Chuyện Ta Không Biết

Chương 16: - Cô xem cái người trong góc phòng, có phải đang nhìn tôi?



Ngọc Chi rốt cuộc cũng ăn được món cơm sườn heo chiên mong nhớ lâu nay, ngay cả nằm mơ cũng đều là đầy dầu mỡ, cười ra thành tiếng.
Du Hân Niệm lại ngủ không ngon, trong giấc mộng mơ hồ thoáng chốc là Tào Phân lôi kéo tay nàng, nói mình thực cô đơn; thoáng chốc là Hoàng Tiểu Kiều đến mời rượu, nói ngươi không uống chính là không nể mặt, bạn bè như vậy là không được, phải phải, uống uống uống; thoáng chốc là một bàn tay to mập chống đỡ trên cột điện, nôn ói tung tóe; thoáng chốc khung cảnh thay đổi bầu không khí cũng khác hoàn toàn, chính là ở nhà của Lô Mạn.
Lô Mạn mặc váy ngủ dài, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp, mang cơm nàng ấy tự tay làm từ phòng bếp đi vào.
Gương mặt không trang điểm vẫn xinh đẹp, lộ ra nét cười đắc ý — cũng chỉ có cô đến đây tôi mới tình nguyện xuống bếp.
Mùi sốt cà chua, mùi hương trên váy ngủ của Lô Mạn, ánh sáng trong mắt nàng ấy......
Sắc trời bên ngoài cửa sổ từ trắng chuyển đen, đen lại chuyển trắng, các nàng một khắc cũng chưa tách rời.
Giây phút sắp tỉnh lại, Lô Mạn vẫn còn bên tai nàng nói chuyện, mở mắt ra, lại là căn phòng chung cư cũ nát.
Cảnh trong mơ và hiện thực có phải đã bị đảo lộn rồi không?
Du Hân Niệm ôm mặt, nước mắt theo kẽ ngón tay chảy xuống.
Trời vẫn còn chưa sáng, nhưng hôm nay không có gió, Du Hân Niệm một mạch chạy 2km, chuyện này đối với thân thể Vương Phương mà nói là một sự tiến bộ.
Tóc bết dính mồ hôi, miệng thở ra đầy sương trắng, thân thể to lớn nặng nề mỗi một bước đi đều rất thống khổ, nhưng nàng nhất định phải kiên trì.
Trên mặt đất có chút băng vụn, giẫm lên nghe tiếng lắc rắc, Du Hân Niệm chạy đến trước cổng một công viên nhỏ thì dừng lại, mặt trời cũng vừa lên cao, tỏa ánh nắng ấm áp xuống khuôn mặt nàng cùng thành phố đang ngủ.
Nàng vẫn luôn rất thích chạy bộ, mặc sức ra mồ hôi mặc sức giải phóng năng lượng khiến nàng cảm thấy cả người khoan khoái. Mặc dù bị giam cầm bên trong khối thân thể này của Vương Phương, nhưng nàng vẫn có thể thỏa sức vận động thể thao tìm lạc thú.
Tuy rằng rất đói bụng.
Vì muốn cho cơ thể này nhanh chóng gầy đi thành kích cỡ người bình thường, Du Hân Niệm luôn kiên trì chạy bộ. Tình yêu đối với thức ăn của Vương Phương khiến cho Du Hân Niệm đau đầu, không khỏi hoài nghi rằng nàng mập đến 90kg rốt cuộc là vì trò đùa ác độc của Tào Phân hay là vì đam mê của chính nàng.
Chạy bộ về nhà, khi đang ngồi ăn lòng trắng trứng thì bụng kêu vang, cảm giác buồn nôn ghê tởm. Ăn lòng trắng trứng mấy ngày nay rồi, chỉ cần nghe tới chữ "gà" hoặc "trứng" là chẳng biết từ đâu lại có thể ngửi thấy mùi phân gà.
Uống xong cà phê đen rồi ăn chút xà lách, liền vội vàng chạy đến công ty.
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng nhận việc ở bộ phận đặt phòng, thời điểm nàng vừa tới đơn vị thì Henry đang bưng một tách cà phê cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm.
"Vương Phương, cô đã đến rồi, thật tốt quá." Henry bước tới, cười đến đặc biệt rộng mở, cũng không quản trên mặt có bao nhiêu nếp nhăn, "Có cô ở bộ phận đặt phòng chúng ta xem như là giải quyết được vấn đề nan giải nhất rồi. Đến đây đến đây, chúng ta giới thiệu qua một chút, Vương Phương, trước đây ở bộ phận phòng, thông thạo năm thứ tiếng, tiếng Anh tiếng Pháp tiếng Tây Ban Nha tiếng Nhật tiếng Hoa......" Henry đếm từng ngón tay, "A? Cô nói được tiếng Quảng Đông chứ?".
Du Hân Niệm nói: "Được." Lúc nhỏ nàng đã từng ở Hồng Kông ba năm.
"Thật tốt quá, thật tốt quá." Henry vỗ vỗ vai nàng, đặc biệt cảm khái nói với các đồng nghiệp khác trong bộ phận, "Khách sạn chúng ta có người tài giỏi như thế vậy mà lâu nay lại bị mai một, mọi người nói đây là đạo lý gì a? Hử?".
Cô gái trẻ ngày hôm qua tiếp đón Du Hân Niệm cười nói: "Không phải là đợi Henry anh đi khai quật sao?".
Henry nhìn đối phương đầy thâm ý, Du Hân Niệm cảm thán trong lòng: Henry sư huynh điểm nào cũng tốt, chỉ có điều, luôn thích dụ dỗ các cô gái trẻ trong bộ phận, xem ra vị này cũng đã bị dụ dỗ mất rồi. Nhưng mà ta trái lại không cần quan tâm — Du Hân Niệm nhìn thoáng qua "chính mình" trong gương đối diện, có đôi khi còn phải cảm tạ Vương Phương, giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Du Hân Niệm ở bộ phận đặt phòng làm việc cũng thành thạo, công việc này không cần cùng đồng nghiệp hợp tác quá nhiều, mà bầu không khí ở đây cũng thoải mái, thỉnh thoảng tụ hội đi ăn cơm, Du Hân Niệm sợ ăn ban đêm dễ mập ra, nhưng cứ từ chối mãi thì lại không có lợi cho mối quan hệ đồng nghiệp. Khi nàng đi ăn cơm cùng các đồng nghiệp liền rất thẳng thắn thành khẩn, nói mình đang giảm cân, ăn thật ít: "Nhưng mà cứ theo nguyên tắc đi, tiền tôi trả vẫn không ít hơn."
Đồng nghiệp ở bộ phận đặt phòng đều là các cô gái trẻ tuổi, trình độ ngoại ngữ tốt, đa số đều là du học sinh trở về. Các nàng được giáo dục tốt, gia cảnh không tệ, lại từng lăn lộn trong môi trường nước ngoài phức tạp, nhãn lực cũng hơn người.
"Ấy, chỉ là chút tiền, lấy của cô thì thật khó coi."
"Đúng vậy đúng vậy."
"A? Nói gì thì nói, cô thực gầy, Vương Phương, nhìn vào mắt tôi đây, tôi tuyệt đối không nói dối lừa cô!"
"Lúc đang ăn cơm ai nhắc đến cân nặng sẽ bị đánh chết!"
Du Hân Niệm từ trong đáy lòng cảm thấy yêu mến những cô gái này.
Từ sau khi Vương Phương được chuyển đến bộ phận đặt phòng, Hoàng Tiểu Kiều cả ngày mất hồn mất vía, quả thực có thể so với thất tình.
"Không đến mức vậy đi, chẳng lẽ cô lại thương nhớ ả mập kia?" Ba người chị em kia chịu không nổi bộ dạng suy sụp của nàng, loạn xạ nói bậy.
"Có bệnh sao? Tôi đây mà nhớ nàng? Điên!" Hoàng Tiểu Kiều tức giận, "Các cô không nghĩ tới sao? Cái loại như nàng tại sao đột nhiên được điều đến bộ phận đặt phòng? Nói được tiếng Pháp...... Tiếng Pháp! Các cô tin sao!".
"Ai, không chừng là tự học nha."
"Đúng vậy, bạn bè không có, người trong cùng bộ phận thì không thèm quan tâm nàng, tan tầm rồi có thể làm cái gì ngoài việc đi học."
"Hình như hôm kia tôi thấy nàng cùng đi ăn cơm với người của bộ phận đặt phòng, nói nói cười cười bầu không khí rất tốt."
"Không thể nào, người ở bộ phận đặt phòng đều là từ nước ngoài về, có thể tìm được đề tài để nói sao?"
Hoàng Tiểu Kiều càng nghe càng bực, vung tay không kiên nhẫn nói: "Đừng nhắc nàng ta nữa, nhớ tới khuôn mặt đó làm tôi ăn uống mất ngon. Nhanh đi ăn thôi, ăn xong tôi trở về ngủ."
Hoàng Tiểu Kiều không muốn thừa nhận mình đặc biệt ghen tị với Vương Phương, nàng ở bộ phận phòng bên này cũng sắp mười năm mà chưa có cơ hội thăng chức, vì sao cơ hội tốt lại rơi vào tay kẻ ngu ngốc như Vương Phương chứ? Trên đường về nhà nàng vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, nhớ tới lời thề son sắt của Tào Phân muốn làm cho Vương Phương cạo trọc, kết quả đâu! Bóng người tìm khắp nơi cũng không thấy!
Gần đây Tào Phân có chút bận rộn.
Dĩ nhiên, nàng không phải bận rộn công việc.
Từ sau chuyện lần trước ở ngoài cổng khu Kim Ngọc Thế Gia bị Vương Phương cùng một người qua đường chẳng hiểu ở đâu ra đuổi trở về, nàng vẫn không thể nuốt trôi được cục tức này, mẹ nàng ở quê nhà cứ liên tục gọi cho nàng đòi tiền, liên tục thúc giục nàng trở về, nàng ở trong điện thoại mắng bà ta một trận sau đó quăng số điện thoại của bà ta vào danh sách đen. Nàng vẫn ở trong khu căn hộ của khách sạn M, tiền đều là người cha kia của nàng - giám đốc nhà hàng Nhật khách sạn M - chu cấp, cần tiền tiêu vặt cũng tìm đến ông ta. Thế nhưng thời gian gần đây ông ta cùng với vợ mình tổ chức kỷ niệm ba mươi năm kết hôn gì đó, cùng với con trai đi du ngoạn, sau khi từ châu Âu trở về còn chưa tiếp điện thoại của nàng. Nhìn thấy tiền trong tài khoản đã sắp cạn, vốn định tìm tới đám bạn xấu xa kia vay tiền, nhưng mà chuyện vay tiền này một khi đã mở miệng nói, những người đó chắc chắn sẽ khinh thường nàng, sau này làm thế nào còn có thể tụ họp nhóm hội đi đây đó trong thành phố chơi đùa?
Tào Phân buồn bực ngồi trong quán bar của khách sạn M uống rượu, quen biết nhân viên phục vụ trong quán bar tên là Rachel. Rachel rất xinh đẹp, vóc dáng cũng tốt, mỗi lần nàng đến quán bar đều trông thấy Rachel tán gẫu cùng người nước ngoài. Rachel nhìn thấy Tào Phân đến đây liền chấm dứt cuộc đối thoại với người khác, đem menu rượu đến đưa cho Tào Phân, hỏi nàng muốn uống cái gì.
Tào Phân có thể nhìn thấy trong ánh mắt nàng ấy ẩn chứa điều gì đó.
Rachel nhiệt tình lại ôn nhu, Tào Phân một ngày một đêm đợi ở quán bar này, rất nhanh đem chuyện của Vương Phương vứt ra sau đầu.
Du Hân Niệm bên này công tác thuận lợi, thấy đã đến giữa tháng, là thời điểm phát tiền lương.
"Thật tốt quá!" Ngọc Chi một mạch đi theo nàng, lại lầm bầm một mình, đồng thời xung phong nghĩ ra món ăn đêm nay để ăn mừng lãnh lương.
Vào thời điểm ăn trưa, Du Hân Niệm đứng trong hoa viên khách sạn trò chuyện cùng trợ lý bộ phận nhân sự.
"Ai nha, vậy chuyện này phải nhờ đến cô rồi." Trợ lý nhân sự hết sức cảm kích nàng, "Cô nói xem, chuyện này tôi thực ngại nói...... May mà cô sẵn lòng hỗ trợ."
"Không có gì, chút việc nhỏ mà thôi." Du Hân Niệm cười nói, "Đáng lẽ nhân viên chúng ta đặt phòng ở khách sạn phải có giá phòng dành cho nhân viên, chuyện này nói ra cũng không phải không có lý."
Trợ lý nhân sự gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đúng là có lý, nhưng quy định mỗi nhân viên cũng chỉ có thể đặt một phòng với mức giá nhân viên thôi. Ba mẹ chồng và anh chị chồng của tôi cùng đến, nhà của tôi lại nhỏ, thật sự không tiện ở......"
"Có thể hiểu được."
"Thuê nhiều hơn một phòng, nếu như bị người khác biết, có ảnh hưởng không tốt đến cô không?"
Du Hân Niệm giảo hoạt nói: "Làm thế nào phát hiện được a? Tôi cũng là nhân viên khách sạn mà không phải sao, dùng danh nghĩa của tôi lấy thêm một phòng là được."
Trợ lý nhân sự vốn dĩ cũng nghĩ đến phương án này, nhưng nàng đối với người ở bộ phận đặt phòng không được tính là thân quen, hiếm lắm lại được Vương Phương bằng lòng giúp nàng. Nàng biết đối với Vương Phương mà nói thì không có tổn thất gì, chỉ là tiện tay giúp đỡ, cũng không ai nợ gì ai, người ta sẵn lòng hỗ trợ chính là trượng nghĩa.
"Được, tôi cũng không lắm lời nữa, sau này cô có khó khăn gì thì cứ việc nói với tôi." Trợ lý nhân sự nói.
Ngọc Chi cuối cùng cũng đợi được trợ lý nhân sự đi rồi, liền khua chiêng gõ trống nói muốn ăn tiệc lớn.
Du Hân Niệm trợn mắt: "Làm gì có tiền dư mà ăn tiệc lớn?".
"A?" Ngọc Chi kinh hãi, "Cô không phải vừa nhận tiền lương sao?!".
"Xài hết rồi."
"Xài hết?! Không phải vừa mới phát sao!"
"Mua một cái túi xách thì hết rồi." Du Hân Niệm thản nhiên từ trong hoa viên đi về phía nhà hàng.
"Túi xách?! Cô mua túi xách!" Ngọc Chi hai mắt đều muốn phóng ra ngoài, "Lỡ như bệnh hoạn thì phải làm sao a! Một tháng tiền lương lại có thể đi mua túi xách là hết! Phương! Phương! Cô! Nghĩ! Cô! Vẫn! Còn! Là! Đại! Tiểu! Thư! Sao!".
Du Hân Niệm: "Câm miệng, còn lải nhải nữa cả tháng sau tôi đều cho cô cạp đất mà ăn."
Ngọc Chi bay ở sau lưng nàng than trời trách đất: "Ông trời ơi! Như thế nào lại dính phải một người phụ nữ phá sản thế này! Mỗi ngày đi làm thuê! Buổi trưa có căn tin miễn phí không ăn lại muốn uống cà phê! Sắp bị đuổi ra khỏi nhà tới nơi rồi, tiền đến tay vậy mà lại đi mua túi xách! Mua túi xách a! Cô tùy hứng như vậy là muốn ngủ gầm cầu sao! Phương Phương cô dám đem cái túi xách cô mới mua ra nhìn xem không! Còn nữa, bây giờ cô muốn đi đâu hả?! Chẳng lẽ lại muốn đi uống tách cà phê năm mươi đồng kia?!".
Du Hân Niệm đã đến trước cửa nhà hàng Tây Âu, lắc đầu nhìn Ngọc Chi, cười đến cực kỳ khinh miệt, đi vào trong.
"Hôm nay vẫn uống cà phê đen?" Nhân viên phục vụ thấy nàng đến, nhiệt tình đi tới chỗ nàng.
"Đúng vậy, làm phiền anh." Du Hân Niệm cười tươi như hoa.
"Được rồi, lập tức mang đến."
Du Hân Niệm ngồi xuống mở tin nhắn điện thoại ra xem, tìm tên Rachel, nhập nội dung "Ok chứ?" xong gửi đi.
Hai phút sau Rachel trả lời: "Ok, xem kịch vui đi."
Du Hân Niệm đặt điện thoại lên bàn, chậm rãi uống cà phê, nhìn thời gian trên điện thoại.
"Ai, Phương Phương." Ngọc Chi tâm tình tựa hồ bình tĩnh không ít, trở nên hơi dè dặt, lần đầu tiên đè thấp thanh âm nói, "Cô xem cái người trong góc phòng, có phải đang nhìn tôi hay không?".
Du Hân Niệm ngẩng đầu nhìn, trong góc phòng có một cô gái đeo kính râm, mặc một chiếc áo choàng nỉ dài cổ áo bằng lông trông rất ấm áp, áo choàng cài nút lên đến tận cằm, không biết có phải là do sợ lạnh hay không. Cổ áo lông càng tôn lên nét xinh đẹp và tinh xảo trên khuôn mặt nàng, cặp kính râm che đi hai mắt nàng, không biết ánh mắt nàng đang nhìn về hướng nào, nhưng dựa theo phương hướng khuôn mặt quả thực rất giống như đang nhìn Ngọc Chi, khóe miệng cười như không cười, có chút cổ quái.
"Đừng gây rối nữa." Du Hân Niệm nói, "Trên đời này ai có thể nhìn thấy được cô."
Ngọc Chi nói: "Có a."
"Hửm?"
"Quỷ có thể nhìn thấy tôi."
Vừa nghe đến chữ "Quỷ" u ám này, mặc dù bản thân là quỷ nhưng Du Hân Niệm vẫn không nhịn được mà nổi da gà.
Người phục vụ đi tới trước mặt cô gái đeo kính râm đó, đặt món tráng miệng lên bàn: "Xin mời dùng."
"Cảm ơn." Nàng đáp lại.
"Quỷ cái mông!" Du Hân Niệm nhịn không được mắng, "Đừng có nói bậy bạ hù dọa người khác!".
Ngọc Chi vẫn là cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Cô bay tới trước mặt nàng là biết ngay nàng có nhìn thấy cô hay không." Du Hân Niệm nói.
"Tôi không đi." Ngọc Chi nói, "Nhìn nàng thôi đã rất không thoải mái rồi...... Lại nói tiếp, cô bảo tôi giúp cô quan sát, lúc này hẳn là tới rồi."
Du Hân Niệm nhìn thời gian:"Vừa đúng lúc, trò hay bắt đầu."
---------------------
Phó đại sư đã ra sân nha bà con haha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.