Chuyện Tháng Tư

Chương 19



Biên dịch: 1309

Vệ Lai qua chỗ Cây Cacao tắm, nhưng mới đi được đoạn ngắn trở về phòng, trên người lại đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Anh thấy quá là phi lý — Ở đây nóng bức, không mưa, chẳng phải có tí nước nào là bị hong khô ngay luôn à, sao cả người cứ đầy mồ hôi mãi thế chứ.

Gõ cửa vào phòng, Sầm Kim đang ngồi trên chiếu cọ nâng đĩa dùng bữa. Tóc cô đã hơi khô, trên vai khoác tấm khăn choàng lụa đen.

Vệ Lai có ấn tượng với tấm lụa này, khi thu gọn hành lý, cô đưa ra lý do là: Có thể làm khăn tắm, váy ngủ, khăn trùm đầu, ra bãi biển sẽ thành khăn quấn, thiếu quần áo thì dùng làm váy quây nửa người hay toàn thân đều được. 

Quá trời công dụng, làm anh nghĩ mình mà là phụ nữ thì cũng phải tậu ngay một cái. 

Nước da cô rất trắng, mặc đồ đen vào thì càng sáng hơn. 

Quạt trần bật ở nấc tối đa, mới chạy vài phút đã thấy như muốn sút ốc. 

Sầm Kim ngước mắt nhìn anh: “Anh ở cùng tôi à?” 

Vệ Lai kéo ghế xếp ra: “Trên nguyên tắc thì phải thế. Dĩ nhiên, cô có thể yêu cầu tôi ngủ ngoài cửa — Vấn đề là, nếu có kẻ phá cửa sổ, tôi chạy từ ngoài vào sẽ chậm mất 1-2 giây.” 

Thực ra, mục đích của anh là muốn ngủ trong phòng có quạt mát. 

Sầm Kim cụp mắt xuống, kiên nhẫn dùng nĩa vật lộn với miếng thịt cừu trơn tuột: “Vậy anh ngủ trên đấy đi.” 

Vệ Lai thở phào một hơi, khi ngả lưng xuống, cứ cảm thấy hình như quên mất điều gì. 

Mãi đến lúc đèn tắt anh mới nhớ ra: “Có muỗi không nhỉ?” 

“Phía bắc thiên về khí hậu sa mạc, quá nóng nên ít muỗi, chờ thời tiết mát mẻ hơn mới xuất hiện.” 

Vệ Lai cười khổ trong bóng tối, loại điều kiện làm việc này, đến cả bọn muỗi cũng muốn đình công. 

“Hình như cô nắm rất rõ văn hóa, con người ở châu Phi nhỉ?” 

“Thì nghề học phải chuyên nhất, tôi từng đào sâu nên am hiểu, cũng giống anh quen thuộc súng ống thôi.” 

Nghe giọng điệu, hình như không có hứng tán chuyện. Vệ Lai chẳng nói thêm nữa, nhắm mắt chuyên tâm ngủ. 

Nhưng giấc ngủ không an ổn, mấy chỗ tiếp xúc với ghế thoắt cái đã nóng lên, đành phải liên tục trở mình. Căn phòng bít bùng kín mít, không khí bị quạt trần khuấy động, chẳng rõ có phải do ma sát sinh nhiệt hay không, anh cứ cảm thấy gió thổi vào người cũng nóng hầm hập.

Chẳng biết qua bao lâu, đang mơ mơ màng màng bỗng nghe một tiếng vang, thứ tiếng vang tắt ngúm, chợt lặng ngắt như tờ. 

Quạt chạy chậm lại. 

Nhất định là dòng điện kia đã bị rút sạch, như giọt nước bị hạt cát hút khô. 

Mất điện. 

Không khí oi bức, trên người dính mồ hôi ẩm ướt, thế này còn chẳng bằng ngủ nơi đất hoang. Vệ Lai nghĩ mình sắp chịu hết xiết rồi. 

Còn có người chịu hết xiết trước anh. 

Vừa nghe tiếng động trên giường, Sầm Kim đã ngồi dậy, cầm tạp chí bên cạnh lên quạt. 

Lúc mua cuốn tạp chí kia, anh dự cảm sẽ hữu dụng với cô, nhưng không đoán được sẽ là công dụng này. 

Mà cũng lạ, cô chịu hết nổi, ngược lại anh bắt đầu nằm an ổn. Thậm chí trong lòng còn nảy sinh một thứ cảm giác ưu việt vô hình. 

Sầm Kim cực phiền não, lọ mọ xuống giường, chắc chưa đi giày nên bước chân êm ru không tiếng động. Cô đến bên cửa sổ định mở ra, chốt cài bị kẹt, không thành công, cô bèn đổi qua cửa lớn. 

Lần này thì mở được, bên ngoài là bầu trời xám xanh. Sầm Kim dựa vào khung cửa hóng mát, trông như trên tường mọc lên một bóng đen mảnh mai. 

Cũng thật không dễ dàng. 

Sau một lúc, cô quay trở lại, dừng bên ghế nằm của anh, hơi khuỵu xuống, gọi: “Này.” 

Mới nãy trước khi ngủ muốn chuyện phiếm thì cô thờ ơ, giờ mất ngủ mới tới tìm anh tán gẫu? 

Vệ Lai lười tiếp, bộ dạng như bị đánh thức nên bực mình lắm: “Gì?” 

“Nóng quá.” 

“Nóng quá… Cô gọi tôi dậy thì sẽ mát hơn hử? Làm cái việc hại người chẳng lợi mình, có ý nghĩa gì chứ?” 

Sầm Kim cười nhạt: “Vờ vịt! Giả bộ! Anh tỉnh từ lâu rồi, hai mắt tỏa sáng đấy, tưởng tôi không nhìn ra à?” 

Thế này… chỉ trách mắt mình quá có thần. 

Vệ Lai đành phải ngồi dậy. 

“Cô muốn thế nào?” 

“Phòng này xây bằng gạch, trên đỉnh là tấm xi măng, xi măng tản nhiệt nhanh, ở trên cao sẽ có gió — Chúng ta có thể lên đó hóng mát.” 

“…100 Euro.” 

“Gì?” 

“Nửa đêm còn phải đưa khách hàng lên nóc nhà, trong hợp đồng đâu có quy định này, 100 Euro.” 

Cô đòi tiền người Saudi, anh đây đòi tiền cô — Cô nghĩ chỉ mình cô biết chém đẹp, biết cạo đầu người khác à? 

Thơ cổ đã nói, đầu nào chẳng cạo được, chẳng cạo nào phải đầu

Vệ Lai muốn xem cô cáu giận, trước giờ chưa từng thấy qua. 

Thật lâu sau. 

“…Hôm nọ anh xin tôi điếu thuốc nữ, 120 Euro, miễn trả giá.” 

Tổ trác, còn đắt hơn anh những 20 Euro. 

Vệ Lai giận: “Muốn trả ngay không?” 

“Khỏi, sắp tới sẽ còn nợ thêm đấy. Cứ nhớ kỹ, để đến cuối rồi tính luôn thể.” 

Vệ Lai chẳng giận nữa mà bật cười, tạm dừng giây lát, xích lại gần tai cô: “Không sợ nợ chéo nợ chồng, chẳng tính rõ được nữa à?” 

Anh đẩy cô ra, vươn vai, đứng lên đi đến trước giường, kéo chiếu cọ đánh soạt xuống.

***

Ban đầu xây căn nhà lầu nhỏ này, chắc ông chủ chưa từng nghĩ sẽ dùng tới sân thượng, bởi vậy không lắp cầu thang, nóc hành lang cũng chẳng mở một giếng trời thông lên trên. 

Còn mỗi cách là giẫm lên lan can. 

Với anh mà nói, đây chỉ là thư giãn gân cốt. 

Vệ Lai nhanh chóng đứng vững trên lan can, một tay bấu chặt mái nhà, tay kia nhận lấy chiếu cọ Sầm Kim đưa. Cánh tay anh nhấc thử mấy lần áng chừng trọng lượng, đến lần cuối thì ném mạnh lên. 

Chiếu cọ trượt vài mét trên nóc rồi dừng lại. Tay anh lại gồng sức, bật người hẳn lên. 

Đúng là có gió thật, cúi xuống sờ thử nóc nhà, xi măng lành lạnh. 

Nhìn ra xa, trước mắt rộng mở. Mặt trăng vàng sẫm cong cong trĩu nặng, thật giống một nụ cười toe toét hở hết cả răng. Dòng sông lớn vẫn đang ngủ yên, xen lẫn với nhà dân trên một chiếc giường bùn đất đen, nếu bỗng nhiên tỉnh dậy bước đi, có lẽ những căn nhà kia sẽ rơi rào rào như đám rận bám trên thân trâu. 

Sầm Kim đợi mất hồi lâu, Vệ Lai mới thò đầu từ mái hiên xuống. 

“Sao tôi lên được?” 

“Tôi bám vào đây, cô nắm tay tôi, đứng trên lan can ấy, tôi sẽ nhấc cô lên.” 

“Vậy chờ chút.” 

Cô lui về trong căn phòng tối, cởi khăn choàng lụa đen, thuận tay quấn một vòng quanh cột trụ gần đấy, thắt nút lại. Sau đó trở ra, vươn tay về phía Vệ Lai. 

Vệ Lai không nắm lấy: “Muốn kéo rách vết thương à? Đổi tay phải đi.” 

Sầm Kim hơi ngẩn ra, qua mấy giây mới kịp hiểu, giơ tay phải lên: “Tự nhiên quên mất.” 

Vệ Lai cầm chắc cổ tay cô, ra hiệu cô cũng nắm ngược lại tay anh, đồng thời tăng lực. 

Xem ra cô cũng khá hồi hộp, đầu tiên là ngồi vào lan can, nghiêng người co chân lên, lúc chầm chậm đứng dậy thì hơi run rẩy. Chút rung động ấy theo lòng bàn tay mềm mại truyền đến cánh tay anh. 

Rốt cuộc đã đứng thẳng, lồng ngực Sầm Kim phập phồng mãnh liệt. Ngẩng đầu nhìn, nóc nhà chỉ cách đầu cô vài phân. 

“Rồi làm sao tiếp?” 

Vệ Lai cúi thấp: “Chỗ này hơi khó mượn lực. Cô ôm chặt cổ tôi, còn lại cứ để tôi lo.” 

Nếu chẳng phải rơi vào tình thế lưỡng nan, trước không đường sau không lối, phỏng chừng cô sẽ dẹp luôn cái ý tưởng hóng mát này. 

Cô thả một tay trước, hít thật sâu rồi choàng qua cổ anh, Vệ Lai vươn tay còn lại đỡ lưng cô. Điểm tựa này khiến cô thấy an toàn hơn, cắn chặt răng, tay kia cũng ôm lấy. 

Có giọt mồ hôi từ phía trên nhỏ xuống cổ cô, lăn dài một đường. Dòng chảy ấy nóng rừng rực, hòa với mồ hôi cô, trượt vào trong áo. 

Bên tai Sầm Kim nóng ran, bỗng hơi mất tự nhiên. 

Cô quay đầu nhìn xuống, hỏi: “Lỡ ngã phải làm sao?” 

Thân thể được nhấc lên, hiển nhiên là Vệ Lai đang gắng sức quỳ dậy: “Nếu ngã xuống, trang đầu trên báo sẽ để: Chuyên gia đàm phán do Saudi hao tiền tốn của nhờ cậy, nửa đêm trèo nóc nhà hóng mát, cùng ngã sấp mặt l…” 

Lời còn chưa dứt, đột nhiên gầm một tiếng đứng bật lên. Bàn tay đặt trên eo cô trượt xuống bên đùi, mạnh mẽ bế ngang người cô, đồng thời ngửa ra sau chuyển trọng tâm, lùi lại vài bước. 

Sầm Kim vẫn chưa kịp phản ứng, anh đã đặt cô xuống. 

Dưới chân là nóc xi măng bằng phẳng. 

Cuối cùng đã đứng vững, còn thấy có gió thổi qua. 

Sầm Kim ngã ngồi xuống chiếu cọ. Chờ một lúc lâu, khi ngẩng đầu lên lại, Vệ Lai đang đứng sát mép nóc nhà. Một góc mặt trăng sát rạt giống lưỡi câu móc trên đỉnh đầu anh, trông buồn cười như sắp xỉa lên cả mớ tóc. 

Thân thể anh chợt lung lay, chao nghiêng, đổ tới trước. 

Sầm Kim hết hồn: “Ấy!” 

Vệ Lai đứng thẳng lại, ngoảnh đầu nhìn cô, sau đó đi đến ngồi bên cạnh, nói: “Ôn lại hạng mục huấn luyện hồi xưa, xem có thể nghiêng người về trước bao nhiêu độ.” 

“Sao bảo bị khai trừ mà?” 

“Đúng là bị khai trừ thật, nhưng đâu phải vì kỹ năng không đạt — Với cả, tôi chưa phải giỏi nhất thì chí ít cũng được xếp vào 3 thứ hạng đầu.” 

“Nói thế, huấn luyện lính mũ nồi là lựa mấy người giỏi để khai trừ à?” 

Vệ Lai nghĩ ngợi: “Đại khái là kỷ luật của tôi kém quá. 

“Có một tuần huấn luyện nhịn đói cường độ cao trong rừng, không được ăn nhiều, chỉ có thể lót dạ bằng ốc sên. Huấn luyện viên quy định số lượng, một ngày 3 con là nhiều nhất. Có vài người chẳng chịu nổi, ăn 4-5 con. 

“Những người đó phải nhận phạt. Cụ thể là lột sạch chỉ còn mỗi cái quần lót, tay chân bị trói vào cọc gỗ suốt đêm. Mà vậy vẫn chưa là gì, mấu chốt ở chỗ trong rừng có mối, bình thường đang đi cũng bị bò vào quần áo — Thế là bọn này lập tức bâu lít nha lít nhít lên toàn thân, còn… chui vào quần. 

“Vậy tôi mới tìm cách mở trói, chuồn mất. Tình huống đó là tệ nhất, chẳng những lập tức bị khai trừ, nếu họ bắt lại, thấy biểu hiện không tốt còn đem xử bắn ngay –- Các khóa huấn luyện lính mũ nồi chấp nhận một tỉ lệ tử vong nhất định. Cho nên tôi lặn mất tăm, hết dám trở lại luôn.” 

“Có tiếc không?” 

Vệ Lai chẳng để ý: “Không tiếc. Đợt ấy là cùng khóa với lính Malaysia, họ liều chết chịu đựng trui rèn là để bảo vệ nước nhà — Nhưng tôi thì bảo vệ nước nào nhà nào chứ…” 

Chiếu hơi nhỏ, chẳng đủ để anh nằm hết, hai tay anh gối sau đầu, ngả lưng lên mặt xi măng. Cơn buồn ngủ từ từ kéo tới, mặt trăng trên cao nhòe thành nhiều lớp ảnh lồng vào nhau. 

Toàn bộ Khartoum, người Trung Quốc thức đến giờ này, còn trèo lên nóc nhà ngắm trăng, chắc là chỉ có cô và anh. Dị quốc, tha hương, dưới vòm trời khổng lồ đen thẳm… Đột nhiên một nỗi thê lương ập đến, tình cảnh này, cả đời anh sẽ không quên được. 

Anh chậm rãi nhắm mắt lại: “Tôi đây là con thuyền nát, trôi dạt trên biển… cứ như vậy thôi. Tôi không giống cô, thực ra tôi biết, cho dù cô có lệch khỏi quỹ đạo, nhất định cũng đã lập sẵn kế hoạch thay thế.” 

Sầm Kim chẳng đáp lời. 

“Cô từng bảo, giữa chúng ta không có mâu thuẫn. Tôi hi vọng cô có thể mãi mãi bình an, thật lòng đấy. Còn nữa, có đôi lời, đã muốn nói với cô từ lâu rồi. 

“Sau này viết xã luận, cô nên bớt gay gắt đi thì hơn. Nói thật, mấy kẻ kia đâu phải loại lương thiện gì, muốn giải quyết cô là rất dễ dàng. Cô chỉ có một mình, cần thông minh một chút.” 

Anh thực sự đang từ từ thiếp đi, âm thanh xung quanh bắt đầu mơ hồ, thân thể chìm dần vào giấc ngủ sâu. Đấy là không gian biệt lập phủ sắc xám vô biên vô tận, ý thức chập chờn tan rã — Có vô số dây leo chen nhau mọc lan tràn, rồi sau đó, giữa một vùng thăm thẳm biếc xanh, chậm rãi nở ra một đóa lan ý trắng sứ, hơi cuộn lại, trông như tấm khăn lụa choàng trên mũ Vô Lượng Thọ của đức Quan Âm. 

Thời gian sống ở phố người Hoa, vì kế sinh nhai, anh thường trà trộn vào các cửa hàng của người Hoa. Người Hoa ít nhiều đều tin phong thủy quỷ thần, ở những chỗ dễ thấy trong cửa hàng luôn bày bàn thờ, cúng các vị thần xanh xanh đỏ đỏ: Thần Tài, Quan nhị gia, Phật Di Lặc, Trương Phi, Chung Quỳ, thêm cả Quan Âm Bồ Tát. 

Vệ Lai thích Quan Âm Bồ Tát, luôn cảm thấy, trên mặt Ngài, giữa mi mắt là ngập tràn từ bi. 

Phải dành thời gian ra hỏi Erin thử, xem hai đóa lan ý kia thế nào rồi. 

Trong cơn mơ màng, bỗng nghe như Sầm Kim thì thào: “Sau này tôi sẽ không viết nữa.” 

Nhất định là đang nằm mơ.

Lời tác giả:

Về khóa đặc huấn lính mũ nồi trong rừng của Mã Lai, quả thật có việc ăn ốc sên và giới hạn số lượng mỗi ngày 3 con, nếu vi phạm sẽ bị lột sạch chỉ còn quần lót, trói lại, cho mối cắn… Tôi nghe mà choáng quá chừng, lỡ bị chui vào quần thì nhịn kiểu gì.

Đương nhiên quân nhân sẽ có kỷ luật thép, nhưng kiểu người như Vệ Lai, tham gia huấn luyện đặc biệt chỉ cốt để tăng kỹ năng, lại chẳng ôm mục tiêu cao cả nào, nên thích thì đào ngũ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.