Chuyến Tàu Địa Ngục

Chương 39: Ngoại truyện 8 Trái tim của Sydney



“Đây là một cái hộp.” Trước mặt Jack xuất hiện một người đàn ông đang cười. “Ngươi có một cơ hội, có thể đánh được hắn ta.”

“Á?” Jack nhìn người đàn ông trước mặt.

“Hừ, ngươi không nhận ra ta sao?” Người đàn ông cười, ông ta có một mái tóc dài, tết thành đuôi ngựa, khuôn mặt điển trai rất đàn ông, đặc biệt là đôi mắt xanh biếc, hội tụ được sự lão luyện, tà ác, tinh nhanh, ngây thơ, cả sự mơ hồ lẩn khuất rất sâu nữa.

“Ngươi là ai?” Jack nhìn trân trối, hắn quay đầu, thấy bóng Người sói T đang đỡ Sydney dậy, chắc chắn không phát hiện ra sự xuất hiện của người đàn ông này.

“Ngươi hỏi ta như vậy, ta phải trả lời cái tên nào?” Người đàn ông cười. “Ác quỷ? Thần Chết? Hay ngươi thích cái tên Lucifer? A, ngươi có thể gọi ta là Satan.”

“Satan!” Sắc mặt Jack trở nên đau khổ. “Ngươi chính là Satan!”

“Không giống sao?” Satan mỉm cười. “Có lẽ ta nên xuất hiện theo hình tượng Thiên chúa giáo khoác cho ta, có đôi chân ngựa, trên đầu mọc hai cái sừng, trên mình luôn khoác cái áo choàng, nhưng, nói thật là, ta thích dáng vẻ bây giờ của ta hơn.”

“Vâng.” Jack quỳ trên đất, run rẩy. “Tham kiến Kim cương... à, không... Satan đại nhân.

“Không cần tham kiến đâu... ta tới để thực hiện một cuộc trao đổi với ngươi.” Satan nói. “Ngươi mở cái hộp này ra, ta sẽ cho ngươi sức mạnh.”

“Á? Tại sao?”

“Đương nhiên phải trả giá chứ!” Satan nói.

“Trả giá gì kia?” Jack hỏi.

“Cái giá phải trả...” Satan nhìn Jack, đôi mắt xanh biếc ấy đột nhiên chuyển thành màu đỏ, một màu đỏ rực như ngọn lửa khiến người khác khiếp sợ. “Đương nhiên, là linh hồn của ngươi.”

“Linh hồn của tôi?” Jack thất kinh, bởi vì từ trong mắt của Satan hắn đã nhìn thấy cảnh tượng lửa ở địa ngục.

“Đúng thế.” Satan lại trở về trạng thái ban đầu, cười như thần sĩ, nói. “Ta nói như vậy, chỉ cần ngươi dám trả bằng linh hồn ngươi ra là được.”

“Hử, linh hồn?!” Jack chần chừ. Nhưng, khi nhìn thấy Người sói T để lộ cả phần lưng không chút phòng thủ, hắn đột nhiên cảm thấy rất khát, hắn muốn uống máu của Sydney, hắn muốn cảm nhận cái cảm giác từng thớ thịt trên cơ thể Người sói T đều bị dao cứa chằng cứa chịt.

“Nhanh lên đi.” Satan nhắc nhở một cách thân tình. “Vết cắn lớn trên cổ, sắp khiến máu trên người ngươi chảy cạn rồi.”

“Được!” Jack nói với giọng điệu đầy hận thù. “Tôi đồng ý sẽ dùng linh hồn để trao đổi với ông!”

“Rất tốt.” Satan cười. “Thỏa thuận hoàn thành. Chúc ngươi có bữa ăn ngon miệng, Jack đồ tể.”

“Sydney, Sydney...” T ôm lấy Sydney, dịu dàng gọi.

“Á...” Lông mi Sydney khẽ lay động, đôi mắt mở ra, lập tức mỉm cười. “Í, là anh?”

“Ừ, là tôi.” T lo lắng hỏi. “Cô thấy ổn chứ?”

“Tôi không sao.” Sydney nhìn T, nhớ lại tình huống nguy hiểm ban nãy bị Jack bắt cóc, không nén nổi liền ôm chặt lấy T, hồi lâu không muốn buông ra.

T mới đầu còn chần chừ, sau đó, giơ đôi tay mọc đầy lông, rất nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Sydney.

Bàn tay T lần theo mái tóc đen trơn mượt của Sydney từ từ trượt xuống, trượt qua bờ vai gầy guộc của Sydney, tới vùng eo thon gọn của cô.

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay T, cơ thể Sydney khẽ run lên, nhưng cô không hề phản kháng.

Hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, sương mù từ từ tan đi, hai cơ thể đang bị tình yêu mê hoặc, hai linh hồn quyến luyến sâu sắc đang nồng nhiệt ôm nhau.

Thời gian, không gian đều không quan trọng nữa, chỉ còn lại hơi ấm của hai cơ thể đang truyền sang nhau, hai trái tim đập thình thịch đang từ từ chậm lại.

“Chiều nay, anh muốn nói gì với em?” Sydney vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của T, thỏ thẻ hỏi.

“Chiều nay á!” Tim T lại đập rộn ràng trở lại.

“Đúng thế, trên tháp chuông ấy, anh muốn nói gì nào?”

“Ừ.” T hít một hơi thật dài. “Anh… anh…”

“Đừng sợ, đồ ngốc, đừng sợ nữa.” Hai tay Sydney khẽ ôm T, giọng nói rất thẹn thùng. “Em đang nghe đây, em đang chăm chú lắng nghe đây, cho nên... cho nên anh nói đi!”

“Vậy, anh nói nhé.” T cúi đầu, dùng tay khẽ nâng cằm Sydney lên.

“Ừ.” Sydney ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt vừa dịu dàng vừa nồng nhiệt của anh.

“Sydney, anh yêu...”

Nhưng Sydney chưa kịp nghe được từ cuối cùng.

Bởi vì, trên đỉnh đầu cô đột nhiên rót xuống một dòng máu đỏ tươi, máu tươi chảy tí tách, tí tách, vừa đủ che khuất mắt và tai của cô.

Sydney mở to mắt, kinh ngạc tới mức không thể hét nên lời, bởi vì cô phát hiện ra, dòng máu tươi này phun ra từ trên cơ thể của T.

“Jack đồ tể!” Hai hàm răng Người sói T nghiến vào nhau ken két, với giọng điệu đầy đau khổ và phẫn nộ, anh rít lên qua kẽ răng.

“Ngươi... sao lại... vẫn chưa chết!”

“Đúng thế!” Jack cười khanh khách. “Ha ha ha, xin lỗi, đã làm ngươi thất vọng rồi.”

Sau đó, Sydney nhìn thấy lưỡi dao bạc của Jack từ từ rút ra khỏi lồng ngực T.

Đầu mũi dao, cắm trên một vật thể hình tròn đỏ tươi đang chầm chậm rung lên.

Đó là trái tim.

Trái tim vẫn đang đập thình thịch của Người sói T.

“Người sói à, kết cục của trận chiến này có khiến ngươi ngạc nhiên không?” Jack cười.

“Khốn kiếp, ban nãy chẳng phải ta đã cắn đứt động mạch của ngươi... vả lại, lúc trước ngươi cũng vừa sử dụng ‘đi xuyên không gian’ đánh lén ta? Ngươi... lẽ nào ngươi là kẻ bất tử?”

“Đây là một bí mật.” Jack cười nhạt. “Ta vốn định ăn tim của Sydney, để hồi phục linh khí của ta! Bởi vì tim của Sydney là một chất dinh dưỡng siêu việt, nhưng, bây giờ ta không cần nữa, ta đã có sức mạnh để xoay ngược tình thế vào phút cuối rồi, ha ha ha.”

“Jack, ngươi quả thật là tên khốn kiếp!” T nhìn trái tim mình đã lộ ra khỏi lồng ngực, mồ hôi như mưa không ngừng rơi xuống.

“Đúng thế, mà còn là một tên khốn kiếp siêu mạnh! Bây giờ ta cảm thấy cơ thể tràn trề sức lực, có dùng mấy lần chiêu đi xuyên không gian cũng chả vấn đề gì cả!” Jack cười lớn. “Nhưng, ta sẽ không ngại gì nếm thêm một trái tim có thể khiến năng lực của ta tăng lên, đúng không? Cô em Sydney.”

“Jack, nếu ngươi dám giết Người sói T, ta ta ta...” Sydney ôm chặt lấy T, giọng nói cứng rắn. “Ta quyết không tha cho ngươi!”

“Tha cho ta? Ha ha ha.” Jack cười lớn. “Trái tim của thằng cha Người sói T đã bị ta móc ra rồi, dù cho sức sống của hắn có mạnh mẽ tới đâu, tuy bây giờ chưa chết, nhưng hấp hối thì chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi! Ngươi nghĩ rằng hắn là Tỷ Can không có trái tim tới từ Trung Quốc chắc?”

Sydney không trả lời, đôi mắt to tròn của cô đầy nước mắt.

Nhìn người đàn ông khiến lòng cô rung động, gương mặt đầy đau đớn, trái tim vốn đập rát mạnh mẽ trong lồng ngực đang từ từ chậm lại, tới cuối cùng, chỉ còn lại những co bóp nhỏ có mà như không...

Thần Chết, ngón tay gầy guộc của hắn đã từ từ gõ vào vai của Người sói T, nhắc nhở anh, đã tới lúc rồi, phải đi thôi.

“Chết chắc rồi.” Jack cười. “Các ngươi chết chắc rồi, trái tim của Sydney vẫn là món ăn ngon số một thiên hạ, cũng là vật thánh mà tất cả những kẻ có linh khí thèm khát, ngoan, nhanh tới đây, để ta nếm thử xem nào!”

“Jack.” Sydney ngẩng đầu, trong đôi mắt đẫm lệ, ánh lên một tia nhìn cao ngạo không chút sợ hãi. “Ngươi nói, trái tim của ta là vật thánh mà tất cả những kẻ có linh khí thèm khát?”

“Hô hô, đúng thế, ngươi biết giá trị của mình rồi chứ?” Jack nói.

“Jack, cuối cùng, ta muốn nói với ngươi, ngươi thực sự thất bại vì... nói quá nhiều.” Sydney khẽ nhếch mép, mỉm cười.

Dưới gương mặt nhuốm đầy máu, nụ cười nhẹ của Sydney trở nên vô cùng trong sáng, vô cùng kiên quyết.

Đột nhiên, T mở to mắt nhìn Sydney, anh gào lên đau đớn, con người đã không còn chút sức lực này, muốn giơ tay đẩy Sydney ra. “Đừng! Đừng! Đừng! Đừng làm chuyện dại dột!”

“T à, câu hỏi ban nãy của anh, giờ em sẽ cho anh đáp án.” Sydney vẫn mỉm cười, “Đáp án chính xác của em.”

Sau đó, Sydney khẽ ưỡn ngực về phía trước, bộ ngực mềm mượt đâm thẳng vào mũi con dao bạc.

Lồng ngực cô phanh ra trong máu.

Máu và trái tim của Sydney, lộ ra dưới lưỡi dao sắc nhọn.

“Người sói T yêu quý, em cũng yêu anh.” Sydney cười, nước mắt lã chã rơi. “Cho nên, anh hãy chấp nhận trái tim này của em nhé!”

Không, á á á!! T gào lên.

Không không không!

Không...

T gào lên đau đớn, nhưng vẫn không ngăn nổi dòng máu từ tim của Sydney chảy tới theo lưỡi dao bạc của Jack.

Và toàn bộ linh khí mà Sydney hoàn toàn dâng hiến.

Đó chính là vật thánh có thể khiến tất cả những sinh vật có linh khí mạnh hơn gấp mười lần, vật thánh mà Jack thèm khát bấy lâu nhưng không có được, cùng với sự tự nguyện dâng hiến của Sydney, càng trở nên thuần khiết và mạnh mẽ.

Jack nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như chết lặng, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, thế giới này có người có thể vì người khác mà tự nguyện dâng hiến chính mình, bao gồm cả sinh mạng của bản thân.

Trái tim của Người sói T tiếp nhận máu của Sydney, như một chiếc xe đua Ferrari đã dừng hoạt động đột nhiên được đổ đầy xăng, bánh xe dẫn động bắt đầu chuyển động, chuyển động mỗi lúc một nhanh... càng lúc càng nhanh hơn…

Sau đó, cơ thể sói đầy lông lá dưới sự chúc phúc của ánh trăng, lại bắt đầu xuất hiện sự biến hóa mới, những sợi lông dài màu nâu bỗng dần phai sắc và biến thành một màu trắng thuần khiết. Cùng với những giọt nước mắt không ngừng rơi của Người sói T, là những tiếng kêu gào đau đớn hướng về phía mặt trăng, màu lông của anh càng lúc càng trắng, những giọt lệ thật đau thương, màu trắng thật đau thương!

Ánh trăng qua đi, T đã biến thành một con sói trắng như tuyết.

Jack đần người ra nhìn sự biến hóa của Người sói T, đột nhiên hắn phát hiện tay mình không biết từ lúc nào đã đánh rơi mất con dao bạc.

Đây là sợ hãi, một sự sợ hãi lên tới đỉnh điểm xuất phát tự đáy lòng, khi gặp phải bậc đế vương tuyệt đối trong thế giới hoang dã.

“Jack.” Trái tim của Người sói T đã quay trở về lồng ngực, giọng anh trầm thấp khiến đối phương nổi da gà. “Lần này, ngươi chết chắc rồi.”

Á Á Á Á! Lưỡi dao khác trong tay Jack vẽ lên một vòng tròn trong không khí, cổng đi xuyên không gian lập tức hiện ra, hắn phải chạy! Kẻ này không thể đụng vào! Trận này không thể đánh! Sẽ chết!

Sẽ chết thật!

Khi Jack tháo chạy vào không gian ảo, khóe mắt hắn nhìn thấy Người sói T từ từ đặt xác của Sydney xuống đất, động tác vừa nhẹ, vừa dịu dàng, như sợ làm Sydney tỉnh giấc.

Giọng nói của T khản đi, nhưng vẫn không mất đi sự dịu dàng. “Sydney, ngoan, hãy ngủ ngoan, để anh báo thù cho em.”

“Ha ha, tạm biệt nhé.” Trước khi chạy vào không gian ảo, Jack quay đầu lại hét lớn. “Muốn báo thù? Thì tới đuổi ta đi!”

“Ừ.” T nhìn cơ thể Jack lẩn khuất vào không gian ảo, đôi mắt đang rất dịu dàng đột nhiên trở nên hung tợn, anh ngẩng đầu, nhìn vầng trăng tròn rồi tru lên một tiếng.

Dưới ánh trăng, cơ thể trắng như tuyết của anh như một con thánh thú thuần khiết, hung tợn mà thiêng liêng trong sáng.

Sau đó, anh lao về phía trước, chỉ với vài lần tiếp đất, trong nháy mắt đôi móng vuốt sắc nhọn đã nhằm vào Jack chụp tới.

“Không thể đuổi kịp đâu, tạm biệt nhé! Con sói ngu ngốc! Ha ha!” Jack cười lớn, nói xong, hắn chạy vào không gian ảo, sau đó liền đóng cửa lại như thường lệ, thứ liên kết giữa hai không gian đóng lại im lìm.

Trong bóng đêm, Jack cười đắc ý, quay người định rời đi.

Nhưng, chính trong lúc đó, chân hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn nghe thấy sau lưng vọng tới một âm thanh nho nhỏ.

“Loạt soạt.”

Jack đờ người ra, âm thanh nhỏ vừa rồi, là thế nào? Trong không gian ảo này, tại sao lại có âm thanh như thế?

Như tiếng dã thú đang cào vào cửa vậy.

“Loạt soạt.”

Jack cảm thấy dựng hết tóc gáy lên, hắn từ từ quay người lại.

Trong nháy mắt, mồm hắn há hốc ra thét lên một tiếng ghê sợ.

Năm chiếc móng vuốt trắng tinh, đã xuyên thủng không gian ảo, chụp chặt lấy đầu của Jack.

Năm móng vuốt vừa vặn che khuất cả khuôn mặt Jack, sau đó bàn tay đó siết mạnh, hai chân Jack rời khỏi mặt đất, hắn bị nhấc bổng lên.

“Jack, ta đã nói là ngươi chạy không thoát đâu.” Giọng nói của T trầm thấp tới mức ghê sợ vọng vào bên trong không gian ảo.

“Á á á á…” Jack bắt đầu hoảng loạn, tay chân hắn vung loạn lên trong không khí, nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay của Người sói...

Rắc một tiếng, một âm thanh giòn tan.

Jack thấy âm thanh này vọng tới từ trong tai hắn, sau đó, hắn cảm thấy sọ mình như bị sức ép nào đó bóp chặt, rắc rắc vài tiếng, hộp sọ hắn đã bị bàn tay của Người sói T bóp vụn, máu thịt và não nát như tương chảy ra từ lòng bàn tay Người sói T.

“Ta không cam tâm!” Linh hồn của Jack trong giây phút cuối gào lên, “Satan! Tôi cần sức mạnh! Tôi cần sức mạnh!”

“Tên nô tài lắm mồm!” Satan trả lời, giọng nói không còn nhẹ nhàng thân thiết như ban nãy nữa, mà ngược lại lạnh lùng ghê rợn, vọng lên từ dưới khe sâu của địa ngục... “Ngươi đã chết rồi! Linh hồn của ngươi giờ sẽ giao cho ta sử dụng!”

Sau đó, vùng đất dưới chân Jack nổ tung, phía dưới là biển lửa cuồn cuộn cháy đùng đùng.

“Hoan nghênh tới bụng của ta, trở thành sức mạnh của ta, chấp nhận sự thiêu đốt vĩnh viễn đi, ha ha ha ha.” Satan cười như điên dại, tiếng cười như tiếng kêu của hàng vạn con quạ đen cùng lúc phát ra. “Dù sao ngươi cũng tội ác chồng chất, phải có quả báo chứ!”

“Không!” Jack thét lên lần cuối, nhưng vẫn không ngăn được linh hồn hắn dần dần hạ xuống, dần dần hạ xuống cho tới khi bị ngọn lửa nuốt gọn.

Sau trận kịch chiến, khi Jack chết đi một cách đầy đau đớn, và Satan đã rời đi.

Bóng đêm ảm đạm từ từ nhạt dần, trời cuối cùng cũng sắp sáng rồi.

Trên đường phố rộng rãi của Luân Đôn, chỉ còn lại bóng của một người đứng yên nín lặng, thân hình anh rất cao lớn, lông trắng đã rụng đi, trên tay anh đang bế xác của một thiếu nữ có thân hình gầy gò.

Ánh sáng buổi sớm chiếu vào ngọn đèn đường, bóng cái cột đèn từ từ kéo dài ra, và rọi lên bóng người đàn ông này.

Ánh sáng phản chiếu lên từng giọt từng giọt nước mắt đang lã chã rơi xuống từ gò má của người đàn ông thô ráp.

“Sydney, xin lỗi, anh có lỗi với em...” Giọng nói của T dường như đã khản đặc đi, chỉ còn lại tiếng thì thầm không rõ âm thanh.

Cuối cùng T cũng không kịp cứu Sydney, người con gái duy nhất trên đời này khiến trái tim anh rung động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.