Chuyện Ta Không Biết

Chương 3: - Nàng như thế nào lại còn sống?



Chạy xe vào trong gara sau đó tắt máy xe, Du Hân Niệm vừa mở cửa vào nhà thì nghe thấy em trai nàng Du Nhiên Đông đang mắng người hầu:
"Chết tiệt, tôi ghét nhất con mẹ nó mùi đại hồi hương kia, dì trả lại rượu cũ cho tôi! Đây là rượu an thần sao? Cố tình muốn làm cho tôi ngủ không được hay sao hả? Ngày đầu tiên đến Du gia? Sống thoải mái quá rồi đúng không!"
Người hầu khúm núm nói: "Nhưng......"
Chị gái song sinh của Du Nhiên Đông, Du Nhâm Tuyết chợt nói: "Được rồi, Võ di, dì đi trước đi, lần sau chú ý một chút."
Người hầu nhìn nàng một cái, trong mắt hàm chứa cảm kích, lập tức bỏ đi.
"Chị, chị cứ dung túng cái bọn ăn không ngồi rồi này!" Du Nhiên Đông vẫn đang mắng chửi, đột nhiên sau ót đau nhói, khiến hắn la to thành tiếng, "A! Mẹ nó ai vậy hả?!".
Vừa quay đầu nhìn thấy chị gái lớn vẻ mặt đằng đằng sát khí, hắn lập tức im phăng phắc.
Quả bóng chày đập trúng hắn xong lăn đến góc tường, nằm lặng lẽ.
"Gọi mẹ cái gì, tôi là chị cậu. Ngậm miệng há mồm đều là những lời thô tục, là ai dạy cậu." Du Hân Niệm thả túi xách lên bàn, lớn tiếng.
Du Nhâm Tuyết cười mà không nói, Du Hân Niệm bỏ mấy viên đá vào trong ly rượu, hai ngụm uống sạch.
Du Nhiên Đông cho dù hống hách càn quấy cũng cực kỳ sợ người chị lớn của mình, đang muốn lấy cớ đi gọi ba mẹ, ba mẹ vừa lúc xuống lầu.
"Đợi con cả đêm, làm sao mà vừa trở về nhà đã ầm ĩ huyên náo như vậy?" Ba nàng cười nói, đi về phía Du Hân Niệm, hai cánh tay mở ra, "Tiểu thọ tinh của ba, mau đến đây để ba ba ôm một cái."
Du Hân Niệm ghét bỏ nói: "Đều lớn rồi, năm nào cũng muốn làm một màn này."
Không cam lòng để cho ba nàng ôm, mẹ nàng cũng tiến đến hôn nàng: "Cho dù lớn hơn nữa vẫn là bảo bối của ba mẹ. Cảm ơn con đêm nay trở về cùng cả nhà chúng ta ăn mừng sinh nhật."
Mẹ nàng ánh mắt ôn nhu, nói xong khiến lòng Du Hân Niệm đều mềm rũ: "Có gì mà cảm ơn chứ, là chuyện hiển nhiên mà. Mọi người còn chờ con đến giờ này......"
Du Nhâm Tuyết sắp xếp, hỗ trợ rót rượu.
Du Nhiên Đông đẩy bánh kem cùng quà sinh nhật ra, cười hì hì nói: "Chị, có thể trét bánh kem lên mặt chị chứ? Vui vẻ vui vẻ."
Du Hân Niệm hướng ba mẹ cười ngọt ngào, rồi một phát nhắm ngay đầu em trai mình: "Em thử xem."
Du Nhiên Đông: "......Chị hai, chị mới 24 tuổi thôi, không thể cả ngày cứ chăm chăm lo giữ mặt mũi."
Du Nhâm Tuyết cùng Du Nhiên Đông góp vốn tặng cho Du Hân Niệm một căn biệt thự nghỉ mát, trên một hòn đảo nổi tiếng ở Đông Nam Á. Còn ba mẹ thì đem chìa khóa xe đặt vào trong tay nàng — chính là chiếc xe Aventador mà gần đây trở thành niềm yêu thích của nàng.
"Xe ở trong gara." Ba nàng nhìn thấy con gái vui vẻ cũng rất hài lòng, "Lúc nãy con trở về không phát hiện sao?".
Du Nhiên Đông nói: "Đều nói là quà sinh nhật, đương nhiên phải tạo bất ngờ, nên con đã đóng lại cửa gara bên kia. Hà hà,chị, đừng quên cho em mượn lái thử vài ngày nha."
Du Hân Niệm chỉ chỉ vào ấn đường của hắn: "Lần trước cho em mượn xe ra ngoài trở về lại cho chị hai đường rạch, chuyện này còn chưa thanh toán xong em còn có bản lĩnh nghĩ đến xe của chị?".
"Thế nào lại chưa thanh toán xong, sau đó chị cùng người y...... cùng chị Tiểu Mạn ra nước ngoài chơi không phải là em mua vé máy bay sao? Khách sạn không phải là em đặt cho sao?"
Ánh mắt mẹ nàng hơi chuyển động, Du Nhiên Đông còn muốn nói tiếp, Du Nhâm Tuyết liền đập một phát vào sau ót hắn, hất mặt hướng đến chỗ bánh kem.
"Quỷ thật, các chị......" Du Nhiên Đông ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt nửa trắng nửa đen, cả nhà nhịn không được đều cười thành tiếng.
Du gia thực chất quan niệm cởi mở, không giống như các gia đình truyền thống trong nước, các thành viên trong gia đình sống chung đối đãi với nhau giống như bạn bè.
Du Hân Niệm không đề cập đến chuyện mợ nàng ở ngoài cửa vay tiền, cũng không nghĩ đến chuyện không vui của nàng và Lô Mạn.
Năm nay nhất định phải cùng cả nhà năm người, đi nghỉ mát, tắm nắng, tâm sự cả ngày.
Nàng cùng người yêu có thể như hình với bóng, có thể sẻ chia tất cả, nhưng lại rất ít có thời gian dành cho gia đình, chia sẻ những chuyện vui vẻ hay phiền não của mọi người trong nhà.
Không biết có phải do uống nhiều rượu quá hay không, Du Hân Niệm cảm giác tối nay mình có chút đa sầu đa cảm, trong lúc mơ mơ màng màng nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nàng nhớ lại ấn tượng đầu tiên đối với thế giới này, là biển rộng không gì sánh được, cùng dáng vẻ tươi cười của mẹ nàng.
Nàng nhớ lại lần đầu tiên đến trường, lần đầu tiên dùng hết sức lực để chạy trên sân thể dục.
Lần đầu tiên cùng Tương Tranh Thanh gặp mặt không hiềm khích, và lần đầu tiên động tâm khi gặp gỡ Lô Mạn.
Lại nói tiếp, nàng nhận biết Tương Tranh Thanh đã từ rất sớm.
Có lẽ là do uống không ít rượu, Du Hân Niệm cảm thấy cả người nóng bức, lại khó chịu.
Nàng nhớ là nàng nghiêng ngả lảo đảo đi đến gara, nhìn thấy chiếc xe mới cóng của nàng.
Từng đường nét xinh đẹp, khí chất vừa sắc sảo vừa an tĩnh, nó lẳng lặng nằm trong bóng tối, Du Hân Niệm mấy lần cố mở cửa xe rốt cuộc cũng mở được, ngã người vào trong xe.
Trong xe có mùi hương quả lê cùng hương hoa mộc lan nàng thích nhất. Nàng nhẹ nhàng hít thở, mơ một giấc mộng đẹp.
Ở trong xe đánh một giấc mộng thật dài, giống như đang ở trên mặt biển, hoặc như đang ở trên du thuyền.
Xung quanh một mảnh tối đen, chìa tay ra mơ hồ nhìn thấy những sóng nước màu xanh lam. Một con cá biển màu sắc sặc sỡ bơi qua bên người nàng, nàng có thể hô hấp, vẫn như trước có thể ngửi thấy được mùi hương.
Xa xa có người bơi hướng về phía nàng, xuyên qua màn đen dày đặc, vươn cánh tay trắng nõn về phía nàng.
Là Lô Mạn.
Nàng cảm thấy thực an tâm, khóe miệng nở nụ cười.
......
......
Đêm trăng, căn nhà tồi tàn, tiệm tạp hóa.
Một thân hình tròn trịa đầy thịt từ trong bóng tối gian nan đi tới. Khối thịt lớn đó vừa bước trên đường gồ ghề vừa thở hồng hộc, lúc nào cũng phải nắm quần kéo lên, đế giày mỏng manh giẫm đạp trên mặt đường, bàn chân lâu ngày cũng phát đau.
Không biết đã đi được bao xa, rốt cuộc nhìn thấy một tiệm tạp hóa tối mờ.
Vương Phương dùng bàn tay to dày của mình lau đi mồ hôi trên trán, trong đầu vẫn là một mảnh hỗn loạn, tim đập liên hồi trong lồng ngực tưởng chừng muốn nảy lên tận cổ họng, bắp thịt toàn thân đều cứng ngắc như tảng đá. Đứng do dự trước tiệm tạp hóa một lúc, cuối cùng cũng chen qua cửa đi vào trong.
Cửa tiệm vừa mở ra, gió lạnh lập tức tiến vào trong tiệm, làm cho không khí nóng nực nhếch nhác bên trong có phần náo loạn.
Ông chủ tiệm đầu tóc rối bời đang ngồi xem tivi, nghiêng người liếc mắt một cái, ánh sáng từ ngọn đèn trần bị che đi hơn phân nửa, một khuôn mặt béo tròn hiện ra trước mắt.
"Than." Vương Phương nói, "Than."
Ông chủ: "Hả?"
"Than, dùng để nướng thịt." Mùa đông, mồ hôi trên trán Vương Phương lại theo hai má chảy xuống.
"À." Ông chủ lười đứng dậy, chụp lấy một cái túi nhựa đưa tới, dùng ánh mắt chỉ hướng cho nàng, "Bên trong, trong chậu sành, tự mình đi lấy đi."
Vương Phương cúi đầu, nghiêng người khó khăn lách qua đồ đạc trước mặt đi vào trong. Vừa lúc gặp phải một cô gái cột tóc đuôi ngựa chắn đường, hai người liếc nhìn nhau, xoay người như muốn nói gì đó. Vương Phương một bàn tay chống tường vất vả di chuyển thân mình, cô gái kia thiếu chút nữa là bị nàng húc vào trong.
Ông chủ thoáng nhìn qua, sờ sờ cằm bĩu môi cười, lại tiếp tục xem tivi.
Vương Phương mang túi than đi ra, mấy đầu ngón tay đều đen thui, trở lại tính tiền.
Ông chủ vừa đếm vừa hỏi: "Trời lạnh như thế này còn đi nướng thịt a?"
Vương Phương không trả lời.
Ông chủ ngẫm nghĩ, lời này cũng thật vô nghĩa, một năm bốn mùa có ngày nào ngăn trở được người mập ăn cơm chứ?
"Hai mươi đồng."
Vương Phương mang theo đống than rời khỏi cửa, cúi đầu đi tới, đi được hai bước bỗng nhiên hồi tỉnh, quay đầu đi ngược lại.
Cô gái tóc đuôi ngựa kia cũng đi ra, khui lon nước, vừa uống vừa nhìn theo bóng dáng Vương Phương, suy nghĩ chốc lát, liền đi theo.
Tuy rằng chỉ cách khu vực đại phú hào một cây cầu, nhưng khu này nhiều năm qua vẫn là "khu ổ chuột" của thành phố G. Chỉ cần đi làm có chút tiền là cả nhà đều chạy đến phía đông mua hoặc thuê nhà; truyền thông và mạng xã hội thì gây sức ép lên phía bắc vì phá rừng xây cao ốc; phía tây có nhiều vị chính khách định cư lâu năm; phía nam là vùng duyên hải bị một vòng biệt thự chiếm lĩnh. Nơi này cũng thuộc phía nam, nhưng lại là một mảnh diện tích nghèo nàn còn sót lại của thành phố G phát triển tột bậc.
Tiểu khu nằm ở phía đông khu vực Tây Thủy Câu gần nhà máy xử lý chất thải lớn nhất thành phố G, nghe qua cái tên này thì biết ngay là nó có tính lịch sử rất lâu đời, thậm chí mang theo chút ý vị.
Hiện tại giới thương nhân khai phá các khu vực lúc đặt tên chỉ hận không thể trộm lấy toàn bộ địa danh trên thế giới này mà chiếm dụng một lần, khu đô thị mới tên là cái gì đó Paris, đủ mọi loại tên, các loại dinh thự biệt thự nghe đến tên đều thực hoa mỹ, trị giá đều là từ bốn vạn rưỡi trở lên.
Tình hình thực tế nhà ở tại phía đông khu Tây Thủy Câu so với cái tên của nó còn tệ hại hơn.
Vương Phương công tác ở khu vực phía đông, phòng ở khu này rất đắt đỏ, tường chắn cả ngày không nhìn thấy được ánh mặt trời mà cũng nuốt hết của nàng nửa tháng tiền lương, nàng còn phải chăm lo cho cái dạ dày của mình, chọn tới chọn lui cũng chỉ chọn được khu Tây Thủy Câu bên này để ổn định cuộc sống.
Một cô gái sống đơn độc trong một khu phố tồi tàn không có bảo an chính là đầy rẫy tai họa ngầm, nhưng Vương Phương là người lớn, cảm thấy chính mình không tài không sắc, có tên trộm nào mắt mù lại chui vào trong nhà nàng mà kiếm ăn chứ?
Cánh cửa gỗ màu xanh đen, nền nhà xi măng, mặt tường đầy những đường nứt nối nhau tựa như bản đồ thế giới cùng với nước nhỏ giọt tí tách từ trên trần nhà. Hành lang tối om gió lùa lạnh buốt, làm mấy tờ giấy quảng cáo đung đưa lay động. Căn phòng này Vương Phương có thể ở được, nàng không theo đuổi của cải vật chất, hay nói đúng hơn là không có năng lực theo đuổi, sống ở đây gần một năm vẫn chưa có ý định chuyển nhà — đổi lại là người khác nhất định chịu không nổi bầu không khí âm u kinh khủng ở đây rồi.
Căn phòng tồi tàn thế này, ông chủ cho thuê vẫn còn đặc biệt trân quý. Ông chủ trông nom căn phòng này cũng hơn nửa đời người, chờ đến lúc phá bỏ di dời sẽ được tiền bồi thường, thế nhưng chẳng một ai muốn động đến khu Tây Thủy Câu này. Vị thần côn năm xưa ở trong thôn nói thực không sai, phong thủy khu này không tốt lắm, ông chủ sống ở đây đã từng mắc phải bệnh truyền nhiễm, bà cụ thì chết bất đắc kỳ tử ở trong phòng. Sau đó người con trai hiếu thuận, mua một căn nhà mới gần thành phố Bắc Kinh đưa ông cụ về sống chung, vài năm trôi qua, bệnh cũ không hề tái phát. Ông cụ cho rằng căn phòng này có tà khí, không dám trở về đây sống nữa, nhưng cũng không phải không có biện pháp, hiện tại giá phòng ở thành phố G cao như vậy, cho dù ở khu Tây Thủy Câu thì giá thuê một tháng cũng hai ba nghìn đồng.
Từ sau khi cho thuê căn phòng này, ông chủ vẫn thường xuyên lo lắng, sợ cô gái trẻ mập mạp kia phá hỏng căn phòng của mình, nên thường quay trở về nhìn một chút.
Hôm nay thời tiết không tốt, có gió bấc lớn, ông chủ ở trong nhà của con trai không dự tính sẽ ra khỏi cửa, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ lão hàng xóm.
"Này, lão Tôn, ông đang ở đâu vậy?"
Ông cụ nói là đang ở nhà uống trà.
Lão hàng xóm ngữ khí có chút cấp bách: "Ông còn ngồi được a? Sao hôm nay không thấy ông đến tản bộ?"
"Không phải là có gió lớn sao? Tôi già yếu lại có bệnh thấp khớp, chân run lập cập chạm xuống đất liền đau. Làm sao mà đi được?"
"Ông nói sao lại trùng hợp như vậy. Vừa rồi lúc tôi đi đón cháu gái tan học trở về, thấy khách thuê nhà các ông ôm một túi than thật lớn trở về, cứ cúi đầu mà đi, tôi gọi nàng cũng không trả lời. Tôi nghĩ ông nên nhanh chóng trở về một chuyến xem sao, tôi cảm thấy chuyện này không ổn."
Ông cụ vừa nghe, quả nhiên tức giận: "Cái gì? Muốn ở trong nhà nấu nướng?! Sao lại thế này a, ôi chao, lúc trước tôi đã dặn dò nhiều lần, không được phép nấu ăn tại nhà, lỡ như gây ra hỏa hoạn làm sao bây giờ! Đã mập như vậy mà còn ăn!"
Lão hàng xóm nghe được mấy lời này của ông ta thiếu chút nữa ngất xỉu: "Tôi nói ông...... Nấu nướng cái rắm! Nàng cả ngày ủ rũ như thế làm gì còn tâm tình mà nấu nướng, nàng là muốn tự sát!".
Ông chủ cho thuê phòng sửng sốt.
"Mấy hôm trước ta đã cảm giác nàng có gì đó không bình thường, một mình đi tới đi lui trong khu Tây Thủy Câu, hơn nửa đêm không ngủ ngồi trên hành lang dọa người, có đôi khi còn khóc ở trong phòng. Ông nhanh chóng trở về nhìn xem, lỡ như có người chết bên trong, căn phòng đó sau này không còn ai dám thuê nữa."
Ông cụ liền quăng điện thoại chạy đi, vội vã đón xe đến Tây Thủy Câu.
Vừa đến bậc tam cấp, ông cụ giống như trở về năm mươi năm trước nhanh nhẹn chạy lên tầng ba, gặp lão hàng xóm đang đứng ở cửa, còn có một cô gái trẻ tuổi cột tóc đuôi ngựa đang áp sát người vào cánh cửa.
"Mấy khe hở trên cửa đều đã bị che kín, nhất định có chuyện." Cô gái tóc đuôi ngựa đẩy đẩy cửa, hỏi, "Ông là chủ cho thuê phòng? Có chìa khóa không?".
Ông chủ thở gấp nói: "Cô là ai?"
"Cô ta nói cô ta là cảnh sát." Lão hàng xóm chen vào nói.
Cô gái tóc đuôi ngựa liền lấy thẻ ngành ra cho họ xem: "Lúc tôi đang ở tiệm tạp hóa mua vài thứ thì đụng phải nàng, thấy nàng mua than số lượng nhiều như vậy, hơn nữa vẻ mặt ngẩn ngơ, sợ xảy ra chuyện không hay nên mới đi theo. Mau đưa chìa khóa cho cháu, vừa rồi đập cửa hồi lâu bên trong vẫn chưa có động tĩnh."
Ông chủ liền vội vàng giao ra chìa khóa, hướng cánh cửa mà quát: "Vương Phương, cô có trong đó không? Mau mở cửa a! Nghìn vạn lần cũng đừng nghĩ quẫn! Chết có đẹp mắt cũng không bằng xấu xí mà vẫn sống, cô có hơi mập thôi, so với những người mập khác vẫn tốt hơn mà, họ cũng đâu phải đều tìm đến cái chết. Cô nghìn vạn lần cũng đừng chết ở trong đó a! Có nghe không?".
Nữ cảnh sát trong lòng có chút khinh bỉ, tra chìa khóa vào ổ, nhưng cánh cửa vẫn gắt gao khép chặt. Nàng lui về phía sau dùng sức đạp một cước lên cửa, cánh cửa bật tung ra, đụng vào một khối thân thể đang đung đưa giữa không trung.
Cánh cửa bị phá, ập vào mặt ngoại trừ mùi cacbon dioxit ra còn có một khối thân thể to lớn lơ lửng giữa không trung.
Vương Phương hai chân lơ lửng, bên cạnh có một cái ghế dựa ngã dưới đất. Nàng tóc tai bù xù, trên cổ là sợi dây thừng siết chặt, kẽo kẹt kẽo kẹt, tựa như chiếc chuông đồng hồ lung lay sắp đổ.
"Ôi mẹ ơi–" Ông chủ cho thuê phòng và lão hàng xóm sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu ra quần, một tiếng thét kinh hãi phát ra đồng thời với tiếng sợi dây thừng đứt "phựt", Vương Phương rơi mạnh xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn.
Ông chủ cho thuê phòng trợn trắng mắt ngất xỉu, may mắn lão hàng xóm đỡ lấy ông ta, bằng không ngã ngồi kiểu này nhất định là gãy cột sống.
Nữ cảnh sát cũng bị cảnh tượng đáng sợ này làm cho sửng sốt vài giây, sau đó định thần lại bước nhanh vào nhà, đem toàn bộ cửa sổ mở ra, rồi trở lại bên cạnh thân thể Vương Phương, thăm dò hơi thở và nhịp tim, đã chết rồi.
Quả thật là quyết tâm tìm đến cái chết, vừa đốt than vừa treo cổ, hẳn là sợ chính mình không chết được đây mà.
Nữ cảnh sát âm thầm thở dài, nghe thấy bên ngoài có tiếng người.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tai nạn chết người?"
"Đó là cái gì? Thi thể sao?"
Nữ cảnh sát nhìn lại, có vài người trẻ tuổi vừa mới tan ca trở về, đứng ở ngoài cửa ngóng cổ nhìn.
"Không có gì hay ho để xem, không có chuyện gì." Nữ cảnh sát đi tới ngăn bọn họ lại, "Trở về đi."
"Có phải là có người chết không vậy?" Một phụ nữ trung niên cất cao giọng nói, "Mưu sát sao? Bọn tôi đều sống ở đây lâu rồi, đương nhiên là có quyền được biết!".
"Nhưng mà, cô là ai a? Quản nhiều như vậy?"
Nữ cảnh sát nói: "Tôi là cảnh sát."
"Cảnh sát? Cảnh sát có người giống như cô vậy sao? Đóng phim hả?"
Nữ cảnh sát tính tình cũng không quá nhẫn nại, ngươi một câu ta một câu rốt cuộc là cùng đối phương tranh cãi qua lại.
Lão hàng xóm vừa gọi cấp cứu vừa gọi cảnh sát, ông chủ cho thuê phòng tựa người nơi bậc thang sắc mặt vừa mới hồng hào được chút, mở mắt ra, bỗng nhiên xuyên qua đám người nhìn thấy Vương Phương thân thể hơi co rúm lại, miệng thều thào thành tiếng:
"Đừng...... Đừng......"
"Sao chứ, cảnh sát thì giỏi lắm hả? Cảnh sát là có thể tùy tiện chỉ vào mặt người khác mà nói hả? Đừng nói với tôi cô không biết tiền lương của cô là do ai trả nha, đều là bọn ta — người dân nộp thuế! Không có bọn ta, cô nhất định sẽ chết đói có biết không?"
Ông chủ cho thuê phòng hai tròng mắt như sắp lọt ra ngoài, giơ ngón tay chỉ về phía Vương Phương: "A...... A......"
"Tôi không có chỉ vào mặt cô."
"Cô như thế nào không chỉ vào mặt tôi! Ngón tay này không phải của cô sao?"
"Tôi chỉ tay là ý bảo bác im lặng một chút."
"Im lặng? Tôi thích làm ầm ĩ đó cô quản được sao? Hả? Tôi hét lớn thì sao hả? Tôi còn muốn la lên, a — a — a a a!"
Toàn bộ thân hình Vương Phương bỗng run lên, bất thình lình hô lên: "Mập quá–!" Cuối cùng là ngồi dậy!
Người qua đường: "......"
Nữ cảnh sát: "......"
Ông chủ cho thuê phòng cùng lão hàng xóm: "......"
Mấy ánh mắt nhìn thấy Vương Phương người chết sống lại, bầu không khí trong nhất thời đông cứng.
Vương Phương ho khan, chậm rãi cử động thân thể.
"Nàng, nàng như thế nào lại còn sống?"
Nghe thấy âm thanh, Vương Phương ngoảnh đầu lại. Tóc tai bù xù cùng đôi mắt sắc bén, bên môi đỏ còn dính chút chất lỏng kỳ quái.
"Các người......" Vương Phương chậm rãi nâng cánh tay lên, hướng về phía họ.
"Quỷ a –!"
Lão hàng xóm gào thét khàn cả giọng, mọi người sợ hãi đều chạy tứ tán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.