Có một diễn đàn nào đó đăng bài với tiêu đề: Bấm vào có thể xem cảnh hai diễn viên đình đám chết vì tình.
Chủ đăng bài: “Ảnh động.gif”
1: Xem đầu
2:?
3: “Gif này là sao, hai người họ đóng chung phim hả?”
4: “Hình như họ đang quay chung show truyền hình, tên là Chuyến tàu đêm thì phải.”
5: “Đợi đã, không phải hai người này đều có couple của riêng mình sao, sao chương trình lại chia cặp ra rồi để hai người này ôm nhau?”
6: “Tôi xem livestream của show đó ngay từ đầu, không phải chương trình sắp xếp vậy đâu, là họ vô tình ôm nhau đấy.”
7: “Hả?”
8: “Đợi đã, không phải hai người này nói không quen nhau sao, sao lại ôm nhau?”
9: “Bởi vì chơi trò đẩy tay ấy. Văn Tuyết Thời bị Lâu Ngữ đẩy xuống trước, sau Lâu Ngữ không kiểm soát được lực nên cũng ngã xuống theo, chắc Văn Tuyết Thời vì lịch sự nên đã kéo cô ấy lại, thế là hai người họ ôm nhau. Chỉ là sự cố thôi, không có gì hết đâu, thế mà chủ top còn cắt ra đăng ảnh lên, vớ vẩn vãi.”
10: “Tôi bị thiểu năng, ai dẫn tôi đi hốt đường cùng với được không?”
11: “Tôi cũng xem livestream, thật sự bất thường phết. Khi Văn Tuyết Thời bị đẩy xuống, không ai ngờ được chuyện này sẽ xảy ra đâu, bởi vì trước đó chị Lâu đã ngã rồi. Vậy nên khi bị đẩy xuống anh ấy không hề đề phòng gì hết, nhưng trong tình huống đó anh ấy vẫn đưa tay ra bảo vệ chị Lâu. Việc tiện tay giúp đỡ và giúp đỡ trong trường hợp ngàn cân treo sợi tóc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cũng tức là anh ấy không có thời gian để suy nghĩ có nên làm vậy không.”
12: “Không ai thấy động tác của chị Lâu còn đáng sợ hơn sao? Bình thường nếu như bị người không quen ôm sẽ có phản ứng lại ngay, có thể là bài xích hoặc khựng lại gì đó, thế mà chị Lâu lại choàng lấy cổ người ta, ngôn ngữ cơ thể không lừa ai bao giờ đâu.”
13: “Hành động này dễ hiểu mà, dù sao cáp treo trên cao đấy kinh bỏ mẹ, có khác gì cọng cỏ rơi xuống vực sâu đâu? Các người đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
14: “Fan Thất Lâu dọn sạch sẽ tường nhà nhà mình rồi hẵng tới đây ra vẻ khách quan được không? Nhà các người không có đường để ăn hay gì mà phải tới xối đường nhà người khác đi? Cho dù chị Lâu có sợ cũng chưa từng thấy chị ấy thẳng thừng choàng tay lên như vậy bao giờ, phụ nữ mạnh mẽ, chỉ chuyên tâm làm việc sẽ dễ dàng tỏ ra yếu đuối thế trước mặt đàn ông sao?”
15: “Cuối cùng cặp này cũng có đường để ăn rồi sao? Từ ngày đầu tiên khi họ chơi rút bài là tôi đã bắt đầu đẩy thuyền rồi, đúng là mãn nhãn. Nhưng lục tung cả cõi mạng lên mà không thấy gì về cặp này.”
16: “Vậy chắc tôi là giống hiếm giống bà rồi. Trước chương trình này tôi cũng từng đẩy cặp này, nhưng chỉ đẩy chơi chơi vì thấy mặt hợp nhau thôi. Nhưng khi thấy họ đứng chung khung hình, tôi lại không dám đẩy nữa…”
17: “Không dám đẩy là sao?”
18: “Hơi thật xíu, thật tới nỗi tôi không dám đẩy tiếp luôn. Mọi người không thấy đôi này cứ kỳ quặc sao sao ấy hả? Nói sao nhỉ, kiểu khách sáo quá ấy, mặc dù họ thật sự không quen nhau, nhưng cảm giác họ thể hiện ra khiến tôi thấy cố tình tỏ ra không quen ấy. Ban đầu tôi nghĩ do tôi đa nghi thôi, cho tới khi xem được gif ngày hôm nay, tôi thấy tôi đoán đúng rồi…”
19: “Mẹ kiếp, vậy mấy bà còn nhớ vụ đoán nước chanh không, khi đó chỉ có Sir Văn là đoán đúng, hơn nữa còn rất kiên định. Lúc ấy tôi còn thấy anh ấy mèo mù vớ phải cá rán thôi, nhưng thật ra anh ấy nhìn thấu lâu rồi.”
20: “Suy nghĩ đáng sợ quá.”
…
832: “Má ơi, tôi còn đang cố thuyết phục bản thân rằng hai người này hoàn toàn không quen nhau, thì ra họ từng hợp tác với nhau rồi?”
833: “Hả, tôi lục tung cõi mạng lên rồi, làm gì có.”
834: “Cây cầu trắng ấy, đất diễn của hai người họ trong phim này không nhiều lắm.”
835: “Phim mạng vớ vẩn 9 năm trước, thảo nào không ai biết.”
836: “Mặc dù năm đó phim mạng này cũng coi như hot xíu xiu, lần đầu tiên tôi biết tới Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời cũng là qua bộ đó, đây cũng là lần đầu tiên họ đóng phim.”
837: “Cứu bé, bạn diễn đầu tiên của hai người này lại là đối phương cả! Sao càng đào càng thấy có điềm nhỉ? Vậy mà không ai đẩy thuyền sao?”
838: “Chỉ đẩy thuyền trong phim được thôi, ngoài phim trường là họ chẳng tương tác gì luôn. Khi đó Lâu Ngữ còn từng bị đồn là có gì đó với đạo diễn, vậy nên lúc ấy tôi muốn đẩy thuyền cũng không đẩy nổi. Về sau họ không tương tác gì với nhau nữa, đẩy bằng niềm tin à?”
839: “Có thể đừng đi rêu rao khắp nơi được không? Đạo diễn bộ phim đó chỉ là đàn anh học đại học của Lâu Ngữ thôi, lấy một bức ảnh hai người họ ở nhà ăn trường học rồi đi nói họ là người yêu của nhau, đúng là đê tiện. Còn Văn Tuyết Thời á, anh ấy chỉ là đồng nghiệp đóng phim xong là không quen gì nữa của Lâu Ngữ, dù sao bộ phim đó cũng chỉ quay có hai tháng, phân cảnh của họ cũng chưa tới một tháng đã quay xong rồi.”
840: “Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì vậy…”
***
Sẽ là quan hệ gì? Tóm lại là kiểu quan hệ trong quá khứ rồi, giờ không còn dấu vết nào về nhau nữa.
Nếu Lâu Ngữ có thể nhìn thấy những nghi hoặc trên diễn đàn, chắc chắn cô sẽ trả lời như vậy.
Nhưng cô không nghe thấy lời đồn thổi rầm rộ trên mạng, livestream vẫn cứ diễn ra, cô và Văn Tuyết Thời đều rơi xuống.
Trong khoảnh khắc rơi xuống ấy, cô chỉ mong chi bằng dây cáp đứt cho rồi, sau đó họ rơi xuống biển sâu, còn hơn là kiểu bị mọi người nhìn chằm chằm hai người ôm nhau như vậy.
Khi rơi xuống sàn, Lâu Ngữ đã nghĩ xong lời thoại, cô cố tỏ ra bình tĩnh, kéo dài khoảng cách, chữa cháy: “Vừa nãy thật sự cảm ơn anh Văn nhiều. Cũng may anh phản ứng nhau, còn nhớ chân tôi bị thương, nếu rơi xuống với tư thế đó, chẳng may lại trẹo nữa, chắc muốn ghi hình tiếp cũng khó.”
Cô nở nụ cười khổ, dường như đang thật sự thấy may mắn, nhưng trong lòng lại dập đầu cảm ơn trời đất vì vụ giả vờ trẹo chân đó của mình, giờ vẫn có thể tận dụng được.
Cô cho rằng đây là kết cục tốt nhất, cô đã nói vẹn cả đôi đường, anh không cần giải thích gì nữa, chỉ cần phối hợp nói vài ba câu khách sáo là được.
Nhưng Văn Tuyết Thời lại không làm theo kịch bản.
Anh lộ ra vẻ mặt phức tạp: “Không cần khách sáo, tình bạn là trên hết, thi đấu chỉ là thứ hai.” Anh vừa nói vừa cởi dây an toàn ra, ném sang một bên, sau đó rời khỏi bục dây cáp, để lại Lâu Ngữ còn đang sững sờ.
Rõ ràng vừa nãy anh còn không hề đắn đo, vươn tay ra ôm lấy cô, giờ lại không hề bận tâm tới, cứ thế bỏ đi. Thái độ một trời một vực này lại xuất phát từ cùng một người.
Cô cũng không lấy làm lạ, chắc chắn anh đang sầu não nghĩ xem tại sao mình còn nuối tiếc, ôm cô trong vô thức làm gì.
Lâu Ngữ cười tự giễu, chợt có cảm giác bi thương, khó chịu.
Chỗ ván cáp treo đang tiến hành trận quyết đấu cuối cùng, Hoàng Nhân Hoa và Đặng Thanh đẩy nhau mấy cái, kết quả họ cũng cùng nhau rơi xuống.
Nhưng khi họ rơi xuống lại không có cái ôm khác giới như họ. Không có so sánh sẽ không có đau thương.
Lâu Ngữ căng thẳng, cô phải nhanh chóng nghĩ cách thay đổi tiêu điểm, nếu không chắc chắn chủ đề sẽ không dừng lại ở cái ôm vừa nãy. Nhưng phải thay đổi kiểu gì đây? Cuộc thi hôm nay sắp kết thúc rồi, khi cô sắp đi vào đường cùng, chương trình đột nhiên công bố phải thêm một phần thi phụ nữa.
Bởi vì trò đẩy tay này không phân được thắng thua, do vậy sẽ lấy phần thi phụ được chuẩn bị sẵn để quyết định.
Phần thi phụ nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng mức độ mập mờ không kém gì trò vừa nãy, nó được gọi là thổi giấy ghi nhớ.
Quy tắc: Hai nhóm cử ra một người dán giấy ghi nhớ lên các bộ phận trên cơ thể mình, sau đó hai đội cử người tới thổi giấy ghi nhớ trên người đội đối phương, đội nào mất ít thời gian hơn thì chiến thắng.
Nhiệm vụ của ba người trong đội rất rõ ràng: Một người dán giấy, một người đứng im để bị dán, người còn lại đi thổi giấy bên đối phương.
Châu Vĩnh An gãi đầu: “Hai người các cô đều là nữ, giao nhiệm vụ đứng để bị dán giấy này cho tôi nhé?”
Anh ấy suy nghĩ khá đúng, vì không để giấy ghi nhớ dễ bị thổi bay, thông thường người ta sẽ chọn dán ở những chỗ khá nhạy cảm, do vậy nam giới sẽ thích hợp hơn nữ giới.
Hiển nhiên đội đối phương cũng nghĩ vậy.
Lâu Ngữ quan sát thấy họ đã chọn Văn Tuyết Thời bị dán giấy, Đặng Thanh cầm giấy ghi nhớ, bắt đầu dán lên người anh.
Người được cử đi thổi giấy bên đội đối phương là Diêu Tử Thích.
Cô nhận ra cơ hội cứu vãn của mình đã tới.
“Đợi đã.” Lâu Ngữ đột nhiên đề nghị: “Em muốn chọn làm người bị dán, có được không?”
Hoàng Nhân Hoa và Châu Vĩnh An không hẹn mà cùng tỏ ra kinh ngạc.
Châu Vĩnh An khuyên nhủ: “Như vậy liệu có khó dán quá không?”
Lâu Ngữ nghiêm túc lắc đầu: “Phải dán chứ, hơn nữa phải dán ở chỗ hiểm nhất. Chính bởi vì mọi người đều cảm thấy đàn ông sẽ tiện dán hơn nên mới suy nghĩ theo tư duy đó, nếu đổi thành nữ, đối phương sẽ kiêng dè, như vậy không phải biến nhược điểm thành ưu điểm rồi sao?”
Hai người sững sờ, cuối cùng đã bị thuyết phục.
Trước mấy suy nghĩ riêng sau vỏ bọc muốn giành chiến thắng của cô, mọi người đều thấy ý kiến của cô rất đúng.
Thế là cuối cùng họ quyết định chọn người bị dán là Lâu Ngữ, Hoàng Nhân Hoa phụ trách dán giấy lên người cô, Châu Vĩnh An đi thổi đội đối phương.
Hoàng Nhân Hoa vẫn rất do dự, mấy chỗ dán giấy ban đầu đều là tóc, trán, về sau Lâu Ngữ phải ngăn lại.
“Mấy chỗ này dễ bị thổi đi lắm. Cô đừng suy nghĩ gì nhiều, cứ dán đi. Chúng ta phải thắng để bù lại vụ trên cáp treo vừa nãy chứ.”
Hoàng Nhân Hoa cười: “Cô đúng là mạnh mẽ như lời đồn.”
Lại tới nữa, lại là giọng điệu làm như rất thân quen với cô.
Xét từ điểm này, Hoàng Nhân Hoa đúng là trái ngược với cô. Nhưng Lâu Ngữ cũng có thể lờ mờ hiểu lựa chọn của anh, nếu bảo cô tìm một người yêu đương, cô sẽ chọn người giống như Văn Tuyết Thời chọn.
Ngoại trừ mấy vị trí giới hạn không thể dán ra, vị trí cuối cùng Hoàng Nhân Hoa dán giấy vào vô cùng liều lĩnh. Eo, đùi, cổ, xương quai xanh, sau lỗ tai.
Khi cô cẩn thận đi ra với cơ thể toàn giấy ghi nhớ, livestream suýt bị sập. Mọi người đều chờ mong vào cảnh tượng tiếp theo, bởi vì người thổi là Diêu Tử Thích.
Hiển nhiên anh ấy vẫn dè chừng Lâu Ngữ, cô nháy mắt với anh ấy: “Lần này đừng ăn gian với em nữa.”
Diêu Tử Thích bắt được tín hiệu nào đó từ lời nói của cô, anh bèn nói vậy anh ra tay thật nhé, sau đó nghiêng người về phía trước, bắt đầu thổi từ sau tai cô.
Đồng hồ bắt đầu đếm ngược.
Khoảnh khắc anh ấy tới gần, cơ thể Lâu Ngữ căng cứng lại, cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương ở sau tai mình, anh ấy đã chọn vị trí sau tai trước.
Cảm giác ngứa dần lan ra khắp các dây thần kinh, cô không khỏi mím chặt môi.
Đương nhiên tất cả đều vì để diễn ra vẻ xấu hổ.
Khi quay phim, có rất nhiều cảnh còn thân thiết quá đà hơn như vậy nhiều. Là một diễn viên, cô đã quen với kiểu bị trêu ghẹo như này, huống hồ thật ra hiện tại họ còn không chạm vào nhau.
Nhưng cảnh tượng này đã đập vào mắt người nào đó.
Bị Diêu Tử Thích che mất tầm nhìn, do vậy Lâu Ngữ chỉ nhìn được qua khe hở bé tẹo, cô vô tình liếc tới ánh mắt của Văn Tuyết Thời, cổ lập tức rụt lại.
Thật ra ánh mắt Văn Tuyết Thời rất bình thường, nhưng cô lại chợt có cảm giác quẫn bách như lần đầu tiên phải diễn cảnh thân mật trước bao người.
Mà trải nghiệm lần đầu tiên thân mật của cô tới từ người đang chăm chú quan sát cô đó.
Mặc dù nói ra cũng chẳng có gì, trải nghiệm thân mật đầu tiên chỉ là phân cảnh dùng thế thân để đóng thay cho diễn viên chính. Lần đó vẫn trong bộ phim Cây cầu trắng, khi quay được một nửa, vì bên tài trợ phải bán được một lượng sản phẩm trước, do vậy họ yêu cầu đoàn làm phim phải nộp cho họ poster dự kiến trong thời gian cấp bách.
Kết quả những phương án poster trừu tượng đều bị nhà tài trợ bác bỏ, yêu cầu họ bắt buộc phải để hai diễn viên chính xuất hiện trực tiếp, nếu không sẽ không tạo được tiếng vang.
Nhưng sau khi bàn bạc, hai diễn viên lại không chịu phối hợp. Poster dự kiến sẽ không được dùng chính thức sau này, loại poster nhỏ nhoi này còn cần diễn viên chính phải ra trận sao? Tiến độ quay phim đã gấp rồi, nghĩ họ rảnh lắm hả?
Đạo diễn cũng bảo vệ diễn viên, chuyện này cứ dây dưa mãi không dứt, cuối cùng bên sản xuất đã đứng ra giải vây, nói không sao, ông ấy có cách.
Là nhà sản xuất của cả đoàn phim, đương nhiên ông ấy cũng có năng lực nhất định, cuối cùng đã nghĩ ra một chiêu gọi là trộm long tráo phượng, để hai thế thân của diễn viên chính xuất hiện trên poster với bóng lưng, đóng giả làm diễn viên chính, cố đấm ăn xôi xem sao.
Lâu Ngữ không hề biết chuyện được đưa đi quay phim, Văn Tuyết Thời cũng vậy. Hai người đi ra khỏi vị trí đã chọn xong, vừa thay đồ đã bị phó đạo diễn vẫy tay nói họ đi theo anh ấy.
Thế là họ được đưa tới studio bên cạnh, lúc này mới nhận ra nơi này đang được trang trí lại.
Phó đạo diễn khoa trương nói: “Hai người gặp may rồi! Lần này cần phải chụp poster dự kiến nộp cho bên đối tác trước, nhà sản xuất chỉ đích danh hai người tới đóng.”
Trái tim Lâu Ngữ đập mạnh, tưởng mình nghe nhầm.
“Chụp kiểu gì, là đứng làm nền cho người khác sao?”
Cô dè dặt xác nhận, thầm nghĩ nếu là như vậy cũng hời to rồi.
“Không có người khác, chỉ có hai người thôi.”
Văn Tuyết Thời cũng lộ ra vẻ mặt khó tin, nhíu mày, lát sau hỏi lại: “Để chúng tôi đóng giả nam nữ chính sao?”
Phó đạo diễn lườm anh một cái: “Không thì sao?” Anh ấy chỉ phòng make up thô sơ: “Quần áo được chuẩn bị xong hết rồi, thay xong thì làm tóc rồi ra đây, nhanh tay nhanh chân lên! Chụp bóng lưng thôi.”
Quần áo chuẩn bị cho họ cũng là quần áo hai diễn viên chính từng mặc trong phim, đồ của nữ chính là bộ váy dài bằng lụa màu tím. Lâu Ngữ sờ chất vải trên tay, cảm giác nhộn nhạo ùa tới, không sao đè nén được.
Ít nhất cô cũng có cơ hội mặc lên mình trang phục hàng thật giá thật, ít nhất cô cũng có thể để mình xuất hiện trước ống kính, tấm poster này sẽ được giữ mãi trong mục ảnh và video trên mạng.
Biết đâu đây còn là cơ hội duy nhất để cô xuất hiện trong poster lớn…
Tương lai mơ hồ, cô không dám bỏ lỡ, chỉ có thể trân trọng từng cơ hội một.
Cô mặc váy lên người, lén nhìn bản thân trước gương, ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ lúc này của mình.
Chị gái trong nhóm trang điểm đã mang máy uốn tóc tới, đợi làm kiểu tóc cho cô. Lâu Ngữ không thân với chị này, cô chỉ phụ trách đứng để người khác chọn vị trí, ánh sáng, bình thường đều để mặt mộc đi làm, không cần trò chuyện với họ. Lần này lại để họ phục vụ cho mình, cô kính cẩn khom lưng với người ta một cái.
“Làm phiền chị rồi ạ.”
Đối phương sững sờ, ngại ngùng cười nói: “Ấy, khách sáo thế, mau ngồi đây đi.” Chị ấy vỗ ghế, vừa quan sát Lâu Ngữ vừa nói: “Cô mặc bộ váy nay xinh quá, không hề thua kém diễn viên chính đâu.”
Lâu Ngữ không coi đây là lời nói thật, cô vội xua tay: “Em cũng chỉ giống ngoại hình chút chút thôi.”
Lúc trước khi còn đi học, cô phải ra ngoài làm việc sớm, giờ ở đoàn làm phim cũng bắt đầu công việc sớm, so vậy lúc nào cô cũng dậy từ lúc gà gáy, luôn để kiểu tóc đơn giản nhất, thi thoảng có buộc lên, chưa bao giờ mất thời gian để tạo kiểu cho mái tóc.
Vì vậy cô rất ít khi để tóc xoăn, tạo hình kiểu chỉn chu từng cọng tóc một càng không có. So với những cô bạn trang điểm tỉ mỉ trong khóa khi học đại học, cô thật sự vô cùng giản dị.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâu Ngữ đã làm tóc xong, chị làm tóc không khỏi cảm thán: “Em nhìn đi, thật sự không hề thua kém ai.”
Lâu Ngữ nhìn mình trong gương, thật sự khác cô ngày thường rất nhiều. Nhưng cô không tự tin, mình như vậy được coi là đẹp sao? Cô lịch sự đứng dậy nói cảm ơn, khi đi ra ngoài, chị làm tóc kéo cô lại, nhanh chóng lấy thỏi son màu đỏ cam đưa cho cô.
“Em để mặt mộc như này không được, tô thêm chút cho xinh.”
Cô ngượng ngùng nhận lấy: “Em cảm ơn, nhưng không dùng tới đâu, cũng không chụp chính diện.”
“Vậy không phải bảo em phải nhập tâm hơn sao, lỡ chụp không tốt, anh Trình sẽ mắng đấy.”
Lâu Ngữ do dự rồi nhận lấy thỏi son của đối phương, cô đi tới trước gương trang điểm, khoác lên đôi môi của mình một lớp áo xinh đẹp.
Chị làm tóc bên cạnh nhìn Lâu Ngữ hé môi ra, biểu cảm trên mặt đột nhiên biến mất, biến thành sự xinh đẹp lạnh lùng, dường như người đứng ở đây thật sự là nữ chính uy nghiêm trong bộ phim ấy, thậm chí còn xuất sắc hơn cả bản gốc.
Sự thay đổi này khiến người ta bàng hoàng, Lâu Ngữ lại không hề nhận ra, chỉ nói cảm ơn rồi đẩy cửa phòng trang điểm, đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Văn Tuyết Thời đã đứng đợi được một lúc. Ánh mắt hai người chạm nhau, ai cũng sững sờ.
Anh mặc áo gió dài màu đen kinh điển của nam chính, tóc được làm tỉ mỉ, một nửa được dùng châm cài phía sau, ngũ quan không bị trang sức nào che mất càng sáng ngời hơn, tựa như cổ áo hiên ngang trên bộ quần áo đắt tiền.
Thật ra khi hai người đi tới vị trí được định sẵn, mặt đối mặt, Lâu Ngữ thất thần nghĩ nếu Văn Tuyết Thời làm nam chính thật sẽ thế nào, kết quả khi thật sự nhìn thấy dáng vẻ đó, nó còn khiến cô ngơ ngác hơn tưởng tượng.
Anh nhìn môi cô, sau đó nghiêng đầu tới nói: “Họ chuẩn bị xong rồi, chúng ta qua thôi.”
Studio được trang trí theo phong cách phong bi-a kiểu cũ, có một bàn bi-a ở chính giữa, trên bàn màu xanh lục không hề có bi-a mà là những khóm trúc xen lẫn cành đào màu hồng trắng.
Bên cạnh là bức tường thủy tinh trong suốt, ống nước được treo bên cạnh. Thợ chụp ảnh đứng phía sau máy quay, chỉ đạo họ.
“Lát nữa tôi sẽ chụp hai người từ sau tấm thủy tinh, cô gái cầm gậy bi-a lên, nhắm vào đóa hoa trên bàn, bày ra tư thế tấn công. Chàng trai cúi người hướng dẫn cô ấy, ngực phải chạm sát vào vai, tay cũng phải nắm chặt vào.”
Nhiếp ảnh miêu tả động tác rất kỹ, nhưng càng kỹ như vậy lại càng khiến Lâu Ngữ cảm thấy xấu hổ.
Tư thế thân mật vậy sao?
Mức độ thân thiết giữa cô và Văn Tuyết Thời chỉ là nhận một gói khăn giấy, cùng tránh một trận mưa, xem một cơn mưa sao băng.
Mặc dù bình thường họ có thể nói với nhau vài ba câu, nhưng thật ra họ còn chẳng phải bạn bè.
Phải đứng gần nhau như thế, lại còn trước sự theo dõi của bao con người, cô càng ngượng ngùng hơn.
Cô lén nhìn Văn Tuyết Thời bên cạnh, vẻ mặt anh không có gì thay đổi, nghiêm túc gật đầu, nói được.
Sự chuyên nghiệp này khiến cô lập tức tỉnh táo.
Cô gạt bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, xốc lại tinh thần, đi tới bàn bi-a, cầm gậy lên, cúi người xuống như nhiếp ảnh nói.
Cô đã bày ra tư thế xong, Văn Tuyết Thời cũng bắt đầu diễn.
Chân bị tà áo gió lướt qua, đây là dấu hiệu người đàn ông sắp cúi người xuống.
Cô muốn bỏ chạy.
Lâu Ngữ bất giác cong eo xuống, cho dù mặt bàn bi-a được phủ thảm xanh nhưng vẫn rất cứng, khuỷu tay chạm hẳn vào thành bàn. Khi cô đau tới mức nhíu mày, tay anh duỗi về phía trước, ngón tay nhè nhẹ đan vào tay cô, khi anh nhấc tay cô lên, cả bàn tay đã theo đó lao tới, phủ lấy khuỷu tay cô.
Chỗ xương bị lồi ra vì quá gầy của cô đã nằm gọn trong bàn tay mềm mại của anh.
Nhiếp ảnh đứng từ xa lớn tiếng: “Được đấy, tư thế này rất tốt.”
Lâu Ngữ lập tức căng thẳng, cố gắng dồn trọng tâm cơ thể lên tay đang nắm gậy bi-a kia. Nhưng Văn Tuyết Thời không tha cho cô, một tay còn lại của anh như con rắn trong bụi cỏ, ngón tay lạnh lẽo phủ lên tay cô, dần dần dính lấy mu bàn tay cầm gậy của cô.
“Cảm giác bàn tay này vẫn thiếu chút…” Nhiếp ảnh quan sát từ phía sau: “Vẫn chưa đủ thân mật, nắm chặt tay vào đi.”
Nhiếp ảnh vừa nói xong, Lâu Ngữ đã nín thở, các ngón tay bị tách ra, ngón tay anh mang theo vết chai sần ập tới, mang theo cảm giác mãnh liệt lạ thường.
Cuối cùng một ngón tay đã đan cài vào, lãnh địa của cô đã bị Văn Tuyết Thời chiếm hết.
Cũng may, cũng may không cần mặt đối mặt.
Cô hoảng loạn nhìn cành trúc ở giữa bàn, nó đã khô héo, nhưng màu sắc vẫn còn rực rỡ. Đây là một đóa hoa vừa xinh đẹp lại có độc, cho dù có khô cằn thì độc tính vẫn còn đó.
Vậy nên ngay cả khi tàn héo nó vẫn đẹp thế, mời gọi người ta hãy tới sờ nó, cuối cùng là đón nhận cái chết?
Khoảnh khắc tiếng cửa vang lên, Lâu Ngữ chợt có cảm giác người ôm lấy mình là cành trúc khổng lồ ấy. Áo khoác đen của anh là cánh hoa bung nở, bao lấy người cô.
Cô không biết nhìn từ phía sau tư thế của họ có thân mật không, nhưng cô thật sự sắp bị tư thế này đè chết rồi. Cho dù anh rất lịch sự, ngoại trừ sự dây dưa ở tay và chạm nhẹ phần ngực ra, những bộ phận khác trên cơ thể anh đều tránh chạm vào cô.
Nhưng sự tiếp xúc như có như không này càng khiến cô túng quẫn hơn. Gáy cô cảm nhận được rõ hơi thở của anh, có phần hỗn loạn, mang theo sự nóng rực.
Cô nghĩ lại ánh mắt lạnh lùng của anh vào lần đầu tiên gặp mặt, không giống chút nào.
Rõ ràng trông anh tự nhiên lắm mà, thật ra anh cũng đang ngại ngùng sao?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô đột nhiên không căng thẳng nữa, thậm chí còn muốn cười. Giống như bị một con sư tử đuổi theo, bất cẩn lại gần da bụng nó, nào ngờ phát hiện nó chỉ là một con mèo mềm mại.
Nhiếp ảnh nháy mấy cái liền, sau đó ống nước bên cạnh đã được dùng tới. Nó được treo ở bên trên, nhằm tạo ra cảnh mưa, máy quay và vô vàn cặp mắt đều đang nhìn chằm chằm họ qua một lớp thủy tinh.
“Giữ lấy tư thế này, không được cử động! Thêm mấy tấm nữa!”
Tiếng nước xen lẫn tiếng nhiếp ảnh, còn có hơi thở phía sau lưng cô, tất cả đều lặp đi lặp lại trong tai cô.
Cô đoán vành tai đỏ ửng của mình chắc chắn đã bị Văn Tuyết Thời phát hiện, nếu không tại sao anh lại nhẹ nhàng cúi đầu xuống, khẽ nói với cô một câu ở góc máy quay không thấy: “Đừng căng thẳng.”
Vành tai nhạy cảm run lên.
Lâu Ngữ rụt cổ, nhìn rõ người đang tác oai tác quái bên tai mình lúc này.
Không có tiếng nước chảy, không có studio hỗn loạn, chỉ có ánh mắt trên boong tàu đang nhìn cô chằm chằm, tựa như những ánh mắt nhìn khi còn ở studio năm đó.
Trong vô vàn ánh mắt ấy, Văn Tuyết Thời biến thành một trong những vị khách đứng ngoài xem, còn người thân mật bên tai cô đã biến thành người khác.
Lâu Ngữ xuyên qua dòng người, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt ấy.