Ngày hôm sau, buổi đọc kịch bản vẫn tiến hành như cũ.
Chương Mẫn đã gần như không ngủ cả đêm để sửa kịch bản. Mắt cô ấy thâm quầng, nhưng tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn. Vừa tới cô ấy đã giải thích cho mọi người những chi tiết thay đổi, nhất là chỗ Lâu Ngữ đề cập.
“Tôi nghĩ một hồi thì thấy, tôi đồng tình với suy nghĩ của cô, nên đã sửa chi tiết chụp ảnh nam chính. Cô chỉ nhìn anh ấy thôi, sau đó để Ông Dục mở lời trước. Chúng ta thử khớp thoại đoạn này đi.”
Hai người gật đầu, Văn Tuyết Thời đọc lời thoại mới sửa, nói.
“Sao em ngây ngẩn ra thế? Có phải sốc trước vẻ đẹp trai tám năm trước của anh không?”
Lâu Ngữ ậm ừ một tiếng: “Đúng vậy, trẻ quá.”
“Cũng hay, coi như trải nghiệm tình chị em một lần cho biết.” Nói tới đây anh liền dừng lại, nhìn Chương Mẫn, trầm ngâm: “Chỗ này có cần thêm câu nữa không?”
“Anh muốn thêm câu gì?”
Văn Tuyết Thời cười như không cười đáp: “Ví dụ như anh ấy cố tình trêu chọc, gọi Tần Hiểu Sương một tiếng chị.”
Lâu Ngữ thầm nghĩ: Cần quái gì…
Nhưng Chương Mẫn đã gật đầu: “Cũng được.”
Lâu Ngữ: “…”
Tới đây màn khớp thoại cũng kết thúc, Chương Mẫn hỏi: “Thay đổi như vậy hai người có thấy ổn không?”
Lâu Ngữ gật đầu: “Tôi không có ý kiến gì. Đương nhiên tôi cảm thấy nếu không thêm câu chị kia thì sẽ tốt hơn…”
Văn Tuyết Thời nhún vai: “Tôi cảm thấy thêm được, nếu đạo diễn thấy không hợp lý thì về sau cắt đi cũng chẳng sao.”
Chương Mẫn đồng tình với anh: “Được, vậy chúng ta xem những cảnh khác nhé.”
Về sau Lâu Ngữ rất yên lặng, không đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Mạch suy nghĩ của cô tựa như một đám mây, hững hờ bay tới chắn trước kịch bản, khiến cô thất thần.
Mãi cho tới khi kết thúc buổi đọc thoại, cô mới gọi Văn Tuyết Thời lại, lịch sự, hiên ngang hỏi: “Anh Văn, anh có tiện tăng ca lúc không? Em có cảnh muốn khớp thoại lại với anh.”
Nghe vậy, động tác đứng dậy của anh dần chậm lại, sau đó lại ngồi vào chỗ.
“Tiện.”
Những người còn lại thu dọn đồ đạc rồi rời đi, thầm cảm thán, hai diễn viên này có được địa vị hiện tại là có nguyên do cả, thái độ làm việc nghiêm túc vậy, hot là đúng rồi!
Nhưng Lâu Ngữ giữ Văn Tuyết Thời lại không phải vì thảo luận kịch bản.
Đợi mọi người đi hết, cửa phòng họp được người đi cuối đóng vào, gương mặt đang giả vờ nhìn chằm chằm kịch bản của cô lập tức như học sinh cấp ba lén giấu truyện dưới sách giáo khoa trong giờ tự học buổi tối, giáo viên vừa rời đi, cô lập tức lôi nó ra đọc.
Cô nhìn Văn Tuyết Thời, thốt ra câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Có phải anh lừa em không?”
Văn Tuyết Thời vẫn duy trì bộ dạng làm màu như trước, bình tĩnh đáp: “Anh lừa em gì?”
“Đừng giả vờ nữa, anh biết rõ mà.” Cô hít sâu một hơi: “Trần Khang không hề đợi anh, đúng không?”
Văn Tuyết Thời nhíu mày: “Em nghe ai nói?”
Phản ứng này của anh khiến Lâu Ngữ lập tức xác nhận được đây là sự thật.
Cô nói một cách chắc nịch: “Ông ấy đổi người rồi.”
Văn Tuyết Thời im lặng, sau đó không giả vờ nữa, thản nhiên nói: “Trần Khang biết anh từ chối ông ấy vì diễn phim này, ông ấy nổi trận lôi đình nên đã đàm phán thất bại. Em không cần cảm thấy anh vì làm vậy là vì em, dù sao nhân vật chính trong scandal không chỉ có em, mà còn có anh.”
Cô nhíu mày: “Não anh bị úng nước à, thanh minh scandal và chạm tay tới giải Nam diễn viên xuất sắc nhất, cái nào quan trọng hơn? Cho dù anh không biết rõ, ekip của anh cũng không biết hả? Em khuyên anh, nếu anh còn tỉnh táo thì nhanh chóng đổi ekip đi. Đổi sang một ekip có thể khiến anh đừng độc đoán vậy nữa.”
Văn Tuyết Thời vô cảm: “Vậy sao? Đổi sang ekip như Châu Hướng Minh, làm gì cũng không cần vạch rõ ranh giới, can thiệp vào cả đời sống riêng tư của nghệ sĩ?”
“Ít nhất người quản lý như anh ấy sẽ không để anh làm loạn, cắt mất cơ hội tốt của anh.”
“Cho dù có bỏ lỡ cơ hội lần này thì tương lai vẫn sẽ còn.”
“Anh tự tin với chính mình quá rồi đấy. Độ may mắn của anh với giải thưởng cao tới mức nào chắc anh biết rõ.”
Văn Tuyết Thời híp mắt: “Tại sao em phải tức giận thế?” Anh nhìn cô chằm chằm: “Vậy thì nếu khi đó anh nói thật với em, em sẽ thật sự không nhận bộ này nữa sao?”
Cô nhìn ra chỗ khác, ngập ngừng giây lát rồi nói, đúng, em sẽ không nhận.
Giọng nói phát ra vừa thành thật lại chua xót.
Văn Tuyết Thời ngước mắt, khi đợi cô trả lời, đôi môi luôn mím chặt đã thả lỏng ra.
Lâu Ngữ như đang độc thoại: “Việc tới nước này, anh nghĩ em như vậy cũng không có gì lạ, quả thật nó đúng là vậy. Em coi trọng sự nghiệp của mình không có nghĩa em sẽ ích kỷ tới mức có thể lấy giải thưởng của anh làm đá lót đường cho em. Việc quan trọng xử lý trước, ít quan trọng hơn xử lý sau, scandal này vẫn chưa đáng để anh đánh đổi như bây giờ. Em cũng có cách giải quyết khác, vậy nên em sẽ không nhận bộ này, anh hiểu không?”
Nói xong cô đột nhiên rất hối hận, vội nhét kịch bản vào túi, đứng dậy đi ra ngoài.
Người phía sau vẫn ngồi tại chỗ, sau đó cũng đứng dậy đuổi theo. Vài ba bước anh đã vượt qua cô, chặn đường cô lại, tay chống vào cửa, cúi đầu nhìn cô.
“Có được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất hay không không quan trọng, đó đều là chuyện tương lai. Tương lai có thể thay đổi, nhưng quá khứ thì không.” Anh hạ thấp tone giọng: “Anh không muốn nhận quá khứ mà anh đã chấp nhận, anh vẫn chưa nói, thật ra anh rất hối hận.”
Lâu Ngữ cứng người đứng tại chỗ. Thật ra hàng phòng thủ của anh vô cùng yếu ớt, cô có thể hất tay anh ra, dễ dàng rời khỏi căn phòng này.
Nhưng lời nói của anh là phong ấn mạnh nhất.
“Bao nhiêu năm trôi qua rồi, nếu khó lắm mới có thể lựa chọn mọi thứ theo sở thích của mình, vậy tại sao phải làm như năm đó? Anh tùy hứng chút không được sao?”
Giọng anh trong trẻo như làn nước, cứ thế hỏi cô, không được sao?
Dường như anh vẫn là mọi thứ của cô, còn cô vẫn là người chi phối anh.
Lâu Ngữ dần nhìn lên trên, tầm mắt dừng lại tại cổ áo anh, tại chỗ có nốt ruồi nhỏ.
Cô nhìn lên trên tiếp, nhìn thẳng vào mắt anh, mím môi cảm thán: “Anh không hối hận là được.”
***
Buổi đọc thoại hai ngày sau đó đều diễn ra suôn sẻ, ngày cuối cùng, Châu Hướng Minh đã xuất hiện.
Vốn dĩ ngày đầu tiên anh ấy đã đến, nhưng không biết sao lại vắng mặt, mãi cho tới hôm nay, anh ấy mang tin tức mới cho cô, cô mới biết mấy ngày nay anh ấy bận gì.
“Tôi đã bàn việc hợp tác Chuyện cũ với Peaco. Họ cũng sẽ đầu tư vào bộ phim này.”
Châu Hướng Minh thông báo tin tức này trước mặt mọi người.
Ai nấy đều ngỡ ngàng.
Có thể nói Peaco là đơn vị truyền thông nước ngoài có tầm ảnh hưởng nhất hiện nay, nhưng vì vô vàn lý do nên họ vẫn chưa thể tiến quân vào thị trường Trung Quốc. Hai năm nay họ đã nhen nhóm ý định đánh vào thị trường tỷ dân này, rất nhiều công ty phim ảnh đều tiếp xúc, đàm phán với họ, kết quả đều thất bại. Dù sao thương vụ hợp tác đầu tiên tại một thị trường mới là điều vô cùng quan trọng, vì vậy Peaco lựa chọn cực kỳ cẩn thận với tác phẩm xuyên quốc gia đầu tiên.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Peaco chọn tác phẩm lần này của họ cũng không có gì là lạ. Dù sao diễn viên chính của bộ phim cũng là diễn viên có sức ảnh hưởng nhất nhì của Cbiz, cộng thêm kịch bản hay, tài ăn nói của Châu Hướng Minh, đây là thành quả không khiến người ta phải quá trầm trồ.
Chiến lược lần này của Châu Hướng Minh đã mở ra con đường mới.
Quả thật đây chỉ là một bộ phim mạng, nhưng nó lại là phim mạng phủ sóng toàn cầu, họ trở thành người tiên phong trong nước ở lĩnh vực này.
Trước đó Lâu Ngữ còn tưởng anh nói sẽ làm bộ phim này thật hoành tráng chỉ là lời nói đầu môi nhằm thuyết phục ekip Văn Tuyết Thời. Mặc dù về sau khi nhìn thấy kịch bản, lờ mờ đoán được tham vọng của anh ấy, nhưng cô không ngờ anh ấy sẽ thật sự đưa ra đáp án khó tin đến thế. Cô nghĩ ngờ khi Châu Hướng Minh đề cập tới “phim mạng”, anh ấy đã nghĩ xong chín mươi chín bước còn lại.
Nói sao nhỉ… Chỉ có thể nói không hổ là ông hoàng khiến người ta ngả mũ thán phục. Cô may mắn vì người này là đồng đội của cô chứ không phải kẻ địch.
Nghe thấy tin này, Chương Mẫn ngây ra. Cô ấy từng tiếc nuối vì bộ phim này không thể quay thành phim điện ảnh, nhưng có thể hợp tác với Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời cũng coi như miếng bánh ngon rơi từ trên trời xuống, cô ấy không còn cưỡng cầu gì nữa. Giờ lại có thêm một Peaco…
Châu Hướng Minh vẫn vô cùng bĩnh tĩnh, vỗ tay nói: “Tôi còn phải bàn chuyện hợp đồng với họ, không tiện xem kịch bản nữa, mọi người cố gắng nhé.”
Anh ấy còn không cả có thời gian tới xem tạo hình nhân vật.
Buổi sáng hôm đó Lâu Ngữ cũng có buổi chụp ảnh tạp chí, Chương Mẫn đẩy thứ tự của những người khác lên trước, xếp cô xuống cuối. Cho dù là vậy, thời gian làm việc vẫn vô cùng gấp gáp, Lâu Ngữ vừa xong việc bên này, còn chưa kịp tẩy bỏ lớp make-up đã vội lên xe tới phim trường.
Khi cô tới nơi, người đang trang điểm là người xếp trước cô, Văn Tuyết Thời. Tạo hình hiện giờ của anh là người thanh niên trong quá khứ. Sau khi trang điểm xong, anh đi ra ngoài với dáng vẻ phấn chấn, hồ hởi, Lâu Ngữ thấy vậy liền chào anh một tiếng.
Khi nhìn thấy anh, bước chân Lâu Ngữ chợt khựng lại.
Thợ trang điểm tẩy rửa đi hết toàn bộ keo xịt tóc trên đầu anh, sợi tóc mềm mại rủ xuống trước trán, trên gương mặt không có bất kỳ lớp ngụy trang thừa thãi nào. Ngoại trừ lông mày, vốn dĩ hai hàng lâu mày rất chuẩn chỉnh, gọn gàng, nhưng vì để có cảm giác lông bông của thời niên thiếu, thợ trang điểm đã vẽ lông mày theo kiểu tự nhiên, cảm giác như chưa được cắt tỉa. Vừa nhìn đã thấy như Văn Tuyết Thời của tuổi đôi mươi.
Cô thì ngược lại. Mặc dù mặc trên người bộ đồ thể thao, nhưng tóc tai vẫn còn nguyên như lúc chụp hình, tất cả đều ám chỉ thân phận hiện tại của cô, một ngôi sao nữ nổi tiếng có thể bước lên sân khấu bất cứ lúc nào, khác biệt một trời một vực với cô của năm hai mươi.
Cô và anh của hiện tại chạm mặt nhau khiến người ta có cảm giác tách rời khỏi hiện thực, dường như Văn Tuyết Thời của tám năm trước như nhân vật trong phim, cũng xuyên tới trước mặt Lâu Ngữ của năm 32 tuổi.
Khoảnh khắc này, cô nghĩ tới câu hỏi Chương Mẫn hỏi cô trong điện thoại.
“Cô gặp anh ấy của tám năm trước thì cô sẽ nói gì?”
Là Tần Tuyết Sương, có lẽ cô sẽ có rất nhiều lựa chọn, suy xét tới tình tiết, tới nhân vật, tới quá nhiều thứ, nhưng vẫn không thể đưa ra câu trả lời hoàn hảo.
Nhưng là Lâu Ngữ, cô không cần suy nghĩ điều gì, đáp án chỉ có một, cũng rất đơn thuần.
Khi đó đáp án của cô là: “Em rất nhớ anh.”
Lâu Ngữ chớp mắt, chậm rãi nói: “Tạo hình này rất hợp với anh Văn, không có chút khiên cưỡng nào.”
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, dùng ánh mắt cô không thể chịu nổi để nhìn cô.
“Tiểu Lâu.”
Anh đột nhiên gọi cô như vậy.
Trái tim Lâu Ngữ co thắt dữ dội.
Cách biệt năm năm, cô lại nghe thấy danh xưng vừa thân quen lại lạ lẫm đó.
“…?”
Văn Tuyết Thời bật cười.
“Vừa nãy em có thấy anh của quá khứ xuyên tới trước mặt em không?” Anh thản nhiên nói: “Ngày đầu tiên chốt tạo hình mà, tạo cảm giác chút.”
Lâu Ngữ im lặng mấy giây rồi gượng cười: “Nhập vai nhanh vậy sao?”
“Em nói em không biết nếu như anh của quá khứ xuất hiện trước mặt em, em sẽ nói gì.” Anh đột nhiên chuyển chủ đề: “Vậy vừa nãy trong đầu em nghĩ tới câu gì?”
Nghe câu hỏi của anh, Lâu Ngữ lại rơi vào im lặng.
Bởi vì cô vốn tưởng đáp án của mình sẽ là em rất nhớ anh.
Nhưng khi khoảng khắc ấy thật sự tìm tới, đầu óc cô lại trống rỗng.
Cô cúi đầu: “Màn thử nghiệm này không vui gì cả.”
Nói xong cô vội đi qua anh rồi rời đi, Văn Tuyết Thời bất động, nhìn cô đi về hướng khác thì anh mới quay người.
Lâu Ngữ đi tới chỗ rẽ bèn dừng lại, cũng quay người ra sau, ngước nhìn bóng lưng trẻ trung kia đi về phía trước, rẽ phải rồi hoàn toàn biến mất, tựa như vừa nãy anh của thời niên thiếu thật sự đã tới, giờ đã vội quay về đúng thời không.
Bởi vì lý do diện tích nên phòng trang điểm chỉ có một, mọi diễn viên đều dùng chung. Nhưng những người khác đã tạo hình xong rồi rời đi, ngoại trừ Văn Tuyết Thời đang quay phim ra thì chỉ còn mình cô cần dùng tới phòng này, vậy nên giờ nó cũng chẳng khác phòng trang điểm riêng là mấy.
Lật Tử được cô nhờ đi mua cafe hỏi thăm cho mọi người trong đoàn làm phim. Sau khi đi vào, Lâu Ngữ cởi áo khoác ra, trong lúc đợi thợ trang điểm đi vệ sinh, cô nằm lên sofa, chợp mắt giây lát. Từ sáng tới giờ, cô liên tục đổi tạo hình, đổi địa điểm quay chụp, thật sự đã mệt không thở nổi.
Sau khi nhắm mắt vào, chưa đầy một phút sau đã có tiếng mở cửa.
Cô lười nhác ngáp một cái, nói với thợ trang điểm đi vào: “Cho tôi thêm năm phút nữa đi, tới giờ gọi tôi luôn là được.”
Đối phương không nói gì, rất thức thời không làm phiền tới cô nữa.
Lâu Ngữ lấy áo trùm lên mặt, tranh thủ từng giây từng phút một. Mặc dù lát nữa trang điểm cũng có thể nghỉ ngơi, nhưng Lâu Ngữ không thể thoải mái khi người khác đang tô vẽ trên mặt mình được.
Cô nằm trên sofa một lúc, khoảng năm phút sau vẫn chưa thấy thợ trang điểm nói gì, có lẽ cô ấy đang phân vân không biết nên gọi cô dậy hay không, cô bèn vén áo ra, chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng cô vừa kéo áo ra, đập vào mắt lại là một gương mặt đang quan sát mình.
Lâu Ngữ giật mình, lập tức đứng bật dậy.
“Hạ Lạc Du?”
Chàng thanh niên được gọi tên ngồi xổm cạnh sofa, ngẩng mặt lên, gãi đầu: “Em làm chị sợ hả?”
Lâu Ngữ bình tĩnh lại, nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng thợ trang điểm đâu.
“Người vừa nãy đi vào là cậu?”
Hạ Lạc Du gật đầu: “Em thấy chị ngủ ngon quá nên không gọi chị.”
“Cậu không trang điểm sao?”
“Xong rồi. Nhưng hôm nay em cũng không có việc gì khác nên ở lại xem luôn.”
Lâu Ngữ ngượng ngùng gật đầu: “Là vậy à.”
Cậu ấy đột nhiên nói: “Nhưng cũng không phải ở lại ngồi chơi đâu.”
“Gì cơ?”
Cậu đáp: “Thật ra em đang đợi chị.”
Lâu Ngữ nhíu mày: “Có chuyện gì à?”
“Có!”
Hạ Lạc Du hùng hổ đứng dậy, cơ thể khỏe khoắn của người thanh niên như chú thỏ Bắc Cực. Vừa nãy vẫn còn ngồi một chỗ, ngại ngùng nhìn chằm chằm cô, giờ đột nhiên vươn đôi chân dài ra, bả vai rộng lớn, bao trùm lấy bóng cô.
Bàn tay giấu phía sau của cậu cũng để lộ ra một chiếc túi nilon.
“Em tới cảm ơn chị.” Cậu nghiêm túc: “Em có thể nhận được vai diễn này cũng một phần nhờ chị đã giúp em thử vai. Em thấy em phải tìm cơ hội để cảm ơn chị đàng hoàng, đây là quà tặng chị.”
Nói xong, cậu để túi lên bàn, sau đó lập tức đẩy cửa bỏ chạy, tốc độ không kém cạnh thỏ Bắc Cực.
Lâu Ngữ đờ đẫn.
Cô nhìn túi trên bàn, nói sao nhỉ, nó giống như chiếc túi mua rau ngoài chợ, vô cùng hầm hố.
Lâu Ngữ mở túi ra, món quà bên trong cũng rất đơn giản.
Là một lọ kẹo nhuận họng.
Cô còn tưởng thanh niên hồ hởi như Hạ Lạc Du sẽ “lắm chiêu” chút, không ngờ lại ngây ngô, vụng về thế.
Trên thân lọ có dán giấy nhớ, nét chữ rồng bay phượng múa của người thanh niên hiện lên.
To chị:
Mấy ngày nay chị vất vả rồi! Nhớ giữ giọng nhé.
Ps: Khi chị đọc lời thoại quyến rũ lắm, rất giống như đã biến thành một người khác. Lần sau chị có thể dạy em làm thế nào để xử lý lời thoại không?
Lâu Ngữ vừa đọc xong nội dung trên giấy nhớ thì có người gõ cửa, lần này là thợ trang điểm.
“Cô Lâu, bây giờ cô có thể trang điểm được chưa?”
Cô để tạm lọ kẹo nhuận họng lên bàn trang điểm, sau đó ngồi xuống ghế: “Được rồi, cô vào đi.”
Cô cũng có khá nhiều tạo hình, đầu tiên phải xác định các tạo hình của tuyến thời gian hiện tại. Tạo hình này mất nhiều thời gian hơn tạo hình của nam chính lúc trẻ. Cô vừa trang điểm xong, Văn Tuyết Thời cũng quay xong.
Văn Tuyết Thời đi vào phòng trang điểm tẩy trang, cô vừa hay đi ra, hai người chạm mặt ở cửa ra vào, cả hai đều gật đầu coi như chào hỏi.
Đi được một đoạn, bước chân Lâu Ngữ chợt khựng lại.
Mẹ kiếp, lọ kẹo nhuận họng có dán giấy nhớ ấy vẫn nằm trên bàn trang điểm.