Sau khi Văn Tuyết Thời rời đi, Diêu Tử Thích khựng lại mấy giây, sau đó ngỡ ngàng nói: “Suýt thì quên mất, thật ra hai người cũng từng hợp tác đấy. Có phải là bộ phim đầu tiên em quay không?”
Lâu Ngữ không chút bận tâm: “Bộ phim mạng vớ vẩn thôi, bản thân em cũng không muốn xem lại nó lần hai.”
“Chuyện thường mà, anh chỉ muốn đốt quách bộ phim đầu tiên của mình thôi, nhìn ngớ ngẩn lắm.” Anh ấy bâng quơ hỏi: “Về sau em và cậu ấy không hợp tác nữa hả?”
“Ừm, không có cơ hội hợp tác phù hợp.”
Diêu Tử Thích cảm thán: “Vậy quả thật là lâu lắm rồi hai người không gặp nhau, bộ phim đó của em cũng quay bảy, tám năm trước rồi nhỉ.”
“Chín năm trước.”
Cô buột miệng sửa lại.
Chín năm trước, cô 23 tuổi, Văn Tuyết Thời cũng 23, đều ở độ tuổi dễ bị bánh xe vận mệnh giày xéo. Họ không làm được chuyện gì, thứ có duy nhất chỉ là thời gian.
Nếu như nói vận mệnh có nơi nào đó ấm áp, vậy thì là nó đã cho họ một lý do tuyệt vời: Vì tiết kiệm tiền thuê nhà nên họ ở chung với nhau.
Đó là căn nhà nằm ở phía Tây, còn ở trên tầng cao nhất, mùa hè nắng như lửa đốt, họ chỉ có một cây quạt gió kiểu Đài. Cô không chịu được nóng, thường chỉ mặc áo ba lỗ, để chân trần. Rèm cửa màu xanh lá không ngăn nổi muỗi, cuối cùng cô bị chúng đốt khắp người. Thế là cô vội rúc vào người Văn Tuyết Thời, bảo anh bôi thuốc vào những chỗ mình không với tới cho.
Anh nhướng mày, ôm cô vào lòng, vén áo ba lỗ trắng của cô lên từ phía sau, đầu ngón tay quết chút dầu gió, sau đó thoa dọc theo sống lưng của cô.
Dầu bắt đầu phát huy tác dụng, mang tới cảm giác mát lạnh, khiến cô càng ngứa hơn. Không biết vì thuốc có hiệu quả quá tốt hay ngón tay của người nào đó bắt đầu vòng ra phía trước nữa.
Một tay còn lại của anh duỗi ra mở máy tính, bật bài hát yêu thích.
Cách âm của căn nhà cũ không tốt, anh không muốn tiếng của cô bị người khác nghe thấy, do vậy bật nhạc đã trở thành một thói quen của anh.
Khoảng thời gian đó, cô mê mẩn một nhà soạn nhạc tên là Sippies, trong list nhạc của máy tính dùng chung toàn bài của ông ấy. Văn Tuyết Thời tiện tay mở vào một bài tên là Lưỡi dao ánh lửa trên đỉnh núi tuyết.
Cảm giác mát lạnh xen lẫn nóng rực, từng lưỡi dao như cứa vào da thịt, cơn đau và tình yêu nồng nhiệt.
Khi không chịu được cô sẽ trở mình, hai tay ôm lấy cổ Văn Tuyết Thời như vớ được thanh gỗ cứu mạng, ngón tay bấu chặt cổ áo, thế là áo T-shirt trắng của anh luôn bị nhăn nhúm một chỗ.
***
Thời gian chuyển tới sáu giờ tối, buổi công bố chính thức bắt đầu.
Các khách mời lần lượt vào chỗ ngồi, sảnh lớn của buổi hội ngập tràn ánh sáng, trông còn hoành tráng hơn lễ trao giải. Màn hình livestream đều là bình luận cảm thán quả nhiên Mạch Điền không có gì ngoài tiền, ai cũng mời tới được.
Khi ống kính lướt qua lối đi ngay dưới sân khấu, màn hình livestream đã bùng nổ.
“Má ơi, đừng che mất vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của vợ tôi!”
“Chị tôi vừa ra đã có khí thế như vậy, thắng chắc rồi.”
“Lâu Ngữ, chị điên rồi sao? Lại đi “xóa đói giảm nghèo*” cho lũ đàn ông xấu xa đó ư?”
“Chuyện của người đẹp, yêu ma quỷ quái bớt xen vào đi.”
Đương nhiên Lâu Ngữ không nhìn thấy mấy bình luận bay ngợp trời ấy, trong mắt cô chỉ có đèn trùm trắng muốt đang lắc lư.
Mặc dù lần này không phải đi thảm đỏ, nhưng mỗi một máy quay của livestream đều quay cận mặt cô, vậy nên cô nhất định phải đi ra với dáng vẻ xinh đẹp nhất, không thể để lộ ra sơ suất nào.
Căn góc ở chính giữa là khó nhất, bí quyết của cô là chỉ tập trung nhìn vào mấy ánh đèn lấp lánh kia, mọi thứ xung quanh sẽ trở nên tăm tối. Như vậy cô sẽ không chú ý ai đang nhìn mình, cũng chẳng phải quan tâm họ nhìn cô bằng ánh mắt gì. Khi không để tâm thì có thể đi đứng thoải mái, xinh đẹp nhất.
Về sau khi được luyện tập nhiều lần, cô có thể bình tĩnh đón nhận bất kỳ ánh mắt nào, cũng không cần dùng tới bí quyết này nữa.
Tới hôm nay, vào lúc này, cô lại ngước mắt lên nhìn chằm chằm ánh đèn trước mắt, tầm mắt bị sắc trắng chói lóa che kín. Hành động này gần như là vô thức.
Cô thật sự rất căng thẳng.
Cô không thể nói rõ cô đang sợ việc mình và Văn Tuyết Thời ngồi chung bàn sẽ bị nhìn ra sơ hở gì, hay chỉ đơn giản là vì ngồi cạnh anh thôi cũng đủ khiến cô thấp thỏm.
Lâu Ngữ lặng lẽ nắm chặt tay mình, ngoài mặt tỏ ra thản nhiên, thoải mái ngồi vào chỗ.
Diêu Tử Thích ngồi xuống trước cô, bởi vì lát nữa phải cùng lên sân khấu nên họ được xếp chung một bàn. Ekip chương trình còn cố tình vạch rõ vị trí của các cặp đôi, Diêu Tử Thích ngồi ngay kế bên cô.
Sau khi cô ngồi xuống, anh ấy quay đầu thì thầm với cô: “Làm sao đây, anh hơi căng thẳng.”
Hành động này hiển nhiên không qua được cặp mắt của máy quay, phần bình luận ở livestream dấy lên chút cao trào. Fan Thất Lâu không ngờ mới livestream được mấy phút đã được phát đường như vậy.
Chỗ bình luận còn có một bộ phận fan càn quét mọi mặt trận, đó là fan cặp đôi thứ ba của show này, Đặng Thanh và Châu Vĩnh An.
So với Thất Lâu và Tuyết Hoa, couple họ kém hot hơn một chút. Dù sao hai người họ cũng là diễn viên của thế hệ trước, quay ngược về bảy năm trước, hai người không bắt cặp với nhau vì hợp tác mà là vì cùng tham gia một show tình yêu, đóng vai tình nhân bằng cách chân thực nhất.
Đối với họ, gameshow lần này chỉ là quân cờ nhỏ. Vừa ngồi vào chỗ, hai người đã liên tục nhìn nhau, bầu không khí mập mờ tới nỗi khiến phần bình luận như đón cơn thủy triều.
Fan im lặng nhất lúc này là fan của cặp Tuyết Hoa.
Thần tượng của họ chưa xuất hiện, chỉ có hai chỗ trống và bảng tên.
Nhưng ngay sau đó, fan của cặp này đã như phát điên.
Mẹ kiếp, đúng là bùng nổ buổi livestream!
Hoàng Nhân Hoa chầm chậm đi tới, cuối cùng đã xuất hiện trước ống kính. Điều khiến mọi người điên cuồng là tạo hình hôm nay của cô ấy. Hoàng Nhân Hoa mặc bộ váy dây, bên trên là chiếc áo vest đen phẳng lì.
Lâu Ngữ thấy chiếc áo này rất quen, mười phút trước nó vẫn còn xuất hiện trên người Văn Tuyết Thời.
Hoàng Nhân Hoa đi tới bàn bọn họ, gật đầu chào hỏi rồi ngồi xuống.
Đặng Thanh lập tức bật chế độ hóng chuyện: “Hôm nay tạo hình của Nhân Hoa đặc biệt quá.”
Hoàng Nhân Hoa vén một góc áo vest ra, trên váy của cô ấy có dấu cafe.
Lâu Ngữ sững sờ, nhớ tới vừa nãy Lật Tử vội vàng chạy tới, cô hỏi sao cô ấy tới muộn thế, có phải bị gây khó dễ không, Lật Tử liên tục lắc đầu, thè lưỡi đáp: “Em phục con bé đó luôn rồi, vừa nãy đi trên hành lang lại làm đổ một cốc cafe! Lần này cafe bắn lên người người khác thật nha!”
Thì ra người bị cafe bắn vào là Hoàng Nhân Hoa.
Lời của Hoàng Nhân Hoa đã chứng thực suy đoán của Lâu Ngữ, cô ấy nhỏ giọng giải thích với Đặng Thanh: “Lúc buổi công bố sắp bắt đầu, em bất cẩn bị cafe bắn vào người, Tuyết Thời vừa hay đi qua nên cởi áo khoác đưa cho em. Em sợ anh ấy lại đi tìm áo khoác mới nữa.”
Cách xưng hô vô cùng thân mật, khiến người ta không thể ngó lơ, tựa như từng giọt mưa rơi vào tai người nghe, nó sẽ không mang tới cảm giác quá mạnh mẽ nhưng lại từng chút thẩm thấu vào da thịt.
Lâu Ngữ cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, nhìn ra chỗ khác.
Cô đã có suy đoán về lý do Văn Tuyết Thời đột nhiên tham gia show truyền hình này rồi.
Có lẽ có liên quan tới Hoàng Nhân Hoa.
Hai người họ tạo couple, phía được lợi hiển nhiên là Hoàng Nhân Hoa. Ví dụ như tối nay, cô ấy đã lập tức trở thành tiêu điểm.
Còn tại sao anh phải giúp cô ấy… Có lẽ vì anh nợ cô ấy điều gì đó.
Cũng có thể là vì mối quan hệ hiện giờ của họ đã khác. Có thể họ đang mập mờ với nhau, có thể đã là bạn trai bạn gái của nhau, không cần nghĩ cũng biết.
Cô biết năm đó hai người họ rất trong sạch, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm về trước.
Mấy năm chia tay này, scandal về Văn Tuyết Thời ít tới đáng thương, cho dù có thì cũng không thấy bằng chứng xác thực. Vì vậy khi mới gặp lại anh, cô chưa từng liên tưởng tới vấn đề này.
Cô suýt đã quên, cô và Văn Tuyết Thời đã từng yêu nhau thầm kín suốt năm năm. Điều người đàn ông này giỏi nhất chính là che giấu.
Đương nhiên cô cũng vậy.
Do vậy vào khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng Nhân Hoa đi tới, thậm chí cô có thể mỉm cười như không có gì, bày ra dáng vẻ hóng chuyện như Đặng Thanh.
Lát sau, nam chính trong câu chuyện mọi người mong chờ đã xuất hiện.
Mọi người đứng xung quanh hội trường nháo nhào cả lên, ai nấy đều rướn cổ, chen chúc lên nhìn. Văn Tuyết Thời không mặc áo vest, một tay đút túi quần, nhàn nhã đi ra.
Có lẽ vì không tìm được áo vest phù hợp nên anh cũng tháo nơ con bướm ra, cởi hai cúc ở cổ áo sơ mi, tựa như chỉ vừa tỉnh dậy rồi tới đây dạo một chuyến. Nhưng khi kết hợp với gương mặt đó lại không khiến người ta cảm thấy thờ ơ.
Cách ăn mặc này vô tình cho biết áo vest Hoàng Nhân Hoa khoác trên người là của ai.
“Không chịu nổi sự mập mờ của đôi tình nhân này nữa rồi. Tôi vẫn ổn, mời tiếp tục.”
“Đàn ông không bao giờ rung động khi rung động thật rồi đúng là khiến con dân thần hồn điên đảo!”
“Cạn lời luôn, có mượn áo của đồng nghiệp mà cũng suy diễn được, sao mấy người không suy diễn chuyện của bố các người và đồng nghiệp đi.”
“Để tôi tới xem xem ai tức chết nào? Ồ, hóa ra là fan của riêng chị Hoa, vậy không sao rồi.”
Lâu Ngữ thản nhiên liếc một cái rồi nhìn về phía sân khấu.
Trên sân khấu đang có buổi mở màn vô cùng náo nhiệt, các nhóm idol mới ra mắt xếp thành một hàng, khom lưng cúi chào mọi người. Những người hâm mộ bên ekip đã mời tới riêng cho họ không ngừng gào thét.
Âm nhạc vô cùng lãng mạn, đã thế khi Văn Tuyết Thời vừa ngồi xuống, Hoàng Nhân Hoa liền xích tới, cuộc trò chuyện của hai người đều bị tiếng hò reo lấn át.
Lúc này Lâu Ngữ rất cảm ơn sự cuồng nhiệt của người hâm mộ, vì cô không muốn nghe thấy cuộc trò chuyện của họ chút nào.
Sau khi màn giới thiệu kết thúc, show được công bố đầu tiên chính là show họ tham gia.
MC Quách Tiếu mỉm cười tuyên bố: “Mùa này đài chúng tôi cho ra mắt một gameshow du lịch kết hợp thi đấu vô cùng mới, với tên gọi là Chuyến tàu đêm. Tiếp theo đây, sáu vị khách mời sẽ cùng tôi bước lên con tàu tới biển cả mênh mông! Xin mời sáu vị khách mời của chúng ta lên sân khấu chụp ảnh kỷ niệm.”
Máy quay quay tới bàn của Lâu Ngữ, sáu người lần lượt đứng dậy, bước lên sân khấu.
Người đi đầu là hai vị tiền bối, Đặng Thanh và Châu Vĩnh An. Sau khi hai người bày tỏ hy vọng của mình về chương trình xong thì tới lượt Văn Tuyết Thời và Hoàng Nhân Hoa phát biểu.
Đương nhiên Quách Tiếu sẽ không bỏ qua áo vest trên người Hoàng Nhân Hoa, cô ấy lập tức hỏi.
Hoàng Nhân Hoa lặp lại đáp án lần nữa, đồng thời cảm ơn Văn Tuyết Thời trước mặt mọi người.
Anh nói ngắn gọn: “Tiện tay giúp đỡ thoi.”
Quách Tiếu khuấy động bầu không khí bên dưới: “Giờ ai lên hắt ít nước vào tôi cái, tôi cũng muốn được “Sir Văn” giúp một tay.”
Bộ phim điện ảnh gần đây nhất do Văn Tuyết Thời đóng chính lại hot, anh thủ vai cảnh sát hai mặt. Bởi vì diễn quá tốt nên mọi người đều gọi anh là Sir Văn, còn nói giải ảnh đế của Kim Hoàn năm sau chắc chắn thuộc về anh.
Văn Tuyết Thời mỉm cười: “Thôi đừng mà, cởi thêm cái nữa là không phát sóng được nữa đâu.”
Mọi người bật cười.
Cuối cùng mic chuyển tới tay Lâu Ngữ và Diêu Tử Thích.
Lâu Ngữ sợ Diêu Tử Thích nói cuối sẽ gặp áp lực nên ra hiệu cho anh ấy nói trước.
Diêu Tử Thích nói mấy lời mở đầu một cách lúng túng, sau khi ngập ngừng mấy giây, anh ấy bổ sung: “Tôi biết mọi người đều lo lắng cho sức khỏe của tôi, nhưng các bạn yên tâm, tôi thật sự hồi phục rồi. Vừa nãy ở cánh gà tôi còn trêu Lâu Ngữ là có thể ôm cô ấy, swat mười cái nữa cũng không thành vấn đề mà.”
Anh ấy vừa nói lời này, Quách Tiếu lập tức ngửi thấy mồi lao tới.
“Oa! Chỉ nói thôi sao được, mau chứng minh đi chứ!”
Diêu Tử Thích nhìn về phía Lâu Ngữ, ánh mắt âm thầm ra ám hiệu cho cô: Đừng nhường hết spotlight cho cặp kia, chúng ta cũng phải tranh thủ.
Đương nhiên Lâu Ngữ sẽ phối hợp, nếu không cô tham gia show này làm gì? Làm từ thiện sao?
Cho dù đối phương là bạn trai cũ của cô, cô cũng sẽ không tận tay dâng hiến spotlight.
Đúng là nực cười, người yêu từng thân thiết nhất nay lại trở thành kẻ địch của mình.
“Swat thì thôi vậy.” Cô giang hai tay với Diêu Tử Thích, nghiêng đầu khẽ cười, nụ cười mang theo sự chua xót khó nhận ra: “Ôm em cái chứ nhỉ?”
Trong mắt fan couple, nụ cười này đã trở thành đoạn cao trào trong khúc ca của buổi công bố tối nay. Chẳng mấy chốc trong trang của Thất Lâu đã ngập tràn ảnh động Lâu Ngữ mỉm cười. Cho dù không phải bậc thầy về biểu cảm cũng có thể nhìn ra nụ cười này xán lạn tới mức nào.
Chắc chắn cô đã từng rung động.
Ảnh động tiếp theo càng trực diện hơn.
Khoảnh khắc Lâu Ngữ vừa đưa tay ra, Diêu Tử Thích đã tiến lên trước, ôm bổng cả người cô lên.
Cô gái hét lên một tiếng, sau đó ôm lấy cổ người đàn ông. Móng tay màu cam nhạt nắm lấy cổ áo vest, phần lưng phẳng lì phía sau cũng vì vậy mà nhăn nhúm một mảng.
Một vòng xoáy dường như đã từng quen.
Mọi người đều cười đùa, Văn Tuyết Thời lại nhìn chằm chằm xuống dưới.
Hoàng Nhân Hoa để ý tới vẻ mặt vô cảm của anh, nhỏ giọng hỏi han: “Anh sao thế?”
“Không có gì.” Lúc này Văn Tuyết Thời cũng cười: “Chứng cư.ỡn.g bức lại tái phát, không nhịn được khi thấy quần áo bị nhăn.”
***
Sau buổi công bố, Lâu Ngữ chỉ nán lại một lát rồi rời khỏi hội trường luôn. Dựa vào địa vị của cô, đương nhiên không cần tham gia tới cuối cùng, Văn Tuyết Thời cũng vậy.
Nhưng trước khi cô rời đi, anh vẫn còn nán lại. Không biết là vì ở cạnh Hoàng Nhân Hoa hay cố tình không muốn đi cùng lúc với cô. Nhưng đây không phải là chuyện cô nên quan tâm nữa.
Điều cô quan tâm là độ hot sau buổi công bố gameshow tối nay.
Lướt một lúc trên bảng hot search thì thấy các bài viết liên quan đều đứng đầu.
#Buổi tuyên truyền gameshow Chuyến tàu đêm
#Văn Tuyết Thời nói cởi nữa là không phát sóng được
#Lâu Ngữ chủ động xin được ôm
#Hoàng Nhân Hoa mặc vest của Văn Tuyết Thời
#Diêu Tử Thích ôm Lâu Ngữ theo kiểu công chúa
#Diêu Tử Thích quay lại giới giải trí
#Châu Vĩnh An và Đặng Thanh tái hợp trong gameshow mới
Mọi thứ cũng coi như không khác so với dự đoán. Cho dù có một vài người hâm mộ không vui khi cô tham gia show này, nhưng đa số đều mong chờ và ủng hộ, cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Tạo couple là một con dao hai lưỡi, người hâm mộ không muốn cô bị trói buộc vào nó, nhất là hình tượng mấy năm gần đây của cô trong giới cũng không liên quan tới yêu đương. Nhưng fan cũng biết rõ sự trói buộc của việc tạo couple sẽ không kéo dài quá lâu, chỉ giới hạn trong thời gian quay show này mà thôi. Hơn nữa đối phương còn vừa quay lại showbiz, sẽ không bám lấy, gây ảnh hưởng xấu hình tượng của cô, do vậy họ cũng chấp nhận được. Hơn hết chuyện này còn thu hút được một số người hâm mộ mới, coi như là chuyện không lợi không hại.
Lâu Ngữ vừa lướt điện thoại vừa vội vàng lên xe, cửa xe vừa đóng lại, khóe môi cong lên của cô đã trùng xuống.
Cô ngồi vào ghế, ngả người ra sau, chợp mắt nghỉ ngơi.
Lật Tử theo cô từ ba năm trước, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy thấy cô tỏ ra mệt mỏi như vậy sau khi tham gia hoạt động nào đó. Cô ấy thấp thỏm hỏi: “Chị, vẫn tiếp tục tới Corvena sao? Hay là về nhà?”
Lâu Ngữ không chút suy nghĩ: “Corvena.”
“Được.”
Corvena là một spa làm đẹp cao cấp theo chế độ hội viện, Lâu Ngữ sẽ đều đặn tới đó chăm sóc da. Những hoạt động như này yêu cầu trang điểm rất đậm, vậy nên sau khi hoạt động kết thúc, cô phải tới spa một chuyến.
Xe lao như bay trên đường, nửa tiếng sau thì đi vào hầm để xe.
Lâu Ngữ lấy khẩu trang che đi gương mặt đã tẩy trang, thay một bộ đồ thể dục thoải mái, xuống xe rồi đi thẳng lên tầng cao nhất.
Nhân viên spa đã cung kính đứng đợi ở cửa thang máy từ lâu, thấy cô tới thì dẫn cô vào phòng riêng.
Căn phòng này không giống những phòng khác, nó đã được tu sửa lại theo sở thích của cô. Một bể cá màu xanh nhạt cỡ lớn đặt đối diện giường làm đẹp, ngoài ra còn một số đồ đạc khác.
Cô thích khi làm mặt có thể nhìn chằm chằm vào màu xanh ấy, đầu óc cô sẽ được thư giãn, kết hợp với cách massage của nhân viên, nó sẽ biến thành chất kí ch thích giấc ngủ tuyệt vời.
Nhưng lần này cô không hề buồn ngủ, thậm chí màu xanh đó còn trở nên chói mắt.
Lâu Ngữ bực bội nhắm mắt lại, bên tai văng vẳng tiếng bước chân và mở các chai, lọ của nhân viên.
Lát sau, tiếng bước chân vang lên từ phía sau đầu giường, cô cảm thấy tóc trên trán của mình được ai đó khẽ vén ra sau.
Đây chắc chắn không phải tay của nhân viên spa.
Các ngón tay to, rộng, còn mang theo sự lạnh lẽo của đêm khuya.
Lâu Ngữ lập tức mở mắt, đập vào mắt là một đôi mắt rủ xuống, bị gọng kính vàng che đi một nửa, đang quan sát cô một cách công khai.
“Tôi xem livestream rồi, biểu hiện tối nay của cô…” Giọng điệu người đàn ông mập mờ: “Hơi khiến tôi nhớ lại lúc tôi vừa dẫn dắt cô.”