Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 25: Được theo đuổi



- Cô uống trà sữa thì xuống lấy, tui đang ở trước nhà.

Tôi vừa tắm xong, điện thoại đang sáng hiển thị tin nhắn từ hắn, tin nhắn từ 15 phút trước rồi. Hắn không phải vẫn còn bên dưới chứ?

Tôi nghĩ tới đây liền hốt hoảng, chạy nhanh xuống nhà đã thấy hắn.

Hắn đứng đó, bên cạnh là chiếc xe đạp quen thuộc và theo tôi thấy thì hình như vừa đi học võ về, trên tay còn đang cầm ly trà sữa. Hắn vừa thấy tôi thì liền cười tươi rói, nụ cười hình hộp hiện ra với đồng điếu quen thuộc.

Tôi vì bộ dạng đáng yêu trước mặt mà cũng vui vẻ.

- Không thấy tao ra thì về đi chứ, lỡ tao đi ngủ rồi không ra thì sao?

- Thì cũng phải đợi lâu mới về chứ! Mới 15 phút mà. - Hắn cười cười rồi nhíu mày nhìn tôi. - Tắm sao không lau tóc? Như này cảm rồi sao?

- Ôi dào lo gì! Thể nào nó chả khô.

Tôi xua tay chép miệng, sau đó đưa tay nhận lấy ly trà sữa từ hắn. Còn đang bận xem hắn mua cho tôi trà sữa vị gì thì đã nghe giọng tên đối diện vang lên hống hách, thiếu điều làm tôi muốn vả cho hắn một cái.

- Nói như mày thì người ta sống làm gì khi đằng nào chả chết.

- Vừa nói cái gì đấy?

- Mày nghe mà.

Hắn bĩu môi, cứ kiểu như tôi sai ấy nhỉ? Không phải trong trường hợp này hắn nên dùng gương mặt cún con đáng yêu mà sửa lại câu kia chứ?

- Thôi hôm nay trời lạnh, nhanh vào nhà sấy tóc đi nhé! Với đừng uống trễ quá, dễ bị bệnh.

Hắn xoay người tôi vào bên trong, còn nói thêm một tràng dài tiễn tôi vào tận trong sân. Quay lại tôi vô tình thấy ánh mắt hắn dõi theo tôi rất dịu dàng. Sự tức giận theo đó cũng biến mất, tôi vẫy tay chào hắn.

- Về nhà cẩn thận, về rồi thì nhắn tao.

Hắn gật gật đầu rồi xua tay bảo tôi đi. Tôi tất nhiên rất nghe lời, một mạch vui vẻ đi vào.

Bạn nghĩ chúng tôi đang hẹn hò? Sai rồi.

Chuyện nó là như vầy nè, sau khi bọn tôi trao nhau màn hôn môi đầy tình cảm thì hắn hỏi tôi có đồng ý không? Tôi ngại lắm, không dám trả lời nên cúi đầu im lặng thẹn thùng.

Mà crush tôi lại là một cậu trai rất ôn nhu, thay vì bá đạo như mấy anh nam chính ngôn tình mặc nữ chính im lặng vẫn nghĩ đó là lời đồng ý ngầm, thì hắn, cho rằng tôi chưa sẵn sàng với mối quan hệ này, hắn nói hắn sẽ theo đuổi đến khi tôi đồng ý thì thôi.

Hắn nào có biết, tôi chẳng những sẵn sàng hẹn hò mà gả cho hắn luôn tôi cũng chịu.

Chẳng qua tại tôi ngại, hắn... có thể nào hiểu chút xíu không?

Mà bây giờ tôi cũng chẳng biết nên nói cho hắn biết sự tình thiệt ra nó như thế nào cả, nếu hắn mà hỏi lại tôi chắc chắn lấy hết can đảm gật đầu ngay lập tức. Chỉ là, không biết bao giờ hắn mới tỏ tỉnh tiếp đây?

Cậu ơi, tui ước cậu bá đạo hơn chút. Ôn nhu dịu dàng quá làm gì?

---

Ôi năm học mới bắt đầu rồi! Thế là tôi đã lên 11 rồi sao?

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng vậy.

Hôm nay là ngày khai giảng, tôi thay vì háo hức như năm trước thì vẫn dùng tâm thế hết sức bình thường mà chuẩn bị tinh thần chào đón một năm học mới đầy khó khăn.

Tôi vào đến trường là đã gần sát giờ đóng cửa, tìm được lớp cũng không quá khó mà tìm được chỗ cũng dễ dàng. Dù gì toàn là bạn cũ, lớp cũ, cái gì cũng thân thuộc không như năm ngoái lạ lẫm.

Điều thứ nhất mà năm nay thay đổi chính là tầm nhìn và hàng ghế lớp tôi. Năm lớp 10 được ngồi ngay chính diện sân khấu, năm nay gần sát mé, năm tới là ra rìa luôn. Nhìn hậu bối khóa 26 năm nay, tôi trong lòng thấy thật tự hào, tự hào vì mình đã lên chức tiền bối rồi a.

Bài ca phát biểu xuyên nắng xuyên gió của thầy hiệu trưởng vẫn dài lê thê như một bài tấu sớ. Tôi quay xuống nói chuyện với nhỏ Nhi, hai đứa tám nhảm xíu thì thầy cũng đã đọc xong. Tới phần văn nghệ giữa giờ để lấy lại sự tập trung của quần chúng. Tôi cũng thích văn nghệ lắm chứ! Cũng hóng cổ lên xem, mỗi tội lùn quá đéo có thấy gì ngoài mấy cái đầu đen lởm chởm nheo nhóc.

-" Tiếp theo là tiết mục hát đơn ca của bạn Mỹ Uyên 12 Văn với nhạc đệm guitar do bạn Bảo Khoa 11 Anh Văn biểu diễn."

Tràng pháo tay đã vang lên, kèm theo vài tiếng hú hét của lũ con gái nào đó mà tôi không biết.

Tôi còn đang bận nghĩ, cái bạn Khoa kia có phải là bạn cún của tôi hay không.

Và câu trả lời là phải.

Tôi ngạc nhiên thật sự, hắn nói hắn không thích tham gia vào mấy hoạt động như này mà cuối cùng người trên kia là ai đây? Hắn quả thật xạo vãi chưởng.

Tôi đó giờ nghe hắn đàn có 3 lần vỏn vẹn, đàn piano 1 lần, đàn guitar hồi hôm sinh nhật và lần này là lần thứ 3, cái lần này tôi không được ưu ái làm người duy nhất nghe người ta đàn người ta hát nữa. Cơ mà lần này hắn không hát, hắn đàn cho bà chị lớp Văn hát nhưng cũng đủ làm tôi não lòng.

Tôi đến việc nghe hắn đàn đã là ít ỏi chứ nói gì đến được người ta đệm cho mà hát? Eo ơi tự dưng lại buồn não buồn nề ý!

Lại nghĩ, tại sao tôi lại đa tình thế này?

Rõ ràng lúc trước hắn hỏi tôi có thể cho hắn cơ hội không? Tôi đã khéo léo từ chối với một tâm trạng chới với không dám lùi cũng không dám tiến. Thế mà chỉ có một buổi chiều ăn sinh nhật cùng người ta đã khiến lòng dạ tôi tan chảy.

Tôi theo đuổi hắn khổ như mò kim đáy biển, hắn chỉ cần thả vài miếng thính mà tôi đã ngoan ngoãn vẫy đuôi đớp kịch liệt.

Đời thật con mẹ nó bất công!

Cơ mà nói gì thì nói, nói tôi thích hắn là đúng nhưng bảo tôi hẹn hò với hắn vẫn là một chuyện khác. Nếu là bình thường thì tôi chả nghĩ nhiều thế đâu nhưng cứ mỗi lần nhớ về lúc hắn xem tôi là cái bạn Huỳnh Anh gì đấy là tôi lại buồn, lại chả muốn nói chuyện hay qua lại với hắn. Đôi khi lại thấy mệt mỏi lắm!

Nhưng không sao, qua việc hắn quan tâm tôi thế nào tự trái tim tôi sẽ có câu trả lời thích đáng.

Chỉ là bây giờ nói chuyện tương lai thì có hơi mờ mịt tẹo.

Tiếng guitar kết thúc, còn chưa kịp cảm thán đã nghe giọng lũ con gái nào đấy rú ầm lên đầy hoang dã.

Tôi tuy có mê trai nhưng không có tới mức đó đâu. Mất tiền đồ quá mấy má ơi!

Sau màn trình diễn đầy náo động của hắn với bà chế chuyên Văn thì phần khai giảng lần nữa lại tiếp tục. Được hơn nửa tiếng sau thì kết thúc hẳn, ê mông ê đít thì cũng được giải thoát. Tôi cùng nhỏ Nhi lên lớp, còn con Lợn tôi chả thấy tăm hơi.

Vẫn như năm trước, sau khi khai giảng thì được nghỉ và tiết ba bắt đầu học.

Tôi năm nay được ngồi chỗ mới thì ra điều thích thú lắm! Ngồi vào chỗ liền loi nhoi mãi không chịu ngồi yên.

Gió mát từ cửa sổ, rồi thì tầm nhìn từ bàn cuối lại còn là tổ mới thành viên mới.

- Đạt mày kết nối ti vi liền cho tao.

Như tôi nói năm nay trường tôi giàu lắm, mỗi lớp đều có một cái ti vi cảm ứng. Ti vi này chỉ cần liên kết với điện thoại hoặc laptop là sử dụng được ngay.

Tiếng nhạc xập xình của mấy thể loại nhạc Âu Mĩ, theo đó lớp tôi cũng nhanh chóng hòa vào điệu nhạc mà nhún nhảy.

- Tụi mày yên tâm quẩy đi có gì tao chịu trách nhiệm.

Tú hét lên đầy phấn khích sau cầm tà áo dài lên bục giảng quẩy. Lớp trưởng đã nói thế thì bọn tôi sợ cái gì? Cứ thế hú ầm trời.

Nhạc lớn lắm vang lên tận ngoài sân rồi cả hành lang. Tụi học sinh đi phía ngoài cứ ngó vào lớp tôi, còn có đứa vào hẳn lớp quẩy, mấy em lớp 10 còn vừa đi vừa nhảy theo. Không khí theo đó náo nhiệt ghê lắm!

Còn lớp trưởng bọn tôi thì cứ đứng trước cửa lớp hô hoán rồi nhảy điệu nhảy rung chân rung đùi quen thuộc của nó.

Thoắt cái đã vào tiết, mọi người chạy nhanh vào ổn định chỗ ngồi. Khổ nỗi vào tiết nhanh mà cô cũng vào nhanh nên không kịp thoát chỉ tắt ti vi. Đến tiết Sinh cuối cùng cô bảo bọn tôi mở ti vi để cô dạy bài mới. Vừa mở lên thì bài Despacito vang lên lớn lắm, lớp nháo nhào tắt đi, cô mắng bọn tôi vài câu yêu yêu rồi cười cười chờ thằng Đạt thoát từng bài ra.

Ngày khai giảng đã trôi qua đầy vui vẻ như thế!

-"Ê cái anh đàn guitar nãy tên gì?"

-"Khoa mày ơi! Lớp 11 Anh á!"

-" Trời ơi đẹp trai muốn chết luôn, người gì đã đẹp trai, học giỏi còn đàn hay nữa."

-"Tao đã tìm thấy tình yêu năm cấp 3 của mình rồi."

Đây là đoạn đối thoại của hai em lớp 10 mà tôi tình cờ nghe được vì đi phía sau ẻm lúc ra về.

Ôi xem cái biểu cảm có khác nào muốn dâng tim luôn cho hắn không cơ chứ? Quắn quéo giãy đành đạch chẳng khác nào lợn bị cắt tiết cả.

Chị muốn nói cưng nghe, anh Khoa là tình yêu cấp 3 của chị rồi! Quắn với chả quéo, nhìn ngứa hết cả mắt.

Thể nào sau buổi sáng nay confessions trường sẽ tràn ngập bảng tin tìm infor của hắn đây.

Và thế đéo nào lại đúng thật chúng mày ạ! Mười bài là hết mẹ nó mười bài về hắn.

Cái gì mà, "Anh đàn guitar sáng nay là chậu đã có hoa chưa?"

Hay kiểu như, "Bạn Khoa 11 Anh Văn đẹp trai quá, bạn có người yêu chưa cho tui cơ hội được không?"

Rồi thì, "Bảo Khoa 11 Anh có ai chưa? Chị tình nguyện theo đuổi em mặc rào cản dư luận."

Lại còn, "Tui không nói nhiều, dù chậu đã có hoa hay không tui cũng sẽ lặt hoa cướp chậu."

Ôi lạy chúa trên cao turn down for watch.

Con gái thời nay quá dữ dằn, quá manh động và quá mãnh liệt. Ngày xưa tôi theo đuổi hắn cũng không dám đàn áp như này.

Và cái đống trên đó chỉ là vài ví dụ điển hình của hàng chục cái confessions khác về hắn mà thôi. Tôi đọc thì bức bối lắm nhưng biết nói cái gì bây giờ? Còn chả là gì của người ta.

Mà tôi phải công nhận sau ba tháng không gặp nhau mà hắn cao với đẹp trai lên nhiều. Thảo nào bọn này lần đầu biết hắn lại đồng loạt đổ như vậy.

Hăm he hóng hớt đọc bình luận bên dưới, người không biết thì chấm hóng nick Face của hắn, người biết thì tag tên hắn vào châm chọc.

Sao dễ dàng vãi linh hồn! Nhớ lúc trước tôi thích hắn đến confessions còn ngại không dám viết, phải tự lục danh sách thi đầu vào đầu năm tìm hắn. Thế mà... tụi này có biết là hắn vốn dĩ đẹp trai nên có nhiều người để ý lắm rồi! Đăng bài thế này lại khiến người ta chú ý hắn nhiều hơn, đối thủ theo đó cũng sẽ tăng lên không?

Quá nông cạn!

"Xuống nhà lấy đồ nè."

Nhắc tiền nhắc bạc vậy cũng đỡ.

Tôi khoác cái áo rồi đi xuống nhà, hắn vẫn đứng đó với chiếc xe đạp bên cạnh, nhìn tôi và cười.

Cười cười con khỉ.

Hắn không biết vụ confessions hay sao mà còn vô tư quá vậy? Nhìn mặt cứ nhơn nhởn thiệt muốn vả một phát.

Nhưng cuối cùng tại người ta đẹp trai quá nên không dám đánh.

- Bánh flan mẹ mới làm, kêu đem qua cho con dâu vài cái.

Đấy đấy! Hắn như thế này thì sao mà tôi giận được?

- Bảo với dì tao cảm ơn. - Tôi nhận lấy túi bánh rồi nói tiếp. - Mày cũng nói với dì đừng gọi tao vậy nữa.

- Đừng là đừng thế nào? Mẹ tự gọi chứ có ai xúi đâu. Với đằng nào chả vậy, gọi sớm một chút có sao.

- Bớt xàm.

Tôi vẩu môi, rồi cầm bịch bánh ngoảnh mông vào nhà. Còn không chào hắn, thế nên bị người ta kéo lại hỏi tội.

- Hôm nay hỗn quá nha! Chưa chào mà đã vô nhà à?

- Hỗn hỗn cái l*n, tao hơn mày 3 tháng 7 ngày đó. Mày mà sinh trễ chút xíu là mày là em tao rồi chứ ở đó mà hỗn.

- Hôm nay còn biết nói tục?

- Ủa chứ bạn là gì mà bạn cấm tui?

Sao hôm nay tôi đanh đá vãi linh hồn vậy? Làm người kia đen kịt mặt nãy giờ. Hắn hình như không thích tôi chửi thề, mà tôi lại là cái đứa nói như cơm bữa. Trước mặt hắn đôi khi cũng quen miệng nói nhưng hắn chỉ nhắc ít dùng lại, nay tôi dùng từ nặng nhất. Khỏi nói tên đối diện tức đến cỡ nào. Nhưng hắn là cái gì mà cấm tôi? Thời thế thay đổi rồi, tôi không cần phải giữ ý trước mặt hắn nữa, có bao nhiêu trình hết, hắn thích cũng là thích chính bản thân tôi chứ không phải là nhỏ nào đó tôi đéo biết.

- Thôi mai mốt tao dạy sau. Dạo này hư lắm!

- Làm như ba tao không bằng.

Tôi trưng nụ cười khinh bỉ nhất có thể, hắn ban đầu cũng tức lắm, mặt lạnh chau mày ghê gớm nhưng không hiểu sao lúc sau lại giãn ra rồi cười tủm tỉm như thằng hâm.

- Là bạn trai.

Tôi tự dưng tim giật thót, bao nhiêu tức tối theo ba chữ kia tan biến hết. Mặt lại đỏ bừng cả lên.

- Tao vẫn chưa đồng ý.

- Sau này không ai nói trước được. Dạy từ giờ là vừa.

Tôi bĩu môi, cũng có biết nói cái gì đâu. Dùng biểu cảm thay thế vậy, ý của tôi là, hắn tự tin quá!

- Biết gì không? Tao nằm trong câu lạc bộ chơi guitar của thành phố, không hiểu sao mấy thầy cô biết rồi bắt đi diễn chứ tao thiệt sự không có thích.

Hắn nói xong thì lôi điện thoại ra, bấm bấm lướt lướt sao lại vào trang confessions trường bình luận dưới một bài đăng.

Hắn không nói nhiều, tag thẳng tên tôi vào cùng icon tim đỏ ngay bên cạnh.

- Tao thay mày đánh dấu chủ quyền thôi.

Tôi nhìn dòng bình luận đang nhảy lượt cảm xúc và trả lời liên tục, cùng lời nói của tên đối diện mà cả người liền tê rần.

Ngày mai, tôi sẽ ra sao?

...

Tôi chính xác là một đứa sống ẩn dật điển hình, tôi hoàn toàn không thích nổi bật giữa đám đông dù theo tiêu cực lẫn tích cực. Thế nên, trên đoạn đường từ cổng trường vào đến lớp, tiếng xì xầm bàn tàn và những cái nhìn hiếu kì chĩa vào người làm tôi rất khó chịu. Trong trường hợp này còn có cả ngại ngùng nữa.

Bảo Khoa là hot boy của trường, hắn lại đàn giỏi, hát hay, chơi thể thao hay thành tích học tập cũng thuộc loại ưu, tính tình cũng đáng yêu hòa đồng nên hiển nhiên hắn từ lâu đã trở thành ước mơ của bao cô. Và với đống ưu điểm tôi vừa liệt kê cũng có thể tưởng tượng hắn nổi đến cỡ nào. Và vì tôi bỗng nhiên vô tình dính vào tin đồn hẹn hò với hot boy nên bị bàn tán dữ lắm, và tôi chắc chắn là lời chê nhiều vô kể, dù sao tôi cũng chỉ là một con bé bình thường đến nhạt nhòa đi.

Việc bị chú ý quá thể đáng, tôi không quen, cũng không thích.

Vào đến lớp bão tố còn khủng khiếp hơn chúng mày ạ! Bọn nó vừa thấy tôi đã xông vào trêu rất dữ. Tôi biết chắc trong lớp tôi không có ai thích hắn, vì tụi nó chắc không muốn chịu cảnh chung crush đâu, với lại tôi thích hắn từ đầu lớp 10 cơ mà, từ lúc hắn chưa nổi trong trường lận.

Năm nay tôi chuyển chỗ gần Anh với Yến nên bị tụi nó tra hỏi kinh lắm. Tôi tất nhiên là giải thích, nhưng nói cho cả một tập thể thì hơi đâu cho nổi? Tôi đành thôi, chẳng buồn nói nữa.

- Mày quen với hot boy hồi nào sao không nói?

- Tao nói rồi không có thiệt.

- Mày tưởng bố mày tin à? Tag tên lại còn tim đỏ chót lấp lánh.

- Tao nói Khoa đang tán tao tụi mày tin không? Tao uncrush từ lớp 10 rồi còn gì.

- Hot boy theo đuổi mày? Đùa.

Bọn nó đa phần đều là trố mắt rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.