Chuyện Tháng Tư

Chương 25: “Chuyện trong lều, dù sao cũng chỉ có anh và dê biết.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên dịch: 1309

Sa mạc vào đêm, tầm nhìn cũng không giảm đi. Ánh trăng sáng mạ bạc lên những cồn cát nhấp nhô, lên cả dấu bánh xe chồng chéo trên đường sa mạc.

Nhờ vào định vị kinh vĩ GPS của điện thoại vệ tinh, Vệ Lai chẳng sợ bị mất phương hướng. Hiện tại vẫn chưa nhận được chỉ định về địa điểm gặp mặt, điều này khiến anh nhẹ nhõm hơn hẳn — Không phải đổi tuyến đường chính thì càng tốt, có lẽ đến khi mặt trời mọc, họ sẽ thấy được biển xanh.

Càng về đêm càng tĩnh lặng. 

Chạy qua khu lều trại của dân du mục, đèn xe quét tới mấy con dê hoặc đang nằm ngủ, hoặc giật mình kinh hãi. 

Chạy qua địa bàn của dân đãi vàng, có vài người mắt mũi nhập nhèm từ trong lều thò đầu ra dò xét, cạnh lều chất đống vô số vỏ lon rỗng và điếu hookah [1]. 

Chạy qua làng trợ cấp, không có ánh đèn, không có tiếng người. Những căn nhà xập xệ trông như món đồ chơi xếp gỗ được đặt bừa san sát nhau. Xe lao vun vút trên con đường vắng, hất tung mấy chục mét bụi mù phía sau, cùng tiếng động cơ xa dần là từng vệt bánh xe mới hiện. 

Sa mạc thế này, dường như thật dịu dàng. 

Vệ Lai nghĩ, thời điểm này đủ để xếp vào một trong những khoảnh khắc và cảnh tượng tốt đẹp nhất trong đời. 

Chưa kịp chuẩn bị, chẳng hề chờ mong, lảo đảo ngã vào, dịu dàng đến mức chỉ muốn ôm chầm lấy, không nỡ buông tay. 

Sầm Kim sẽ giọng: “Con đường này, nếu kéo dài vô tận thì tốt biết mấy.” 

Vệ Lai liếc nhanh qua cô: “Lúc nói lời đấy, có thể cân nhắc một tí đến cảm nhận của tài xế không? Kéo dài vô tận, cô muốn tôi mệt chết phỏng?” 

Sầm Kim phì cười: “Tôi lái giúp anh một đoạn nhé?” 

Vệ Lai lắc đầu: “Đừng cướp việc của tôi, chỉ cần lâu lâu nói vài câu với tôi là được, để tôi khỏi ngủ gật.” 

Thái độ của cô đêm nay khá tốt, không ngoảnh mặt đi ngủ ngay. 

Sầm Kim kể: “Giờ tôi rất muốn ăn gì đó. 

“Tay nghề của Lâm Vĩnh Phúc cực tốt. Lần đầu tôi nếm món ông ta nấu, là thịt xốt chua ngọt Quảng Đông. Bên ngoài miếng thịt có một lớp giấm đường xốp mỏng, giòn tan, chua chua ngọt ngọt, pha lẫn ít cay… 

“Tôi còn mời một vị bếp trưởng người Nhật, mỗi bữa đều sẽ làm sashimi sò đỏ ướp đá, chân rìu đỏ hoa hồng, mát lạnh, rất non, rất nhẵn mịn, rất thơm ngọt, chấm ít mù tạt cay trong đĩa nhỏ…” 

Vệ Lai nói: “Ngừng ngừng ngừng, cô cứ ngủ đi thôi.” 

Cả ngày nay anh toàn ăn đồ khô, mấy quả chà là với một đớp dưa, chịu sao nổi kích thích cỡ đấy. 

Sầm Kim tỏ vẻ phiền muộn thở dài. Vệ Lai liếc nhanh qua cô, thấy hàm răng trắng đều khẽ cắn môi dưới, trong chớp mắt này, trông ham ăn thế mà đáng yêu phết. 

So với khi vừa gặp, hiện tại cô đem lại cho anh một cảm giác, thật sự rất khác biệt, cũng không phải nói bộ mặt nào là ngụy trang — Tất cả hài hòa một cách mâu thuẫn, đối lập mà cùng hiện diện. 

“Có thể hỏi cô một vấn đề chứ?” 

“Anh gặp khách hàng nào cũng hỏi nhiều vấn đề vậy à?” 

Vệ Lai lắc đầu: “Không đâu. Thường thì tôi rất lạnh lùng, chẳng thích mở miệng, giống một bức tường.” 

“Thế đến lượt tôi thì tường đấy thành tinh?” 

Vệ Lai cười to. 

Khó mà nói rõ. 

Ban đầu, có lẽ anh chỉ muốn cho hành trình bớt nặng nề, tùy lúc lại “tìm chút niềm vui”, bằng không sẽ rất ngột ngạt — Anh là một bức tường, cô là một bức họa, quãng đường này là họa treo trên tường, gió thổi cát vùi, chẳng có lấy nổi một khách đến xem. 

Rồi sau đó, anh muốn trò chuyện cùng cô, thực ra không ít lần là cố tình đối nghịch, cũng không ít lần là cố ý trêu đùa. 

Vậy thì đã sao nào, một con công trống có kiêu ngạo bao nhiêu, đến khi gặp đối tượng khác phái, chẳng phải cũng ráng bung xòe, uốn hông, lắc đuôi, tung tẩy chạy đến trước mặt đối phương gây chú ý à? 

Anh đáp: “Đâu phải, tại không thích họ, nên chẳng có gì để nói.” 

Trong xe yên tĩnh thật lâu. 

Đằng xa vẳng tiếng sói tru, theo gió vọng lại. 

Đậu phộng. 

Trong sa mạc có sói, anh biết, nhưng chọn ngay thời điểm này, thiên nhiên phối thêm mớ âm thanh nền đấy giúp anh, thật đúng là xỏ ngọt nhau mà. 

Sầm Kim quay đầu nhìn anh: “Nói vậy… là thích tôi?” 

Vệ Lai không nhìn nghiêng ngó dọc: “Người thông minh nói chuyện, đừng quanh co lòng vòng. Tôi chưa từng che giấu việc mình thích cô, mà biểu hiện cũng chẳng phải kiểu hàm súc kín đáo. Nếu cô hoàn toàn không phát hiện ra –- Cứ coi như chưa từng đề cập, tôi đã đánh giá cô quá cao rồi.” 

Chẳng phải đã nói, con người có ba thứ không thể giấu kín sao? Nghèo khó, ho khan, và yêu thích. 

Vậy cứ thẳng thắn phơi bày ra, cho dù chẳng được hồi đáp, ít nhất cũng được một lần chói sáng vạn dặm. 

“Nếu tôi không thích anh thì sao?” 

Vệ Lai chẳng bận tâm: “Rất nhiều người thích văn học đấy, văn học có thích lại họ không? Mà thế cũng đâu ngăn được họ đọc sách, mua sách.” 

“Vừa nãy anh muốn hỏi gì?” 

À, đúng rồi, một vấn đề, suýt nữa thì quên mất. 

“Sao thích mặc lễ phục vậy?” 

“Vì rất đẹp thôi.” 

“Mỗi nguyên nhân này?” 

“Ừm.” 

Vệ Lai nhận thấy, cô nói thật, song chưa phải toàn bộ. 

Nhưng không sao cả, yêu cái đẹp là tốt, anh cũng thích ngắm phụ nữ xinh đẹp.

***

Sau nửa đêm, anh bảo Sầm Kim đừng cố ép mình nữa, buồn ngủ thì ngủ đi. 

Bản thân anh cũng dừng xe đôi lần, chợp mắt vài phút, hoặc là hút điếu thuốc, lên tinh thần rồi lại tiếp tục. 

Thêm một lần đỗ xe, Vệ Lai bắt đầu cảm thấy lạnh. Chênh lệch nhiệt độ trong ngày ở sa mạc rất lớn, thậm chí vào một số thời điểm, ban đêm có thể xuống dưới 0 độ — Mặc dù nơi này chưa chênh lệch xa thế, nhưng mức độ giảm nhiệt vẫn rất đáng kể. 

Xoay qua nhìn Sầm Kim, hình như cô cũng thấy lạnh, co ro cuộn tròn trên ghế. 

Vệ Lai đứng dậy, vòng từ phía trước ra sau xe, mở lấy tấm khăn phủ, quay lại đắp giúp cô. Khi chèn góc khăn vào dây an toàn, vô tình nhìn lướt qua mặt cô, trong ngực nghe thịch một tiếng, xích lại gần xem kỹ. 

Chắc là động tác vừa rồi đã đánh thức cô. 

Người bình thường có lẽ sẽ khó phân biệt, nhưng anh nhận ra ngay được ngủ thật hay vờ ngủ, cứ dựa vào nhịp thở, đôi mắt có ở yên, hay lông mi có lay động không là biết. 

Anh quan sát mi mắt cô, rồi thổi nhè nhẹ vào đấy. 

Đôi mắt cô khẽ động, lông mi run run — Là phản xạ có điều kiện khi đang tỉnh, không che giấu được. 

Vệ Lai cười khì, anh nhấc tay lên, lưng ngón tay cách một khoảng nhỏ, viền theo lông mày, đến gò má, đến bờ môi. 

Sau đó cúi đầu, hôn lên mắt cô. 

Trên môi truyền đến chút run rẩy của đôi mắt, cả hàng mi, nhè nhẹ phất qua môi anh, tê dại. 

Anh nói thầm trong lòng: Tôi biết em đang tỉnh.

***

Khi thức giấc lần nữa, Sầm Kim đã nghe được tiếng sóng biển. 

Cô ngồi dậy, hơi ngơ ngác. Trời chưa sáng hẳn, có gió biển lành lạnh thổi qua. Xe dừng bên một rạn riềm [3], tất cả các cửa đều mở toang, điện thoại vệ tinh treo lệch trên kính chiếu hậu ở đầu xe, anten kéo ra hết cỡ. 

Nhìn qua đường, thấy một làng chài nhỏ lụp xụp chỉ hơn chục hộ. Mấy ngôi nhà tranh liêu xiêu tưởng chừng sắp đổ ập tới nơi, gần đấy là một con dê đơn độc, lững thững dạo quanh bãi đất trống. 

Vệ Lai đâu rồi? 

Cô xuống xe, nhấc tay che nắng trên mắt, nhìn bốn phía một lượt, rốt cuộc cũng tìm được. 

Anh đang lặn ngụp trong biển, vẫy vùng theo con sóng. Khi đầu sóng trắng xóa nuốt trọn lấy anh, Sầm Kim cứ nghĩ anh sẽ biến mất — 

Chỉ một giây sau, anh lại trồi lên. 

Cô ngồi xuống đất, liên tục nhìn anh đăm đăm, mãi đến tận khi anh lên bờ, vuốt sạch nước biển trên mặt. 

Sầm Kim nhắm mắt lại. 

Trên hàng mi, dường như vẫn còn cảm nhận được nụ hôn mềm mại kia, nóng như thiêu đốt, gió thổi không tan. 

Bất chợt, trên mặt bị búng đầy nước. 

Mở mắt ra, Vệ Lai đang cười với cô. 

Anh ngồi xuống cạnh cô, toàn thân ướt sũng, quần soóc ngấm nước dính sát người, trên lưng có vết thương nhỏ vỡ ra, vệt nước đọng lại loang màu máu. 

Sầm Kim chau mày, rồi dời mắt đi. 

Đây không phải việc cô phải lo, cô mặc kệ. 

Vệ Lai chỉ chỉ chiếc điện thoại vệ tinh đang treo lệch: “Tôi gởi định vị GPS rồi, chúng cũng gọi lại, hẹn ngày mai gặp.” 

“Ngày mai?” 

“Đi đường cả đêm, tôi thấy cô nên nghỉ ngơi, dưỡng khí thế đã — Chẳng phải đã nói đàm phán cần có khí thế à?” 

Sầm Kim ừ một tiếng. 

Chờ giây lát, cô đứng dậy đi lấy ba lô của mình, lục ra hộp thuốc lá, gõ lấy một điếu, cúi đầu ngậm vào, đốt lên rít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu, chậm rãi nhả khói. 

Khói mờ khiến khuôn mặt cô mơ hồ. 

Đột nhiên Vệ Lai cảm nhận được, có một vài thứ, đã lùi về vạch xuất phát. 

Cô bước lại, ngồi xuống cạnh anh, nói: “Nghỉ thêm một ngày cũng tốt, chờ hồi phục tinh thần hoàn toàn, gom khí thế làm luôn một mạch, mau chóng kết thúc công việc thôi.” 

“Có dễ vậy không? Sao bảo có tàu bị giam giữ đến hơn 25 tháng, đàm phán liên tục gặp trở ngại?” 

Anh không muốn cuộc đàm phán này thất bại, nhưng cũng chẳng muốn nó thuận lợi kết thúc nhanh như chớp giật. 

Sầm Kim khẽ nhếch môi cười mỉa mai: “Đấy là song phương cùng thiếu thành ý, đại biểu đàm phán kém cỏi. Tôi đã ra tay rồi thì đâu mất thời gian thế.” 

“Tự tin vậy? Sao còn nói là không quen Cá Mập Hổ?” 

“Tôi không cần quen Cá Mập Hổ, tôi hiểu về con người là đủ rồi.” 

Vệ Lai cười: “Nói cứ như hết thảy đều trong tầm khống chế của cô. Ngay cả người thân nhất bên mình cô còn chưa hiểu rõ nữa là.” 

Sầm Kim nhạy cảm quay qua nhìn anh: “Anh nói ai? Khương Mân à?” 

“Vừa thông minh vừa thành thạo sắp đặt tính toán thế, sao lúc trước lại bị anh ta bắt tại trận? Là do anh ta khó đối phó hơn, hay cô quá sơ ý?” 

Sầm Kim mỉm cười: “Ra là anh hỏi việc này. 

“Tôi hiểu rõ Khương Mân hơn bất cứ ai khác. 

“Anh ta mà phát biểu giữa đám đông thì sẽ rất căng thẳng, đổ mồ hôi đầm đìa. Cho nên phải có hai chiếc sơmi để thay giữa chừng. 

“Anh ta từ trong nước xuất ngoại du học, vâng lời người nhà mà di dân, còn giữ rất nhiều quan điểm hết sức truyền thống. Anh ta là người tốt, thái độ sống rất khoan dung, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể chấp nhận, ví dụ như, bị cắm sừng.” 

Vệ Lai khẽ giật mình, chợt có cảm giác khác thường lan tỏa trong lòng. 

Sầm Kim vẫn đang cười, gõ gõ điếu thuốc lên khối đá bên tay. 

“Tính anh ta mềm mỏng, nhát gan, thấy máu là choáng, có tâm lý bài xích nghiêm trọng với một ít cảnh tượng thảm khốc — Người như vậy, nếu muốn chết thì chỉ chọn cách tương đối ôn hòa, sẽ không nhảy lầu, cắt cổ tay hay làm gì cực đoan. 

“Đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa từng nghĩ thử, xem ai đã đổ đi hơn nửa số thuốc ngủ của mình, thay bằng vitamin. Cũng chưa từng tự hỏi tại sao cậu bạn lại ‘vừa khéo’ đến rủ mình chơi bóng, tại sao cửa lại ‘vừa khéo’ không khóa chặt, để cậu bạn kia phát hiện hiện trường tự tử.” 

Vệ Lai nhìn cô trân trân: “Là cô sắp xếp hết ư?” 

Sầm Kim chẳng nhìn lại anh, cô gí mạnh đầu thuốc xuống đất. 

“Bởi vậy, anh nói xem, anh ta có tư cách gì gọi tôi là ‘kiếp nạn’ của mình? Nếu anh ta cảm thấy, sau lần chết hụt đó mới gặp được tình yêu đích thực, vậy người anh ta nên cám ơn nhất là ai chứ?”

~♥~♥~♥~

Ghi chú:

[1] Điếu hookah:



[2] Sò đỏ (Hokkigai, Japanese Surf Clam, Sakhalin Surf Clam):



Thịt xốt chua ngọt Quảng Đông: Món ăn xuất hiện từ đời Thanh, khi đấy người ngoại quốc ở Quảng Châu thích ăn sườn xào chua ngọt, nhưng ngại gặm xương, nên đầu bếp lóc thịt riêng ra và cắt miếng vừa ăn. Cách chế biến cơ bản là ướp thịt với gừng và gia vị, nhúng trứng, áo bột, chiên vàng rồi vớt ra; kế tiếp xào nước xốt chua ngọt gồm giấm, đường, rượu, ớt, hành, bột, sau đó trút thịt đã chiên vào đảo đều khoảng 1 phút là xong.

25thitjpg


[3] Rạn riềm (rạn san hô viền bờ, fringing reef): Một trong các loại rạn san hô, phát triển sát với đường bờ đất liền hoặc đảo núi lửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.