Chuyện Ta Không Biết

Chương 170: - Phó Du (PN-Hoàn)



"Em không hối hận." Không nghĩ tới đứa nhỏ không hay ho này còn rất bướng bỉnh, trực tiếp cầm giữ lấy tay Du Hân Niệm, "Em đã suy nghĩ thật lâu, nhưng lại không có dũng khí cũng không có cơ hội để nói ra. Đêm nay là cơ hội tốt nhất, nếu như bỏ lỡ em mới có thể hối hận cả đời."
Lam Ngọc dùng lực nắm rất mạnh, các khớp xương đều trắng bệch, Du Hân Niệm cảm giác khí lực này có chút không tầm thường. Nàng phiền nhất là dây dưa nhập nhằng, trong lòng không có mờ ám nên cũng chẳng muốn lôi kéo cùng cô bé này, thẳng thắn hỏi nàng:
"Em cảm thấy chuyện em muốn nói có khả năng sao?"
Lam Ngọc cũng không vì thái độ lạnh lùng của đối phương mà dao động, tiếp tục nói: "Cho dù chỉ có một phần trăm khả năng em cũng muốn tranh thủ."
Du Hân Niệm bị nàng chọc nở nụ cười: "Một phần trăm kia cũng không có, người bạn nhỏ xem quá nhiều phim truyền hình loạn thất bát tao nên suy nghĩ quá nhiều rồi. Hiện tại nếu buông tay ra thì tôi còn có thể xem như em say rượu thất thố, sau này sẽ không nhắc tới nữa." Vừa nói nàng vừa nắm chặt bàn tay, cái mũi cao này của Lam Ngọc nếu như bị đánh thẳng một quyền ngay chính diện, cảnh tượng máu chảy thành sông vẫn là rất khó coi.
Như Du Hân Niệm dự liệu, Lam Ngọc vẫn không buông tay, tiếp tục mượn rượu thổ lộ nỗi lòng.
Trong tầm mắt nhìn thấy Phó Uyên Di đã quay lại, nắm tay của Du Hân Niệm nâng lên định đấm tới một cú, Lam Ngọc cũng rất đúng lúc buông nàng ra.
"Sư phụ." Nàng nghênh đón ánh mắt nghi hoặc của Phó Uyên Di nói, "Em hiểu được ý tứ của chị, bây giờ không tiện nói, chốc nữa sẽ liên lạc."
Du Hân Niệm: "............"
Lam Ngọc để lại một nụ cười ý vị sâu xa rồi bỏ đi, Du Hân Niệm xoay đầu lại, thấy Phó Uyên Di đang đứng ở chỗ giao giữa bóng tối và ánh sáng, im lặng nhìn chằm chằm.
Đêm khuya mười hai giờ, âm khí mãnh liệt.
Lam Ngọc đi vào trong lối thoát hiểm của khách sạn, U Minh đã sớm ở đó chờ nàng.
"Điểm vô tri nhất của nhân loại, chính là chỉ tin tưởng những gì mình chứng kiến những gì mình nghe được." Hai đồng tử của Lam Ngọc đen tối, nàng lẩm bẩm tự nói, "Phó Uyên Di suy cho cùng cũng là nhân loại, nàng cũng có khuyết điểm trí mạng của nhân loại. Chúng ta không thể lại để cho Phó gia khởi tử hồi sinh, chỉ có giết chết nàng mới có thể hoàn toàn chặn đứng huyết mạch của Phó gia, duy trì thái bình cho quỷ tộc chúng ta!".
U Minh nói: "Đừng nhiều lời, cô rốt cuộc muốn làm thế nào? Phó Uyên Di trước kia mất đi Quang Chúc Tinh chúng ta cũng không phải là đối thủ của nàng, hiện tại nàng tìm lại được Quang Chúc Tinh, ngay cả Phương Trúc Ác Anh cũng bị nàng thu phục, còn có ai là đối thủ của nàng? Chỉ dựa vào cô sao?".
Lam Ngọc "Ha ha" cười lạnh: "Phương Trúc Ác Anh loại ác quỷ đầu óc đơn giản này làm sao có thể đánh đồng với tôi? Nó vốn chính là quỷ nô của Phó gia, còn tôi đã được định trước là anh hùng khiến Phó gia phải sụp đổ. Cô cứ nhìn xem, tôi không chỉ muốn cho Phó gia sụp đổ, tôi còn muốn chiếm dụng thân thể Phó Uyên Di, đem hồn phách của nàng trục xuất, vĩnh viễn biến thành cô hồn dã quỷ!".
U Minh tò mò: "Thực sự, cô là làm thế nào mà bám thân nhân loại được vậy? Ngay cả Quỷ Vương cũng không thể dễ dàng bám thân người không cùng bát tự, cô...... đã dùng pháp khí gì?".
Lam Ngọc liếc mắt nhìn nàng, cái gì cũng không nói.
"Được, cô đi đi." U Minh cũng không cảm thấy hứng thú, "Chúc cô thành công, sống sót trở về."
Lam Ngọc chỉ vào nàng: "Cô vẫn luôn không tin tưởng tôi, lần này tôi sẽ chứng minh cho cô xem."
"Không cần, cô tự chứng minh cho bản thân mình xem là được rồi."
Thái độ khinh miệt này, nàng nhất định cho rằng lần này tôi có thể vẫn thất bại.
Lam Ngọc đi hướng đến phòng của Phó Uyên Di và Du Hân Niệm, nàng nhớ lại mười lần trước muốn ám sát Phó Tuyển Bách đều thất bại, không thể không thừa nhận Phó Tuyển Bách thực sự rất lợi hại, mặc dù đến cuối cùng vào thời điểm dầu hết đèn tắt cũng không để cho ước nguyện của nàng thành công. Nhưng Phó Tuyển Bách rốt cuộc cũng đã chết, đổi thành Phó Uyên Di này tới, nàng cũng không hề cảm thấy nữ nhân trẻ tuổi này có chỗ nào hơn người.
Sau ba lần ám sát Phó Uyên Di thất bại, Lam Ngọc cho rằng bản thân mình thiếu chút vận may. Nàng bắt đầu suy nghĩ xem liệu có phương pháp nào có thể không cần cùng Phó Uyên Di mặt đối mặt cứng đối cứng hay không?
Nàng phải dùng trí.
Đến cuối cùng, nàng từ trong chợ đồ cũ giá cao ở Minh giới đào ra được lá bùa mô phỏng bát tự nhân sinh. Lá bùa này cực kỳ lợi hại, có thể mô phỏng bát tự của người sống, thuận tiện dùng để nương bám vào khối thân thể này. Chẳng qua lá bùa này rất đắt, Lam Ngọc vốn chỉ có thể mua một lá, nhưng muốn phục chế bát tự còn có một điều kiện, chính là vào lúc đối phương có cảm xúc không tốt thì mới có thể sử dụng. Lam Ngọc để phòng ngừa vạn nhất liền vay tiền mua hai lá. Nàng là nghĩ như vậy, nàng đã lén đi theo dõi Phó Uyên Di rất lâu, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy được thời điểm nào Phó Uyên Di có cảm xúc không tốt, ngược lại là phấn khích thì bất cứ lúc nào cũng có thể thấy được, chỉ sợ chờ đến vài năm cũng chưa có cơ hội xuống tay, cho nên nàng quyết định tự mình tạo lập cơ hội.
Lam Ngọc mua hai lá bùa này, một lá đúng lúc cần dùng, làm cho tâm tình của Phó Uyên Di dao động, cảm xúc rơi xuống đáy cốc, đến lúc đó dùng lá bùa thứ hai liền có thể thành công phục khắc bát tự của nàng, đoạt lấy thân thể nàng. Bước đầu tiên diễn ra hết sức thuận lợi, Lam Ngọc cũng chưa từng nghĩ đến ở nhân gian còn có một người trùng tên với chính mình, bởi vì tên trùng nhau làm nàng chú ý tới nữ hài này, mà nữ hài này đúng là chìa khóa đánh nát mối quan hệ giữa Phó Uyên Di và Du Hân Niệm.
Trải qua một trận dây dưa vừa rồi của nàng, Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm nhất định sẽ có một trận tranh cãi lớn, đây chính là cơ hội tốt nhất mà nàng tạo lập ra.
Nàng đi đến trước cửa phòng, từ trong thân thể của Lam Ngọc nhẹ nhàng xuất ra, lặng lẽ chui vào trong phòng. Nàng nhất định phải cẩn thận ẩn nấp, Phó Uyên Di vô cùng có khả năng sẽ phát hiện bóng dáng của nàng.
Cơ hội tốt chỉ diễn ra trong nháy mắt, nàng nhất định phải bắt......
Ơ?!
Lam Ngọc vừa mới bay vào trong phòng, còn chưa kịp nhìn thấy rõ tình huống bên trong, bỗng nhiên có một cơn gió lốc mạnh mẽ đem nàng hút tới! Nàng hô to cứu mạng, ngay sau đó liền thấy mình đang ở trong một quả cầu thủy tinh kỳ quái, khuôn mặt của Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm vô cùng to lớn hiện lên ở trước mặt nàng...... Không đúng, không phải là đối phương trở nên to lớn, mà là chính mình bị thu nhỏ đi!
"Rõ thật là, đến trễ như vậy, làm lỡ mất giấc ngủ của người khác có tốt không chứ." Phó Uyên Di đặt cây dù tựa vào bên cạnh bàn, tùy tiện để thủy tinh cầu qua một bên, ôm vai Du Hân Niệm ngáp một cái rồi nói, "Cuối cùng cũng tới a, được rồi chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai không phải còn có hoạt động sao?".
Du Hân Niệm xoay đầu thoáng nhìn Lam Ngọc đang giãy dụa ở bên trong thủy tinh cầu, có chút lo lắng nói: "Thân thể của đứa nhỏ kia có phải vẫn còn ở bên ngoài hay không? Cứ như vậy bỏ mặc nàng hóng gió một đêm cũng không quá trượng nghĩa đâu nhỉ?".
Phó Uyên Di tỏ vẻ không quan tâm, nói: "Không sao, trong hành lang cũng có hơi ấm từ lò sưởi, có thảm trải sàn che chở, không đông lạnh được nàng đâu, chỉ là có hơi cứng, ngày mai thức dậy đau chân mỏi lưng coi như là sự trừng phạt nho nhỏ dành cho nàng vì dám mơ ước Du tiểu thư nhà chị."
Du Hân Niệm tò mò: "Làm sao chị biết con ác quỷ này đêm nay sẽ hành động?".
Phó Uyên Di xoay đầu nhìn Lam Ngọc cười: "Nàng muốn giết chị cũng không phải ngày một ngày hai, đừng nói là đang bám vào thân thể con người ta cũng có thể nhìn thấy nàng, cho dù không hiện ra ở trước mắt chị, ngoài phạm vi trăm mét chị đều có thể ngửi được ác quỷ khí của nàng. Diễn một màn kịch kia với em phỏng chừng cũng là vì đánh lén. Tuy rằng không biết nàng rốt cuộc suy nghĩ như thế nào, nhưng mà không thành vấn đề, không quan trọng, vẫn là ngủ quan trọng hơn."
Lam Ngọc: "......"
Hai người tắm rửa xong nằm ở trên giường, Du Hân Niệm tò mò hỏi nàng: "Vậy là chị một chút cũng chưa từng ghen?".
"Ghen cái gì? Chuyện có người thích em đó hả? Du tiểu thư, chưa nói đến vẻ đẹp hiện tại của em rất phong phú, chỉ với khuôn mặt kinh thế hãi tục này của em thôi cũng đủ làm cho một đám người chạy theo như vịt, nếu như đối với từng người thích em chị đều ăn một ngụm giấm chua, thì những ngày tháng này làm sao mà vượt qua được a."
Biết rõ đây là lời lẽ nịnh hót, Du Hân Niệm vẫn là bị nàng chọc nở nụ cười.
"Yên tâm, chị không phải là loại người không hiểu chuyện. Những hiểu lầm rẻ rúng sẽ không phát sinh giữa hai chúng ta." Phó Uyên Di trở mình một cái, chống đầu mỉm cười nhìn bạn gái, "Sự việc cũng đã xảy ra rồi, chị cũng có thể nói ra với em. Em không phải rất để ý xem trong lòng chị cất giấu chuyện gì sao?".
Du Hân Niệm thấy nàng chủ động nói thẳng, rất hiếu kỳ: "Đã xảy ra? Rốt cuộc là chuyện gì?".
"Nói ra cũng buồn cười. Đoạn thời gian trước Khôn Nghi cố ý gọi điện thoại cho chị, nói nàng đã phát hiện ra dấu vết của phù cưu tai ương, ở nhân gian."
Nghe được bốn chữ "Phù cưu tai ương" này, biểu cảm của Du Hân Niệm lập tức trở nên nghiêm túc.
"Trước đó khi em vứt bỏ kiếp sau trở lại nhân gian, Diêm Tử Chiêm đã chính miệng đáp ứng em rằng phù cưu tai ương cũng sẽ bị tiêu trừ, như thế nào......"
"Đừng lo lắng." Phó Uyên Di nói, "Nàng cũng chỉ là đánh hơi được một chút khác thường thôi, phù cưu này suy cho cùng vẫn là thánh vật Yêu giới, Minh Vương có thể dùng pháp lực của chính mình tiêu trừ sạch sẽ ấn ký tai họa trên người em, cũng không hẳn là có thể chu toàn. Phù cưu này có lẽ là đã tới nhân gian, từ đó kích khởi một tia yêu khí còn sót lại trong cơ thể em."
"Yêu khí?!" Du Hân Niệm nghe được từ này thì hoàn toàn khiếp sợ, "Vì sao lại có yêu khí!".
"Bình tĩnh một chút, không có việc gì đâu." Phó Uyên Di đè ấn nàng trở lại, "Phù cưu dù sao cũng là yêu mà thôi, em tự dưng trở thành phù cưu tai ương của chị cũng không biết đó là trò đùa được viết trên sổ sinh tử hay là yêu khí gây ra thật sự. Bởi vì năm đó Ngọc Chi một lần vô ý, âm dương đại loạn, mệnh số của mấy người chúng ta đều vì vậy mà thay đổi, bao nhiêu chuyện lung tung rối rắm trong đó cũng không phải một lời có thể nói hết được. Khôn Nghi nói phù cưu tai ương này đã bị Diêm Tử Chiêm áp chế, song vẫn còn sót lại một vài tiểu kiếp, không chừng thỉnh thoảng sẽ gây tai họa cho chúng ta một chút."
"Tiểu kiếp? Chị là nói đến chuyện này của Lam Ngọc?"
"Chị vốn cũng lo lắng là chuyện gì đó nghiêm trọng hơn, sợ em lo lắng cho nên không dám nói với em." Phó Uyên Di cảm thấy buồn cười, "Không ngờ lại là loại chuyện nhảm nhí này...... Em nói xem buồn cười biết bao a." Nàng kéo Du Hân Niệm ôm vào trong lòng, hôn lên tóc dài của nàng, mặc dù ngủ ở bên ngoài, nhưng Du Hân Niệm lúc nào cũng mang theo đủ bộ sản phẩm tắm gội, không hề có bất cứ một mùi hương nào khác.
Cảm giác quen thuộc làm cho Phó Uyên Di an tâm, Du Hân Niệm người này cũng làm cho nàng an tâm.
"Bất luận là đại tai tiểu kiếp gì cũng chấm dứt." Phó Uyên Di nói, "Chính là những khó khăn trắc trở này đã tạo thành em của hiện tại, tính tình có chút nóng nảy cáu kỉnh, nhưng chị hiểu được, em đang nghiêm túc mà sống, em là dụng tâm suy nghĩ chu toàn cho cuộc đời này. Cho nên, chị không ghét bỏ em không tốn tâm tư, chiếc nhẫn này chị tiếp nhận."
Du Hân Niệm bỗng giật mình: "Làm sao chị biết chuyện chiếc nhẫn?".
Phó Uyên Di đắc ý cười nói: "Trên đời này còn có chuyện gì mà Phó đại thần côn không biết?".
[TOÀN VĂN HOÀN]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.