Tương Tranh Thanh hôm nay diện trang phục vô cùng long trọng, một thân váy dài xẻ cao vai trần màu vàng rực rỡ của thương hiệu Galia Lahav trông cực kỳ xinh đẹp. Ly rượu kia hất dính cả khuôn mặt nàng, từng giọt rượu đang từ trên cằm chảy xuống ngực nàng.
Mọi người xung quanh đều nhao nhao liếc nhìn qua, Du Hân Niệm trong lòng nhớ đến em trai em gái nàng, nhớ đến Lô Mạn, nhớ đến một đống chuyện bát quái của đám người quen thuộc này, chỉ duy nhất không nghĩ tới sự tồn tại của Tương Tranh Thanh.
Người không muốn gặp nhất lại hết lần này tới lần khác không thể né tránh, ngay tại giây phút này Du Hân Niệm xác định được, nàng và Tương Tranh Thanh mới thật sự là duyên phận tam sinh tam thế.
Bên cạnh nàng có một cô gái cao ráo với đôi mắt nhỏ hướng về phía Du Hân Niệm khẽ hô một tiếng: "Cô......", một lời vừa bắt đầu đã bị Tương Tranh Thanh ngăn lại.
"Đừng gây rối." Tương Tranh Thanh rõ ràng là không có mang theo khăn tay khăn giấy hay bất cứ thứ gì có thể lau mặt được, nhíu mày dùng mu bàn tay chấm chấm lên mặt.
Du Hân Niệm tâm tình phức tạp, lại một lần nữa xin lỗi, Tương Tranh Thanh không kiên nhẫn bỏ lại một câu "Không có việc gì", liền vội vàng rời đi. Người bạn của nàng quay đầu liếc mắt đánh giá Du Hân Niệm từ trên xuống dưới một chút, lộ vẻ ghét bỏ.
Du Hân Niệm nhanh chóng rời khỏi hiện trường, cứ bị người khác nhìn chăm chăm thì thật không tốt, cho dù hôm nay nàng cố ý trang điểm hơi khoa trương một chút, nhưng nếu bị người quen của nàng ở khách sạn M nhìn nhìn vài lần vẫn có thể dễ dàng bại lộ thân phận. Trên cánh tay của nàng cũng dính một ít rượu, nên chạy vào phòng vệ sinh rửa sạch.
Tẩy rửa sạch sẽ rượu trên cánh tay xong, ngồi vào trong buồng vệ sinh, cảm thấy có chút mệt.
Vận động cường độ cao quả thực sẽ làm cho nàng dễ tập trung lực chú ý, nhưng cũng làm cho thân thể Vương Phương mỏi mệt, lại thêm hôm nay phải dậy thật sớm, lúc này có phần mệt mỏi.
Tiếng nói chuyện từ xa truyền đến gần, có hai người vừa cười vừa đi vào.
"Ha ha ha ha ôi chao, cô có thấy khuôn mặt vừa rồi của Tương Tranh Thanh không? Giống hệt như vừa ăn phải một ngụm phân vậy, nếu là ngày thường còn không hất tung cả chiếc du thuyền này cho lật úp a."
"Không được nha, cũng không xem hôm nay ngày mấy sao, nàng dám lỗ mãng? Mẹ của Lô Mạn vốn cũng không muốn nhìn thấy nàng, lúc này mà chọc giận mẹ vợ tương lai thì công sức giả vờ giả vịt của nàng mấy năm nay đều sẽ uổng phí rồi. Đừng nói ăn một ngụm phân, ăn cả một chậu nàng cũng phải chịu đựng không phải sao? Nhưng mà con nhỏ mập mạp kia là ai a? Sao tôi chưa từng thấy qua?"
"Mặc kệ nàng là ai, có thể nhìn thấy Tương Tranh Thanh nghẹn khuất tôi liền vui vẻ. Cô xem nàng bộ dáng lẳng lơ cả ngày bám lấy Lô Mạn, trông ngày trông đêm rốt cuộc cũng trông được tới lúc Du Hân Niệm chết đi, như vậy còn không chắc chắn bò được lên giường nhà họ Lô sao? Ai... Lisa, cô nói hai nàng rốt cuộc có tốt đẹp không?"
Người được gọi là Lisa nói: "Chuyện này ai mà nói được, cô xem Lô Mạn hai năm nay âm khí nặng nề giống y như bị quỷ đeo bám, nói không chừng Du Hân Niệm chết đi đã biến thành quỷ, mỗi ngày đều đi theo nàng thì sao?".
"Đừng nói, thực sự là có khả năng. Nếu tôi là Du Hân Niệm tôi có biến thành quỷ cũng không buông tha các nàng."
Du Hân Niệm ngồi ở bên trong buồng vệ sinh có chút cảm thán, nghe giọng điệu của hai người này hình như cũng rất quen thuộc với chính mình, nàng đang nhớ lại trong số 11 người tên Lisa mà nàng quen biết, chẳng hiểu sao cũng không nhớ được thanh âm này. Chỉ có điều, "Có biến thành quỷ cũng không buông tha các nàng" lời này theo một ý nghĩa nào đó thì cũng thật là nói đúng.
Hai người vui cười một phen, người tên Lisa đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện, hừ lạnh nói: "Có điều Du Hân Niệm cũng là chết chưa hết tội, lúc nào cũng ra vẻ ngạo mạn coi mình là trung tâm không phải cũng sẽ đi đầu thai sao? Thoát khỏi vỏ bọc Du gia thì nàng được xem là cái rắm gì chứ! Trước kia mỗi ngày đều phải nhìn nàng và Lô Mạn hai người ân ân ái ái thật là ghê tởm muốn chết, người ta là sớm ân ái sớm chia tay, còn hai kẻ đê tiện này là sớm ân ái sớm mất mạng. Cả hai vừa là đồng tính luyến vừa là loạn luân mà lại không biết thu liễm một chút a. Nên tôi mới nói, trên đời này kẻ có tiền chiếm phần đông, gia đình nhà người khác thế nào mà không gặp phải mấy chuyện chẳng hay ho như vậy? Phương diện này không chừng có cái gì đó bí ẩn mà chúng ta không biết được."
"Cô không cần nói, rõ là vậy. Du Hân Niệm đã chết nhiều năm như vậy, Lô Mạn cũng chưa từng một lần đến thăm mộ nàng, cũng chưa từng nghe nàng đề cập tới, hơn nữa vụ án mạng của Du gia nhiều năm cũng chưa phá được, dựa vào bản lĩnh của Lô gia mà còn không thể giải quyết được việc này? Không phải là giải quyết không được, căn bản chính là không muốn giải quyết đi. Ân ân ái ái thể hiện cho người khác xem, ẩn sâu bên trong là cái dạng gì, chỉ có bản thân các nàng mới rõ ràng nhất."
Lisa: "Ai ai, Samantha, cô nghĩ xem, Du Hân Niệm vừa mới chết, Tương Tranh Thanh ngay lập tức cùng Lô Mạn dính chặt lấy nhau, phỏng chừng từ lâu đã muốn đá Du Hân Niệm đi, nhưng lại băn khoăn đến mối quan hệ lợi ích với Du gia nên mới nhẫn nhịn nàng nhiều năm như vậy, bằng không với đức hạnh của Du Hân Niệm như vậy ai mà nhẫn nhịn nổi a?".
Samantha hỏi: "Hai nhà các nàng có mối quan hệ lợi ích gì? Không phải là anh em cột chèo sao?".
"Hơ! Anh em cột chèo thì sao chứ, dù cho là bạn bè hay người thân thì làm ăn cùng nhau đều sẽ đến hồi chia rẽ, Lô gia và Du gia cũng không biết suy nghĩ như thế nào, lại có thể cùng nhau kinh doanh khách sạn, mà lại còn là ăn nên làm ra. Đây là cái vận mệnh chó chết gì vậy chứ? Nhưng mà sau khi khách sạn phát triển thì cũng bắt đầu xuất hiện nhóm lợi ích, Lô Thành Trung vẫn luôn không ngừng công kích Du Phong quá cố, chuyện này mọi người ai cũng biết. Lão già bất lực, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào con gái mình. Lô Thành Trung chỉ có một đứa con gái độc nhất là Lô Mạn thì sao lại có thể đồng ý để nàng đi lên con đường đồng tính luyến ái? Nếu tôi là ông ta thì tôi đã đánh gãy chân nàng rồi! Tôi cảm thấy chuyện này không chừng chính là Lô Thành Trung đứng phía sau xúi giục." Lisa tạm dừng lại, hỏi:
"Cô còn nhớ vết sẹo kia trên tay Lô Mạn không?"
"Nhớ, thì sao?"
Tiếng nước chảy ào ào ngừng lại, hai người chậm rãi đi ra cửa.
"Tôi nghe người ta nói, vào cái đêm Du Hân Niệm chết, Lô Mạn cũng có đến Du gia......"
Âm thanh nói chuyện dần dần nhỏ lại, nói đến điểm mấu chốt nhất thì các nàng lại đi mất!
Du Hân Niệm lập tức đi ra đuổi theo, mới ra khỏi cửa phòng vệ sinh chợt nghe Samantha kinh hô: "Ông trời của tôi, thật hay giả? Nói như vậy, gây ra cái chết tàn nhẫn của Du Hân Niệm chính là do Lô Mạn......"
"Suỵt! Ăn nói cẩn thận!" Lisa giơ một ngón tay đưa lên miệng, nhìn nhìn xung quanh, "Cô kêu la cái gì a."
Samantha lại còn hết sức phấn khích: "Quả thực so với phim truyền hình còn đặc sắc hơn."
"Đúng vậy." Lisa phủi phủi bụi trên vai áo, "Nên tôi mới nói, có tiền cũng không có gì hay, cô hôm nay lòng dạ hiểm độc vì lợi nhuận mà giẫm đạp lên bao nhiêu người, ngày mai sẽ có báo ứng. Không chỉ báo ứng ở trên người cô, mà còn báo ứng ở trên người con cái của cô. Chậc chậc chậc."
Samantha nói: "Chúng ta có cái gì phải sợ, chúng ta cũng không có tiền."
Lisa đặc biệt khó chịu trừng mắt nhìn Samantha, không nói gì thêm.
Du Hân Niệm bước nhanh tiến lên, gọi các nàng lại.
Hai người quay đầu, nhận ra nàng, không phải là cô nàng mập mạp vừa rồi hất rượu lên người Tương Tranh Thanh đó sao.
"Xin chào." Du Hân Niệm nói, "Những lời các cô vừa nói tôi đều nghe được."
Lisa và Samantha đồng thời sửng sốt, sau đó nhìn thấy vẻ tươi cười thâm hiểm của Du Hân Niệm, trong vẻ tươi cười này còn mang theo chút ý tứ nào đó mà người khác không hiểu được.
Các nàng lập tức rõ ràng: "A, cô vừa rồi là cố ý. Thế nào, cô cũng chán ghét Tương Tranh Thanh sao?".
"Có ai thích nàng sao?" Du Hân Niệm hỏi lại.
Đời người có đôi khi giống như buồng vệ sinh tĩnh lặng, tai bay vạ gió cũng giống như nhàn ngôn toái ngữ* kéo đến vừa đột ngột lại vừa mãnh liệt.
(*Nhàn ngôn toái ngữ: Lời nói linh tinh nhảm nhí vô căn cứ)
Đời người có đôi khi lại giống như nhàn ngôn toái ngữ, chân tướng nằm giữa những câu chữ mà thoắt ẩn thoắt hiện.
Đời người đòi hỏi chân tướng, nhưng chân tướng cuối cùng lại giống như buồng vệ sinh tĩnh lặng, thời điểm cần đến nó nhất thì nó lại khóa chặt cửa, đến mức khiến người ta tức giận sùi bọt mép.
Du Hân Niệm âm thầm nhìn qua gương mặt của Lisa và Samantha, cố gắng nhớ lại xem các nàng rốt cuộc là ai. Nhưng hai người này bộ dạng không có gì khác nhau, khí chất cũng thế, ngoại trừ phong cách nói ra những tin đồn nhảm nhí, cũng rất khó phân biệt được hai người. Phe phái đối địch với nàng và Lô Mạn thường xuyên lén lút chạy đi gia nhập vào đám người này, hoặc là bạn bè dẫn theo, hoặc là bạn bè của bạn bè dẫn theo, nàng và Lô Mạn không thể nào quản hết được, chỉ cần đừng nháo ra những chuyện ghê tởm trước mắt các nàng là được rồi.
Du Hân Niệm luôn luôn tự xưng là có tố chất tâm lý tốt, chẳng hề quan tâm đến cái nhìn của người khác đối với mình, nhưng mấy kẻ này miệng mồm thối tha đến như vậy, đưa đến trước mặt còn phải bực dọc xua đi.
Không cam lòng nhất là rõ ràng biết những người này miệng phun ra câu chuyện giống như tận mắt chứng kiến nhưng thực ra tất cả đều là đến từ trí tưởng tượng, nàng vẫn đi cùng các nàng đến quầy bar, muốn từ trong trí tưởng tượng đó thu được dù chỉ nửa câu có thể làm manh mối hữu dụng.
Thực khiến cho nàng thất vọng, cùng hai người này đi chung sau đó vẫn chỉ là uống rượu và ăn thức ăn, Du Hân Niệm biết rượu và thức ăn ở nơi này nhất định đều là cung ứng miễn phí không giới hạn. Lisa và Samantha căn bản không mở miệng nói chuyện phiếm gì nữa, gục đầu ăn cật lực.
Du Hân Niệm lại chờ đợi, đợi cả buổi các nàng rốt cuộc ăn đến sạch sẽ lại tiếp tục mở miệng, lại bắt đầu nói mấy chuyện vụn vặt nhảm nhí của các gia đình khác.
Thật sự quá đủ, Du Hân Niệm đứng dậy rời đi.
Cả buổi tối không thấy Lô Mạn, thực kỳ quái, hôm nay là sinh nhật mẹ nàng, nàng đáng lẽ nên di chuyển khắp nơi chiêu đãi khách mới đúng, sao mãi vẫn không thấy bóng dáng đâu hết? Những lời nói của Lisa và Samantha vẫn đang quanh quẩn ở trong đầu nàng, nàng biết những lời này đều quá mức cảm tính và cường điệu, nhưng cũng không thể không thừa nhận chúng có sức mạnh khuấy đảo lòng người đến kinh ngạc — tối nay nàng nhất định phải tìm cho bằng được Lô Mạn, thu lấy Huyết Tâm của nàng ấy, nhất định phải cởi bỏ được những chuyện bí mật này.
Bầu không khí hòa trộn giữa mùi nước hoa, mùi rượu, những nụ cười cong môi đồng loạt...... Du Hân Niệm càng ngày càng mệt, chẳng lẽ tối nay ngay cả khuôn mặt của Lô Mạn nàng cũng không thấy được sao?
"Tranh Thanh, tôi tìm được Lô Mạn rồi."
Bỗng nhiên có một người đi lướt qua nàng, hai chữ "Lô Mạn" làm cho tinh thần Du Hân Niệm lập tức lay động. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Tương Tranh Thanh cùng mấy người bạn của nàng ta đang ngồi sát phía ngoài bong tàu ở tầng hai. Mới vừa đi ngang qua người nàng chính là bạn thân của Tương Tranh Thanh, Phùng Hải Lan, người lúc nãy đã suýt chút nữa tức giận vì nàng vô ý hất rượu vào người Tương Tranh Thanh.
Phùng Hải Lan đi đến bên cạnh Tương Tranh Thanh khẽ nói gì đó, Tương Tranh Thanh suy tư một chút, nói: "Không vội."
Nàng ta không vội nhưng Du Hân Niệm thì lại nôn nóng, rốt cuộc là nói gì đó! Ngọc Chi đâu! Thời điểm có thể phát huy công dụng thì lại không thấy bóng dáng đâu hết!
Phùng Hải Lan ngồi vào bên cạnh Tương Tranh Thanh, mấy cô bạn kế bên cười hì hì nói nhảm: "Tranh Thanh của chúng ta cũng học được chiêu lạt mềm buộc chặt rồi, chiêu này rất tốt nha."
"Lại đây, cho tôi nhìn lại xem, chiếc nhẫn ngọc bích dì Bạch tặng cho cô."
Du Hân Niệm mới vừa rồi cùng Tương Tranh Thanh chạm mặt, tiếp tục đi qua đó cũng không tiện, đành đứng ở phía sau một nam một nữ, nghe lén.
Dì Bạch? Chẳng lẽ là nói đến dì hai của mình? Du Hân Niệm nhấp một ngụm rượu, rượu thật đắng.
"Viên ngọc bích này cũng thật là quý giá a."
"Nhìn xem phẩm chất này, càng tôn thêm vẻ sang trọng của Tranh Thanh chúng ta a."
"Thật sự, lúc Du Hân Niệm còn sống cũng không thấy dì Bạch từng tặng cho nàng cái gì. Dì Bạch quả thật là thương cô, ra tay hào phóng như vậy. Ai nha, tôi nhìn thấy cũng phải hâm mộ chết mất!"
Du Hân Niệm trong lòng thầm mắng một câu thô tục, các người cứ việc ở đó tranh luận, tâng bốc nhau đi, tại sao ai nấy đều kéo tôi vào, nằm yên cũng trúng đạn a! Dì hai của tôi từ nhỏ đến lớn tặng cho tôi bao nhiêu lễ vật dồn lại còn có thể mua đứt chiếc du thuyền này được chưa!
"Tôi nhớ hình như Lô Mạn cũng có một chiếc nhẫn ngọc bích giống y như đúc thế này đúng không? Xem ra dì Bạch chính là chấp nhận các cô bên nhau rồi, chúc mừng chúc mừng! Rốt cuộc cũng thu phục được mẹ vợ tương lai, nhưng mà hai người các cô thật sự là vô cùng xứng đôi. Nếu như năm xưa không có Du Hân Niệm kia một chân chen ngang, năm nay đáng lẽ chúng ta phải chúc mừng kỷ niệm 16 năm của cô cùng Lô Mạn rồi."
"Thôi đừng nói nữa, Tranh Thanh nhà chúng ta chính là da mặt mỏng, cũng không có bắt chước người ta mặt dày mày dạn làm mấy trò tiểu nhân, bằng không còn có thể có cơ hội cho Du Hân Niệm sao hả?"
"Tôi đây hiểu được, cái này gọi là chuyện đời có đôi khi phải chấp nhận chấm dứt ở đó, cố gắng miễn cưỡng không phải lúc nào cũng được như ý, còn có khả năng mất luôn mạng sống nha! Có đúng không?"
Du Hân Niệm cầm lấy một chai rượu dự tính hất lên người các nàng một lần cho hả dạ, trước khi bước nhanh tới, Phùng Hải Lan bỗng nhiên đứng lên nhìn một vòng người xung quanh cười lạnh và nói: "Thời điểm Du Hân Niệm còn sống sao chưa từng nghe các người nói qua những lời này? Các người không phải đều giống như mấy con chó theo đuôi nàng sao?".
Lời này vừa nói ra mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Du Hân Niệm cũng dừng lại.
"Sao cũng được, Tranh Thanh, chúng ta đi." Phùng Hải Lan kéo Tương Tranh Thanh đi mất, để lại một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không nói được lời nào.
Phùng Hải Lan cùng Tương Tranh Thanh từ cầu thang trung tâm đi lên, hướng đến bong tàu chính ở tầng ba.
"......Nhìn xem cái đám này, con mẹ nó toàn đùa giỡn giả tạo." Phùng Hải Lan vẫn còn đang càm ràm, "Về sau cậu bớt qua lại với đám người này đi."
Tương Tranh Thanh có phần mệt mỏi: "Biết rồi."
Du Hân Niệm đi theo phía sau các nàng, càng lên cao tiếng gió dần lớn hơn, muốn nghe lén cũng thật khó khăn.
Phùng Hải Lan vỗ vỗ vai Tương Tranh Thanh, cười nói gì đó, rồi quay đầu đi xuống dưới.
Lần này thì Du Hân Niệm ngớ người, tiến thoái lưỡng nan.
Phùng Hải Lan cùng Du Hân Niệm mặt đối mặt, trừng mắt nhìn nàng, cười lạnh một tiếng đi lướt qua bên người nàng.
Du Hân Niệm trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Đợi đã." Phùng Hải Lan đột nhiên quay đầu ngăn Du Hân Niệm lại, ánh mắt sắc bén quét qua người nàng, "Cô là ai? Sao trước giờ tôi chưa từng thấy cô?".
Trái tim Du Hân Niệm tưởng chừng nhảy vọt lên cổ họng, nhưng nàng cũng không phải người chịu yếu thế: "Vậy cô là ai? Tôi cũng chưa từng thấy cô."
Phùng Hải Lan biểu cảm đông cứng, sau đó tiến đến: "Lấy thư mời ra xem. Đây là tiệc cá nhân, người không có thư mời đều không được vào."
Du Hân Niệm khẽ nghiêng đầu, không chút nhượng bộ: "Cho cô xem thư mời? Cô họ Lô hay là họ Du?".
Phùng Hải Lan hai mắt trợn to đang định mở miệng, đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh bắt chuyện rộn ràng của một người đàn ông:
"Ô, đây chẳng phải là Phùng đại tiểu thư đó sao?"
Phùng Hải Lan hơi nghiêng đầu qua, hóa ra là tên bạn xúi quẩy của Du Nhiên Đông, Thi Nam.
Thi Nam cười hì hì đi tới, đứng ở giữa Du Hân Niệm và Phùng Hải Lan: "Đang tán gẫu sao? Tôi còn định giới thiệu hai người với nhau nữa chứ."
Phùng Hải Lan ghét nhất là người của Du gia, bạn bè liên quan đến Du gia nàng đều ghét.
Nàng hung hăng liếc nhìn Du Hân Niệm, "Hừ" một tiếng, bỏ đi.
Đợi cho Phùng Hải Lan đi mất dạng, Phó Uyên Di mới xuất hiện: "Tiểu thư, cô thật đúng là quả bom di động sao, đi tới đâu bùng nổ tới đó?".
Du Hân Niệm không nói lời nào, Thi Nam nhìn Phó Uyên Di, rồi lại nhìn nàng: "Cô cũng rất lợi hại a."
Ngọc Chi lúc này cũng xuất hiện theo, miệng còn đang khẽ hé mở theo nhịp điệu tiếng nhạc.
Du Hân Niệm tức giận nói: "Cô lại đi đâu vậy? Không phải đã bảo cô đừng chạy loạn sao!" Ngọc Chi đứng ở phía sau Phó Uyên Di, lúc này Du Hân Niệm rống chửi tựa như đang rống chửi Phó Uyên Di.
Ngọc Chi úp úp mở mở cả buổi cũng nói không được một chữ trọn vẹn, đợi cho nàng rốt cuộc nuốt xuống hết thức ăn trong miệng rồi mới nói: "Tôi chỉ đi đây đó ăn uống một chút thôi, đồ ăn ngon nhiều như vậy, lại miễn phí! Còn thỏa thích ăn!".
"Cô sao lại có nhang?"
Ngọc Chi không hé răng, âm thầm liếc nhìn Phó Uyên Di một cái, Phó Uyên Di mỉm cười.
Du Hân Niệm "hừ" một tiếng, quay đầu bỏ đi.
"Nàng mắng tôi." Ngọc Chi ủy khuất nói.
Lâm Cung quấn một lọn tóc, đặc biệt hờ hững: "Này thì ăn, lau sôcôla dính trên khóe miệng đi kìa. Xấu hổ, ở đây nhiều người."
Ngọc Chi: "......"
Thi Nam hiển nhiên không nhìn thấy Ngọc Chi cũng không nhìn thấy Lâm Cung, hết sức thông cảm mà đi qua vỗ vỗ vai Phó Uyên Di: "Tôi hiểu mà, sợ vợ cũng không phải chuyện gì mất mặt, thật sự."
Du Hân Niệm giậm chân bước trên cầu thang trung tâm hướng lên tầng ba, phát hiện người ở trên bong tàu cũng không ít, nàng đứng ở phía đầu này của bể bơi, Lô Mạn và Tương Tranh Thanh đang đứng ở phía đối diện của bể bơi.
Phó Uyên Di và Lâm Cung, Ngọc Chi cùng đi lên tới, Lâm Cung hai tay bám ở trên đầu Phó Uyên Di, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, mí mắt rũ xuống giống như sắp ngủ đến nơi: "Ồ, cuối cùng cũng tìm được rồi."
Không biết là do gió biển quá lạnh hay do Lô Mạn và Tương Tranh Thanh quá mức thân mật, thời điểm Du Hân Niệm trông thấy một màn này chỉ cảm thấy da toàn thân bắt đầu căng siết.
Lô Mạn đưa lưng về phía các nàng, tay vịn vào lan can của bong tàu, tóc dài bị gió thổi lay động như đang khiêu vũ.
Tương Tranh Thanh tựa vào người nàng, nghiêng mặt cười thật ngọt ngào.
Lô Mạn quay đầu, Tương Tranh Thanh hôn lên môi nàng.
Máu trong cơ thể Du Hân Niệm như bị ngưng đọng, toàn bộ vũ trụ đều im lặng.
"A." Sau một lúc lâu, Lâm Cung mở miệng, "Bạn gái cô cùng người khác hôn môi."
Du Hân Niệm không nói gì.
Hình ảnh Tương Tranh Thanh và Lô Mạn hôn môi đông cứng lại khắc vào trong đồng tử của nàng, lại tựa như một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào lòng nàng, khiến cho máu trong thân thể nàng nhanh chóng chảy ra, cả người tái nhợt.
Chuyện không có khả năng, không tin, lại không thể chấp nhận bất thình lình nổ ra, đau đớn khiến cho nàng cảm nhận được cái gì là chân thật.
Du Hân Niệm có chút đứng không vững, ánh mắt lại không có cách nào chuyển dời khỏi hai người họ.
Hoàn toàn không muốn nhìn nữa, nếu như nàng chưa từng trở về, nếu như......Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, hai mắt nàng bị che khuất.
Phó Uyên Di: "Đoán xem tôi là ai."
Du Hân Niệm: "............"
Du Hân Niệm tránh thoát khỏi tay nàng, tức giận nói: "Cô bệnh thần kinh a!".
Phó Uyên Di gãi gãi mũi: "Quá ngượng ngùng thôi."
Ngọc Chi khuyên nàng: "Ai nha, cô tức giận cái gì, cô cũng đã chết lâu như vậy rồi có phải không......"
Lời còn chưa dứt Du Hân Niệm đã quay sang nàng mắng to: "Còn không phải tại cô! Nếu không phải tại cô tôi có thể đứng ở đây sao! Biến!". Nói xong nàng vẻ mặt đỏ bừng, tự mình biến mất.
Ngọc Chi vẻ mặt khó tin nhìn về phía Phó Uyên Di: "Nàng lại mắng tôi."
Lâm Cung vẫn như trước hờ hững: "Xem ra cô đôi khi vẫn có chút hữu dụng, phương thuốc thiết yếu dùng để giải nóng hạ hỏa."
Ngọc Chi: "......"