đến phòng phục trang để giúp đỡ nhân viên mới ở bộ phận mình lãnh đồng phục, Du Hân Niệm tiến vào nói muốn lãnh một bộ đồng phục mới, đồng nghiệp trong phòng nhìn nàng khó hiểu: "Cô không phải vừa mới lãnh rồi sao?".
Trương chủ quản thấy Du Hân Niệm cầm trong tay bộ đồng phục giống y như đống vải rách, ánh mắt cũng tròn xoe.
Đồng nghiệp ở phòng phục trang khoa trương kêu lên: "Ôi chao sao lại thành ra như vậy? A? Kẻ nào thiếu thẩm mỹ mà làm chuyện này chứ? Thật sự là quá lãng phí."
Du Hân Niệm cười cười: "Thật ngại quá, lại đến làm phiền ngài."
Đối phương nhìn nàng, thở dài một tiếng: "Ai, tôi thì không phiền, nhưng mà cô a, cô phải có chút tính khí mới được. Ai cũng có ba mẹ sinh ra, ba mẹ không ở bên cạnh, cô phải tự yêu thương chính bản thân mình chứ."
Xem ra chuyện Vương Phương bị ức hiếp tất cả mọi người đều biết, chẳng qua là do chính nàng không chịu đấu tranh mà thôi.
Nói đến ba mẹ, trong lòng Du Hân Niệm chợt chua xót, bỗng nhiên cảm thấy nàng và Vương Phương cũng có điểm tương tự.
Trương chủ quản thấp giọng hỏi nàng: "Có phải lại là nhóm người Hoàng Tiểu Kiều kia không?".
Du Hân Niệm lắc đầu: "Tôi không biết, vừa đến đã thấy tủ khóa bị người ta mở ra."
Trương chủ quản cũng không nói gì, để cho Du Hân Niệm tự mang đồ của mình đi ra.
Du Hân Niệm cầm bộ đồng phục mới ngâm nga đi trở về, bốn người bọn Hoàng Tiểu Kiều vừa thấy liền cười ha hả:
"Đã nói nàng ngốc mà, quần áo bị cắt thành ra vậy mà còn vui vẻ được, đần độn."
"Lại lãnh đồng phục mới ư?" Hoàng Tiểu Kiều cùng ba người kia đứng đối diện nhìn, nhướng nhướng mày, không nói thêm lời nào.
Du Hân Niệm mặc đồng phục xong đẩy xe vệ sinh lên lầu mới chợt nhớ tới Ngọc Chi vẫn liên tục bảo nàng phải nắm chắc thời gian. Nàng biết hung thủ nhất định là người quen thuộc Du gia, muốn tìm được manh mối nhanh nhất thì phương pháp tốt nhất chính là quay trở về trong phạm vi Du gia. Nhưng mà hiện tại nàng không phải là đại tiểu thư Du gia đã chết năm năm trước, nàng chính là Vương Phương không cha không mẹ lại còn luôn bị ức hiếp, đáng sợ hơn chính là nàng không thể tiết lộ thân phận thật của mình. Lấy thân phận và diện mạo của Vương Phương, làm thế nào để tiến vào trong phạm vi thân cận của Du Nhiên Đông và Lô Mạn bọn họ? Đừng nói là trở lại trong vòng thân cận ngày trước, cho dù muốn tới gần cũng không có khả năng, bọn họ tuyệt đối sẽ không muốn dính dáng gì đến người có gia thế bình thường, Du Hân Niệm cũng từng là một thành viên trong đó, nàng hiểu rất rõ nguyên tắc bên trong.
Quả thực là vấn đề nan giải trong lịch sử.
Hai bên huyệt thái dương của Du Hân Niệm chợt đau âm ỉ.
Tâm tư có chút phiêu đãng, Du Hân Niệm vừa ra khỏi thang máy, bị một người đàn ông mập lùn không chút do dự đâm sầm cả người vào, thiếu chút nữa lật đổ chiếc xe vệ sinh của nàng.
Du Hân Niệm còn chưa mở miệng, người đàn ông kia đã ôm chân tức giận mắng: "Không có mắt sao! Cô đẩy nhanh như vậy là muốn chạy đi chết hả! Bà mẹ nó, đau chết mất......"
"Thật có lỗi, tiên sinh." Nàng chạy hồi nào chứ? Rốt cuộc là ai không có mắt? Du Hân Niệm coi như đã nhìn thấy quá đủ cuộc đời đầy xui xẻo của Vương Phương rồi. Tuy rằng biết là lỗi của đối phương, nhưng nàng cũng không thể trách cứ, đành phải nhận lỗi.
"A...... A a a......" Người đàn ông ôm chân té trên mặt đất, rên rỉ, "Cứu mạng a......"
Du Hân Niệm nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm. Có nghe nói qua lái xe trên đường lớn đụng phải kẻ ăn vạ, lại chưa từng nghe nói đẩy xe vệ sinh ra khỏi cửa thang máy cũng gặp phải, đây là vở diễn gì a?
Đồng nghiệp bảo vệ đang tuần tra buổi sáng nghe thấy âm thanh liền bước nhanh đến: "Tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?".
Người đàn ông kia chỉ vào Du Hân Niệm: "Nàng đụng tôi, đụng ta gãy xương rồi!".
Du Hân Niệm cười nói: "Ngài có thấy ai bị xe đẩy vệ sinh đụng gãy xương chưa? Ngài là giấy hay sao?" Nàng giơ một ngón tay lên chỉ, "Ở cửa thang máy này có camera, chúng ta lấy băng ghi hình ra xem lại nói không chừng có thể thấy được cảnh tượng ngài chạy lấy đà trước khi cửa thang máy mở ra đó nha."
"Cô còn cố cãi ngang?" Người đàn ông ngồi dưới đất chỉ vào Du Hân Niệm, nói với nhân viên bảo vệ, "Nhân viên khách sạn các người bản chất đều là thế này sao? Đụng vào tôi một câu xin lỗi cũng không có, còn đổ tội lên đầu tôi? Con mẹ nó tôi cần gì phải vu cáo hãm hại cô? Cô cũng không xem lại thái độ của cô, tưởng mình là ai hả?".
Nhân viên bảo vệ muốn nâng người đàn ông kia dậy, hắn liền hét lớn: "Đừng có động vào tôi! Gọi xe cấp cứu cho tôi! Tôi phải báo cảnh sát! Tôi phải khiếu nại!".
Một cánh cửa thang máy khác vừa mở, có vài người nước ngoài bước ra, trông thấy cảnh tượng này cũng khiếp sợ, hỏi xem đã phát sinh chuyện gì.
Nhân viên bảo vệ giải thích nói vị tiên sinh này thân thể không thoải mái, không có việc gì, lập tức đưa hắn rời đi.
Người đàn ông hô lớn: "Đừng tưởng nói ngoại ngữ thì tôi không hiểu! Tôi bị người của khách sạn bọn họ đánh! Hắc điếm, đây là hắc điếm!".
Du Hân Niệm chen vào nói: "Tiên sinh, ngài ở phòng số mấy?".
Người đàn ông sửng sốt.
"Xin cho chúng ta xem thẻ phòng của ngài."~~~~~~~~~~~~~~Văn phòng làm việc của Trương Quân Đình.Trương chủ quản liên tục lắc đầu nhiều lần hướng về Du Hân Niệm.
"Cái loại bệnh thần kinh này cô cũng không phải lần đầu tiên mới gặp, dong dài với hắn làm gì, nói lời xin lỗi để cho hắn đi là được rồi."
Du Hân Niệm sắc mặt không chút thay đổi: "Tôi đã làm vậy, nhưng hắn lại ngã xuống đất."
"Vậy cô liền lắm lời? Mấy loại chuyện thế này cứ giao cho bộ phận an ninh đến giải quyết, cô can dự vào làm gì? Còn hỏi người ta ở phòng số mấy......"
"Hắn quả thực là không có phòng, không phải khách của chúng ta."
"Cô muốn chọc tôi tức chết sao!" Trương Quân Đình hận không thể phun ra lửa, "Mặc kệ cô có lý do gì, với thân phận của cô nói ra lời như vậy là thất lễ. Người của bộ phận an ninh còn chưa có mở miệng cô đã nhảy vào làm gì? Hiện tại đối phương vẫn khăng khăng khiếu nại, nói hắn đưa bạn đến nên không có thuê phòng, nếu như hắn thật sự bị gãy xương, hắn sẽ bắt cô phụ trách tiền thuốc men."
"Đó chắc chắn không phải do tôi đụng, tôi là đẩy xe vệ sinh chứ không phải xe lửa." Du Hân Niệm chậm rãi nói, "Tôi không chịu trách nhiệm."
Trương Quân Đình nghiến răng nghiến lợi, hai bàn tay trống rỗng nắm chặt rồi lại thả ra, trong lòng rất muốn đem kẻ hỗn đản trước mắt này ra đánh một trăm tám mươi gậy.
"Được rồi, chuyện này tôi sẽ cùng với người của bộ phận an ninh xử lý, cô cũng đừng lộ diện, có nghe không?"
Nàng vừa nói như vậy, Du Hân Niệm ngược lại bắt đầu lo lắng: "Trương chủ quản, ngài đừng gánh thay tôi, người như thế chỉ là ăn vạ, không thể dung túng."
Trương Quân Đình bĩu môi: "Cô cho là tôi cũng ngu ngốc giống cô sao? Suy nghĩ lo chuyện của chính mình đi." Nàng ta kéo áo đồng phục của Du Hân Niệm, ném cho nàng một ánh mắt nhắc nhở, "Đi làm đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.