Chuyện Tháng Tư

Chương 13



Biên dịch: 1309

Vệ Lai lái đến bờ đê rồi tắt đèn đi.

Cách một khoảng vừa đủ, ánh nước và ánh sao cùng hắt vào trong xe. Anh nương theo ít tia sáng yếu ớt ấy để mở gói thức ăn khô, nốc chút nước nhai nuốt xuống, đoạn quay sang Sầm Kim hỏi xin thuốc lá.

“Thuốc lá nữ mà cũng hút à?”

Vệ Lai tỏ ra khó hiểu: “Có gì khác đâu?”

Sầm Kim đưa cho anh một điếu, tiện thể châm lửa giúp. Khoảnh khắc ngọn lửa bừng cháy, trong ánh mắt cô, trong ánh mắt anh, thêm cả bốn mặt kính xe, đều được phủ sắc cam sáng rỡ. 

Chớp mắt lại vụt tắt. 

Vệ Lai ấn hạ cửa kính, nhả hơi khói đầu tiên ra ngoài, hỏi: “Sao cô nhận ra được?” 

“Muốn biết à?” 

“Muốn.” 

Thêm ít hiểu biết cũng chẳng hại gì. Nói không chừng, đến lúc nào đó còn cứu được mạng người, bất kể là mạng mình hay mạng ai khác. 

Sầm Kim nghĩ ngợi: “4 điểm.” 

Vệ Lai cười gượng, ngay cả 1 điểm anh cũng chẳng nhìn ra. 

“Thứ nhất, buôn người đã trở thành một ngành công nghiệp, hàng năm UNODC (Văn phòng Liên Hiệp Quốc về chống Ma túy và Tội phạm) đều có báo cáo về vấn đề này. Họ quan sát tuyến đường vận chuyển, khoanh vùng các nước xuất ra và nhập vào. Con tàu kia đi từ Lithuania đến Đức, vừa khớp với tuyến đường vận chuyển. 

“Thứ hai, mấy gã trên tàu nói tiếng Albania. Việc buôn người ở Đông Âu do 2 tổ chức lớn thao túng, là mafia Nga và mafia Albania. Trong đó Albania là đầu não của công nghiệp tình dục, trải rộng ra khắp châu Âu.” 

Vệ Lai thật ngạc nhiên: “Cô biết tiếng Albania?” 

“Hiểu vài câu thôi. Anh có nhớ lúc chúng ta lên boong, gã đàn ông kia cười cợt trao đổi với tên trong buồng lái không?” 

Nhớ, nhưng anh chẳng hiểu. 

“Tên trong buồng lái nói là: Hàng mới hả? Gã ta trả lời: Không phải, ả này già chát rồi.” 

Vệ Lai ngập ngừng: “‘Già’ ở đây là chỉ cô à?” 

“Là tôi đấy.” Sầm Kim chẳng thèm bận tâm nhún vai, “Tập đoàn buôn người yêu cầu phụ nữ càng trẻ càng tốt, trong đó thiếu nữ chiếm đa số, vì cơ thể trẻ trung sẽ chịu được cảnh giày xéo. Với chúng thì phụ nữ trên 20 tuổi đã không còn là lựa chọn tối ưu rồi. Tôi chuyên viết xã luận liên quan tới việc buôn người này, cho nên học được vài câu tiếng Albania thông dụng trong giao dịch — Hàng mới hả, không rẻ đâu, ả già quá, hàng cao cấp, giao dịch xong, hợp tác vui vẻ.” 

“Còn điểm thứ tư là gì?” 

“Thứ tư là, lúc gã kéo cửa khoang ra, đèn trong khoang rất sáng, hình xăm trên cánh tay gã có 3 vết móng tay cào xước. Tôi nghĩ, có lẽ là do cô gái nào đó vùng vẫy để lại. 

“Tổng hợp tất cả thì tố cáo bọn chúng là hợp tình hợp lý. Mà tôi có đoán nhầm thì đấy rõ ràng vẫn là tàu phi pháp.” 

Vệ Lai không lên tiếng. 

Cũng may lần này là cô, chuyên nghiên cứu các cuộc giao dịch ngầm như vậy. Đổi lại là anh, có tăng thêm vài đầu mối nữa thì trong thời gian ngắn cũng chưa chắc đã nhìn ra bí mật. 

Bây giờ xem lại, đúng là cách làm của Sầm Kim không hề thái quá —— Tính cảnh giác của mấy tay Albania đó rất nặng, hai người anh tự dưng đòi xuống tàu, nhất định sẽ dẫn đến hoài nghi. 

Vệ Lai thở dài thườn thượt: “Thôi được rồi, có phải đổi tuyến đường thì cũng đáng.” 

“Không cần đổi, chẳng phải Tapien nói còn một chuyến nữa sao, đợi thêm 4 tiếng là được.” 

“Vẫn muốn quay lại cảng dầu?” 

“Anh Vệ ạ, đã làm thì phải làm cho chu toàn. Người Albania bị cảnh sát biển bắt một chuyến hàng lớn vậy, anh nghĩ bọn chúng có thể buông tha không? Hai kẻ xuống tàu vào đúng đêm xảy ra biến cố rồi lặn mất tăm, chẳng lẽ lại không bị hoài nghi hay trả thù?” 

Cô xích tới gần Vệ Lai, nhỏ giọng, một lần nữa nhếch môi giữa bóng tối: “Ngược lại, nếu chúng ta tiếp tục lên tàu, tình huống sẽ khác hoàn toàn. 

“Như vậy chứng tỏ lúc đấy là thật sự đột nhiên sinh bệnh; mà tiếp đó còn quay trở lại, cũng là thật sự cần đi gấp. 

“Nếu muốn làm đến mức kín kẽ thì nhờ thêm phía Saudi lập biên bản cấp cứu tại bệnh viện Turku cho tôi. Thực ra mấy sắp xếp ban nãy của tôi vừa đủ để ứng phó với đầu óc của bọn Albania đấy rồi. Sắp tới chúng sẽ tất bật truy tra nội gian, nội ứng —— Tàu bị bắt tại vùng biển quốc tế, tin tức này sẽ được phong tỏa một thời gian với bên ngoài, chờ đến lúc chúng làm bung bét ra thì chúng ta đã lên thuyền hải tặc rồi.” 

Vệ Lai trầm mặc thật lâu, sau bật cười lớn tiếng, dụi tắt thuốc lên mép cửa kính: “Lợi hại.” 

Anh dựa lưng vào ghế, nhìn cảnh đêm xa xa. Đôi mắt đã thích ứng với bóng tối, đường nét cảnh vật cũng từ từ rõ ràng. Đấy là khối đá to được giữ lại khi mở đường quốc lộ, vừa sần sùi vừa cồng kềnh. 

Vệ Lai thắc mắc: “Buôn người mà là ngành công nghiệp lớn sao?” 

Anh vẫn tưởng, chỉ là loại tội phạm tương đối khó nhằn thôi. 

“Vì tiền cả. Vốn ít, lãi cao, lượng nhu cầu lớn, còn có thể tái sản xuất tuần hoàn.” 

“Tái sản xuất tuần hoàn?” 

“Đúng vậy đấy. Đạn bắn đi là xong, thuốc phiện hút rồi là hết. Nhưng một cô bé mười mấy tuổi, có thể dùng một mạch quanh năm suốt tháng, liên tục bị giày xéo đến 30-40 tuổi, có thể bán qua tay. Tới khi không còn khách nữa thì có thể chuyển qua thị trường nội tạng.” 

Ồ, ra là thế. 

Thời điểm bước lên tàu, anh biết rõ là tàu phi pháp, nhưng không biết hóa ra hàng chúng buôn là con người. 

Sự việc liên quan đến con người và số mệnh, mấy chữ “đáng hay không” đúng là quá nhẹ rồi. 

Anh quay sang Sầm Kim: “Vết thương ở đâu, để tôi giúp cô xử lý đi, cô thích mặc lễ phục vậy mà.” 

Đèn trong xe bật sáng, Sầm Kim gỡ băng cầm máu đơn giản ra. 

Vệ Lai thấy vết thương trên mặt trong cánh tay trái. Nếu là loại dao thông thường, vết cắt nằm ngang sẽ tương đối mau khép miệng. Ở điểm này, dao tay gấu đúng là không hay ho lắm, đem ra hại người hay hại mình đều quá tàn nhẫn. 

Anh dùng nước khoáng rửa sạch vệt máu trước, tiếp đó lấy viên cồn sát trùng vết thương, đắn đo chốc lát, chọn tuýp keo dán da: “Vết thương không tính là quá sâu, thực ra khâu lại sẽ bảo đảm hơn —— Dùng keo dán thì cô phải chú ý cẩn thận, nếu không dưới da sẽ bung ra khoang trống, miệng vết thương cũng bị vỡ theo.” 

Sầm Kim ừ một tiếng, nhìn anh cúi đầu tỉ mỉ bôi thuốc giúp cô, bỗng nhiên nổi lên hứng thú với anh. 

“Anh là xuất ngoại một thời gian hay là nhập tịch?” 

Vệ Lai cười cười: “Khó nói lắm, hồi ở trong nước chắc cha tôi nợ nần ngập đầu, mới dẫn tôi vượt biên đến châu Âu, rồi bán tôi đi.” 

“Bán vào gia đình nhận nuôi à?” 

“Được vậy đã tốt, đằng này là lao động trẻ em.” 

Anh nâng cánh tay cô lên, nghiêng đầu ngắm nghía xem đã thoa đều chưa: “Khi đó tôi còn chưa cao bằng máy móc, phải đạp máy khâu, xỏ chỉ, đơm nút… cho người ta. Từng có lần bị kim khâu dập xuyên qua đầu ngón tay, tôi còn tưởng đời này trên tay sẽ có một lỗ thủng, có thể nhìn xuyên qua thấy được mặt trời, ai ngờ lại lấp kín như cũ.” 

“Sau đó thì sao?” 

“Tiếp tục đơm nút, rồi được tổ chức nhân đạo giải cứu, sống vài năm ở phố người Hoa, sau sang Malaysia tham gia huấn luyện lính mũ nồi, nhưng bị khai trừ chứ không được thông qua. Đang chuẩn bị theo lệnh triệu tập lính đánh thuê thì quen Nai, anh ấy rất thích đến đó câu trộm người.” 

Anh nhấc cánh tay cô gác lên bảng điều khiển: “Hong cho khô.” 

“Vậy sau này anh có tính toán gì không?” 

“Không có… Cô thì sao?” 

Đến lượt cô. 

Sầm Kim đáp: “Bản thân tôi là cô nhi, sau mới được một đôi vợ chồng Bắc Âu nhận nuôi, rồi xuất ngoại. Tới năm trung học thì họ gặp tai nạn máy bay.” 

“Đau lòng lắm phải không?” 

Một bé gái mười mấy tuổi, đến đất nước xa lạ, cha mẹ nuôi qua đời, bên cạnh chẳng còn ai thân quen. 

“Sinh tồn quan trọng hơn, đâu có nhiều thời gian để đau lòng. Khi ấy chỉ muốn làm sao tự lực vươn lên được trong địa bàn của người da trắng, tiếp tục sống sót một cách vẻ vang. Bởi vậy, tôi lập ra kế hoạch… đến năm 40 tuổi.” 

Vệ Lai chợt thấy, lời này của cô chui vào đầu anh, nổ ầm một tiếng, sinh ra chấn động vang rền. 

—— Tôi lập ra kế hoạch, đến năm 40 tuổi.

Anh thì đến cả bữa ăn tiếp theo cũng không có nổi kế hoạch. 

“Phải vào đại học nào, theo chuyên ngành nào, tham gia kiểu đoàn thể xã hội nào, cố gắng tạo quan hệ với danh nhân đầu ngành nào, thành thạo kỹ năng nào, vào cơ quan nào thực tập, hoàn thành mục tiêu tài chính và sự nghiệp thế nào.” 

Vệ Lai cứ như đang nghe thiên thư, mất hồi lâu mới thốt lên được: “Mạo muội hỏi một câu, thế cuộc sống hiện giờ của cô, là đúng theo kế hoạch đó sao?” 

Sầm Kim nhìn vết thương trên tay, keo dán đã đông lại từ lâu, vùng da xung quanh bị kéo hơi căng lên. 

“Năm nay tôi 27 tuổi. 

“Chiếu theo kế hoạch, tôi phải có công tác trong một ban ngành chính phủ, đã kết hôn, đối phương là luật sư, bác sĩ hay giáo sư, kết đôi như thế tương đối phù hợp. 

“Kinh tế dư dả, có xe, bất động sản, tiền tiết kiệm, các loại bảo hiểm phúc lợi. Còn sinh được một bé con, gia đình êm ấm sẽ đem lại ấn tượng tốt với công chúng, như vậy sẽ hỗ trợ tôi tiếp tục phát triển trong giới chính trị. 

“Rồi làm hoạt động từ thiện công ích định kỳ, tham gia các bữa tiệc trong ngành, kết bạn với phóng viên và nhân viên công tác ở mảng thời sự, với nhân tài kinh tế mới xuất hiện, với các dạng nhân vật lớn của giới thượng lưu.”



Phải không, cuộc sống thực hình như bị lệch khá xa quỹ đạo vạch sẵn đó. 

Nhất định là trong quá trình đã xảy ra việc gì đấy. 

Vệ Lai nói: “Vậy cô nên dành thời gian để điều chỉnh rồi.”

***

Giữa những tia nắng ban mai đang dần ló dạng, chiếc xe lại chạy vào cảng dầu. 

Tapien ôm chai bia rỗng nằm ngủ thẳng cẳng, bị Vệ Lai vỗ dậy, phải lơ mơ mất hồi lâu mới đáp: “Há, là cậu à!” 

Lão vừa ngáp vừa lồm cồm ngồi lên, lại đi lật bản đăng ký, đoạn nhìn đồng hồ báo thức: “Có thuyền đấy, vừa đúng giờ.” 

Tất nhiên là vừa đúng rồi, họ còn bấm thời gian mà. 

Khi lên xe, Tapien đưa mắt nhìn Sầm Kim ngồi phía sau. Cô bọc áo khoác dày, mặt mày tái nhợt, suy yếu ngẩng đầu mỉm cười chào lão. 

Tapien hỏi: “Cô… vẫn ổn chứ?” 

“Là vết loét hành cho đấy, xuất huyết bao tử. Đã tới bệnh viện kiểm tra rồi.” 

“Thế cơ thể cô… có chịu nổi không?” 

Ông lão này đúng là rất tốt bụng. 

Vệ Lai liếc qua Sầm Kim: “Cô ấy ra sao đâu quan trọng. Làm nghề này của chúng tôi phải biết nghe lệnh sếp, thời điểm nào nên đến chỗ nào, trừ phi đã chết, bằng không thì có lết đi cũng phải đến tận nơi —— Ông thấy nhiều rồi, chắc là hiểu được.” 

Tapien thở dài: “Cũng đúng.” 

Thật khéo, lại là một chiếc thuyền đông lạnh, chứa trái cây, rau quả, thịt cá, và các thứ dễ hỏng. 

Gần đến giờ nhổ neo, thuyền viên chia ra từng tốp đi lại trên boong, có người xuống dẫn đường. 

Tapien không lên theo, chỉ đứng cạnh xe ngẩng đầu vẫy tay với họ, quơ quơ, rồi lại ngoác miệng ra ngáp một cái rõ dài. 

Suốt đoạn đường Vệ Lai đều đỡ Sầm Kim, người được cho là rất “suy yếu”. Lúc bước ngang qua một thuyền viên, anh ta đang dựa trên mạn thuyền dò sóng radio. Giữa dòng sóng âm xì xèo, có một câu truyền đến: 

“Ánh mắt của toàn thế giới tiếp tục đổ dồn về chiếc tàu chở dầu đắt giá Sirius Star…” 

Vệ Lai và Sầm Kim đồng thời dừng bước. 

Anh chàng thuyền viên kia nhìn họ bằng vẻ mặt khó hiểu, một giây sau đã kịp phản ứng, nhanh chóng nghiêng sang một bên xoay nút âm lượng. 

Tiếng phát thanh tăng lớn, vấn vít trong sương mù. 

“Thái độ của phía hải tặc rất cứng rắn, luôn cự tuyệt đề xuất đàm phán về số tiền chuộc của chủ tàu. Hôm qua đoàn đàm phán Saudi đã mở cuộc họp báo tại Mogadishu, bày tỏ không loại trừ khả năng sẽ đưa ra phương án giải quyết bằng sức mạnh quân sự. 

“Các chuyên gia nhận định, thế cục ở vịnh Aden khá phức tạp, hải tặc là vấn đề nhức nhối từ xưa đến nay. Một khi đã giải quyết bằng sức mạnh quân sự, có khả năng sẽ làm tê liệt toàn bộ tuyến đường thủy trong vùng biển này, hậu quả rất khó lường…” 

Vệ Lai chẳng nhịn được cười. 

Thế giới này khôi hài biết bao, người Saudi ở đầu bên kia xướng một màn kịch ngày càng đậm mùi thuốc súng, ba hồi phùng mang trợn má, ba hồi xắn hết tay áo, bày ra tư thế sẵn sàng lao vào vật lộn… Cứ thế xỏ mũi dắt phóng viên, chuyên gia, nhà phân tích xoay mòng mòng. 

Sự chú ý của toàn thế giới đều tập trung qua bên đó, Mogadishu, Sirius Star, đoàn đàm phán Saudi, hải tặc. 

Nào có ai hay, nhân vật chủ chốt nhất, vào lúc này, giờ phút này, đang ở ngay trên con thuyền này. 

Vệ Lai ngoảnh đầu nhìn lên bờ. 

Tapien lái xe chạy vùn vụt đi xa. 

Sợi thừng xám thật dài nối lên bờ đang dần dần thu lại. 

Thuyền đã khởi hành.

Lời tác giả:

Có một bộ phim liên quan tới nạn buôn người ở Đông Âu, tên là «Taken», nếu các bạn chú ý thì sẽ nhận ra, nhóm buôn người trong đó mang quốc tịch Albania.

Mặt khác, còn một bộ phim điện ảnh thiên về phóng sự là «Human Trafficking», độc giả thấy hứng thú thì nên xem thử, cảm thụ các mánh khóe, thủ đoạn mới của bọn buôn người, để có thể tự bảo vệ mình tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.