Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà

Chương 48: Khi quay cảnh chia tay em đã nghĩ gì?



Dịch: Lá Nhỏ

Lâu Ngữ bàng hoàng, nhận ra vừa nãy mình luôn nhắm mắt, hoàn toàn quên mất việc đứng dậy đuổi theo anh.

Cô nhắm mắt để cân bằng lại cảm xúc, nào ngờ kịch bản và hồi ức lại hòa quyện vào nhau, cô cứ thế rơi vào vực thẳm cảm xúc, suýt chút bỏ mạng.

Cô nhớ lại cảnh tượng mình không muốn nhớ nhất năm năm trước, đó là ngày cô và Văn Tuyết Thời đường ai nấy đi.

Có lẽ ngày này nên tới sớm hơn, nhưng hai người vẫn cố gắng leo lắt tới ngày cuối cùng, trịnh trọng nói lời tạm biệt.

Nhưng dường như cũng chẳng trịnh trọng mấy. Hôm đó thậm chí cô còn không kịp xem hết livestream, bởi lẽ thời gian livestream bị trùng với chuyến bay. Vào thời điểm đó, trên máy bay vẫn chưa có wifi, cô buồn bực nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, trong lòng vẫn thấp thỏm không biết liệu anh có giành được giải hay không.

Cô cầu nguyện suốt chặng đường, việc đầu tiên cô làm sau khi hạ cánh là mở điện thoại ra. Cô lập tức nhìn thấy Weibo bùng nổ tên Văn Tuyết Thời.

#Văn Tuyết Thời giành giải Diễn viên mới xuất sắc nhất của Kim Hoàn

Cô xem video cut hot trên Weibo, trông anh vô cùng điển trai, nho nhã. Quả nhiên người đẹp vì lụa, bộ vest đen cao cấp, mái tóc gọn gàng được vuốt ngược ra sau, trên tay là chiếc đồng hồ đắt đỏ, ánh mắt anh lấp lánh tựa ánh sao.

Ai có thể ngờ mấy ngày trước, người này vẫn còn đứng trong nhà vệ sinh nhỏ nước, tóc ướt sũng, dùng dao cạo mấy đồng để cạo râu.

Qua màn hình điện thoại nhỏ bé, cô nhìn thấy anh được gọi tên, đi lên sân khấu nhận giải, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút lúng túng, lạ lẫm nào.

Anh cầm cúp trên tay, nhìn xuống sân khấu: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn Kim Hoàn đã trao cho tôi sự khẳng định này, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

Lời phát biểu vô cùng ngắn gọn, nói xong anh vui vẻ giơ cao cúp lên.

Vào giây cuối của video, anh nhìn về phía máy quay, gương mặt luôn thâm trầm, không có bất kỳ biểu cảm nào chợt trở nên sống động.

Anh mỉm cười rạng rỡ với máy quay.

Cô nhìn nụ cười ấy, nước mắt chợt tuôn rơi.

Khi nói chuyện điện thoại trước đó, cô không hề khóc, nhưng khoảnh khắc này cảm xúc khó lòng kìm nén được. Cô vùi đầu vào gối, chẳng mấy chốc lớp vải đã thấm ướt, một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại.

Bên dưới video, mọi người đều khen Văn Tuyết Thời rất đĩnh đạc, có phong thái, cũng rất biết đủ. Suy cho cùng Diễn viên mới xuất sắc nhất cũng chỉ là tân binh, nếu nói nhiều quá sẽ bị nói là chiếm spotlight, lời phát biểu như này là ổn nhất. Nhưng cũng có người nói liệu anh có đi cửa sau hay không, nếu không tại sao lại không chút kích động nào.

Lâu Ngữ suýt chút dùng tài khoản phụ cãi tay đôi với người này.

Cô ép bản thân phải thoát ra, chuyển sang màn hình nghe nhạc rồi đi xuống máy bay. Giai điệu lặp đi lặp lại, ca sĩ nữ đang hát tới câu “Tình yêu tựa như giọt mưa, nhìn dễ đứt đoạn nhưng không sao đứt được, mãi mãi quanh quẩn giữa bờ vực của yêu và đau đớn. Em phải lựa chọn thế nào đây…”

Cô nghe mà cảm xúc bộn bề.

Đúng vậy, phải lựa chọn thế nào đây? Cô do dự mấy lần, đắn đo không biết có nên gửi hai chữ chúc mừng hay không. Cuối cùng cô vẫn không gửi, cắn răng xóa đi hết.

Nếu không xóa, cô sợ mình sẽ không chịu được, như vậy mọi chuyện sẽ rối tung lên.

Lúc đó Lâu Ngữ nghĩ, kết thúc tất cả vào hôm đó cũng là chuyện tốt.

Dù sao đó cũng là ngày đầu tiên anh được tỏa sáng. Kim Hoàn là một trong những giải thưởng uy tín nhất, danh hiệu Diễn viên mới xuất sắc nhất giúp anh nổi hơn rất nhiều.

Chắc chắn niềm vui sướng này sẽ xua tan mọi cảm xúc khác của anh.

Nhưng hai năm sau, khi cô đứng trên sân khấu nhận giải, cô mới nhận ra mọi chuyện không như vậy.

Cô mặc lễ phục được may đo tỉ mỉ, đeo trang sức đắt tiền, cô vô số người vây quanh cô, có người quen, có người cô không quen, ai cũng chúc mừng cô.

Cô như trở thành báu vật được bao người cưng nựng, cầm chiếc cúp nặng trịch trong tay, nhìn xuống biển người phía dưới, nhưng lại bỗng thấy nghẹn ngào.

Mọi người đều tưởng cô kích động quá, bao gồm cả Châu Hướng Minh ngồi dưới sân khấu vỗ tay cho cô cũng nghĩ vậy, dù sao cô cũng đã mất rất lâu để được như ngày hôm nay.

Trong mắt anh ấy, anh ấy ký kết hợp đồng với cô, để cô có phim đóng, chỉ cần không phải vai chính, vậy tất cả đều là ngày tháng khổ cực.

Anh ấy hoàn toàn không biết, thật ra trước khi làm việc với anh, cuộc sống của cô như thế nào.

Đó mới là ngày tháng cơ cực thật sự. Cô phải làm thế thân, vai phụ mờ nhạt, sống vật vờ tại phim trường, phải nhảy xuống hồ vào mùa đông giá rét, bị đạo cụ nổ tung bắn vào mắt, quay phim hành động thì người bầm tím khắp nơi, nhưng cuối cùng cảnh có cô đều bị cắt đi hết.

Chỉ có những người biết sự khổ cực này của cô mới có thể cảm nhận được sự run rẩy của cô khi đứng trên bục cao.

Nhưng người đó lại không có ở đây.

Người động viên, đồng hành bên cô trong năm tháng ấy đã không còn ở đây.

Ông ngoại không còn, bà ngoại cũng mất, người cô muốn chia sẻ niềm vui cuối cùng đều không có ở đây.

Cô chợt nghĩ, khi đó Văn Tuyết Thời cũng đứng ở vị trí tương tự, liệu anh có thấy trống vắng như cô không?

Nhưng nếu hỏi cô có hối hận không? Nếu được quay lại lần nữa, cô nhận được cuộc điện thoại đó thì sẽ đưa ra câu trả lời khác chứ? 

Cô tự hỏi chính mình vô số lần.

Có những ngày tháng Văn Tuyết Thời không hề biết tới. Đó là những ngày tăm tối nhất trong cuộc đời cô, trở thành vực sâu không thể giải thoát.

Không ai có thể san sẻ nỗi đau này với cô, ngoại trừ hào quang, giải thưởng, có lẽ những thứ này có thể xua tan đi phần nào. Có lẽ chỉ khi không ngừng đi về phía trước, cô mới có thể nói với chính mình, lựa chọn lúc đầu của mày là đúng.

Cô không bao giờ muốn nghĩ lại ngày tháng đó, nhưng nó đã trở thành con quái thú bị giam cầm sâu trong lòng cô. Khi con người bước vào đường đời, chúng ta phải trải qua một lần vấp ngã, nhưng có lúc còn chưa kịp vấp ngã đã bị xé tan xác, nào kịp bước chân ra ngoài.

Vì vậy cô càng lo lắng hơn, hơn nữa xuất phát điểm của cô thấp hơn người khác, còn phải thi lại một năm. Mùa xuân là thứ có giới hạn, nó là thứ chạy đi đầu tiên, đua từng giây từng phút với thời gian, tuyệt đối không nán lại.

Vô số lần cô đã muốn từ bỏ, thôi chuyển ngành cho rồi, nhưng cũng rất nhiều lần từng nghĩ, tới đây rồi thì kiên trì thêm chút đi.

Cuối cùng sự kiên trì của cô đổi lấy một cơ hội tốt.

Cảm ơn trời đất. Khi đó cô đã nghèo tới mức đi vào cửa hàng tiện lợi cũng phải tính toán đủ điều, mỗi lần lấy thứ gì là phải xem giá cả, sợ khi thanh toán, tổng số tiền vượt quá chỉ tiêu, bản thân không có tiền để trả.

Khi cứ ngỡ bị cuộc đời bỏ quên, cơ hội phỏng vấn cô nhận được không phải đoàn làm phim vớ vẩn mà là bộ phim điện ảnh của đạo diễn nổi tiếng.

“Câu thơ ngày hôm qua.”

Cô cảm thấy cơ hội đổi đời của mình đã tới.

Ba ngày sau là ngày phỏng vấn, cô vội gọi điện cho ông bà ngoại, nói với hai người tin tốt này.

Trùng hợp hôm đó, ông ngoại đã gọi cho cô trước.

Cô thấy kỳ lạ, bởi vì thường thì bà ngoại sẽ gọi cho cô, ông ngoại hay đứng bên cạnh nghe, bà ngoại sẽ nói lại cho ông.

Giọng điệu ông ngoại vẫn như ngày thường, hỏi hôm nay Tiểu Lâu ăn cơm chưa? Sống ở Kinh Kỳ có tốt không.

Cô xách hộp oden vừa mua, mở nắp ra, bên trong chỉ có hai xiên đồ ăn, còn đâu đều là những miếng củ cải trắng to. Cô có dặn nhân viên cho thêm hai thìa canh, nhân viên đó rất tốt bụng, múc canh tới gần đầy bát. Khi cầm nó trên đường, cô chỉ sợ nước tràn ra ngoài.

Cũng may việc đó không xảy ra. Đây là bữa cơm duy nhất của cô trong hôm nay. Lâu Ngữ tách đũa dùng một lần ra, lấy đũa chia củ cải trắng thành nhiều miếng nhỏ.

Cô nói vào điện thoại, con và bạn đang ăn một bữa no nê ở ngoài, ông ngoại ăn cơm chưa?

Ông nói, ông và bà ăn rồi, nhưng gần đây bà ngoại không khỏe, không ăn được nhiều.

Động tác của Lâu Ngữ khựng lại, củ cải nát ra.

Giọng ông ngoại vô cùng ấm áp, nói bà ngoại không sao, con không cần lo lắng, khi nào rảnh về thăm bà là được.

Nghiêm trọng không? Cô nghe thấy giọng mình đang run rẩy.

Không nghiêm trọng, vẫn ổn, bà ngoại nhắc con suốt đấy.

Mùi thơm của canh tràn khắp khoang miệng, cô vứt đũa đi, tắt điện thoại, lập tức đặt vé bay tới đảo.

Tài khoản ngân hàng với số dư ít ỏi không thể mua được vé của chuyến bay gần nhất.

Nhưng cô vẫn miễn cưỡng mua được vé khứ hồi mấy ngày sau.

Quan trọng là ba ngày sau là buổi phỏng vấn của cô, là cơ hội duy nhất của cô.

Rốt cuộc phải làm sao? Vé máy bay có thể load lại bất cứ lúc nào và tài khoản ngân hàng nghèo túng đang liên tục tranh đấu, thậm chí cô còn không thể nghĩ thêm được gì.

Cô còn không thể vay tiền bố mẹ, đã lâu lắm rồi họ không liên lạc với cô.

Cô chỉ có thể thầm an ủi bản thân, không cần vội, ba ngày sau phỏng vấn xong thì về. Bây giờ hấp tấp mua vé quay về giống như đang nguyền rủa bà ngoại gặp chuyện vậy.

Hơn nữa chắc chắn bà ngoại không muốn cô bỏ việc giữa chừng.

Đây có lẽ là những lời tự an ủi mình, để chuyện cô ở lại tham gia phỏng vấn không ích kỷ đến thế.

Cô cắn chặt răng, cuối cùng vẫn thấp thỏm đặt vé máy bay ba ngày sau, coi như đánh cược với số phận.

Ba ngày đó dài như một năm, cô chỉ sợ nhận được tin xấu. Điện thoại vừa rung là cả người cô lạnh toát, khi thấy là tin nhắn quảng cáo, cô trút hết cơn giận lên người đối phương.

Tới ngày phỏng vấn Lâu Ngữ mới biết, họ muốn tìm thế thân cho nữ chính.

Cô phỏng vấn xong với vô vàn cảm xúc, sau đó lập tức ôm đồ đạc, lao lên tàu điện ngầm tới sân bay.

Khi đợi máy bay, cô xem dự báo thời tiết ở đảo, ngày mai sẽ có mưa bóng mây, mọi người ra ngoài nhớ mang ô.

Chỉ nhìn thấy ba chữ mưa bóng mây, cô đã thấy thân quen. Kinh Kỳ quanh năm hanh khô, làm gì có kiểu thời tiết kỳ diệu như mưa bóng mây. Lần đầu cô biết tới mưa bóng mây là năm học lớp hai. Khi đó bố mẹ cô vẫn chưa ly hôn, nhưng dăm ba bữa hai người lại cãi nhau một trận, có lần cãi nhau xong, ai cũng nghĩ đối phương sẽ đón con về, kết quả không ai tới đón cô cả.

Chập tối hôm đó đã có mưa bóng mây. Mặt trời vẫn tỏa ra ánh sáng ngút ngàn, còn có những giọt mưa lất phất. Mặc dù các bạn bên cạnh đều được đón đi, cô đứng ở hành lang nhìn ra ngoài, không hề thấy buồn mà chỉ tò mò. Khi mặt trời sắp lặn, mưa cũng ngừng, dường như chúng không nỡ xa rời nhau nên mới khoác tay nhau bỏ đi thế.

Bầu trời trong vắt một mảng, còn có sắc vàng cam của ánh chiều tà. Phía cuối tia nắng, một người phụ nữ vội vã cầm ô đỏ đi tới, tay xách theo một hộp bánh trứng cuộn bé gái thích ăn.

Bé gái duy nhất còn ở lại trường vui vẻ nhảy nhót, gọi to bà ngoại, sau đó lao về phía bà.

Loa phát thanh thông báo, Lâu Ngữ chuẩn bị tắt điện thoại thì dãy số lâu ngày không gọi cho cô chợt gửi tin nhắn tới. Cô cứ ngỡ là quảng cáo, suýt chút kéo nó vào thùng rác.

Quả nhiên là tin nhắn bố gửi.

Nội dung chỉ có một dòng: “Bà ngoại con mất rồi, mặc dù con không gặp được bà vào phút cuối nhưng vẫn nên về sớm đi.”

Cổ họng trào dâng, cô cúi đầu, trả lời vâng.

Về sau cô mới biết, họ không muốn liên lụy tới cô nên không nói cho cô biết tình trạng sức khỏe của bà. Thật ra bà ngoại không thể chống trụ thêm nữa, ông ngoại mới cắn răng gọi cho cô. Bởi vì cô không kịp về nên cho dù bà ngoại đã rất cố gắng vẫn không thể đợi đến ngày cô về.

Ba ngày đó, bà ngoại đang nghĩ gì?

Cô đờ đẫn xuyên qua dòng người, đi qua cửa an ninh, nhân viên sân bay kiểm tra túi và đồ mang theo như bàn chải đánh răng, sạc dự phòng, căn cước và một số đồ khác.

Họ đổ hết đồ ra, cô cất từng món vào.

Khi đi về phía trước, nhân viên phía sau gọi cô lại, nói cô bỏ quên đồ. Vừa nhìn thì thấy là một đôi găng tay.

Đó là năm cô thi vào đại học, trước khi rời khỏi nhà, cô không nỡ xa bà, ba người ngồi ở trạm xe chụp ảnh. Ngày hè nóng nực, bà ngoại vẫn cố đeo đôi găng tay cô mua, vừa vui vừa buồn ôm cô.

Bà ngoại rất gầy, chỉ cao tới vai cô, vì vậy cô không hề nhận ra đôi găng tay ấy đã sổ lông từ lâu.

Lần này cô đã mua một đôi găng tay mới về, nhưng tay bà ngoại không bao giờ lạnh cóng nữa.

Lâu Ngữ bình tĩnh nói cảm ơn, sau đó chậm rãi đeo găng tay vào, giống như trong cơn mưa bóng mây năm đó, bàn tay ấm áp, thô ráp của bà nắm lấy tay cô.

Bà đau lòng nói, Tiểu Lâu à, sao tay cháu ướt hết thế này, bị mưa hắt vào sao?

Cô ngây thơ chỉ lên trời, nói, bà ngoại, con vừa thò tay ra đỡ lấy từng hạt mưa đấy, thì ra ông trời cũng biết khóc!

Còn nữa, nước mắt của ông cũng như con, lạnh ngắt.

***

Khi còn nhỏ Lâu Ngữ đã biết, cho dù là những nhân vật tầm cỡ như thần linh hay những nhân vật nhỏ bé như con người, khi đau lòng, nước chảy ra đều lạnh lẽo và cô đơn.

Lâu Ngữ cúi đầu, nước mắt rơi xuống đã chứng minh điều này.

Cô cảm nhận được rõ sức nặng của từng giọt nước mắt. Từng giọt từng giọt đập vào tay, sàn nhà, nhưng lại không tạo nên tiếng động nào.

Tiếng cô có thể nghe thấy là tiếng của máy thu âm, của máy ảnh, còn đâu mọi thứ đều tĩnh lặng tới lạ, ai nấy đều vây quanh sự thương tâm của cô, nhưng không ai bận tâm tới nó.

Dù sao cũng đang quay phim mà.

Còn về cảm xúc bi thương tới từ đâu, đi tới đâu, tất cả đều không quan trọng.

Chương Mẫn nhìn chằm chằm máy quay mà không khỏi bàng hoàng. Vừa nãy cô ấy còn lo lắng, bởi vì Lâu Ngữ còn quên cả bước đi, do vậy cô ấy thấy rất bất an. Cô ấy sợ cô lại không nhập tâm, cô ấy không ôm hy vọng nhiều vào cánh máy trọn góc đầu tiên này, chỉ coi như đang quay thử. Kết quả… kết quả…

Cô ấy nghẹn lời, nếu phải nói gì đó thì chắc chắn là bàng hoàng.

Từ diễn xuất của Lâu Ngữ, cô ấy có thể nhìn ra sự bi thương khó nói, lúc này cô ấy ngồi trên ghế, tay chân lạnh ngắt, đột nhiên quên phải hô dừng.

Mãi cho tới khi đạo diễn nhiếp ảnh ngồi bên cạnh đẩy cô ấy: “Đạo diễn?”

Cô ấy vội hoàn hồn, cầm bộ đàm lên, hắng giọng: “Tốt quá, hai người vất vả rồi.”

Lâu Ngữ mỉm cười với ống kính.

Nụ cười đó không đẹp gì, dù sao giờ trên mặt cô cũng toàn nước mắt, lớp trang điểm loang hết ra.

Lật Tử đứng đợi bên ngoài, vừa nghe thấy cảnh thông qua đã lập tức cầm khăn chạy tới.

Nhưng có người còn nhanh hơn cô ấy, đó là Văn Tuyết Thời đứng trước Lâu Ngữ.

Lâu Ngữ sững sờ nhìn bàn tay thon dài chìa ra trước mắt cô, trong lòng bàn tay anh có một gói khăn giấy.

Gói khăn giấy không còn là gói nhiều năm trước, nhưng góc trái vẫn ghi ba chữ, Hoa tháng năm.

Anh thấy cô ngây ngốc bất động liền tự mình rút một tờ khăn giấy ra, cúi người, chầm chậm lau nước mắt cho cô, thấp giọng dỗ dành cô: “Đừng khóc nữa.”

Giọng anh cũng man mác buồn.

Vừa nghe vậy, nước mắt cô lại lã chã tuôn rơi.

Rõ ràng chỉ là cảnh trùng lặp nhưng cái gì cũng thay đổi, có cái trở nên tốt hơn, cũng có cái trở nên tệ hơn.

Lâu Ngữ hoảng loạn lấy tay gạt nước mắt, vội nhận lấy khăn giấy, nói mình tự lau.

“Cảm ơn anh.” Cô ôm mặt, che đi gương mặt đầm đìa nước mắt của mình, tầm mắt bị sắc trắng mỏng manh che mất, nghẹn ngào nói: “Quay phim mà anh còn mang theo cái này.”

“Để trong túi cũng đâu ai thấy, không ảnh hưởng tới công việc.” Văn Tuyết Thời không cất khăn giấy đi: “Em vẫn cần chứ?”

“Thôi, trợ lý của em cũng có khăn giấy.”

Cô không còn là thế thân bóng phải tự mình làm mọi chuyện nữa, vậy nên đối với cô, gói khăn giấy Hoa tháng năm này cũng chẳng còn quan trọng.

Thật sự không quan trọng sao?

Lâu Ngữ nắm chặt khăn giấy thấm ướt trong tay, vậy tại sao lúc này cô lại nắm chặt thế?

Cô nhìn Văn Tuyết Thời quay người rời đi, từ biểu cảm của anh có thể nhận ra khi quay, cảm xúc của anh cũng không tốt lắm.

Cô mệt mỏi lên xe, chuẩn bị quay về nghỉ ngơi. Lật Tử đột nhiên lên xe, vẻ mặt lo lắng: “Chị, bên đoàn phim tìm em nói vì hôm nay đẩy cảnh chia tay lên trước, do vậy cần phải thêm một đoạn phỏng vấn tuyên truyền có liên quan, cần phải quay thêm… Nhưng em thấy bây giờ chắc chị mệt lắm rồi, hay là rời đoạn phỏng vấn này sang hôm khác nhé?”

Cô lập tức lấy lại tinh thần: “Không cần, đề cương đâu?”

Lật tử đưa giấy cho cô: “Vừa nãy khi chị quay, ekip đã đọc qua rồi, bỏ đi những câu hỏi khó. Chị xem lại mấy câu này xem, nếu không phù hợp thì có thể bỏ đi tiếp.”

Có một vài nghệ sĩ cần ekip đọc và chỉnh sửa câu hỏi, sau đó lại viết câu trả lời tiêu chuẩn. Nhưng Lâu Ngữ không phải kiểu người vậy, cô chỉ cần ekip đọc qua những thứ cơ bản nhất cho cô là được.

Lâu Ngữ xem qua một lượt, chỉ vào một câu trong đó: “Xóa câu về người cũ này đi.”

“Chị, bọn em đều đã xóa hết những câu về người cũ rồi, chỉ giữ lại câu này tôi. Bởi vì nó cũng liên quan tới bộ phim, nếu xóa đi hết…” Cô ấy ngập ngừng.

Lâu Ngữ hiểu ý cô ấy, nhíu mày hỏi: “Bên Văn Tuyết Thời thì sao? Họ cũng ok hết?”

Mấy năm nay cô đều xem phỏng vấn của anh, gần như Văn Tuyết Thời sẽ không trả lời các câu hỏi liên quan tới chuyện tình cảm.

Trong điểm này, cô và anh rất giống nhau.

Lật Tử gật đầu: “Em vừa hỏi trợ lý của Văn Tuyết Thời rồi, họ nói vẫn phải để ý tới việc PR phim.”

Lâu Ngữ im lặng hồi lâu.

“Chị biết rồi, vậy em nói với bên tuyên truyền đi, được.”

***

Bên tuyên truyền mượn luôn phòng trang điểm của đoàn làm phim, dù sao giờ cũng đang có cảnh quay khác, không thể dùng phim trường được, hai diễn viên sẽ tiến hành phỏng vấn ở đây.

Hai người ngồi trên sofa, nhân viên gắn mic vào người họ, xác nhận âm thanh không có vấn đề gì, buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu.

Sự mệt mỏi và buồn phiền trên mặt họ lập tức tan biến, trở thành nụ cười tiêu chuẩn dưới ánh đèn.

MC đứng sau máy quay nhắc họ: “Hai người tự giới thiệu trước đi.”

Văn Tuyết Thời làm dấu nhường cô trước.

Lâu Ngữ vẫy tay với ống kính: “Tôi là Lâu Ngữ, đóng vai Tần Hiểu Sương trong bộ phim lần này.”

Văn Tuyết Thời tiếp lời: “Tôi là Văn Tuyết Thời, đóng vai Ông Dục.”

MC dẫn: “Sau Cầu treo trắng, đây là lần tái hợp đầu tiên của hai người, lần hợp tác này có cảm nhận gì mới so với lần trước không?”

Lâu Ngữ nhường anh trả lời trước.

Văn Tuyết Thời cười công nghiệp: “Đương nhiên là hoài niệm. Khi đó tôi và cô Lâu đều là người mới, nhưng cô ấy đã là diễn viên rất giỏi rồi, vậy nên lần đầu hợp tác với cô ấy rất vui, tôi luôn mong chờ lần tái hợp thứ hai.”

Lâu Ngữ cũng mỉm cười gật đầu: “Tôi cũng vậy, tôi vô cùng mong chờ được hợp tác với diễn viên giỏi. Nhưng tôi và anh Văn có hướng phát triển khác nhau, cho nên tôi rất vui khi có cơ hội hợp tác này.”

MC tiếp tục nói: “Mọi người đều biết rất lâu rồi hai người không đóng phim mạng, tại sao lần này lại nhận Chuyện cũ coi như không tồn tại?”

Lâu Ngữ đáp: “Diễn viên nhận phim đương nhiên là vì kịch bản, câu chuyện này khiến tôi rất cảm động.”

Văn Tuyết Thời cũng nói: “Là vậy đấy.”

MC hỏi: “Vậy có thể mời hai vị nói cụ thể xem điều nào có sức ảnh hưởng với hai người nhất?”

Hai người đều rơi vào trầm tư, sau đó đưa ra đáp án khá giống nhau.

Văn Tuyết Thời: “Có lẽ là sự xung đột giữa quá khứ và hiện tại.”

Lâu Ngữ: “Hồi ức dùng cách đặc biệt để tới hiện tại.”

Mặc dù câu từ khác nhau, nhưng ý gần như giống nhau.

MC gãi đầu. Đặt ra mấy câu hỏi, câu trả lời của họ đều có cảm giác vô cùng giống nhau, không khỏi khiến người khác nghi ngờ có phải hai người lén trao đổi đáp án không?

Cô ấy hỏi tiếp: “Vậy nếu có cơ hội có thể để bản thân trong quá khứ tới hiện tại, hai người hy vọng là bản thân của lúc nào? Tại sao lại là lúc đó?”

Lâu Ngữ nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là tôi khi vừa tốt nghiệp đại học. Khi đó tôi không kiên trì thêm được nữa, tôi muốn để cô ấy tới hiện tại, nhìn tôi của hiện tại, chắc cô ấy sẽ mạnh mẽ hơn, bước tiếp về phía trước.”

Văn Tuyết Thời nghĩ lâu hơn Lâu Ngữ.

Mãi sau anh mới trả lời: “27 tuổi.” Anh khẽ nói: “Khi đó tôi vừa lấy được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất nên vô cùng kiêu ngạo. Tôi muốn để bản thân khi đó tới nhìn hiện tại, cứ dừng mãi ở vị trí người mới đó thì không được, phải cố gắng hơn.”

“Hai vị đều đưa ra câu trả lời liên quan tới sự nghiệp và ước mơ, tôi muốn hỏi chút về vấn đề tình cảm. Trong Chuyện cũ coi như không tồn tại có miêu tả một tình yêu bất lực, hai người có ý kiến, đánh giá thế nào về tình yêu?”

“Tình yêu giống như khủng long.” Lâu Ngữ đáp: “Vừa có chút xưa cũ lại rất lớn lao, bạn biết nó thật sự từng tồn tại nhưng cũng biết nó sẽ phải bị diệt vong.”

MC nhìn Văn Tuyết Thời.

Anh cười nói: “Tôi cảm thấy có lẽ tình yêu sẽ là một chiếc áo len. Theo thời gian nó sẽ biến dạng, cho dù bạn vẫn còn muốn để đối phương ấm áp, nhưng nó đã không vừa với người, vẫn sẽ bị lạnh, trừ phi đan lại cái mới.”

MC thầm nghĩ, hai người này hợp tác quá, lí giải về tình yêu đều bám chặt vào chủ đề của bộ phim.

Cô ấy hắng giọng: “Câu hỏi cuối cùng, nếu hiện thực giống như trong phim, nếu người yêu cũ của hai người đột nhiên xuyên tới trước mặt hai người, hai người muốn nói câu gì nhất với họ?”

Câu hỏi này thật sự rất buồn cười.

Không cần phải xuyên không, người yêu cũ đang ngồi ngay bên cạnh họ, còn lắng nghe câu trả lời của đối phương nữa.

Mặc dù ngoại trừ trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết ra, chuyện này cũng chỉ còn ma biết.

Lâu Ngữ vốn muốn xóa câu này, nhưng xóa rồi thật sự sẽ không hợp với PR phim. Cô bèn dùng luôn câu trả lời thường thấy trong những buổi phỏng vấn: “Bí mật.”

Văn Tuyết Thời nghe xong không khỏi bật cười.

Anh lại mang theo sự bình tĩnh, đắn đo suy nghĩ rồi chậm rãi trả lời: “Tôi muốn nói với cô ấy, đừng coi lời tôi nói là thật.”

Một câu nói không đầu không đuôi, thậm chí ngay cả người yêu cũ cũng không hiểu.

Đèn vụt tắt, buổi phỏng vấn kết thúc.

Mọi người vội thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Lâu Ngữ vốn muốn tới phòng trang điểm chuyên dụng tẩy trang, Văn Tuyết Thời cũng vậy, nhưng cả hai đều không cử động, ngồi trong phòng như khúc gỗ.

Lâu Ngữ liếc nhìn bên cạnh, thấy anh cúi đầu xem điện thoại, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Câu vừa nãy anh nói là có ý gì?”

Dường như anh đang đợi cô hỏi câu này, anh tắt điện thoại đi, quay đầu: “Lâu Ngữ, vừa nãy khi quay cảnh chia tay em đã nghĩ gì?”

Anh không trả lời mà hỏi ngược lại, câu hỏi còn khiến cô không kịp trở tay.

Cô mím môi, nói: “Em không nghĩ gì cả.”

Anh nhìn cô chằm chằm: “Nhưng anh đang nghĩ, anh nghĩ tới ngày chúng ta chia tay.”

Trái tim cô trùng xuống.

“Anh vẫn nhớ khi đó em hỏi anh, có phải anh nghĩ kỹ rồi không. Anh không trả lời em.” Anh rủ mắt: “Nhưng sự im lặng của anh không có nghĩa ngầm thừa nhận.”

Lâu Ngữ sững sờ: “Cái gì?”

“Mặc dù anh nói với em tuyệt đối sẽ không dễ dàng chia tay, nhưng thật ra khi thật sự nói ra thì nó chỉ là chuyện trong chốc lát, không hề suy nghĩ kỹ càng.”

Sau bao nhiêu năm, cuối cùng anh có thể bộc bạch sự ấu trĩ của mình khi ấy.

“Thật ra anh cũng đang đánh cược với chính mình, anh cược em có níu kéo anh hay không, có vì một câu nói của anh mà không bay nữa không, sẽ nói em tới tìm anh, cho dù em chỉ đang lừa gạt anh cũng được.”

Lâu Ngữ sững sờ.

Văn Tuyết Thời dựa vào sofa, người chìm xuống dưới như đang đắm mình vào hồi ức.

Không biết tại sao, rõ ràng anh đang hồi tưởng lại chuyện đau khổ như thế, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Cô ngốc nhà em, đúng là không cả lừa anh lấy một câu, cứ thế tắt máy, quay đầu lao về phía Diêu Tử Thích.”

Lúc này Lâu Ngữ mới hiểu được câu đó, đừng coi lời anh nói là thật.

“Về sau anh search mạng thì thấy em ở bệnh viện với anh ta một tuần… Khi đó hình như chúng ta còn không thể ở bên nhau trọn vẹn một ngày cuối tuần chứ đừng nói là một tuần.” Anh xoa trán: “Anh luôn vùi mình vào đau khổ, anh nghĩ, em và anh ta thật sự chỉ đang hợp tác thôi sao? Nếu không sao em có thể làm tới bước đó, chia tay với anh mà vẫn không chút buồn đau, thế nên anh vẫn luôn tò mò.”

Những băn khoăn trong lòng Lâu Ngữ đã được phơi bày ra ánh sáng.

Lâu Ngữ hoảng hốt cắt lời anh: “Lẽ nào đây là lý do anh muốn nhận Chuyến tàu đêm?”

Văn Tuyết Thời nói lấp lửng: “Khó lắm anh ta mới quay lại, lại ở bên em. Khi đó anh bèn nghĩ, à, có lẽ hai người là thật. Có lẽ thật ra năm năm qua hai người thật sự ở bên nhau, anh không kiềm chế được mà nghĩ ngợi lung tung. Đương nhiên về sau, khi quan sát hai người, anh biết đó là điều không thể.”

Lâu Ngữ kinh ngạc trước suy nghĩ hoang đường này của anh, không biết nên nói gì.

“Ban đầu khi em nói với anh chuyện tạo couple em đã nghiêm túc chứng minh rồi! Yêu thật chắc chắn là điều không thể, em không thể thích anh ta, anh không tin em sao?”

“Anh tin?”

“Vậy anh…”

“Nhưng ghen tị là một chuyện khác, ghen tị sẽ khiến anh suy nghĩ nhiều. Giống như khi em xem Mặt trăng vậy, rõ ràng biết là giả nhưng em vẫn khó chịu còn gì?” Anh thản nhiên nói: “Huống hồ anh có thể nhìn ra Diêu Tử Thích thật sự thích em, em cũng biết điều này đúng không?”

Lâu Ngữ nghẹn lời.

“Em biết điều này, nhưng em vẫn nói với anh chuyện tạo couple với anh ta.”

“… Em cũng để anh đi tạo couple với Hoàng Nhân Hoa còn gì.”

“Đúng thế.” Anh nhìn cô: “Thật ra anh rất muốn hỏi em một câu, năm đó khi em khuyên anh hợp tác với Hoàng Nhân Hoa, có phải em không hối hận chút nào không?”

Hối hận sao, đương nhiên là có.

Khi đó cô không biết xu hướng giới tính của Hoàng Nhân Hoa, cho dù biết hai người họ thật sự trong sạch, nhưng nhìn những bài viết, video về hai người, cô vẫn hoảng loạn.

Cô sẽ không khỏi nghĩ ngợi lung tung, trong trong anh tỏ ra yêu cô ấy nhiều tới như vậy, liệu có khi nào anh thật sự yêu cô ấy không?

Nhưng họ không cãi nhau vì chuyện này, bởi vì cô không bao giờ nhắc tới Hoàng Nhân Hoa, cũng giống như anh không bao giờ nói tới Diêu Tử Thích.

Họ đều không dám hỏi đối phương.

Văn Tuyết Thời cười: “Khi ấy chúng ta đều đề phòng người khác xen vào tình cảm của chúng ta, kết quả lại mở to cửa chào đón họ đi vào, điên lắm đúng không? Nhưng đây là công việc của chúng ta. Em luôn tỉnh táo hơn anh về điểm này. Khi anh thấy rõ em không để tâm tới điều đó của anh, anh đã hỏi mình thật sự xứng đáng sao? Anh cũng cố gắng để bản thân đừng để tâ m đến nó thế.”

Lâu Ngữ nắm chặt tay, sống lưng cứng đờ.

Cô hỏi câu hỏi mình đã hỏi bản thân suốt năm năm trời: “Nếu khi đó em kích động, anh nói xem kết quả của chúng ta có khác đi không?”

Sau giây phút yên tĩnh, anh đáp: “Không.”

“Những lời vớ vẩn anh vừa nói đều là cảm xúc anh không thể giãi bày được, nhưng nó không liên quan trực tiếp tới chuyện chia tay.”

Văn Tuyết Thời đột nhiên nhắm mắt, giọng tựa như đã sắp ngủ: “Hôm ấy anh định mang chiếc cúp làm tín vật cầu hôn để tặng em.”

“Nhưng em nói với anh em không thể tới, cuối cùng anh cũng biết đối với em, nó chính là chiếc còng tay.”

Thế là anh thử nói ra câu đó, sau khi biết được đáp án trong dự liệu, đầu bên kia biến thành âm tút tút.

Trái tim như một phòng bệnh nhỏ hẹp, liên tục phát ra tín hiệu nguy hiểm. Anh cầm điện thoại, cố kìm nén cơn buồn nôn, nhưng lại không sao nhịn được.

Dường như cơ thể không nào chịu nổi sự mất mát vào khoảnh khắc này, nỗi đau vô tận nghiền nát cơ thể anh, khiến anh bị dồn tới vực thẳm.

Trước khi phải đi lên sân khấu, anh thu mình trong khe nhà vệ sinh, nôn tới trời đất đảo lộn.

Đó vốn dĩ là thời khắc rực rỡ nhất trong cuộc đời anh, nhưng cũng là giây phút thảm bại nhất của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.