Chuyện Ta Không Biết

Chương 25: - Bất luận cô muốn cái gì từ tôi đều sẽ dâng tặng



Phó Uyên Di khẽ ho khan một tiếng, Du Hân Niệm thì lại cảm thấy xấu hổ, giống như là đang rình xem chuyện riêng tư của người khác thông qua camera lỗ kim vậy.
"Thực tế, chính là như cô đã thấy." Phó Uyên Di nói, "Bất luận nội tâm con người có nhiều phòng tuyến kiên cố cỡ nào, đối với chuyện giết người nhất định ký ức vẫn còn như mới, thậm chí được xem như niềm kiêu hãnh chứa đựng bên trong não bộ, thường xuyên được lấy ra rồi cất trở về. Chỉ cần có được Hồn Nguyên Ngọc của nghi phạm thì sẽ có thể giải đáp được vấn đề nan giải của cô, ký ức của bọn họ không thể tạo giả được, chỉ có thể hiện ra ở trước mặt cô."
Trên huyết mạc vẫn đang tiếp tục hiện ra ký ức của Lâm Trạch Bạch, Du Hân Niệm xoay mặt không nhìn nữa, hướng Phó Uyên Di nói: "Làm sao cô biết được chuyện của tôi?".
"Thói quen nghề nghiệp." Phó Uyên Di đưa ra đáp án vô cùng hợp lý, "Bất kể là một cô hồn dã quỷ lởn vởn xung quanh hay là tá thi hoàn hồn, tôi đều có hứng thú nghe ngóng một chút tình tiết câu chuyện này nọ của những người đã chết lại không muốn đi luân hồi. Sự thật chứng minh, có khá nhiều câu chuyện phi thường đặc sắc, đặc biệt là loại tâm nguyện chưa hoàn thành này của các cô, cứ kiên quyết tá thi hoàn hồn."
"Cô là kẻ mà Minh phủ gọi là cleaner?"
"A? Là sứ giả dẫn đường Hoàng Tuyền đi cùng cô kia nói tôi là cleaner? Cũng không sao, danh xưng linh tinh các loại đều không quan trọng, nhưng ngẫm lại thì những gì tôi làm so với cleaner cũng không khác biệt cho lắm, khác biệt duy nhất chính là tôi không hề mang các cô đến Minh phủ để đổi lấy tiền thưởng, tôi chỉ kiếm tiền từ người sống mà thôi."
Du Hân Niệm hừ một tiếng, nói: "Phó tiểu thư thói quen nghề nghiệp thâm căn cố đế, loại quỷ không muốn rời đi như bọn tôi thường đeo trên lưng huyết hải thâm cừu, cũng là cơ hội tốt để cô kiếm tiền. Chỉ có điều cô chọn tôi để bán Hồn Nguyên Ngọc này thật ra là chọn sai người rồi. Quả thực tôi rất cần viên ngọc này, nhưng tôi hiện tại trả không nổi mức giá bảy chữ số của cô, không thể làm kim chủ của các cô, có lẽ phải khiến cho cô và thư ký tiểu thư của cô đều phải thất vọng rồi."
Phó Uyên Di im lặng ngồi bên cạnh nàng, cặp kính râm vẫn che khuất đôi mắt, tựa như đang nhìn nàng, lại không giống như đang nhìn nàng.
"Vậy sao." Phó Uyên Di tiếc nuối nói, "Nếu đã nói vậy thì đành phải tiễn khách. Tôi vốn dĩ không làm ăn lỗ vốn."
Cái cổ thả lỏng, Du Hân Niệm biết là mình đã được thả tự do.
Nàng đứng lên bước đi, một khắc cũng không muốn ở lại nơi này.
Phó Uyên Di ngồi tại chỗ, không nói thêm lời nào.
Khi từ trong thang máy tốc độ cao của Quốc Thái Kim Điển hạ xuống đất, Du Hân Niệm trên mặt nóng lên.
Nàng có thể tưởng tượng chính mình đang ở trong tình trạng túng quẫn như thế nào, ở trong lòng Phó Uyên Di nàng chính là một con quỷ đáng thương, nhưng đây là sự thật, bất luận là người khác hủy hoại hay là chính mình tự hủy hoại, nó sẽ luôn luôn bị hủy hoại.
Khi nàng sống lại trong thân thể Vương Phương, sự nghèo túng và bề ngoài mập mạp cùng lắm cũng chỉ là khiến nàng cảm thấy xấu hổ quẫn bách. Thân là Du Hân Niệm đã sống qua 24 năm, có một loại kiêu ngạo đã sớm hình thành và ăn sâu vào trong tận xương tủy của nàng, ban đầu khi trở thành Vương Phương nàng thậm chí còn không nghĩ tới chuyện giảm cân trước tiên. Nàng biết rõ bản thân mình thực sự là dạng người gì, từ lâu đã luôn chán ghét những lời tâng bốc nịnh bợ của kẻ khác. Thành công của nàng chưa bao giờ được định nghĩa dựa trên sự nhận thức của người khác.
Thân phận, diện mạo, tài phú...... những thứ này đều là lớp vỏ bọc không đáng lưu ý, nàng mang theo niềm kiêu hãnh tự tin của Du Hân Niệm ở bên trong thân thể Vương Phương mà tiếp tục sinh tồn, chưa bao giờ nản lòng thoái chí.
Giờ này khắc này, bởi vì khó khăn cùng cực, nàng càng muốn ưỡn thẳng lưng mà sống.
Không có Ngọc Chi ồn ào bên cạnh, hai lỗ tai được thanh tịnh thật là có chút quạnh quẽ.
Lúc sắp tan tầm thì có một đồng nghiệp trực ca đêm đến tìm Henry xin đổi ca, Henry không có mặt, nàng ta cũng không tùy tiện rời đi được, trông có vẻ rất sốt ruột, Du Hân Niệm liền chủ động đổi ca cho nàng ta.
"Thật sao? Vương Phương cô thật tốt quá." Vị đồng nghiệp cảm động đến rơi nước mắt, Du Hân Niệm chẳng qua là không muốn một mình trở về, đồng thời cũng muốn dùng thời gian cả ngày mai đi ra ngoài tìm kiếm manh mối.
"Vương Phương, cô thực gầy, mặt cũng thật nhỏ." Đồng nghiệp đổi ca hết sức chân thành nắm tay nàng mà nói, "Tin tưởng tôi, tuyệt đối không phải bởi vì cô đồng ý đổi ca cho tôi tôi mới nói mấy lời khen tặng này đâu, bọn tôi đều cảm thấy cô gầy đi. Cô nhất định là có phương thuốc bí truyền gì đó, mau lấy ra cùng chia sẻ với bọn tôi đi a! Ha ha, tạm biệt, tôi đi trước."
Du Hân Niệm sau khi nói lời tạm biệt với nàng ta, ngẫm lại cũng buồn cười. Vị đồng nghiệp này ngoài miệng cố ý nhấn mạnh rằng đó không phải là mấy lời nịnh nọt, nhưng vừa buông ra câu hỏi mang tính thăm dò tiếp theo thì lại bỏ đi, căn bản là không muốn biết đáp án.
Nàng đã từng nghe qua rất nhiều lời nói dối, khác nhau ở chỗ trước kia người chung quanh nói dối đều rất nghiêm túc rất có đầu tư, hiện tại lời nói dối của mọi người ngay cả lấy lệ cũng đều lười lấy lệ.
Làm ca ngày liên tục đến ca đêm quả thực là mệt chết đi, lượng công việc thì ít, rất dễ rơi vào trạng thái ngủ gục.
Trợ lý của Henry trong tay đang cầm một hộp khô bò đi đến, vươn cổ nhìn nhìn thăm dò, thấy chỉ có một mình Du Hân Niệm ở đây.
"Hê, cô vẫn chưa ăn cơm chiều sao?" Nàng đem cả hộp khô bò đặt lên bàn, "Lại giảm cân? Hửm?".
Du Hân Niệm cũng không muốn kéo dài cái đề tài giả tạo này, hôm nay nàng đặc biệt mệt mỏi không muốn nói chuyện xã giao với ai cả, chỉ mỉm cười xem như đáp lại.
Trợ lý của Henry cũng rất biết điều, cầm đũa lên và nói: "Hay là cô đi ăn cơm trước đi? Trễ hơn nữa phòng bếp cũng tan ca mất. Hôm nay còn có mấy món điểm tâm rất không tầm thường nha, bánh mousse chocolate hoàng gia và bánh sừng trâu đều có, cô lần trước không phải nói là ăn rất ngon sao?".
"Kia......"
"Đi thôi đi thôi." Nàng phẩy phẩy tay, "Ở đây có tôi rồi, tuy là trực ca đêm nhưng mà cũng phải có tính người chứ, không phải sao?".
Cô nàng giương đôi mắt to long lanh hướng về phía nàng nháy nháy mắt, Du Hân Niệm biết đây là ý tốt của đối phương, huống hồ nàng đúng là có chút mệt, hai chân và thắt lưng đều mỏi nhừ, quả thực cần đứng lên đi lại.
Nói lời cảm ơn, Du Hân Niệm chậm rãi tiến ra đại sảnh, đi mua một gói thuốc lá.
Khoảnh khắc đứng trong góc khuất của hoa viên khách sạn châm điếu thuốc, nàng cảm giác mùi vị của thuốc lá đã trở nên xa lạ.
Trăng sáng nhô cao, khói thuốc nơi mấy đầu ngón tay của nàng có chút bùng cháy, biến thành tro tàn, nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm, trăng rằm trông như hình lưỡi liềm, nhưng trăng hôm nay thực sự có hình tròn, chẳng qua là một phần đã chìm ngập trong bóng tối, đó chính là sự đánh lừa của thị giác. Một khi đem hình dáng hoàn chỉnh của nó ở trong đầu bổ khuyết cho đầy đủ, nó liền trở thành một thứ gì đó thật kinh khủng, gần trong gang tấc, chẳng biết lúc nào sẽ vì lực hấp dẫn khủng khiếp của địa cầu mà rơi xuống.
Nhớ tới lúc còn nhỏ, ba ba mua cho nàng chiếc kính thiên văn đầu tiên, để cho nàng quan sát vũ trụ vạn vật.
"Tầm nhìn của con không thể chỉ hạn chế trong phạm vi trái đất, làm con gái của ba, con còn có phương trời xa hơn."
Trên màn hình lớn xa xa đang phát đoạn phim quảng bá cho khách sạn M, Du Hân Niệm lại nhìn thấy được ba mẹ nàng.
Ba mẹ trong đoạn phim đó vẫn là bộ dáng quen thuộc ngày xưa, vừa tự tin lại ôn hòa nở nụ cười. Nàng thậm chí còn nhìn thấy chính nàng.
Nàng đã không còn nhớ rõ đoạn phim này được quay vào thời điểm nào, chính mình trong màn hình đang nghiêm mặt lạnh lùng, nhìn qua đúng là bộ dáng khó ai đến gần, nhưng lại có chút ngây thơ. Du Hân Niệm nhìn xem đến xuất thần, thấy chính mình không được kiên nhẫn mà miễn cưỡng nói vài câu có lệ, mẹ nàng đứng ở phía sau mím môi trừng nàng, ba nàng vội vàng tiến lên hoà giải.
Du Hân Niệm "ha" một tiếng bật cười, nước mắt thế nhưng lại lăn xuống.
Đây là ba mẹ của nàng, người nhà của nàng. Ba ba đương nhiên là rất nghiêm khắc, thậm chí đôi lúc còn có chút chuyên chế độc tài, nhưng ông luôn dốc toàn bộ tâm sức làm đủ mọi cách để che chở người nhà, cũng vì muốn người nhà của mình được hưởng thụ cuộc sống tốt nhất giữa thời buổi đam mê vật chất này.
Nàng nhớ ba nàng, cũng nhớ mẹ nàng – người đã nuôi nấng dạy dỗ từng bước đi cho nàng. Nhớ nhà của nàng, nhớ từng chút từng chút những thứ thuộc về cuộc sống của nàng......
Du Hân Niệm hai mắt lờ mờ ngân ngấn nước, đột nhiên trong bóng tối có vài tiếng bước chân rất nhỏ khiến cho nàng toàn thân lông tóc dựng đứng.
"Ai đó!" Du Hân Niệm bản năng cảm giác đó là quỷ, đêm đông đen kịt, ngoại trừ nàng ra còn có người sống nào lại không có chuyện gì mà chạy đến nơi hoa viên lạnh cóng này hóng gió?
Có một bóng đen nổi lên từ phía sau bụi hoa héo rũ, Du Hân Niệm có chút sợ hãi lui lại vài bước, lại bị một làn hương quen thuộc đánh ập vào khứu giác.
Làn hương đó kéo đến từ nơi sâu thẳm nhất của bóng đêm, tựa như hai vòng tay mềm mại ôm chầm lấy nàng.
Du Hân Niệm bỗng nhiên bất động, hốc mắt nóng lên.
Người nọ mang theo một chấm lửa nhỏ từ trong bóng đêm đi tới, giống như 80 vạn năm trước con người lần đầu tiên mang ánh lửa cháy đến thế giới này, nàng ấy mang đến ngọn lửa cùng ánh sáng rực rỡ, hi vọng và ấm áp, còn có cảm giác chìm đắm hưởng thụ mỹ thực bên đống lửa lớn bập bùng giữa núi rừng mênh mông vô cùng vô tận.
"Hơ." Lô Mạn đem tàn thuốc vừa dập tắt bỏ vào trong thùng rác bên cạnh, "Thực khéo, cô là nhân viên ở khách sạn này?".
Du Hân Niệm không nghĩ tới sẽ gặp được Lô Mạn trong lúc này, tuy rằng địa điểm gặp gỡ này được xem là hợp lý nhất trong tất cả những lần tình cờ chạm mặt.
Du Hân Niệm biết Lô Mạn cũng không ngờ tới sẽ có người giống mình giữa trời đông gió rét lại chạy đến trong hoa viên, nhìn thấy cách nàng ấy chủ động bắt chuyện có hơi mất tự nhiên là có thể cảm giác được. Lô Mạn không phải là một người thích chủ động, bình thường nàng ấy vốn có thói quen trầm mặc, chờ đợi đối phương mở lời trước.
"Vâng, đúng vậy, xin chào ngài Lô tổng." Du Hân Niệm bất chợt nảy lên ý niệm đùa giỡn trong đầu, Lô Mạn cũng không biết nàng là ai, nhưng nàng lại nắm bắt toàn cục. Nàng giống như là người lập ra kế hoạch mang đến kinh hỉ trong ngày sinh nhật cho người khác, hoặc giống như là tiểu quỷ ấu trĩ giả trang thành người xa lạ để trêu chọc người yêu, "Thật sự rất khéo, không nghĩ tới lại gặp mặt ở đây."
"Cô biết tôi là ai?"
"Phải, thời điểm huấn luyện nhân viên mới nhận việc tôi có lưu ý nghe nói qua, chỉ có điều hai lần trước thật đúng là tình cờ." Du Hân Niệm thấy biểu cảm của Lô Mạn có phần mất tự nhiên, liền vội vã bổ sung một câu, "Đương nhiên hôm nay cũng vậy." Nàng dập tắt điếu thuốc vừa mới rút ra, tỏ ra mình ngây thơ thuần khiết.
Lô Mạn cười cười, tựa hồ đối với cuộc đối thoại này cũng không có hứng thú.
Du Hân Niệm có chút mất mát, người nàng quen thuộc nhất trên thế giới này cũng không giống như trong phim điện ảnh đối với nàng có linh cảm sắc bén tâm linh tương thông gì gì đó, thay đổi thân thể một cái liền nhận không ra nàng.
Mà tất cả những điều này là vô cùng bình thường, suy cho cùng thì thế giới này rất hiếm khi có kỳ tích xảy ra.
Du Hân Niệm đang định mở miệng, điện thoại di động của Lô Mạn chợt vang lên. Nàng ấy lịch sự gật đầu ra hiệu, sau đó liền nghe điện thoại: "Ừ, Tranh Thanh, tôi hôm trước đã trở về......"
Tương Tranh Thanh.
Cái tên này giống như sấm sét lóe chớp đánh vào lòng nàng. Lô Mạn vừa nhỏ giọng nói chuyện điện thoại vừa đi hướng vào trong đại sảnh. Du Hân Niệm nhìn theo bóng dáng nàng ấy rời đi không chút lưu luyến, cảm giác bản thân mình như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Cho dù Lô Mạn và Tương Tranh Thanh ở bên nhau cũng không có gì không hợp lý. Đối với nàng mà nói chính là chuyện ngày hôm qua, nhưng đối với Lô Mạn mà nói thì đã qua hơn năm năm.
Thời gian hơn năm năm cũng đủ để hoàn toàn thay đổi một người, cũng đủ để hoàn toàn quên đi một người.
Hoa viên lại khôi phục sự yên tĩnh, Du Hân Niệm mệt mỏi tựa người vào thân cây.
Cuộc đời của nàng đã kết thúc, nhưng của Lô Mạn và Tương Tranh Thanh vẫn còn đang tiếp diễn.
Hận ý cuồn cuộn trong lòng khiến cho Du Hân Niệm bất giác cắn môi đến chảy máu.
Bị giết một cách khuất nhục, ba mẹ chết bất đắc kỳ tử, bị cướp đoạt tất cả khiến nàng không thể rộng lượng, nàng không có cách nào buông bỏ toàn bộ mọi thứ để đi đầu thai chuyển thế.
Nếu như nàng chết đi rồi cái gì cũng không biết, cũng không có cách nào quay trở lại nhân gian, nàng có lẽ đã có thể tìm được một lý do để thuyết phục chính mình.
Nhưng hiện tại nàng ở chỗ này, bất luận đã bao nhiêu lần nàng tự nhủ với chính mình, chỉ cần nàng còn ở nhân gian một ngày, nàng sẽ còn nhớ rõ thân phận của chính mình, nguồn cội và thù hận của chính mình.
Nàng không có cách nào để quên đi.~~~~~~~~~~~Mùa đông ở thành phố G không thường có mưa, tuyết cũng rất ít, chỉ có vô cùng vô tận gió biển.
Trước lúc Phó Uyên Di rời khỏi cửa Lâm Trạch Bạch nói cho nàng biết hôm nay trời sẽ có mưa to.
"Tôi đưa cô đi." Lâm Trạch Bạch nói.
Phó Uyên Di không đi theo vào gara, Lâm Trạch Bạch còn cảm thấy khó hiểu, đến lúc lái xe ra mới phát hiện Phó Uyên Di đang che dù đứng trong mưa, còn có một người đứng dưới cơn mưa lớn đối diện với nàng. Người nọ Lâm Trạch Bạch đã gặp qua, là Vương Phương.
"Tôi đã suy nghĩ thông suốt rồi, tôi đồng ý, điều kiện như thế nào tôi đều chấp nhận, chỉ cần cô bằng lòng cho tôi cơ hội."
Toàn thân không có một chỗ nào khô ráo, mưa thổi táp vào mặt nàng, theo khuôn mặt chảy xuống, tầm nhìn có vài phần mơ hồ. Nàng nhìn thẳng vào Phó Uyên Di, từng câu từng chữ giữa cơn mưa nặng hạt lại vô cùng rõ ràng: "Tôi muốn tìm ra hung thủ, tôi muốn báo thù. Tôi quả thực không có tiền, tôi cũng không thể mặt dày mà xin cô miễn phí cho tôi. Tôi chỉ hi vọng cô có thể trợ giúp tôi, bất luận cô muốn có được cái gì từ trên người tôi tôi đều sẽ dâng tặng bằng cả hai tay." Nàng tạm dừng chốc lát rồi nói, "Nếu như tôi còn có cái gì đó khiến cô cảm thấy hứng thú."
Mép dù của Phó Uyên Di hạ xuống rất thấp, từ giữa tròng kính của nàng Du Hân Niệm có thể nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Vương Phương, dáng vẻ thảm hại của chính mình.
Phó Uyên Di bước lên, để cho Du Hân Niệm đứng vào bên dưới tán dù, áo choàng màu đen lập tức bị ướt hết một mảng.
Nhìn gần, làn da Phó Uyên Di không có chút tì vết, đẹp nõn nà, chính là màu môi hôm nay đặc biệt tươi đẹp, hai phiến môi tựa như hai cánh hoa vừa mới hấp thụ máu huyết con người khe khẽ đóng mở: "Quả thực có."
Găng tay màu đen cũng chẳng hề lạnh như băng, ngay cả Hồn Nguyên Ngọc trong lòng bàn tay cũng ấm áp.
Du Hân Niệm cầm Hồn Nguyên Ngọc, nhất thời không biết nên nói gì. Phó Uyên Di cởi áo choàng của chính mình ra, khoác lên trên vai Du Hân Niệm, ngay cả dù cũng để lại cho nàng.
Du Hân Niệm nhìn theo Phó Uyên Di đi vào trong xe, Lâm Trạch Bạch ngồi ở ghế lái xe xuyên qua cửa sổ chăm chú nhìn nàng thật lâu.
Xe rẽ ngoặt, hướng cổng chính chạy tới, rất nhanh liền biến mất trong màn mưa dày đặc.
Du Hân Niệm phát hiện bên dưới Hồn Nguyên Ngọc còn có một mảnh giấy, trên đó viết tên và số điện thoại đã có phần nhòe đi. Nàng nhanh chóng nhét mảnh giấy vào trong túi, lau nước trên mặt, vội vàng rời đi.

~~~~~~~~~~

Lời của Editor: Dịch kỹ chương này mới cảm thấy Du tiểu thư thật ra rất đáng thương, đây chính là bước chuyển biến lớn trong tâm tư tình cảm của nhân vật chính.
Thôi thì Du tiểu thư cứ yêntrí về đội của Phó lão bản đi a ~~~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.