"Vậy là người bạn lúc nhỏ kia bởi vì chuyện cô chỉ điểm cảnh sát tố giác nàng mà canh cánh trong lòng, để không phải ngồi tù, nên chạy đến nhà cô phóng hỏa diệt khẩu cũng không phải không có khả năng a." Ngọc Chi suy tư một chút, "Không, hẳn là vô cùng có khả năng. Cô nói xem, cô mở miệng đi a! Cô muốn báo cảnh sát thì lén báo đi a! Còn cùng nàng nói cái gì! Cho người theo dõi đi a!".
Du Hân Niệm lơ đễnh: "Mục đích của tôi cũng không phải là chuyện nàng có ở tù hay không, để cho nàng nhận thức được chính mình đã làm sai cái gì mới là chuyện quan trọng hàng đầu. Hơn nữa kỳ quái chính là, tôi ở trên mạng thấy có một trang báo đưa tin trong đó người được phỏng vấn dùng tên giả, lấy giọng điệu của Khương Cầm lại còn nói kẻ phóng hỏa là tôi, nói tôi sợ nàng trong trận đấu kiếm vượt qua tôi, lòng sinh ghen tị mới hướng nàng hạ độc thủ. Khi nàng có khả năng trở thành đối thủ của tôi thì tôi cũng đã nghỉ thi đấu rồi, cho dù không giải nghệ thì tôi cũng sẽ không xem nàng như đối thủ cạnh tranh, căn bản là sẽ không để ý nàng." Du Hân Niệm lúc ấy nhìn thấy được bài phỏng vấn đó đã cảm thấy hết sức cổ quái.
"Theo lý mà nói nàng bị người ở trước mặt tưới xăng, chẳng phải sẽ nhìn thấy được bộ dáng của người nọ sao? Cho dù là thời gian tưới xăng quá ngắn, thì từ lỗ mắt mèo cũng phải thấy được chứ."
Ngọc Chi nói: "Có thể là người tưới xăng đã che mặt thì sao?".
"Nếu người tưới xăng che mặt, chẳng khác nào viết lên trên trán hai chữ 'Kẻ xấu', có cho nàng mượn lá gan nàng cũng sẽ không mở cửa."
"Đúng a......" Ngọc Chi bộ dáng có chút nghiêm túc còn ánh mắt trở nên khó hiểu, "Vậy...... Là chuyện gì xảy ra?".
Du Hân Niệm cau mày im lặng, dưới ngọn đèn mờ tối nàng đột nhiên quay đầu, sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm Ngọc Chi.
"Sao lại nhìn tôi như vậy a?" Ngọc Chi bị thần sắc của nàng hù dọa.
"Trừ phi các nàng đã có thỏa thuận." Du Hân Niệm giống như đang nói chuyện với Ngọc Chi, lại giống như là đang cãi lý với chính mình.
"......Cô nói là được rồi, có thể đừng dọa người không?" Ngọc Chi kháng nghị, "Cô nói các nàng đã có thỏa thuận? Thỏa thuận cái gì?".
Du Hân Niệm không trả lời, đóng cửa ban công đi vào trong, Ngọc Chi tiến vào theo. Còn tưởng rằng nàng có chuyện gì bí mật phải vào nhà nói, ai ngờ Du Hân Niệm nhanh chóng thay quần áo, cầm điện thoại di động liền đi ra ngoài.
"Đã trễ thế này cô đi đâu vậy?" Ngọc Chi hỏi.
Du Hân Niệm vẫn như trước không để ý tới nàng, lao xuống lầu, đón xe mở cửa bước vào: "Bác tài, đến tòa nhà học viện thể dục thể thao."
"Được."
Ngọc Chi thật vất vả mới đuổi kịp bước chân của nàng cũng chui vào trong xe, đi theo nàng cùng đến tòa nhà học viện thể dục thể thao. Du Hân Niệm trả tiền xuống xe, bước chân vội vàng đi vào trong tòa nhà học viện, Ngọc Chi tiếp tục bám gót theo sau.
Cô nãi nãi này bình thường làm việc không nói tiếng nào, hoàn toàn không biết được trong cái đầu kia của nàng đang suy nghĩ những gì. Lúc mang theo nàng trở về nhân gian Ngọc Chi cảm thấy chính mình vẫn là chiếm vị trí chủ đạo, nhưng hơn một tháng này ngược lại đã trượt dốc trở thành tiểu lâu la......
Nhất định phải giám sát chặt chẽ nàng, chỉ chớp mắt một cái đều có thể cùng họ Phó kia liên hệ, nếu không quản chặt không chừng sẽ thủy mạn Kim Sơn*.
(*Thủy mạn Kim Sơn: đại ý là nước tràn bờ đê)
......Tầng 81-82 Quốc Thái Kim Điển, văn phòng Mystery.
Ánh đèn hành lang ban đêm vừa an tĩnh lại vừa lạnh lẽo chiếu lên tấm thảm màu vàng nhạt, không một bóng người.
Cánh cửa chính của văn phòng đóng chặt, từ bên ngoài nhìn trộm một chút cũng không thấy được động tĩnh bên trong.
Trong phòng không bật đèn, trong bóng đêm mơ hồ có thể nhìn thấy được hai bóng người.
Tại bốn góc phòng có bốn ngọn nến màu trắng vừa to vừa dài. Ngọn lửa nhấp nháy lúc sáng lúc tối, rõ ràng đã đóng hết các cửa, nhưng lại có từng đợt gió lạnh thổi tới làm lung lay ánh nến.
Lâm Trạch Bạch sau khi đốt nến xong liền lui ra ngoài, chỉ còn Phó Uyên Di ngồi ở bên trong cái ký hiệu cổ quái ở giữa phòng.
Lâm Cung từ trên vai của nàng yếu ớt hiện lên, hỏi: "Cậu xác định muốn làm như vậy sao? Kiên quyết muốn từ Minh phủ túm lấy đám ác quỷ của hơn 5 năm trước đến đây...... Cậu nhiễm phong hàn còn chưa khỏe lại, đúng thời điểm suy yếu nhất dễ bị thứ không hay ho thừa dịp nhập vào, ngộ nhỡ có xảy ra sơ xuất gì, cậu sẽ phải gánh tội lớn."
Phó Uyên Di vẫn không do dự: "Trong lòng tớ đều hiểu rất rõ. Kính nhờ."
Lâm Cung đảo mắt xem thường, thở dài nói: "Được rồi. Bắt đầu đi."
Phó Uyên Di hai ngón tay kẹp một lá bùa màu vàng, cắn rách ngón tay bên kia, dùng máu vẽ ký hiệu lên lá bùa, ném lên giữa không trung, cuối cùng nó bốc lên một ngọn lửa màu xanh lam u ám. Đến lúc lá bùa bị lửa xanh thiêu trụi chẳng còn lại gì, Lâm Cung một ngụm nuốt vào ngọn lửa xanh lam kia, ánh sáng trắng bao quanh toàn bộ thân thể dần dần biến thành màu xanh lam, trong phòng tràn ngập quỷ khí của nàng. Quỷ khí nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng, mái tóc màu trắng của nàng xõa đầy trên đất, quỷ khí đã bao trùm khắp toàn bộ thành phố G.
Quỷ khí từ trên mặt đất chậm rãi thẩm thấu vào bên dưới lòng đất, vây lấy từng nguyên tử nhỏ nhất trong toàn bộ lòng đất. Tất cả các loài quỷ trong nội thành đều dừng bước, nhìn về hướng trung tâm phát ra quỷ khí.
Lâm Trạch Bạch là một người phàm trần, bình thường chạy đôn chạy đáo giúp đỡ lão bản quản lý tài vụ đều không thành vấn đề, đối với chuyện của Nhân giới nàng chính là trụ cột am hiểu mọi thứ. Chỉ khi nào Phó Uyên Di và Lâm Cung bắt đầu triệu hồi tiểu quỷ, nàng phải chạy trốn thật xa, để tránh bị quỷ khí ngộ thương. Nhưng nàng trời sinh có tính tò mò, càng là chuyện đáng sợ thì nàng càng muốn nhìn một lần cho biết. Cầm miếng cơm nắm hôm qua ăn tối còn dư đóng gói mang về, nàng vốn đang ngồi xổm ở đằng sau giá sách trên lầu lại thấp tha thấp thỏm đi xuống xem, nhìn thấy trong phòng dày đặc sương mù màu xanh lam, rồi đột nhiên giữa phòng có thêm rất nhiều người.
Những người đó đầu gục xuống, quần áo tả tơi, giống như thực lại giống như ảo, đều tựa như những cái xác không hồn.
Đây không phải người, chắc chắn là những quỷ hồn bị đưa tới. Lâm Trạch Bạch cổ họng nghẹn nín sôi sục một phen, sau lưng rịn đầy mồ hôi.
Lâm Cung miệng mấp máy thành tiếng, lại nghe không rõ cho lắm rốt cuộc là nói cái gì. Sau mỗi lần nói được vài câu Lâm Cung liền bực mình vung tay lên, những quỷ hồn kia lập tức hóa thành sương khói mờ ảo bay đi. Phó Uyên Di lại lấy ra một lá bùa đốt lên, trên ngón tay vết thương chồng chất. Lâm Cung càng lúc càng không kiên nhẫn, đem toàn bộ dã quỷ đuổi đi, dường như cực kỳ không hài lòng.
Toàn bộ nến trong bốn góc phòng đều đã cháy hết, Phó Uyên Di thở phào một hơi, tựa hồ có chút mỏi mệt, lấy băng cá nhân dán vào vết thương trên ngón tay, đeo găng tay vào và nói: "Quên đi."
Lâm Cung cảm thấy chuyện này hết sức cổ quái: "Tại sao lại không có tiểu quỷ nào nhìn thấy được chứ? Bọn dã quỷ này nơi nào cũng có mặt, vụ án càng dữ dội chúng nó càng bị khí thế hung ác hấp dẫn. Huống hồ còn là phóng hỏa hủy thi, một vụ án ba mạng người là vụ án đặc biệt hung ác, chúng nó sao lại có thể không cùng nhau xuất hiện để hấp thụ tà khí?".
Cô hồn dã quỷ lãng du ở nhân gian đều lấy tà khí và ác niệm làm thức ăn. Thời kỳ chiến tranh thói đời hiểm ác, mỗi ngày đều có giết chóc, là lúc bọn ác quỷ hưng thịnh nhất. Thân ở thời đại hòa bình, những quỷ hồn này cơ bản là ăn không đủ no, cả ngày ở Nhân giới lắc lư, mỗi khi có án giết người chính là lúc bọn chúng hưởng thụ bữa tiệc lớn, hiện trường hung án là nơi có nhiều quỷ nhất, như thế nào lại không thể tìm được một con quỷ nào cả?
Phó Uyên Di ho khan vài tiếng nói: "Quả thực rất cổ quái...... Trừ phi bị cậu xua đuổi, ngay cả cleaner cũng không có bản lĩnh quét sạch toàn bộ dã quỷ thích xem náo nhiệt ra khỏi hiện trường hung án."
Phó Uyên Di cùng Lâm Cung mặt đối mặt, tựa hồ đều phát hiện trong đó có điểm cổ quái.
Lâm Trạch Bạch bị bầu không khí ngưng trọng của các nàng làm cho tim đập hỗn loạn, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên cảm giác có người ở sau lưng chụp lấy nàng.
Trong phòng này ngoại trừ một người một quỷ ở trước mắt kia, cũng không có ai khác.
Lâm Trạch Bạch cả người cứng đờ, càng là sợ hãi càng nhịn không được phải quay đầu lại. Nàng run lẩy bẩy quay lại nhìn, chỉ thấy một nữ quỷ lưỡi dài đến tận cằm máu chảy đầm đìa, máu từ cái lưỡi dài tí tách chảy xuống từng giọt từng giọt, tóc tai bù xù hé ra một đôi mắt rất lớn trừng trừng nhìn nàng.
"Má ơi –!" Lâm Trạch Bạch gần như là từ trên thang lầu té xuống, một đường lăn đến bên chân Phó Uyên Di, té đến thất điên bát đảo còn có thể thuận thế ôm chân Phó Uyên Di, hô lớn, "Có, có có có quỷ!".
Phó Uyên Di bất đắc dĩ nói: "Còn không phải có quỷ sao, quỷ là đêm nay triệu hồi đến. Cô nói một chút xem cô ở chỗ này làm gì? Không phải đã bảo cô vào đợi trong phòng sao? Lá bùa cũng cho cô dán thật tốt rồi cô còn tự mình chạy đến luyện thêm can đảm."
Con quỷ lưỡi dài kia vẫn còn lơ lửng trên lầu không dám tới gần, Lâm Cung thực chướng mắt bộ dạng nhát gan này của Lâm Trạch Bạch, cánh tay vừa nâng lên giữa không trung còn hơn cả bạch cốt trường tiên, "Vụt" một tiếng vung về phía quỷ lưỡi dài. Quỷ lưỡi dài vừa bị đánh tới, hét lên một tiếng lập tức biến mất.
"Đứng lên." Lâm Cung liếc nhìn Lâm Trạch Bạch hai mắt đẫm lệ vẫn còn đang ôm chân Phó Uyên Di, "Đi ra ngoài cũng đừng nói tôi quen biết cô."
Lâm Trạch Bạch lau nước mắt muốn đứng lên, cảm thấy hai chân mình vẫn còn mềm nhũn: "Tôi chỉ muốn nhìn xem a! Tôi là hiếu kỳ a! Lần nào các người cũng đuổi tôi đi không cho tôi xem, tôi đi ra ngoài tiếp chuyện đối tác kinh doanh hỏi tôi các người là làm việc như thế nào tôi đều nói không được một lời nào. Tôi đây là đang tự đào tạo nghiệp vụ a! Tôi như vậy liều chết lén xem chính là vì cái gì! Còn không phải là vì gia đình nhỏ ấm áp này của chúng ta! Tôi bị hù dọa các người không thèm an ủi tôi, còn chê trách tôi! Cơm nắm của tôi cũng bị dọa đến rơi mất rồi...... A! Cơm nắm của tôi!" Lâm Trạch Bạch nhớ tới nàng còn chưa ăn xong cơm nắm hai chân lập tức sạc đầy năng lượng, chạy như bay lên lầu, rốt cuộc ngay trên cầu thang tìm được cơm nắm đã bị chính nàng đạp cho bẹp dí.
Lâm Trạch Bạch giờ đây vô cùng đau đớn, Phó Uyên Di và Lâm Cung không còn nói gì được nữa.
Bên ngoài gió thổi càng dữ dội hơn, Phó Uyên Di lại mặc vào áo choàng của nàng chuẩn bị ra ngoài.
"Trễ thế này cậu còn đi ra ngoài?" Lâm Cung hỏi.
"Tớ nghe thấy tiếng chuông." Phó Uyên Di đeo găng tay vào, cầm theo cây dù đen, "Con mèo nhỏ của tớ lại không an phận, tớ phải đi xem."
......Tòa nhà học viện thể dục thể thao có một cánh cửa nhỏ bị cấm đi, trong phòng trực ban không có ai. Du Hân Niệm đẩy ra thử một chút, không khóa, thuận lợi tiến vào.
Nàng còn nhớ nhà Khương Cầm ở trong tòa nhà này. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, tòa nhà năm đó bị cháy vẫn còn lưu lại một mảnh cháy đen, lớp tường bên ngoài không có ai sơn quét lại, nhìn qua có chút thê thảm.
Nàng đi lên lầu, nhà của Khương Cầm bởi vì đã từng bị cháy nên không còn nhận rõ nữa.
Gõ cửa thật lâu mới có người ở phía trong cánh cửa cất tiếng rầu rĩ hỏi: "Ai vậy?".
"Dì, cháu là bạn chung đội của Khương Cầm." Du Hân Niệm giở giọng ngọt ngào nói, "Vừa mới về nước, cháu đến thăm Khương Cầm."
Trong phòng im lặng chốc lát, cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở hé ra, để lộ một khuôn mặt già nua mang đầy vẻ cảnh giác nhìn ra: "Bạn chung đội của Tiểu Cầm?".
Trong phòng thực u ám, khuôn mặt này nhìn có vẻ trống rỗng tựa như nổi lơ lửng giữa bóng đêm.
"Đúng vậy thưa dì." Du Hân Niệm tận lực nở nụ cười tạo cảm giác mình không có ác ý, "Trước đây là bạn chung đội đấu kiếm, dì không nhận ra cháu sao? Cũng phải, cháu mập ra quá nhiều."
Mẹ của Khương Cầm đương nhiên không nhận ra khuôn mặt này của Vương Phương, nhưng trước kia bà quả thực không để ý nhiều đến bạn bè chung đội đấu kiếm của Khương Cầm, thấy đối phương chỉ là một cô gái nhỏ, bà buông lỏng cảnh giác, mở cửa lớn hơn một chút:
"Không ấn tượng ...... Cháu tới tìm Tiểu Cầm?"
"Đúng vậy." Du Hân Niệm âm thầm nhìn vào trong phòng, trong phòng chỉ mở một cái đèn ngủ, trên bàn trà chất đầy nồi niêu chén dĩa, dưới đất rải đầy lung tung mấy thùng giấy, trông vô cùng điêu tàn.
"Nghe nói Khương Cầm bị thương......" Nàng hạ giọng nói, "Cháu mới về nước liền muốn đến thăm nàng."
Mẹ Khương mở rộng cửa ra, từng bước chân tập tễnh đi vào trong, đưa lưng về phía Du Hân Niệm nói: "Thăm nàng...... Thăm nàng a, thăm không được rồi......"
Du Hân Niệm đóng cửa lại, nghi hoặc cùng Ngọc Chi liếc nhìn nhau, nói: "Thăm không được?".
Mẹ Khương ngồi vào ghế sofa, Du Hân Niệm vừa đi từng bước vào trong phòng liền thấy được một khung ảnh trắng đen đặt trên giá sách, người trong ảnh chính là Khương Cầm.
Du Hân Niệm: "......"
"Nàng đã chết." Mẹ Khương nói.
Nước trà nhạt nhẽo không chút hương vị, viền tách có một lớp bẩn chưa được rửa sạch, Du Hân Niệm không có hứng thú để uống, xuất phát từ lễ phép mới cầm tách trà lên, hỏi: "Dì, người đã mất, dì cần phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt."
Mẹ Khương tựa như không nghe thấy, lấy ra một quyển album dày cộm, bên trong đều là ảnh chụp của Khương Cầm, ngón tay thô ráp đầy chai sẹo nhẹ nhàng vuốt ve những bức ảnh, trong mắt đong đầy nước: "Đứa nhỏ tốt như vậy...... Đứa nhỏ tốt như vậy a...... Nói mất là mất."
Mẹ Khương mái tóc hoa râm nhìn qua càng giống như là bà ngoại của Khương Cầm. Khương Cầm vốn là mồ côi cha, mấy người bà con khác tới lui cũng ít, không biết sau khi Khương Cầm qua đời có bao nhiêu người đến thăm hỏi mẹ nàng, nhìn thấy mẹ nàng tựa hồ rất muốn tâm sự chuyện con gái mình. Du Hân Niệm có chút không đành lòng, lại cảm thấy có chút may mắn. Nàng tới đây chính là muốn dò hỏi tình huống lúc đó cho rõ ràng:
"Đúng vậy, lúc trước cháu còn trong đội đấu kiếm cũng thường xuyên được Tiểu Cầm chiếu cố. Mấy năm nay ở nước ngoài cháu muốn liên lạc với Tiểu Cầm nhưng mãi vẫn không thể liên lạc được. Nghe Lưu Khả nói nàng đã xảy ra chuyện, cho nên cháu......"
Nghe được tên "Lưu Khả", mẹ Khương ánh mắt mờ đục bỗng trở nên sắc bén, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Du Hân Niệm: "Nàng còn mặt mũi nhắc tới Tiểu Cầm?! Nếu không phải tại nàng, Tiểu Cầm tuyệt đối sẽ không chết! Nàng là hung thủ!".
Mẹ Khương rất kích động, cả người đều run lên, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống. Du Hân Niệm rút khăn giấy đưa cho bà: "Sao lại như thế? Chuyện này có liên quan đến Lưu Khả?".
Mẹ Khương siết chặt mảnh khăn giấy trong tay, hoàn toàn không có tâm tư để lau nước mắt.
"Nàng chính là hung thủ." Mẹ Khương vô cùng quả quyết nói, "Năm đó tưới xăng, đốt nhà chúng ta chính là nàng!".
"Vụ hỏa hoạn năm đó có liên quan đến Lưu Khả?" Du Hân Niệm giả vờ kinh ngạc, "Nàng...... Nàng không phải là người như thế a."
"Sao lại không phải! Dì tận mắt chứng kiến còn có thể là giả sao?"
Mẹ Khương kể lại, đêm đó Lưu Khả phóng hỏa bà cùng Khương Cầm đều ở nhà, đã rất trễ lại có người gõ cửa, Khương Cầm thông qua lỗ mắt mèo nhìn một chút, liền mở cửa ra:
"Lưu Khả? Là cô a, đã trễ thế này có việc gì sao?"
Khương Cầm một câu vừa hỏi xong, đột nhiên hét lên một tiếng. Mẹ Khương lúc đó đang ở trong phòng ngủ, nghe âm thanh đó ngay cả dép lê cũng chưa mang vội vàng chạy ra, nhìn thấy con gái mình toàn thân ướt đẫm, mùi xăng nồng nặc gay mũi. Lưu Khả vẻ mặt mang nụ cười quái dị quăng thùng xăng trên tay đi, châm bật lửa rồi ném tới. Mẹ Khương nhanh chóng lao đến, đẩy Khương Cầm ra một chút. Ngọn lửa "bùm" một tiếng bùng nổ, Khương Cầm lập tức bị lửa vây quanh, điên cuồng gào thét chói tai.
Lưu Khả quay đầu bỏ chạy, mẹ Khương căn bản là không có thời gian đuổi theo nàng ta, lập tức đẩy ngã Khương Cầm, một bên chạy vọt vào phòng ngủ tìm chăn mền, một bên hô to: "Lăn đi! Lăn người dập lửa!".
Khương Cầm đau đớn xoay người lăn lộn trên mặt đất, mẹ Khương mang theo toàn bộ chăn mền ào ra giúp nàng dập tắt lửa. Người cha quá cố của Khương Cầm từng là nhân viên đội phòng cháy chữa cháy, là người một nhà nên mẹ Khương cũng có kiến thức chữa cháy cơ bản. Khi nhà phát hỏa bà vừa bình tĩnh lại dũng cảm, cả hai tay cũng bị bỏng, nhờ đó mới may mắn cứu được con gái mình một mạng.
Mặc dù còn sống, Khương Cầm lại bị lửa đốt thay đổi hoàn toàn khuôn mặt, cánh tay và chân trái không thể nào co gập lại được, chỉ có thể ngồi xe lăn sống hết quãng đời còn lại.
Du Hân Niệm vẻ mặt khó tin: "Dì! Dì có báo cảnh sát không?! Loại chuyện như vậy cũng không thể nói đùa được!"
Nhắc tới chuyện của hơn 5 năm trước, mẹ Khương thực rõ ràng vẫn chưa buông bỏ được, hận ý trong mắt vẫn như xưa: "Dì đương nhiên là muốn báo cảnh sát! Nhưng mà, sự tình còn rất dài chưa đến hồi chấm dứt."